Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 114

Chẳng bao lâu sau, có người âm thầm thêm tài khoản của Lỗ Trường Phong, gửi yêu cầu kết bạn kèm dòng xác nhận: 【Cậu vẫn nhận điền hộ chứ?】

【Chào bạn, vẫn nhận.】 Bạch Tẫn Thuật điều khiển tài khoản của Lỗ Trường Phong, bình thản đáp lại.

【Vậy bạn gửi tên và văn phòng của giảng viên hướng dẫn cho tôi, rồi gửi luôn bản scan giấy tờ ba bên nhé. Tôi làm xong của tôi sẽ điền luôn cho bạn.】

【OK, chỉ có vậy thôi. Giảng viên bọn tôi bảo hôm nay văn phòng có người.】 phía bên kia lập tức gửi tới một đống ảnh chụp tài liệu, rồi bổ sung: 

【Tôi không có thời gian lên trường lấy, lát nữa gửi địa chỉ nhận hàng cho cậu, cậu đóng dấu xong tiện thể gửi bản chính giúp tôi luôn được không? Tôi gửi thêm 20 tệ tiền gửi, cả phí ship cho cậu luôn, cảm ơn nhiều nhé!】

Bạch Tẫn Thuật gõ một chữ “Được” rồi gửi đi.

“Xong việc.” Cậu gập điện thoại lại, tung tung trong tay như thể chơi trò tung đồng xu. “Lý do tìm thông tin sinh viên cũ, chẳng phải đã có rồi sao?”

Cậu ngẩng đầu, đập vào mắt là ba gương mặt đầy ngơ ngác và khó tin.

Quản Hồng Nhạn há miệng ra nhưng không nói nổi lời nào.

Cái chuỗi hành động, từ gia nhập hội đồng hương đến chui vào nhóm đồ cũ, rồi đăng thông tin điền hộ tài liệu — trơn tru đến mức kỳ quái!

Đáng sợ hơn là người bên kia lại dễ dàng gửi hết tài liệu cá nhân của mình cho “sếp” cô, chẳng chút nghi ngờ…

Lỡ như bên kia là kẻ xấu thì sao???

Thế này khiến cô cảm thấy bản thân lúc đầu còn đau đầu vì không biết moi thông tin Ngô Dao Dao kiểu gì đúng là… ngốc đến mức khó tha thứ.

“Gì đấy, nhìn cái gì mà như thấy quỷ thế?”  Tiều Hựu Càn nhướng mày nhìn cả bọn.

“Chẳng lẽ mấy người chưa từng học đại học à?”

“Đám sinh viên là nhóm dễ lộ thông tin cá nhân nhất đấy.”  Vừa mở bản đồ Đại Học H, cậu vừa rẽ bước về phía toà nhà văn phòng mà bên kia gửi tới, miệng lơ đãng nói.

 “Chỉ cần vào một nhóm bất kỳ là có thể lấy được đủ loại giấy tờ và thông tin cá nhân của cả nhóm. Nhóm càng đông càng dễ vào. Loại nhóm mấy nghìn người toàn bộ hệ khoa ấy, đôi khi chỉ cần để đại một cái tên khi xin vào, quản trị viên chẳng thèm xác nhận cô có phải sinh viên khoa đó hay không.”

“Nếu Ngô Dao Dao còn đang học ở đây, tôi chỉ cần mò vào vài nhóm ‘sinh viên Đại Học H ngành quản trị khoá xx’ là đủ để kiếm được chứng minh nhân dân của cô ta, số điện thoại nhà, địa chỉ, thậm chí nơi làm và chức vụ của bố mẹ. Muốn thì ngay cả bảng điểm từng học kỳ cũng có thể tìm ra.”

“Chậc chậc.” — Cậu lắc đầu cảm thán, “Mà nếu có thêm một tấm ảnh cầm chứng minh nhân dân nữa thì tôi đã có thể cầm thông tin cô ta đi vay nóng rồi đấy.”

Lỗ Trường Phong đứng yên như tượng.

Gã cảm thấy mình vẫn là tấm chiếu mới…

Từng chứng kiến “Anh Scao” dùng cách trò chuyện thân thiết để moi lời, “Anh Sở” ép cung kiểu tâm lý chiến, đến “Anh Issac” hack thẳng vào hệ thống… Thế mà giờ lại có thêm Tiều Hựu Càn — nhẹ như lông hồng, chẳng cần đụng gì nhiều, chỉ bằng hai nhóm chat đã moi được thông tin một người lạ, lại còn được trả tiền để làm vậy.

