Thiên âm tám tiếng ngân vang.
Đây là tâm pháp của chàng xa xưa.
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Chỉ là khác biệt người xưa đâu còn.
...
Hai người có một ăn ý nào đó. Không hề nói chuyện.
Lạc Tinh cũng không nấu ăn nữa. Tập trung tu luyện. Mỗi buổi sáng, Bích Ba Tiên Hoàng lại pha một bình trà Mai Tiên Hương để lên bàn đá ngoài bờ suối. Lạc Tinh ra đó nhấp nháp hương vị rồi bắt đầu đánh đàn. Pháp quyết này không phải cố định. Muốn đánh làn điệu gì thì đánh... chỉ cần quan trọng thu và phát, phân và hợp, lên và xuống. Từng nốt nhạt, từng vần điệu như là một sự mời gọi các tiên linh khí xung quanh. Khiến chúng trở nên giống như có sự sống. Nhanh chóng tràn đến bên cạnh Lạc Tinh. Thiên Âm Tường Không được hắn vận dụng ngày càng nhuần nhuyễn. Truyền vào trong từng làn điệu cầm âm nổi nhớ vợ, nhớ con, quê hương, chiến hữu.
Bản thân Bích Ba Tiên Hoàng cũng bị rung động trước lời nhạc thánh thoát đó. Thỉnh thoảng, nàng lại lấy ra Tử Ngọc Sáo vuốt ve, như muốn hòa điệu cùng. Nhưng tuyệt chưa một lần thổi. Không phải nàng không biết thổi. Mà nàng từng thề với lòng, chỉ thổi cho người ấy nghe. Hiện tại kẻ này tuy giống người ấy, nhưng tuyệt không phải là người ấy.
Lại thêm sáu mươi năm. Tuy thời gian là một đời người nhưng tu tiên vốn dĩ vô tình và nhanh chóng.
Lạc Tinh lúc này đã luyện thành công cả ba tầng 《Thiên Âm Trường Không.》
Trên Thiên Vương Bảng, thứ hạng Lạc Tinh kéo lên một mạch đến hạng 64, là một hắc mã chính hiệu. Lại một lần nữa gây kinh động khắp nơi. Chưa từng có kẻ nào dưới 500 tuổi lại lọt được vào thứ hạng 100 trong ngàn năm nay. Nhất là hiển thị cảnh giới kẻ là Tiên Vương Trung kỳ.
"Trần Tiểu Ngư." - Lúc này đây, Bích Ba Tiên Tử dường như có tâm sự, đang trong tình trạng uống say, ngay cả ánh mắt như một thiếu phụ hờn dỗi tình lang.
"Bích tỷ cứ nói."- Sống chung mấy mươi năm, hai người cũng đã đổi xưng hô, hắn không còn 1 điều Tiên Hoàng,2 điều tiền bối nữa.
"Thiên Vương Bảng một lần thay đổi tin tức. Rất nhanh kẻ địch sẽ đến tìm ngươi. Nhưng ta có việc phải đi ngay, không thể chậm trễ. Ngươi hãy tự lo cho mình."
"Đa tạ Bích tỷ nhắc nhở. Người yên tâm. Hoàng Giả không ra. Ta chẳng sợ ai." - Hắn tự tin nói.
"Được rồi. ta tặng ngươi Hà Kim Ốc này. Nhớ mọi việc cẩn thận."- Bích Ba Tiên Hoàng khẽ nói. Tiếp đó như một tàn ảnh lướt đến. Ôm chầm Lạc Tinh.
"Đừng nói... cũng đừng phản kháng..." - Giọng nàng nỉ non, vừa như ra lệnh vừa như một thiếu nữ hờn dỗi.
Lạc Tinh biết mình có phản kháng, cũng không được. Lòng hắn chợt có suy nghĩ
"Cái gì nuôi cũng sẽ bị thịt, nàng nuôi ta sáu mươi năm, giờ là lút bị thịt rồi."
Lúc này, cơ thể hắn bị định trụ, một đôi môi hồng áp đến. Một cảm giác đê mê truyền ra. Thân đồng tử ba trăm năm nay của Trần Tiểu Ngư, xem như đến lúc bị người thu gặt.
Sáng hôm sau, Lạc Tinh còn một mình trong Kim Hà Ốc.
Trên tường có dòng chữ:
"Duyên đến, duyên đi, rồi duyên tận.
Người đến, người đi, nào vướng bận.
Chuyện hôm rồi đừng giữ trong tim.
Tình đến tình tan, chớ lụy thân."
Tối qua điên long đảo phụng. Lạc Tinh được nàng dùng một thứ gì như song tu. Khiến tiên Linh lực hắn một mạch kéo lên gần hậu kỳ cảnh giới. Chỉ cách một đường nhỏ mà thôi.
"Ài... Nợ nhân tình, khó trả nhất ah."
