Hướng Dẫn Aa Yêu Đương Sau Khi Kết Hôn

Chương 18

"Tại vì cậu ta xui xẻo." Quý Vân Vũ trả lời một cách dứt khoát, rõ ràng lý do này đối với anh đã trở thành một định nghĩa hiển nhiên, có thể thốt ra ngay mà không mảy may suy nghĩ.

Câu trả lời quá dứt khoát này khiến Đới Tình Nhược sửng sốt trong giây lát, nhưng hai chữ "xui xẻo" này chẳng mang đến nhiều thông tin, cũng không bổ sung được gì về quá khứ của Quý Vân Vũ. Đới Tình Nhược không muốn bỏ lỡ cơ hội này, hắn kiên trì hỏi tiếp. "Tại sao lại xui xẻo?"

Nội dung càng chi tiết tỉ mỉ thì Quý Vân Vũ càng không muốn trả lời, nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định của Đới Tình Nhược, rồi lại nhìn ngón tay hắn đang nắm lấy ngón tay mình, còn có chiếc nhẫn cưới trên tay kia...

Quan trọng nhất là, Quý Vân Vũ không phải người có EQ thấp đến thế. Anh có thể đoán được phần nào nguyên nhân khiến Đới Tình Nhược giận dỗi trước đó, đến mức gần như chiến tranh lạnh.

----- Đới Tình Nhược rất muốn biết về những chuyện trong quá khứ của anh.

Người yêu của mình muốn hiểu rõ hơn về bản thân mình, đây là chuyện rất bình thường, Quý Vân Vũ thực ra cũng chẳng có lý do gì để từ chối, huống chi những trải nghiệm thời thiếu niên của anh vốn cũng chẳng có gì không thể nói ra.

Trước đây, Quý Vân Vũ chưa từng chủ động nhắc đến, thậm chí khi Đới Tình Nhược hỏi, anh cũng sẽ né tránh những chủ đề liên quan. Một phần vì những chuyện cũ năm xưa thực sự chẳng có gì thú vị. Quý Vân Vũ tuyệt đối không phải kiểu người lấy quá khứ đau khổ của mình ra để có được sự đồng cảm của người yêu. Ngược lại, anh luôn mong rằng, trong mắt người yêu, mình mãi mãi là một người mạnh mẽ và đáng tin cậy.

Thứ hai, những chuyện đó thực sự không có lý do đặc biệt gì để nhắc đến. Khi chính thức ở bên Đới Tình Nhược, anh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý từ rất lâu rồi. Những kẻ trong nhà họ Quý từng muốn lợi dụng anh cũng đã bị anh xử lý xong xuôi. Bình thường, bọn họ cũng không chủ động xuất hiện trước mặt anh để gây sự chú ý, vì vậy tất cả đã là chuyện quá khứ, và có lẽ trong tương lai cũng sẽ không xen vào cuộc sống của bọn họ nữa. Trong mắt Quý Vân Vũ, những chuyện không còn liên quan thì cũng chẳng cần phải nhắc đến.

Thế nhưng, khoảng thời gian gần đây, lý do thứ hai này đã không còn vững chắc nữa. Quý Vân Vũ đã xem nhẹ sự tham lam và mặt dày của đám người kia. Tài xế và Bạch Trà chỉ là những kẻ đại diện điển hình trong nhà họ Quý từng mò đến trước mặt anh. Ngoài bọn họ ra, vẫn còn không ít kẻ khác tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh.

Gần đây, đám người nhà họ Quý bỗng nhiên nhảy nhót mạnh mẽ như vậy, lại còn ra vẻ chân tình cảm động. Quý Vân Vũ đoán Quý Nhạc Đình thật sự sắp chết rồi.

Nhà họ Quý tuy là một hào môn thế gia lâu đời, tài sản dồi dào, nhưng nhiều năm qua, các ngành nghề kinh doanh của nhà họ Quý thực chất vẫn luôn suy giảm từng ngày.

Việc nhà họ Quý rơi vào tình cảnh này, ngoài việc bị Quý Vân Vũ chèn ép một ít, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do gia tộc truyền thừa qua nhiều thế hệ, số lượng thành viên không ngừng tăng lên nhưng lại không phân chia chi thứ. Họ vẫn luôn nuôi không ít kẻ vô dụng, lại còn vơ vét của cải từ các sản nghiệp, cuối cùng dẫn đến tình trạng "quá lớn để kiểm soát". Dù có giàu đến đâu cũng không thể chịu nổi sự lãng phí như vậy.

Về mặt cảm xúc cá nhân, Quý Vân Vũ thực sự khinh thường Quý Nhạc Đình. Nhưng phải công nhận một điều, năng lực quản lý nội bộ gia tộc và tài kinh doanh của Quý Nhạc Đình đúng là không tầm thường.

Tuy nhiên, điều đó vẫn không thay đổi việc Quý Vân Vũ khinh thường ông ta. Vì hiện tại, tài sản cá nhân của anh đã vượt xa tổng tài sản của cả nhà họ Quý.

