Hướng Dẫn Aa Yêu Đương Sau Khi Kết Hôn

Chương 17

Trước đó, dáng vẻ đáng thương của Đới Tình Nhược trong kỳ mẫn cảm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Quý Vân Vũ. Hiện tại, anh đang ngồi trong lòng Đới Tình Nhược, cố gắng tô son cho hắn trong một tư thế kỳ lạ, nhưng lời nói vừa rồi của Đới Tình Nhược lại khiến anh thất thần.

Lấy lại tinh thần từ những ký ức đã qua, chính Quý Vân Vũ cũng không rõ việc anh dung túng Đới Tình Nhược vô điều kiện mỗi khi hắn bước vào kỳ mẫn cảm có phải chịu ảnh hưởng từ quãng thời gian cấp ba hay không.

Không tiếp tục hồi tưởng những chuyện trong quá khứ, Quý Vân Vũ dồn toàn bộ sự chú ý vào việc tô son cho Đới Tình Nhược.

Lần đầu tiên tô son cho hắn, dù dốt đặc cán mai về lĩnh vực trang điểm, còn cảm thấy kỳ quặc và xấu hổ, Quý Vân Vũ vẫn tô rất nghiêm túc. Nhưng tâm trí anh khi đó lại chỉ tập trung vào việc tô son. Còn hiện tại, khi giúp Đới Tình Nhược trang điểm, anh lại vô thức để ý đến những chuyện khác.

Khi cọ vẽ lướt qua đường viền môi của Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ chợt nhớ đến xúc cảm khi bờ môi đó ịn lên mặt mình. Khi đầu cọ chạm đến môi trên, anh lại nhớ đến cảm giác mềm mại khi nhẹ nhàng ngậm lấy nơi ấy. Còn khi tô đến môi dưới, anh lại nhớ về những lần bọn họ hôn nhau, c.ắn môi d.ưới đối phương, không hề nương tay xâm chiếm khoang miệng như muốn đoạt lấy tất cả, mang theo mùi máu đầy ám muội

Quý Vân Vũ nhìn chằm chằm vào đôi môi của Đới Tình Nhược, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. Động tác tô vẽ của anh mượt mà không một chút sơ suất, không ai có thể nhìn ra trong đầu anh đang suy nghĩ linh tinh những gì.

Mãi đến khi hoàn thành lớp son cuối cùng, Quý Vân Vũ mới buông cằm Đới Tình Nhược ra. Đới Tình Nhược khẽ rũ mắt, đối diện với ánh nhìn của anh. Cả hai không ai nói gì, nhưng đều cảm thấy miệng mình ngứa ngáy.

Đới Tình Nhược ôm chặt người trong lồng ng.ực hơn một chút, ghé sát tai anh thì thầm nũng nịu: "Học sinh xuất sắc ơi, tôi muốn ăn kẹo."

Biệt danh cả hai từng gọi để móc mỉa nhau thời học sinh, giờ đây thốt ra lại khiến toàn thân tê dại bởi sự mờ ám ẩn chứa trong đó.

Quý Vân Vũ sửa mấy sợi tóc mái hơi rũ xuống của Đới Tình Nhược, ra hiệu bảo hắn buông mình ra để anh đội tóc giả.

Sau khi được thả ra, Quý Vân Vũ vừa đứng lên khỏi lòng Đới Tình Nhược liền vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, một viên kẹo cứng cứng tròn tròn lập tức rơi xuống.

Không biết bằng cách nào, cũng không biết từ đâu, Quý Vân Vũ luôn có thể thần kỳ lấy ra những thứ Đới Tình Nhược muốn.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Đới Tình Nhược khi cầm viên kẹo bạc hà, Quý Vân Vũ bất giác nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm đó.

Hôm ấy, sau khi quay lại chỗ ngồi, thực ra Quý Vân Vũ cũng không hề bình tĩnh. Cả ngày hôm đó, anh không dám nhìn Đới Tình Nhược dù chỉ một lần, ngay cả khi lên lớp cũng chẳng thể tập trung, chỉ thường xuyên thất thần nhìn xuống cổ áo của mình. Mãi đến khi về nhà, Quý Vân Vũ mới phát hiện, thỏi son ấy cũng bị anh mang về theo lúc nào không hay.

Phát hiện bản thân làm loại chuyện này, Quý Vân Vũ vừa sững sờ vừa bất lực một lúc lâu, cuối cùng tùy tiện ném thỏi son môi kia vào phòng làm việc của mình.