Phía bên kia thậm chí còn phải cảm ơn cậu ta!

Ngay cả các nhà đầu tư ngồi sau màn hình cũng câm nín:

【Cảm giác như vừa bị bắn một phát vô tim ấy…】

【+1… nhớ lại cái bảng Excel từng share trong group lớp… thấy đau dạ dày thật sự】

【Hồi đó còn có bảng điểm toàn khoá gửi luôn vào group…】

【Từ góc nhìn này thì cậu biết hết info đám bạn cùng lớp, chỉ thiếu biết tên ông cố bên ngoại của họ nữa thôi】

【Ờ nhưng họ cũng biết hết của cậu… nên thực ra cũng chẳng ai dám làm gì nhau, vì đều đang cầm thông tin sinh tử của nhau mà】

【Cái này gọi là răn đe hạt nhân á hả =))】

【Hiểu rồi, đúng kiểu “hiệp ước không phổ biến V* kh* h*t nh*n”】

【Nhưng răn đe kiểu đó chỉ có tác dụng khi không có người ngoài — như tên thiếu gia nhà giàu này mà vào được, thì chỉ trong vài phút là cầm sạch info cả nhóm luôn】

【Thôi rồi, coi như lên đại học để hiểu ra đạo lý lớn này…】

---------------------------------

Trên màn hình, bốn người đã đến dưới văn phòng giảng viên. Trên đường đi, Bạch Tẫn Thuật cúi đầu nói nhỏ mấy câu với Lý Đào, cô gật đầu, còn cậu thì mở điện thoại gọi, chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất rồi cầm máy bước vào.

Hôm nay là cuối tuần, văn phòng chỉ còn hai giáo viên, nhiều bàn đã được dọn gọn gàng — chắc là mấy khoa thi sớm, giảng viên đã nghỉ.

Bạch Tẫn Thuật đứng ở cửa, gõ nhẹ, thò đầu vào hỏi: “Chào cô, cô Ninh có ở đây không ạ?”

“Cô Ninh à?” Một nữ giáo viên gần cửa nhìn lên, hơi ngạc nhiên — “Cô ấy nghỉ rồi. Em tìm cô ấy có việc gì vậy?”

“Dạ em đến để điền giấy thỏa thuận việc làm…” —Bạch Tẫn Thuật làm ra vẻ khó xử .

“Cô ấy nghỉ thì giờ phải làm sao…”

“A, em là sinh viên bên đó, mấy bạn chưa điền đúng không?” Nữ giáo viên như chợt nhớ ra, gật đầu mở máy tính. 

“Cô ấy có dặn là em sẽ đến tầm ba giờ. Cô điền hộ cũng được, hệ thống liên thông cả mà. Em đọc mã số sinh viên, họ tên và gửi tài liệu cho cô là được, sau gửi bản hoàn chỉnh lại cho cô ấy.”

Cô giáo nhập tên cậu vừa đọc, một tấm ảnh thẻ nền xanh hiện lên trên màn hình.

“Ủa?” Cô quay đầu nhìn, thấy cậu trai trước mặt với khuôn mặt thanh tú khác hẳn trong ảnh, liền nghi ngờ .

“Em có nhầm tên không vậy? Không giống trong ảnh lắm đâu.”

“Em điền hộ bạn ạ,”  Bạch Tẫn Thuật cười nhẹ .

 “Nó bận, không quay về được.”

“À, vậy là điền hộ.” Cô không hề nghi ngờ .

 “Thảo nào cô ấy bảo mãi chẳng thấy em đó quay lại. Em đọc lại mã số sinh viên cho cô xác nhận. Sau nhớ nhắc bạn gửi bản chính lại trường nhé, trường cần lưu hồ sơ.”

Bạch Tẫn Thuật đọc mọi thông tin cần thiết, nhìn nữ giáo viên hoàn tất dữ liệu, tạo bảng, chuẩn bị in rồi đóng dấu.

Đúng lúc ấy, ngoài hành lang vang lên một tiếng “rầm”.

Nữ giáo viên giật bắn: “Cái gì vậy? Ngoài đó đổ gì à?”

Thầy giáo còn lại bước ra xem, lập tức hô to: “Em ơi?! Em không sao chứ?!”

“Sao thế?” Cô giáo cũng đứng bật dậy chạy ra ngoài 

“Có chuyện gì vậy?”

