Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 115

Trên màn hình bình luận, sự kinh ngạc của các nhà đầu tư không hề thua kém Quản Hồng Nhạn.

[Tôi... chết tiệt, quá thâm độc, vãi thật.]

 [Tên đại gia này có đúng là thiếu đạo đức, đúng là thế này đây.]

 [Chiêu này khó phòng bị quá, quản trời quản đất sao mà quản được người khác thuê seeder chứ, tôi tự đặt mình vào vị trí đó, nếu tôi gặp chuyện như vậy, căn bản không thể nói rõ được.]

 [Quá tàn ác, Anh Tiều quá tàn ác rồi.]

 [Chiêu này cũng phải nắm bắt thời cơ nữa, nếu hôm nay cậu thuê seeder mà đối phương ngày mai hay thậm chí ngày kia mới phản ứng, thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Anh Tiều nắm bắt thời cơ quá chuẩn, canh đúng thời điểm vài chục phút trước khi tuyên bố được đưa ra để rải seeder. Một lượng lớn seeder đều xuất hiện trong phần bình luận của các bài Weibo liên quan, lúc này, nhân viên bộ phận tuyên truyền của Ân thị đang chú ý đến dư luận căn bản không có tâm trạng để bấm từng bài Weibo trong các mục xem tất cả phản hồi bên dưới. Công việc của họ là căn cứ vào nội dung Weibo theo thời gian thực để phán đoán xu hướng. Cứ thế, họ và seeder của Anh Tiều đã lướt qua nhau.] 

[Độc ác nhất là chiêu này dù bạn có nhận ra, bạn cũng không kịp phản ứng kịp thời, hơn nữa. Nếu kéo dài quy trình xử lý khủng hoảng, thì công ty sẽ bị tổn hại danh tiếng. Vậy nên giải pháp duy nhất chỉ có thể là nhanh chóng đưa ra tuyên bố, cố gắng rút ngắn khoảng cách thời gian giữa việc seeder xuất hiện và tuyên bố được đưa ra.]

 [Một trận chiến dư luận cấp sách giáo khoa, chiêu này quá độc ác, trực tiếp phá tan chiêu đầu tiên của kế hoạch xử lý khủng hoảng của Ân thị.]

 [Anh Tiều, chiến thần thương trường.]

Tài xế đang vui vẻ nói chuyện rôm rả, hoàn toàn không thể ngờ rằng trong bốn người đang ngồi trên xe mình, ba người đang trải qua sự chấn động tột độ trong lòng.

Lỗ Trường Phong ngồi ở ghế phụ lái, trong đầu chỉ toàn là "trời ơi, quá đỉnh, trời ơi".

Gã ta có gì mà phải lo lắng cho sếp của mình chứ, bây giờ gã ta càng nên lo cho Ân thị mới phải!

Ân thị kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà lại gặp phải thiên tài thương trường như Tiều Hựu Càn chứ...

Ba người với tâm trạng phức tạp lắng nghe tài xế lảm nhảm cho đến khi đến nơi.

"Bác đỗ xe ở đây nhé, đoạn đường còn lại các cháu tự đi được không?" Thầy tài xế dừng xe bên đường quay đầu hỏi, "Vì đi xa hơn nữa là khu công nghiệp của Ân thị rồi. Sáng nay bác đưa phóng viên vào thì Ân thị đã kéo dây cấm rồi, vào trong tôi khó lùi xe lắm. Đoạn đường này không xa, bác thấy các cháu cũng không mang theo máy quay hay đồ nặng gì, đi bộ vào được không?"

"Được ạ," Bạch Tẫn Thuật gật đầu, người đầu tiên kéo cửa xe ra, "Vậy đi thôi."

Ba thành viên còn lại trong taxi cũng bước ra ngoài.

Lý Đào ngồi trong cùng, là người cuối cùng bước ra đóng cửa xe, dõi theo chiếc taxi đi xa, rồi mới chuẩn bị đi về phía khu công nghiệp Ân thị.

Trong khoảng thời gian bốn người đi bộ ven đường, có khá nhiều xe của các hãng truyền thông và báo chí chạy qua. Không ít xe được sơn trực tiếp tên đơn vị chủ quản. Chỉ trong chốc lát, đã có mấy chiếc xe in dòng chữ: 【Báo Chiều tỉnh H】, 【Tiếng Nói tỉnh H】, 【Tin Nhanh tỉnh H】 chạy qua trên đường, rõ ràng là đang hướng đến buổi họp báo của Ân thị.

Chưa đi được mấy bước, lại có một chiếc xe truyền thông khác chạy qua. Khác biệt là, chiếc xe lần này có nét chữ rất quen thuộc, là bốn chữ 【Báo Lục Giang】.

Bạch Tẫn Thuật và mọi người dõi theo chiếc xe truyền thông này đi xa, chưa đầy vài giây đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau: "Khoan đã."

Mấy người quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Vũ đang xách ba lô trên đường phía sau.

"Anh Tiểu Vũ?" Lỗ Trường Phong là người đầu tiên lên tiếng.

Tiểu Vũ vẫy tay về phía bốn người, chạy nhanh đến bên cạnh họ và nói: 

"Các cậu cũng vừa về sao?"

"Đúng vậy," Lỗ Trường Phong gật đầu, biết điều gì có thể nói điều gì không, gã trả lời gọn lỏn: 

"Bọn em trưa nay không ăn cơm, nên ra khu trung tâm ăn một bữa rồi đi dạo một lúc mới về."

"Tốt thật," Tiểu Vũ thèm thuồng, "Tôi trưa vừa về tổng bộ đã bị vây lại tra hỏi, một đống người cứ như muốn chui vào đầu tôi để xem quá trình sản xuất thực phẩm bên trong Ân thị, vây tôi ít nhất hơn một tiếng đồng hồ, còn đặt cho tôi cái tên Trương Tam để viết báo cáo nữa, một lũ phóng viên súc vật."

Tự truyền thông thì tốt rồi, không có yêu cầu về thành tích như thế này.

Vấn đề an toàn thực phẩm của Ân thị bây giờ là điểm nóng lớn trong mắt tất cả các phương tiện truyền thông. Dù bạn có muốn viết hay không, nội dung liên quan đến Ân thị vào thời điểm này đều đại diện cho lượt xem, cho thành tích và dữ liệu.

Không chỉ một tin tức bùng nổ cần được truyền thông theo sát, mà truyền thông phần lớn thời gian cũng chạy theo tin tức nóng hổi.

Chiếc ba lô hắn ta đang xách trên tay không có từ lúc ở trang trại Ân thị sáng nay, xem ra chắc là lấy từ tổng bộ khi về. Tiểu Vũ vắt ba lô lên vai, thở phào một hơi: 

"Nếu không phải Ân thị nói 5 rưỡi chiều sẽ mở họp báo, đám người đó vẫn không chịu thả tôi đi. Mà ngay cả thế, tôi vẫn phải đi nhờ xe của họ, trên đường lại hỏi tôi một đống vấn đề, vừa hỏi vừa vẫn còn lôi sổ ra ghi bài trực tiếp trên xe xóc nảy để soạn thảo nội dung câu hỏi, đúng là lũ súc vật mà."

Hắn ta phàn nàn xong mới nhớ ra: "À các tài khoản tự truyền thông của các cậu không cần phải làm video về vụ này sao? Còn có thời gian đi ăn tối sao?"

Lời này vừa ra, làm cho bốn thành viên còn đang nghe hắn ta ca cẩm đều bất ngờ không kịp phản ứng.

Đương nhiên họ không cần làm video, vì họ căn bản không phải tự truyền thông mà!

"Thực ra, chúng tôi không chỉ có thời gian ăn tối đâu," Cuối cùng, Tiều Hựu Càn nói ra câu nói cực kỳ gây thù chuốc oán, "Chúng tôi còn trúng thưởng ở quán lẩu nữa."

"Giải thưởng gì?" Tiểu Vũ tò mò mở to mắt.

Ăn lẩu thì còn có thể trúng giải gì nữa?

Và rồi, hắn nghe thấy giọng Tiều Hựu Càn khoe khoang đầy đắc ý: "Giải siêu nhỏ - phiếu giảm giá Lamborghini năm mươi tệ, ghen tỵ không?"

Tiểu Vũ: ?

Có một giây hắn nghi ngờ mình có phải nghe nhầm rồi không.