Những năm qua, vì nhiều lý do khác nhau, Quý Vân Vũ liên tục thay đổi chỗ ở, và thỏi son ấy cũng theo anh, đi qua đủ kiểu phòng làm việc với phong cách khác nhau.

Đôi lúc, Quý Vân Vũ vừa tiếc nuối vừa may mắn nghĩ: May mà Đới Tình Nhược chưa từng lục lọi phòng làm việc của anh.

Đội tóc giả không phải là sở trường của Quý Vân Vũ, dẫu sao bình thường Đới Tình Nhược cũng không có dịp nào cần đội.

Tổ chương trình vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với kỹ thuật trang điểm của vị chủ tịch này, nên đặc biệt cử một chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh quan sát. Nếu kỹ thuật của Quý Vân Vũ không tốt, chuyên viên có thể lập tức hỗ trợ.

Khi thấy kỹ năng đội tóc giả lạ lùng của Quý Vân Vũ, chuyên viên trang điểm, người vừa bị thồn một bát cơm chó, cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng bước lên, kính cẩn tiếp nhận công việc này.

Vừa chỉnh tóc giả cho Đới Tình Nhược, chuyên viên trang điểm vừa âm thầm quan sát hai người họ, đồng thời nhớ lại cuộc giao dịch mập mờ giữa đạo diễn và Quý Vân Vũ mà mình vô tình chứng kiến. Trong lòng không khỏi hoài nghi, liệu sau này chương trình có nên đổi tên từ Tận Cùng Nhân Tâm sang Tận Cùng Trái Tim không.

Hồi tưởng lại hình ảnh đẹp đẽ vừa nãy, chuyên viên trang điểm chỉ có thể thầm cảm thán: Tuy cơm chó nghẹn thật, nhưng chương trình hẹn hò yêu đương cũng rất ngon.

Chuyên viên trang điểm tự trách bản thân vì phản bội tổ chương trình, nhưng rồi lại nhớ ra sau này Quý Vân Vũ cũng là một trong những nhà đầu tư của chương trình. Nghĩ vậy, eo liền vô thức thẳng lên, quyết định sau khi tan ca sẽ lập tức lên siêu thoại Trời Mưa Nắng để cập nhật tin tức.

Sau khi trang điểm xong, phần tiếp theo vô cùng đơn giản: Đới Tình Nhược chỉ cần lên sân khấu đã được trang trí sẵn, tạo vài tư thế, chụp một số góc cận cảnh và quay một đoạn video ngắn.

Công việc này đối với Đới Tình Nhược, người đã chụp vô số bìa tạp chí và quảng cáo thời trang, dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, Đới Tình Nhược từng đặc biệt luyện tập dáng điệu hí kịch để phục vụ một số dự án tuyên truyền phong cách cổ trang. Nếu chỉ xét về hình ảnh quay chụp, không cần mở miệng hát hay diễn thoại, thì hắn không khác mấy so với một diễn viên hí kịch nổi tiếng.

Hai người Đới Tình Nhược có thêm nhiệm vụ quay chụp, theo lý thì khi họ rời đi, những người khác đáng lẽ cũng phải đi hết rồi. Nhưng khi họ bước ra khỏi khu quay chụp, thấy một người vẫn đứng cách đó không xa, mới biết có vài thứ dù muốn cũng không trốn thoát được.

Cả quá trình hóa trang, quay chụp, xen lẫn chút tình tứ giữa hai người, cũng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Vậy mà vẫn có thể chạm mặt Bạch Trà, rõ ràng là đối phương cố ý đợi họ.

Quả nhiên, vừa thấy họ bước ra, Bạch Trà lập tức tiến lại gần, giọng ngọt ngào làm thân. "Anh Vân Vũ......"

"Cậu nên thấy may là tôi ăn tối xong lâu rồi." Quý Vân Vũ không chút nể nang đáp lại. "Bằng không sẽ làm bẩn cảnh quan ở đây mất."

Bạch Trà kiểm soát biểu cảm khá tốt, đối mặt với lời nói công kích của Quý Vân Vũ cũng không để lộ vẻ mất khống chế. Cậu chỉ cụp mắt xuống, đáng thương cắn cắn môi. "Em đúng là quá vô dụng, không giỏi chơi mấy trò này, tính cách cũng không làm người ta thích."

"Có chút tự nhận thức vậy là tốt." Quý Vân Vũ hoàn toàn không mềm lòng trước vẻ đáng thương của cậu. So với một Alpha như Đới Tình Nhược, tên Bạch Trà này còn kém xa trong khoản giả vờ đáng thương. "Nếu giọng điệu của cậu bớt ghê tởm đi một chút, có lẽ tôi còn có thể khen cậu vài câu."

Liên tục bị đối đáp không chút kiêng nể, Bạch Trà âm thầm cắn răng. Cậu không bất ngờ trước thái độ của Quý Vân Vũ, nhưng vẫn thấy tức giận và thất bại. Mỗi lần vấp phải thái độ lạnh như băng của Quý Vân Vũ, cậu lại không nhịn được tự hỏi rốt cuộc Đới Tình Nhược đã cho Quý Vân Vũ uống bùa mê thuốc lú gì.

Cuối cùng, Bạch Trà từ bỏ ý định ôn chuyện hay kéo gần khoảng cách, tiếp tục duy trì nụ cười thân thiện rồi nói. "Ba ba bị bệnh rồi, anh hai vẫn nên về nhà xem thử đi. Ba luôn thấy áy náy vì trước đây quá nghiêm khắc với anh, nhưng ba cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà. Anh cho ba một cơ hội, cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm, giải quyết hiểu lầm là được."

"Không cần, nhìn mặt ông ta nuốt không trôi." Quý Vân Vũ công kích cả nhà không chừa một ai. "Chờ đến tang lễ của ông ta, chắc lúc đó tôi mới có thể ăn ngon miệng được vài miếng."

Bầu không khí hoàn toàn đóng băng, Bạch Trà gắng gượng nở nụ cười giả tạo, chào tạm biệt Quý Vân Vũ rồi vội vàng rời đi. Mãi đến khi sắp đi, cậu mới liếc nhìn Đới Tình Nhược đứng bên cạnh Quý Vân Vũ một cái, nhưng cũng không nói lời nào với hắn.

"Cậu ta biết rõ cậu sẽ chẳng bao giờ cho cậu ta sắc mặt tốt, vậy mà vẫn cứ muốn chạy tới làm gì?" Đới Tình Nhược khó hiểu hỏi.

Dù đôi khi Đới Tình Nhược có để ý đến mối quan hệ thanh mai trúc mã giữa Bạch Trà và Quý Vân Vũ, cũng từng cảm thấy khó chịu vì chuyện hồi cấp ba Bạch Trà tự nhận là "chồng nuôi từ bé" của Quý Vân Vũ, nhưng trong chuyện tình cảm của họ, hắn chưa bao giờ xem Bạch Trà là đối thủ. Lý do rất đơn giản, Quý Vân Vũ chưa từng dành cho Bạch Trà một chút sắc mặt tốt nào, thậm chí còn cực kỳ chán ghét cậu ta.

Lần thể hiện sự chán ghét rõ ràng nhất chính là khi tin đồn về "chồng nuôi từ bé" lan truyền đến tai Quý Vân Vũ vào thời cấp ba.

Khi đó, bề ngoài Quý Vân Vũ là một học sinh xuất sắc lạnh lùng, nhưng thực chất anh lại là một đại ca nóng nảy, không phục là sẵn sàng ra tay. Nghe được tin này, anh lập tức xông thẳng vào lớp học của Bạch Trà, đạp một cú lên bàn cậu ta ngay trước mặt cả lớp lẫn giáo viên, rồi ném xuống một câu. "Vô liêm sỉ."

Từ đó trở đi, tin đồn lập tức tan thành mây khói, thậm chí suốt quãng thời gian cấp ba, chẳng còn Omega nào bị đồn có quan hệ mập mờ với Quý Vân Vũ nữa.

"Cậu ta thật ra rất giống mẹ tôi." Cảm xúc mãnh liệt dần tan đi, Quý Vân Vũ bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm. "Nhưng cậu ta không thông minh và tỉnh táo như bà. Tôi nghĩ chắc là do cách dạy dỗ rác rưởi của Quý Nhạc Đình đã ảnh hưởng đến cậu ta, có vài điểm cậu ta rất giống cái thứ kia."

Quý Vân Vũ gọi thẳng tên cha mình.

"Trước đây tôi đã muốn hỏi......"

Đới Tình Nhược thấy đây là cơ hội tốt, liền tiến lại gần Quý Vân Vũ, vươn tay móc lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai đối phương.

"Tại sao cậu lại ghét Bạch Trà đến vậy?"

Bình Luận (0)
Comment