“Một nữ sinh ngất xỉu!” Giong thầy giáo có phần hoảng hốt :

 “Tôi gọi cấp cứu, cô kiểm tra xem có sao không, ấn nhân trung thử đi.”

“Tránh ra.” Cô quỳ xuống bên cô gái đang ngất, kiểm tra hơi thở.

“Vẫn thở, nhưng mặt trắng bệch… chuyện gì thế này?”

“Ấn nhân trung đi, tôi đi lấy điện thoại gọi 120!” Thầy giáo vội vã quay vào.

Cả hai giáo viên đều rời phòng.

Bạch Tẫn Thuật nhanh chóng cúi xuống, trở lại máy tính, mở hệ thống nội bộ, gõ vào: Ngô Dao Dao.

Kết quả hiện ra chỉ có một.

Ảnh thẻ nền xanh chính là gương mặt trong bức ảnh ở quán lẩu.

Thông tin xác nhận cô đã tốt nghiệp bốn năm trước. Tên đơn vị trong thoả thuận việc làm ghi rõ: Công ty Cổ phần Tập đoàn họ Ân, thành phố H.

Quả nhiên là Ân Thị.

Mắt Bạch Tẫn Thuật hơi nheo lại, rút điện thoại chụp nhanh giao diện.

Xong xuôi, cậu phục hồi mọi thứ, xoá lịch sử tìm kiếm, rồi bước ra ngoài, hỏi lớn:

“Thầy cô… chuyện gì vậy ạ?”

Cô gái đang nằm dưới đất, được cô giáo ấn nhân trung — chính là Lý Đào.

Nghe thấy giọng cậu, Lý Đào từ từ tỉnh lại. Cô giáo mừng rỡ, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ? Sao tự nhiên lại ngất thế?”

“Em bị hạ đường huyết…” mặt mày trắng bệch, giọng Lý Đào nhỏ như muỗi, y như thật 

 “Cô có kẹo không… em chỉ cần một viên là ổn rồi…”

“Có có có! Cô lấy ngay!” Cô giáo hấp tấp chạy vào, lục trong ngăn bàn một nắm kẹo, bóc một viên sôcôla nhét vào miệng Lý Đào 

 “Em thấy đỡ chưa nào?”

Lý Đào đợi hơn nửa phút, mới chậm rãi chống người ngồi dậy:

“Em đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô ạ.”

“Không có gì, không có gì…” Cô giáo mồ hôi lạnh đầy trán.

 “Em làm cô sợ gần chết, vừa rồi ngất xỉu ngay trước cửa, tụi cô cứ tưởng có chuyện gì nghiêm trọng rồi cơ.”

“Hôm nay em mặc áo khoác khác, quên mang theo kẹo…” Lý Đào xoa trán, yếu ớt nói 

 “Cô cho em ngồi nghỉ một chút được không ạ? Nghỉ một lát là em ổn. Không cần gọi xe cấp cứu đâu.”

“Cô đỡ em.” Cô giáo từ tốn đỡ cô dậy, dìu vào trong rồi rót cho một ly nước, sau đó mới nhẹ giọng hỏi:

“Em có thể ở lại một mình không?”

“Không sao đâu ạ.” Lý Đào lắc đầu, giọng nói cũng vững hơn lúc nãy 

 “Em nghỉ một lát là được.”

“Thế em cứ ngồi đó nhé, cô đi đóng dấu cho bạn học này trước đã.” 

Cô giáo thấy mặt cô đỡ tái hơn mới yên tâm quay lại chỗ ngồi, in tờ thoả thuận việc làm lúc nãy, đóng dấu xong giao cho Bạch Tẫn Thuật.

Cầm theo tài liệu đã đóng dấu đỏ chót, Bạch Tẫn Thuật rời khỏi văn phòng trước. Một lát sau, Lý Đào cũng bảo mình đã khá hơn, đứng dậy rời đi.

Cả bốn người lại hội tụ dưới toà nhà.

“Thế nào rồi, tra được không?”  Quản Hồng Nhạn hỏi.

“Tra được rồi.” Bạch Tẫn Thuật gửi bức ảnh chụp màn hình vào nhóm 

 “Ngô Dao Dao trong quán lẩu đó, tên nằm trong thoả thuận việc làm, nơi ký là Ân thị.”

Trùng hợp đến mức khó tin.