Bích Ba Tiên Hoàng thực tế lần này cũng được lợi lớn. Nàng đã là Tiên Hoàng lục trọng thiên hơn hai ngàn năm. Do vẫn chưa giải kết khuất mắt nên không tiến thăng cảnh giới. Tối hôm qua tâm kết đã giải, khiến cho linh, khí, thần thông suốt, nhất cữ đột phá Thất trọng thiên. Tiếp đó nàng lại phân ra một phần tiên linh lực đó quán thể cho Lạc Tinh.
Lạc Tinh ban đầu định trốn đi. Nhưng sau một đêm điên cuồng, rồi bị bỏ rơi nên ảnh hưởng đến tâm trạng. Quyết định ở lại.
Tiếp tụ ngồi bên bờ suối. 《Thiên Âm Trường Không》gãy từng khúc thánh thót, Theo kiểu tiễn người lên đường:
"Đưa người... sao không đưa qua sông...
Sao có tiếng sóng ở trong lòng...
Bóng chiều không thắm không vàng vọt...
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong..."
Lúc này phía bên kia ngọn núi. Bích Ba Tiên Hoàng cũng nghe thấy. Hơi khẽ mỉm cười, rồi lại u buồn, tiếp đó bóng nàng dần biết mất...
Một tháng liên tục đánh đàn, Lạc Tinh như đạt tới độ hòa hợp cao nhất. Tiên linh lực dần hội tụ cả năm hành đầy đủ. Đây là lần đầu Lạc Tinh gom được cả Thủy hệ tiên linh lực. Lúc này, như một cây khô bỗng gặp mưa rào... Từng phút từng phút tiên linh lực của hắn tăng cao. Nhất cử đột phá Tiên Vương Hậu Kỳ. Tiếp theo nước lên thuyền lên. Linh thức của Lạc Tinh cũng thăng cấp. Hồn giả cảnh giới cũng tấn thân hồn Vương Hậu Kỳ. Đã gặp trường hợp này một lần nên Lạc Tinh cũng không ngạc nhiên.
Hiện tại sao khi thoát chết ở Bích Ba Hồ. Lạc Tinh dù tu luyện Tiên Linh Lực thì linh lực Hồn giả cũng tăng theo và ngược lại. Trong khi hồn giả linh lực lại chủ động hấp thụ linh khí. Có thể nói Lạc Tinh đang như một kẻ được hưởng lợi từ hai đầu. Khiến tốc độ tăng hơn người bình thường gấp đôi.
Trong sáu mươi năm định cư nơi đây, chỉ có vài năm đầu ít nói. Chứ thời gian sau đó, Bích Ba cũng hướng dẫn nhiều thứ cho hắn. Ví dụ như Tiên Hoàng Chi cảnh. Không phải cửu tầng mà thập trọng thiên.
Theo nàng mô tả thì Lạc Tinh hiểu mình hiện tại đang có linh thức đạt Hoàng cấp nhị trọng. Tức là linh thức có thể lan tỏa ra khoảng bốn mươi dặm.
Vừa tấn thăng cảnh giới. Lạc Tinh đang thử cho linh thức mình kéo dài ra thì vô tình phát hiện một đám tu sĩ đi đến.
Có bảy người, thực lực là Tiên Vương Hậu Kỳ.
Lạc Tinh bình tĩnh chờ đợi. Lâu rồi không ra trận đánh. Lần này xem như giải stress.
Trong tích tắc có bảy người bay đến.
Tiếp đó trong sự ngỡ ngàng của Lạc Tinh. Hắn vốn tưởng có một trận đánh. Thì tất cả đã quỳ xuống:
"Cung nghênh thiếu chủ trở về.!"
"Hả... Này, các ngươi định dùng khổ nhục kế à."-
Lạc Tinh vẫn ngồi đó, đề phòng.
Thưa không, chúng tướng là thuộc hạ của Lạc Tiên Hoàng.
"Là người của mẫu thân ta."- Lạc Tinh hỏi, cả bảy người gật đầu.
Lạc Tiên Hoàng là danh hiệu của Lạc Hà Phi. Đương nhiên, thực tế nàng ta cũng đã chết. Nếu không làm gì có chuyện con trai mình bị ám hại mà nàng ta không ra mặt.
"Mẫu thân ta mất từ lâu, sao các ngươi là thuộc hạ của người được."
"Chúng ta từ nhỏ được người dạy dỗ sao có thể quên công ơn. Không có Lạc Tiên Hoàng. Sẽ không có chúng ta."
Lạc Tinh trầm ngâm rồi nói: "Chuyện đó tính sao, lại có khách đến. Các ngươi nếu thực sự trung thành thì nên biết làm gì." - Lạc Tinh nhìn phía trước, hắn biết rõ rất nhanh sẽ có kịch vui.