Cái thứ này... có tác dụng gì chứ? Tại sao hắn phải ghen tỵ?

Hăn ta ngơ ngác nhìn Tiều Hựu Càn đang đắc ý, rồi lại nhìn những người khác phía sau hắn, hoang mang nghĩ, lẽ nào đây là mật danh của thứ gì đó mà hắn ta không biết sao? Nếu không tại sao Tiều Hựu Càn trúng thưởng xong lại tỏ ra đắc ý như vậy?

Nhận thấy ánh mắt ngơ ngác của Tiểu Vũ, Quản Hồng Nhạn bất đắc dĩ phải bổ sung: "À... Tiều Hựu Càn ý là chúng tôi vừa trúng giải siêu nhỏ lại vừa trúng giải siêu lớn, chúng tôi còn trúng một cái tủ lạnh hai cửa."

Tiểu Vũ: "Tủ lạnh hai cửa?!"

Hắn há miệng kinh ngạc, nhìn về phía Quản Hồng Nhạn.

Quản Hồng Nhạn đành phải lấy tấm ảnh ra để chứng minh.

"Má ơi," Tiểu Vũ phát ra tiếng "chanh chua", "Tủ lạnh thông minh hai cửa đời mới nhất của Samsung, tôi thật sự ghen tị rồi."

Mọi người đều là người, đều là buổi sáng đến trang trại của Ân thị, buổi chiều bị đuổi về vì lý do nào đó. Tại sao hắn ta vừa về tổng bộ đã bị một lũ phóng viên "súc vật" vây lại bóc lột giá trị, cuối cùng còn chẳng được đặt cho một cái tên giả nghe hay ho; còn có người lại được đi ăn lẩu, lại còn bốc thăm trúng một cái tủ lạnh lớn.

Thế giới này thật sự quá bất công mà!

Tiểu Vũ chua đến mức toàn thân nhũn ra, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt: "Tôi không muốn đặt tên giả là Trương Tam, tôi cũng muốn tủ lạnh lớn mà, bị cô lập là số phận của tôi, tôi hiểu."

"Anh chỉ ghen tỵ với cái tủ lạnh lớn thôi sao?" Cái tên thiếu gia gian ác Tiều Hựu Càn ở bên cạnh phát ra tiếng nói đầy khó hiểu.

"Không ạ," Tiểu Vũ sắp khóc, "Tôi còn rất ghen tỵ vì các cậu có thể đi ăn lẩu cùng nhau."

Còn hắn ta mà dẫn ông sếp kh*ng b* của mình đi ăn lẩu với cả phòng biên tập, thì đó đúng là một hành động sống chán rồi.

"Rồi sao nữa?" Tiều Hựu Càn hỏi.

"Hết rồi chứ sao?" Tiểu Vũ có chút khó hiểu, "Rồi còn gì nữa đâu?"

"Anh không ghen tỵ với phiếu giảm giá Lamborghini năm mươi tệ sao?" Tiều Hựu Càn nói.

Tiểu Vũ: "Tôi ghen tỵ cái đó làm gì?"

Hắn ta mua được Lamborghini mà lại thiếu năm mươi tệ đó sao?

Tiều Hựu Càn lắc đầu: "Đồ không có phẩm vị."

Tiểu Vũ: ???

Bình luận:

[Cái tính công kích này tôi không thể chấp nhận được.]

[Cậu ấy vẫn yêu cái phiếu giảm giá Lamborghini năm mươi tệ đó đến thế, tôi chết mất.]

[Quảng cáo trá hình cho Lamborghini hả?]

[Lamborghini chuyển tiền đi.]

[Nếu cuối cùng đại gia có dùng cái phiếu giảm giá đó trong phó bản này, thì đó sẽ là một đòn kết liễu.]

Tiểu Vũ mang đầy thắc mắc nhìn về phía Quản Hồng Nhạn.

Quản Hồng Nhạn rất khó xử: "Ồ... nhà Tiều Hựu Càn không thiếu tủ lạnh."

Tiểu Vũ: ?

Vậy là nhà cậu ta thiếu Lamborghini đúng không?

Hắn cũng thiếu đó!

Nhưng mà nhìn xem hắn có mua nổi không chứ!

Với nỗi bi phẫn không tên, Tiểu Vũ sụp đổ nhìn về phía trước, rồi hắn ta nói: "Má ơi."

"Sao thế?" Quản Hồng Nhạn rất kỳ lạ theo hướng hắn nhìn về phía trước.

Phía trước là cổng lớn của Ân thị, bây giờ khoảng hơn bốn giờ chiều, truyền thông đã vây kín cổng, không ít phóng viên đã cầm mic đứng trước đám đông truyền thông, bật chế độ quay phim trước camera.

Ân thị có tầm ảnh hưởng thuộc hàng top ở toàn quốc, việc họ tổ chức họp báo về tin đồn an toàn thực phẩm của mình, tự nhiên tất cả các phương tiện truyền thông có tiếng trong thành phố đều đến. Tiểu Vũ đứng từ xa khẽ thốt lên một tiếng "má ơi", rồi dừng lại không đi nữa.

"Ân thị dựa vào họp báo, giờ này sao không cho phóng viên vào phòng họp chứ?" Hắn gãi đầu, có chút suy sụp, "Tôi xuyên qua đám phóng viên này chẳng phải là xong sao, mấy tờ báo khác có phóng viên quen biết tôi mà."

Hắn còn tưởng quy trình của Ân thị là tổ chức họp báo tại phòng họp lớn ở tổng bộ, xe của giới truyền thông sẽ được hướng dẫn đi vào cổng chính.

Ai mà ngờ đã hơn bốn giờ rồi mà Ân thị vẫn chặn một lũ phóng viên ở bên ngoài chứ?

Hầu hết các phóng viên bên ngoài đều thuộc các tờ báo khác, làm trong ngành lâu rồi, ai mà không có vài người quen, nếu bị người quen nào đó nhận ra, thì hắn ta còn "nằm vùng" cái quái gì nữa.

Hắn là phóng viên điều tra mảng tài chính, không thể xuất hiện trong buổi họp báo liên quan đến an toàn thực phẩm. Nếu bị phóng viên của các tờ báo khác phát hiện hắn xuất hiện ở đây, chắc chắn họ sẽ nghĩ ngay đến việc hắn đang nằm vùng điều tra ở Ân thị, vậy thì Ân thị đang có vấn đề gì chẳng phải quá rõ ràng sao.

Đưa tin tức, đặc biệt là những tin tức lớn mang tính chuyên nghiệp cao như thế này, cái quan trọng nhất chính là sự độc quyền. Bất kỳ tin tức nào cũng là tờ báo đầu tiên đưa tin sẽ nhận được sự chú ý lớn nhất. Nếu bị các tờ báo khác cướp trước, e rằng tổng biên tập của họ bây giờ có thể ăn sống hắn mất.

Tiểu Vũ đứng tại chỗ do dự vài giây, vì tính độc quyền của tin tức, hay là hắn về nhà ngủ một đêm vậy, dù sao Ân thị thứ Bảy Chủ Nhật cũng được nghỉ.

Chưa kịp do dự xong, hắn ta đã nghe thấy giọng Tiều Hựu Càn: "Anh sợ bị nhận ra sao?"

"Đúng vậy," Mặc dù Tiểu Vũ không trông mong cậu ấy có thể giúp được gì, nhưng vẫn thành thật thừa nhận tình cảnh khó khăn của mình: "Tôi là một phóng viên tài chính không thể xuất hiện vào lúc này. Nếu bây giờ xuất hiện ở đây, dù che giấu thân phận hay giả vờ mình là đến phỏng vấn, đều sẽ bị nhìn thấu."

"Đơn giản thôi," Bạch Tẫn Thuật nghĩ nghĩ rồi nói, "Chúng ta có thể không đi cổng chính về mà."

"Đúng rồi," Tiểu Vũ vỗ trán, "Khu công nghiệp Ân thị lớn như vậy, chắc chắn có cửa phụ chứ."

Hắn ta đã nghĩ sai rồi, không nhất thiết phải đi từ cổng chính.

--------------------------------

Hơn mười phút sau.

Nhìn bức tường thấp trước mặt.

Tiểu Vũ: ?

"Đây là cái cửa phụ mà cậu nói sao?" Hắn ta chậm rãi quay người nhìn về phía tên phú nhị đại gian ác bên cạnh.

Cửa ở đâu? Trong tim sao?

Cái cửa này không lẽ phải gõ đúng viên gạch mới mở ra được sao?

"Tôi khi nào nói là cửa phụ đâu," Bạch Tẫn Thuật lý lẽ hùng hồn, "Tôi chỉ nói chúng ta có thể không đi từ cổng chính về mà."

Tiểu Vũ: "Vậy thì...?"

"Vậy thì chúng ta có thể trèo tường!" Tên phú nhị đại gian ác phấn khởi nói, "Bức tường này là lần trước tôi về ký túc xá tình cờ phát hiện ra, nó rất thấp và bên trên cũng không có lưới thép hay thứ gì chắn lại. Tôi vẫn luôn muốn trèo ra đây để ‘câu cá'. Từ đây trèo vào là đến ký túc xá số tám, và nó cũng ngược hướng với phòng họp của tổng bộ, anh hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp người quen."

Tiểu Vũ: "...Không, thực ra bây giờ tôi cũng không lo lắng người quen đến thế đâu."

Hắn lo lắng về sự an toàn của mình thì đúng hơn!

"Bức tường này rất dễ trèo mà." Bạch Tẫn Thuật nói.

Nghe thấy câu này, Tiểu Vũ nghĩ giây tiếp theo Tiều Hựu Càn sẽ cho hắn thấy bức tường này dễ trèo đến mức nào.

Rồi anh ta thấy Tiều Hựu Càn vỗ vai Lỗ Trường Phong: "Trường Phong, trèo tường cho Tiểu Vũ xem!"

Tiểu Vũ: ?

Lỗ Trường Phong, dưới ánh mắt hoài nghi và khó hiểu của hắn ta, chạy đà vài bước, trực tiếp đạp chân lên tường leo lên mấy bước, cánh tay phải giữ chặt đỉnh tường, một cú kéo người ngược tay đẹp mắt, cả người chống lên, gọn gàng ngồi vắt vẻo trên tường.

"Nhìn đi," Bạch Tẫn Thuật nói, "Vô cùng tiện lợi, vô cùng dễ trèo."

Tiểu Vũ: Hả?

"Quản Hồng Nhạn, trèo lên cho anh ta xem một lần nữa." Thấy vẻ nghi ngờ trên mặt hắn, Bạch Tẫn Thuật tiếp tục ra lệnh.

Quản Hồng Nhạn: "Cậu nói thế, nghe giống như một người huấn luyện thú trong rạp xiếc vậy đó."

Miệng cô ấy thì cằn nhằn, nhưng tay thì vô cùng nhanh nhẹn nhảy lên giữ chặt đỉnh tường, rồi chân thuận theo mấy viên gạch nhô ra trên tường làm điểm tựa, vài cái là cũng đã ngồi vắt vẻo trên tường.

Mặc dù động tác không gọn gàng như Lỗ Trường Phong, nhưng tính thực dụng thì lại tiện lợi hơn Lỗ Trường Phong nhiều.

Tiểu Vũ: ??

Bức tường này... dễ trèo đến vậy sao?

Trông có vẻ cũng không khó lắm nhỉ?

"Lý Đào, lên đi." Bạch Tẫn Thuật tiếp tục ra lệnh.

Hầu hết các thành viên trong đội thám hiểm của Tổ Chức đều có thể lực khá tốt, chỉ cần không phải là những trường hợp cực đoan như chạy bộ đường dài hoặc sinh tồn dã ngoại, về cơ bản đều trên mức người bình thường. Trên cơ sở đó, nếu có người sẵn lòng luyện tập thể lực theo một hướng nhất định, họ sẽ nhanh chóng mạnh hơn người thường gấp mấy lần.

Lý Đào tuy không phải là nhà tiên phong chuyên tăng điểm tấn công và nhanh nhẹn theo kiểu tốc độ, nhưng cô ấy quả thực đã học các kỹ năng như trèo tường, ẩn nấp và chiến đấu đơn giản để thuận tiện cho việc thám hiểm.

Nghe thấy giọng Bạch Tẫn Thuật, cô ấy mượn bức tường bên cạnh dễ leo hơn để đến giữa, rồi đưa tay về phía Quản Hồng Nhạn. Quản Hồng Nhạn kéo cô ấy một cái, cô ấy nhanh chóng nhảy vọt lên bức tường thấp đó, rồi cũng thuận thế ngồi vắt vẻo trên tường.

Tiểu Vũ có chút lung lay.

Bây giờ ai cũng biết trèo tường sao?

Hơn nữa, nhìn thế này, bức tường này cũng không khó trèo đến vậy? Không phải ba trong số bốn người tự truyền thông ở đây đều đã trèo qua rồi sao, điều đó cho thấy đối với người bình thường, trèo qua vẫn rất đơn giản.

Tiểu Vũ xoa xoa hai bàn tay: "Vậy tôi trèo vào nhé? Lát nữa nếu tôi không lên được, Lỗ Trường Phong cậu nhớ kéo tôi một tay nhé."

Lỗ Trường Phong gật đầu: "Lát nữa em kéo anh một cái là anh lên được ngay."

Tiểu Vũ hà hơi vào tay, rồi bắt chước Quản Hồng Nhạn nhảy lên một cái, hai chân đạp vào chỗ nhô ra trên tường, rồi dùng sức chống lên. Đúng lúc hắn sắp lên được, hắn ta nghe thấy một giọng nói lạ xuất hiện bên cạnh:

 "Ối, mấy anh em cũng trèo tường ở đây à?"

Sức lực mà Tiểu Vũ khó khăn lắm mới lấy lại được lại đột nhiên xẹp xuống. Nếu không phải Lỗ Trường Phong nhanh tay kéo hắn ta lại, hắn suýt chút nữa đã rơi xuống.

Chủ nhân của giọng nói kia dường như cũng nhận ra sự xuất hiện của mình đã khiến đối phương suýt không leo lên được: 

"Thế này mà cũng rớt sao? Không đến mức đó chứ?"

Giọng nói này nghe không giống hối lỗi, ngược lại còn đầy vẻ hả hê: 

"Kỹ năng này tệ quá, thế này mà cũng học người ta trèo tường. Cậu nhìn bạn cậu trèo tường gọn gàng làm sao, còn cậu trèo như gấu bông vậy."

Tiểu Vũ nương theo lực của Lỗ Trường Phong, vô cùng khó khăn từng chút một trèo lên tường, rồi mới tức giận nhìn về phía phát ra giọng nói.

Chủ nhân của giọng nói ở phía bên kia bức tường thấp không xa, cũng vừa mới dựa vào tay đồng đội, khó khăn lắm mới tự mình leo lên tường.

Hai người nhìn nhau, vô cùng ngượng nghịu.

"Ấy ấy ấy đừng nhìn tôi như thế chứ, chẳng qua chỉ nói cậu vài câu thôi mà, gì mà nhỏ mọn," Đối phương xua tay trước, không chút ngượng ngùng nào, "Mấy anh em đây là từ ngoài trèo về sao?"

"Các anh định trèo ra ngoài à?" Bạch Tẫn Thuật hỏi từ dưới chân tường.

"Ối, sao còn có một người ở dưới vậy?" Người trên tường thò đầu xuống nhìn, giọng nói lả lướt, "Chúng tôi ban đầu định cuối tuần ra quán net chơi thâu đêm, ai ngờ Ân thị đột nhiên có vấn đề, không chỉ kiểm soát mà cả cổng chính đều là phóng viên. Tổ trưởng không cho chúng tôi gặp phóng viên riêng tư, nói là nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi việc, nên chúng tôi đành trèo tường thôi."

"Còn các cậu?" Người trên tường tò mò hỏi.

"Cũng gần giống vậy," Tiểu Vũ qua loa nói, "Chúng tôi sợ đi cổng chính sẽ bị phóng viên vây lại phỏng vấn, nên trèo tường về."

"Trùng hợp chưa này," Đối phương nghiêng đầu, cười đầy vẻ đáng ghét, "Chúng tôi muốn đi ra, các cậu muốn đi vào, đúng là người khát thì khát khô cả cổ, người lụt thì lụt chết chìm."

Gặp gỡ chớp nhoáng, mấy nhân viên bên kia nói là định thuê quán net chơi thâu đêm lần lượt nhảy xuống khỏi tường, vẫy tay thật ngầu rời khỏi bức tường thấp này. Các thành viên đội thám hiểm cũng đã trở lại bên trong Ân thị.

Bình Luận (0)
Comment