Nếu chỉ trùng tên thì thôi đi, đằng này lại trùng cả tên công ty, chuyên ngành, năm tốt nghiệp…

Chỉ một cái trùng đã hiếm thấy, huống hồ là trùng bốn yếu tố?

Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã rõ như gương: chuyện này không đơn giản. Hai “Ngô Dao Dao”, khả năng cao… là cùng một người.

Trước và sau khi vào làm việc, cả khuôn mặt Ngô Dao Dao như biến thành người khác — mặt đã khác, người… có còn là người cũ?

Cô ta chỉ nói chồng mình bị thay, bạn thân mình bị thay, chồng bạn thân bị thay — nhưng liệu cô ta có nhận ra bản thân mình… cũng đã không còn là cô ta nữa không?

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Lý Đào, cô rùng mình, cố ép cảm giác rợn người ấy xuống.

Rõ ràng chỉ mới hơn ba giờ chiều, ánh nắng vẫn còn đổ xuống vỉa hè… nhưng không hiểu sao, cả không gian xung quanh lại khiến người ta cảm thấy lạnh buốt lạ thường.

Như thể có thứ gì đó đang ẩn mình dưới mặt nước yên ả,  mà họ vừa vặn, vô tình nhìn thấy một góc của nó.

Có được thông tin về Ngô Dao Dao, bốn người cũng không còn gì cần hỏi thêm. Họ rời khỏi Đại Học H, đứng trước cổng bắt một chiếc xe.

“Bác tài, cho tụi cháu đến khu công nghiệp, khuôn viên Ân thị.”

“Ân thị hả?” Tài xế là người hay chuyện.

 “Ồ, các cháu đến đó làm gì? Phỏng vấn à?”

“Các cháu đi phỏng vấn thì chuẩn rồi đấy. Sáng nay bác chở ba người đến Ân thị, toàn là phóng viên thấy tin nóng trên hot search nên kéo tới. Trời ơi, mấy cây máy ảnh dài ngắn nhìn mà khiếp,” Không đợi bọn họ đáp, bác tài cứ thế nói tiếp .

 “Nghe đâu phóng viên cả thành phố đều kéo đến Ân thị, cổng khuôn viên bị vây kín hết. Sáng nay họ không nhận phỏng vấn, nhưng hồi nãy bác lại chở người khác tới, nghe bảo Ân thị thông báo sẽ họp báo lúc 5 giờ rưỡi chiều. Nhiều phóng viên không đến được sáng nay cũng đang tranh thủ qua đó.”

Lỗ Trường Phong ngồi ghế phụ, trong lòng không khỏi thở dài.

Thiếu đạo đức một chút mà nói — cái cảnh hỗn loạn này, đều là do sếp của mình gây ra cả.

Tiều Hựu Càn, đúng là một người đàn ông tội lỗi sâu nặng.

Gã còn đang hồi tưởng những kiến thức truyền thông sáng nay cậu ta thao thao bất tuyệt giảng giải, thì bác tài lại lên tiếng:

“Nhưng mà nghe nói Ân thị cũng ra thông báo rồi, nhất quyết không thừa nhận là sản phẩm có vấn đề gì đâu nhé. Lạ thật.”

Lỗ Trường Phong lập tức cúi đầu mở điện thoại.

Quả nhiên, hashtag từng đứng top #AnToànThựcPhẩm_ÂnThị# đã bị thay thế bằng #ÂnThị_RaTuyênBố#.

Gã bấm vào — bài đầu tiên là tài khoản chính thức của Ân thị. Dòng chữ duy nhất: 【Tuyên bố liên quan】, kèm theo hình chụp công văn có dấu đỏ và một loạt báo cáo kiểm tra chất lượng đạt chuẩn.

Tài khoản cá nhân của Tổng Giám đốc Ân thị còn thẳng tay hơn — chỉ đích danh “người tung tin” là kẻ mang ác ý, khẳng định tất cả sản phẩm đều kiểm nghiệm đạt chuẩn, tuân thủ quốc gia, và bản thân báo cáo đã được đóng dấu xác nhận. Còn cái sản phẩm bị lấy đi kiểm nghiệm kia là cái gì thì… ai mà biết? Biết đâu là hàng hết hạn hay đồ giả nhái linh tinh đâu!

Hai bài viết này được đăng chưa đầy hai tiếng sau khi tin tức lọt top, đúng là tiêu chuẩn vàng trong xử lý khủng hoảng truyền thông. Tốc độ phản ứng này, đủ khiến giới quan hệ công chúng phải gật gù bái phục.

Đồng thời, bên phía Hạ Di, người phụ trách mảng livestream — cũng đã bật phát trực tiếp ngay tại kho của nhà máy, mở thùng kiểm hàng trước mắt hàng nghìn khán giả. Bình luận chọn mã hàng, số lô — nhóm livestream liền chuyển đúng kiện tương ứng, mở ra ngay tại chỗ. Buổi phát trực tiếp đã kéo dài hơn một tiếng, sản phẩm đã bóc lên thành cả núi — thế mà vẫn chưa thấy nổi một cái lỗi đóng gói hay biến chất nào.

Loạt hashtag đang thịnh hành toàn là #ÂnThị_RaTuyênBố#, #ÂnThị_DoanhNghiệpLươngTâm#, #ÂnThị_LivestreamKiểmHàng#...

Nếu đứng từ góc độ Ân thị, đây quả thật là một màn xử lý khủng hoảng đỉnh cao — nhanh nhạy, quyết đoán, bằng chứng xác thực.

Nhưng đứng từ phía họ — Quản Hồng Nhạn bỗng bắt đầu lo thay cho kế hoạch “đánh thương hiệu” của sếp mình.

Ngay sau đó, cô lập tức tự tát mình hai cái trong lòng:

Khoan đã, liên quan gì tới mình chứ?!

Bọn mình đến đây để điều tra không gian kỳ dị và tìm hiểu quy tắc hoạt động — đâu phải đến để tiêu diệt Ân thị!

Tại sao mình lại bị Tiều Hựu Càn tẩy não đến mức này rồi?!

Vừa khinh bỉ bản thân, Quản Hồng Nhạn vẫn không nhịn được mở phần bình luận dưới hai bài đăng kia.

Không ngờ — hai bài xử lý khủng hoảng chỉnh chu như thế, mà bình luận được “like” cao nhất lại không đứng về phía Ân thị.

Top 1: 【Tôi thích lời lẽ của bạn, nhưng nên quản lý đám seeder của bạn trước đã.】
Top 2: 【Bạn nói đúng, nhưng seeder của bạn đến sớm quá.】

Seeder? 

Mấy cái này là ý gì? Ai là người thuê?

Quản Hồng Nhạn cau mày kéo xuống đọc tiếp, cố tìm lời giải.

Ngay lúc ấy, cô nghe thấy một tiếng bật cười nhẹ bên cạnh.

Quay đầu lại — Tiều Hựu Càn đang chống cằm, khoé môi cong lên một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.

Cùng lúc đó, trong nhóm trò chuyện tạm thời, có một thông báo hiện lên:

【Giai đoạn thứ ba của truyền bá thông tin: Chủ thể chính hoặc cơ quan có thẩm quyền đưa ra kết luận chính thức. Lúc này, truyền thông chính thống kiểm soát toàn bộ dư luận. Hướng đi của sự việc phụ thuộc vào định hướng của họ.】

【Nhưng mọi thứ, luôn có bất ngờ.】

Tiều Hựu Càn vui vẻ gửi tiếp:

【Tôi đã sớm đoán họ sẽ ra thông báo đính chính. Vì phần lớn tin xấu lan truyền sáng nay vốn không có bằng chứng, rất dễ làm sáng tỏ.】

【Cho nên tôi ra tay trước, thuê seeder trước khi họ ra tuyên bố.】

【Khi Ân thị còn chưa nói gì, seeder đã bắt đầu spam trên mọi diễn đàn, bảo rằng: ‘Ân thị đã ra tuyên bố, sao còn có người tung tin bậy?’】

【Một lượng lớn bình luận giả đã tung hô rằng doanh nghiệp đã làm rõ, còn mấy người tung tin nhảm toàn là dắt mũi dư luận. Nhưng lúc đó, thực ra… Ân thị vẫn chưa hề nói gì.】

Quản Hồng Nhạn bấm mở bài đăng tiếp theo — bình luận top 1:

【Cười chết, sao không bàn trước thời gian với seeder rồi hẵng đăng bài vậy? Làm thế này sao tôi tin nổi?】

Cô trợn tròn mắt, bàng hoàng.

Thâm.

Thật quá thâm hiểm.

Tiều Hựu Càn, cậu… thâm đen rồi đấy!

Chiêu này, đúng là giáo trình tinh hoa của chiến tranh truyền thông.

Bình Luận (0)
Comment