Nghĩ đến khả năng những kẻ khác trong nhà họ Quý có thể vượt mặt mình, trực tiếp tiếp cận Đới Tình Nhược, Quý Vân Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định kể lại mọi chuyện trước đây cho Đới Tình Nhược, để hắn hiểu rằng mối quan hệ giữa anh và nhà họ Quý thực sự đã rạn nứt đến mức nào.

Đương nhiên, đường phố đông đúc người đến người đi không phải nơi thích hợp để thảo luận những chuyện này. Quý Vân Vũ nắm ngược lại ngón tay Đới Tình Nhược, đan chặt mười ngón tay vào nhau, giọng nghiêm túc: "Về khách sạn rồi nói."

Đới Tình Nhược cẩn thận quan sát sắc mặt Quý Vân Vũ, xác nhận anh không phải đang lấy lệ với mình mới khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Đến khi thực sự trở về khách sạn, Quý Vân Vũ suy nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm được cách bắt đầu câu chuyện. Anh bỗng không muốn kể nữa.

Vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn của anh vừa bộc lộ ra, Đới Tình Nhược lập tức hiểu ngay anh đang nghĩ gì. Rất rõ ràng, ai đó lại muốn chui vào vỏ ốc rồi.

Quý Vân Vũ trong trạng thái này, nếu cứ ép anh nói ra, kết quả cuối cùng chỉ có thể là châm ngòi cho một thùng thuốc nổ, hoàn toàn không đạt được mục đích mong muốn.

Đới Tình Nhược hiểu rõ điểm này, đương nhiên sẽ không đóng vai kẻ châm ngòi đó. Hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy Quý Vân Vũ xuống sofa trong phòng khách, sau đó trực tiếp gối đầu lên đùi anh mà không chịu ngồi dậy.

Hành động làm nũng đầy cố ý này đã thành công cắt ngang cảm xúc bực bội của Quý Vân Vũ. Anh phản xạ có điều kiện, đưa tay lên ấn nhẹ huyệt thái dương của Đới Tình Nhược, nhẹ nhàng xoa bóp. "Vẫn còn đau đầu à?"

"Một chút." Đới Tình Nhược khẽ cọ cọ lên đùi Quý Vân Vũ, giống như một con mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân.

Ngón tay Quý Vân Vũ từng chút, từng chút xoa bóp huyệt thái dương cho Đới Tình Nhược, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Bên ngoài trời đã tối, từ khung cửa sổ sát đất nhìn ra có thể thu trọn cả thành phố nhộn nhịp huyên náo, hàng vạn ánh đèn lung linh vào trong mắt. Mà họ cũng là một trong vô số ánh đèn lung linh ấy.

Sau khi Đới Tình Nhược thì thầm nói mình đã đỡ hơn nhiều, Quý Vân Vũ mới thu tay lại. Thấy hắn vẫn tiếp tục ăn vạ trên đùi mình không chịu ngồi dậy, anh cũng không đẩy hắn ra, ngược lại còn dùng ngón tay nghịch những sợi tóc lòa xòa của hắn, thuần thục tết lại thành một bím nhỏ.

"Lần đầu tiên gặp cậu, suýt nữa tôi đã tưởng cậu là bé gái, còn là một Omega nữ." Quý Vân Vũ bỗng nhiên nói. "Khi đó tóc cậu khá dài, còn tết tóc nữa, cũng không biết đó là tóc thật hay tóc giả."

Nằm trên đùi Quý Vân Vũ, Đới Tình Nhược ngạc nhiên, bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của bản thân. Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp Quý Vân Vũ là khi chụp ảnh cho một tạp chí mang phong cách hoang dã, lúc đó hắn còn cố tình cắt tóc ngắn.

Hơn nữa, từ sau khi vào cấp ba, hắn chưa bao giờ để tóc quá dài, đừng nói là dài đến mức có thể tết thành bím.

Đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của Đới Tình Nhược, tâm trạng Quý Vân Vũ dường như rất tốt. Anh khẽ cười, cúi đầu làm điều mà từ lúc trang điểm đã muốn làm.

Nụ hôn bất ngờ khiến Đới Tình Nhược ngây ra một lúc, nhưng hắn không hề có ý định cự tuyệt. Hắn đưa tay giữ lấy gáy Quý Vân Vũ, càng làm nụ hôn thêm sâu.

Hương hoa hồng và sơn trà đối chọi nhau trong không khí , trong sự giằng co ấy dần dần xâm lấn lãnh thổ đối phương, cuối cùng đan xen quấn quýt như một cái ôm triền miên.

Nụ hôn kết thúc, hơi thở của cả hai đều không ổn định. Sau khi lấy lại nhịp thở, Quý Vân Vũ không giải thích gì về lời nói khi nãy, cũng không giải thích vì sao lại đột nhiên hôn hắn. Thay vào đó, anh lên tiếng về chủ đề mà trước đó đã kiên quyết không muốn nhắc đến.

"Cậu biết không, hôn nhân của Quý Nhạc Đình và mẹ tôi là một cuộc liên hôn thương mại điển hình." Cuối cùng, Quý Vân Vũ quyết định kể mọi chuyện từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment