“Cậu là gì của cô ấy?” Y tá bị chặn bất ngờ, giọng lộ vẻ cảnh giác.
“Tôi là em trai Hạ Di, tối qua tôi trông cô ấy suốt đêm, còn người trong kia là bạn tôi.” Bạch Tẫn Thuật vẫn dùng cái cớ hôm qua, “Giờ cô ấy đã có thể xuất viện chưa ạ?”
“Tôi còn tưởng người trong kia mới là người nhà chứ,” y tá lẩm bẩm, nhìn vào trong phòng rồi đáp, “Còn phải chờ thêm một lát… Tôi vừa đo, giờ cô ấy vẫn hơi sốt nhẹ, khoảng 37,3 độ, không nghiêm trọng lắm. Qua trưa rồi đo lại, nếu ổn thì có thể xuất viện.”
“Vậy tôi có thể xem hồ sơ bệnh án của cô ấy không?” Bạch Tẫn Thuật hỏi tiếp.
“Xem thì được thôi, nhưng giờ bệnh viện không còn bệnh án giấy nữa, cậu phải theo dõi tài khoản chính thức của bệnh viện trên WeChat,” y tá vừa nói vừa chỉ dẫn, “Bấm vào mục hồ sơ bệnh nhân phía dưới, đúng rồi. Hôm qua cô ấy được đưa vào qua cấp cứu, chắc bên đó đã lập hồ sơ rồi. Cậu nhập tên với số chứng minh thư vào, xem có hiện ra không.”
“Có rồi.” Bạch Tẫn Thuật mở ra, quả nhiên nhìn thấy thông tin khám bệnh của Hạ Di.
“Đấy, hồ sơ điện tử là cái này, cần xem gì thì vào đó mà xem.” Y tá liếc nhìn một cái rồi nói, “Kết quả xét nghiệm hôm qua và các khoản phí đều có trong này. Nếu không thấy thì là khoa phụ trách chưa cập nhật kịp, chờ thêm vài tiếng là có. Hôm qua mới thanh toán xong tiền xe cấp cứu với phí cấp cứu, trước khi xuất viện nhớ thanh toán viện phí. Nếu cần dùng bảo hiểm y tế thì mang theo thẻ.”
“Vâng,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu lia lịa, “Tôi biết rồi, cảm ơn chị.”
“Thế cậu cứ xem đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi sau.” Đúng lúc đó, chuông phòng bệnh bên cạnh vang lên, y tá vội vàng đẩy cửa vào, để lại Bạch Tẫn Thuật một mình ngoài hành lang. “Tôi phải làm việc đã.”
Nhìn theo bóng cô y tá bước vào phòng bệnh kế bên, Bạch Tẫn Thuật cúi đầu, trong bản ghi chép hồ sơ điện tử của Hạ Di, cậu lấy thời điểm cô được đẩy vào cấp cứu trừ đi thời gian xe cứu thương di chuyển — khoảng 7 giờ rưỡi tối. Đúng ngay mốc mà cậu đã suy ra.
Điều đó cũng chứng minh tất cả những suy luận trước đó đều chính xác. Quá trình dị hóa của Hạ Di bắt đầu từ chiều hôm đó — cái buổi chiều mà cô nói mình phải đi ghi hình bù.
Chiều hôm đó, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ chưa từng biết đến.
【Đù má, chuẩn không cần chỉnh luôn.】
【Khâm phục, khả năng suy luận của đại gia này đỉnh thật.】
【Chiều hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?】
【Không rõ nữa, nhưng nghĩ lại thì cũng lạ, camera của Tổ Chức luôn ưu tiên phát sóng những nội dung có độ quan tâm cao. Lúc không có gì đặc biệt thì sẽ quay luân phiên các nhóm người. Có ai nhớ chiều hôm trước phát gì không?】
【Hạ Di có được lên sóng không?】
【Hình như là không... tôi không nhớ rõ nữa...】
Gập giao diện điện thoại lại, Bạch Tẫn Thuật đứng trong phòng bệnh lặng lẽ trầm ngâm một lúc, đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Khu nội trú của bệnh viện số Một thị trấn này khá mới, chắc là tòa nhà vừa xây chưa lâu. Hơn mười giờ sáng, lẽ ra hầu hết bệnh nhân đều đã thức dậy, người thì đi kiểm tra, người thì sinh hoạt bình thường.
Nhưng hiện giờ lại rất kỳ lạ, cả hành lang dường như bị một làn sóng bất an không bình thường bao phủ. Chính xác hơn là, không phải ồn ào, mà là sự yên tĩnh đến lạ kỳ, từ ba phòng bệnh mà họ đang ở làm trung tâm, cảm giác hỗn loạn cứ thế lan ra.
Không ít người tỏ vẻ như tình cờ đi ngang qua phòng họ, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc nhìn vào bên trong. Cảnh tượng này, Bạch Tẫn Thuật từng thấy rồi, chính là lúc Hạ Di xuất hiện trong khu nhà xưởng và chuẩn bị livestream.
Lúc đó, đám thực tập sinh khác trong xưởng cũng có biểu hiện tương tự.
Ánh nhìn đó, là sự pha trộn giữa tò mò và kinh ngạc.
Nếu buộc phải định nghĩa, thì ánh mắt đó không mang ác ý.
Tòa nhà nội trú có kết cấu hình chữ "Hồi" (回), dãy phòng bệnh của họ nằm ở phần ngang trên cùng. Ở phần giữa là khu khám chữa bệnh và phòng bác sĩ, còn thang máy thì nằm chính giữa phần ngang dưới cùng. Từ phía đó, tiếng ồn ào không ngừng vọng lại, rõ ràng là phát ra từ khu vực thang máy.
Bạch Tẫn Thuật cất điện thoại, hướng về phía đó đi tới.
Càng đến gần, âm thanh càng rõ rệt. Khi cậu rẽ qua khúc cua cuối cùng, mới thấy ở trước cửa thang máy có hai bảo vệ đứng gác. Người bị họ chặn lại xem ra không giống bệnh nhân chút nào, nét mặt thì lại na ná với đám phóng viên từng vây bên ngoài khu nhà họ Ân mấy hôm trước.
Một y tá mặc đồng phục đang đẩy xe thuốc từ trong thang máy ra, khẽ gật đầu với một bảo vệ:
“Chú Lưu, cho cháu qua với.”
Bảo vệ bên phải hơi nghiêng người nhường đường, rồi nói với đám đông ngoài kia bằng giọng thấp:
“Đừng chen nữa, đã nói không cho vào là không cho vào. Đây là khu nội trú, mấy người là ai mà đòi xông vào? Thăm bệnh thì để bệnh nhân ra đón, không thì ai cũng đừng hòng vào.”
“Ê ê ê! Nói cậu đấy, cái cậu mặt có sẹo kia! Nhìn đã thấy chẳng phải người đàng hoàng, đã nói không cho vào mà còn cố chen vào!” — giọng bảo vệ đột nhiên cao lên.
“Tôi đến thăm bệnh thật mà…” — một giọng nói ấm ức vang lên, là Lỗ Trường Phong.
“Sáng nay mười người thì chín người đều nói thế đấy,” — bảo vệ không nể mặt — “Tôi nói lại lần nữa, tầng này không có minh tinh gì hết, đừng chen vào nữa, không có gì đáng để chụp hình đâu!”
“Boss? Boss!” — Lỗ Trường Phong thấy mái tóc trắng của Tiều Hựu Càn trong đám người, liền vẫy tay gọi — “Nói bảo vệ cho tôi vô với!”
“Chú Lưu,” — Bạch Tẫn Thuật vỗ vai bảo vệ — “Cái người mặt có sẹo đó là bạn cháu, cậu ấy đến thăm bệnh.”
“À… à, vậy thì vào đi.” — bảo vệ có phần ngượng ngùng, nghiêng người nhường đường để Lỗ Trường Phong lách vào.
“Chị Nhạn nói hiện tại Hạ Di có vẻ không ổn, chị ấy không vào bệnh viện được, nghi là do thuộc tính cố định, bảo tôi tới thì phải cẩn thận…” — Lỗ Trường Phong khẽ nói, “Cô ấy hoàn toàn biến thành rau mùi rồi hả?”
“Chưa rõ.” — Bạch Tẫn Thuật lắc đầu — “Lát nữa tôi sẽ kiểm tra kỹ lại.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Đúng lúc đó, y tá từ phòng bên cạnh đẩy xe thuốc đi tới, trông thấy bên cạnh Bạch Tẫn Thuật là một thanh niên mặt có sẹo, sắc mặt lập tức cảnh giác: “Ê, cậu là ai thế? Là người nhà bệnh nhân à?”
“Phải, phải, là người nhà.” — Lỗ Trường Phong vội vã đáp — “Tôi là bạn Hạ Di, tối qua lúc cô ấy được đẩy vào phòng cấp cứu tôi vẫn còn ở ngoài.”
“Cậu chắc chứ?” — y tá nghi hoặc nhìn sang Bạch Tẫn Thuật.
“Cậu ấy là bạn tôi.” — Bạch Tẫn Thuật gật đầu, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề — “Phải rồi, tôi nghe nói sốt cao không lui dễ để lại di chứng. Tôi muốn hỏi, hiện giờ Hạ Di không sao chứ?”
“Không sao đâu, không vấn đề gì hết.” y tá thấy đã xác nhận được thân phận, sắc mặt cũng dịu đi, “Tất cả các chỉ số đều bình thường, hạ sốt xong là ổn rồi.”
“Vậy à, cảm ơn cô.”, Bạch Tẫn Thuật gật đầu, ra vẻ rất ngoan ngoãn.
“Cái đó… xin lỗi nhé, tôi tưởng cậu là người trà trộn vào để chụp ảnh.” , y tá áy náy nói, “Sáng nay đột nhiên đông người quá, bệnh viện phải điều bảo vệ tới thêm.”
“Không sao, không sao đâu.” , Lỗ Trường Phong xua tay.
“À, tôi hỏi chút được không?”, thấy hiểu lầm được giải quyết, y tá không kiềm nổi tò mò, “Chị cậu làm nghề gì thế? Sáng nay bên ngoài đông nghịt, có người còn cầm micro chặn bọn tôi hỏi là đêm qua có phải có sáu bệnh nhân mới nhập viện không. Là minh tinh à? Nếu là minh tinh thì phải ở phòng VIP chứ, sao lại chen nhau dưới mấy phòng thường thế này, bảo vệ giữ không nổi đâu. Vừa nãy mấy người còn định xông vào chụp hình, bị bảo vệ cản lại mà còn chửi bới ầm lên.”
“Chị ấy là streamer của Ân thị.” — Lỗ Trường Phong giải thích.
“Streamer à…”, y tá nghe xong liền có chút thất vọng, “Bên tôi còn tưởng là minh tinh, sáng nay lúc đi kiểm tra phòng, bọn tôi còn định qua xin mấy chữ ký nữa cơ.”
“Lát nữa mấy cậu ra nhớ cẩn thận một chút, coi chừng bị đám người dưới kia bám theo.” — sự thất vọng vừa đến đã đi mất, y tá thuận tiện nhắc nhở, “Mấy cậu có thể đi lối sau, đừng đi bằng thang máy, phía sau ít người hơn.”
Phóng viên ở đâu ra thế?
Tiễn y tá rời đi, Bạch Tẫn Thuật mở điện thoại tìm kiếm, thì phát hiện ra tối hôm qua đã có người đăng ảnh Lily lên mạng.
Dòng chú thích là:
【Gặp một chị gái xinh đẹp cực kỳ trong phòng cấp cứu, nhìn quen quen, không biết có phải minh tinh không nhỉ? Bên cạnh còn có một anh chàng tóc trắng nữa, cũng rất đẹp trai, hình như còn có vài người đi cùng trông như vệ sĩ hay quản lý. Mình với nhỏ bạn ngại quá không dám xin chữ ký, chỉ muốn hỏi đây là ai vậy trời?】
Bên dưới có bình luận:
【Người này là tổ trưởng của bộ livestream Ân thị, không phải minh tinh đâu.】
【À vậy hả… thế mình có nên xóa bài không?】— chủ bài viết hỏi lại.
【Không cần đâu… có thể bạn thấy quen vì mấy ngày cuối tuần vừa rồi công ty Bàn Cổ khủng hoảng truyền thông, ảnh của cô ấy lên cả hot search.】
【Đây là Lily của bộ livestream Ân thị đấy. Mấy streamer của Ân thị ai cũng xinh, nhầm với minh tinh cũng không trách được.】
【Cái cậu tóc trắng không biết là ai, chắc là họ hàng hoặc bạn bè thôi.】
【Mà nói chứ, sao Lily lại xuất hiện trong phòng cấp cứu nhỉ?】
Blogger kia trả lời dòng bình luận: 【Hình như là có người được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi nghe y tá nói cũng là mấy cô gái rất xinh, mấy người nói Lily là tổ trưởng, vậy người được đưa vào không phải là các streamer khác đấy chứ?】
Chẳng trách sáng nay lại có nhiều người tới như vậy.
Vấn đề thực phẩm của Tập đoàn Ân thị vừa mới lên hot search chưa lâu, vậy mà đến tối thứ Ba, lại có cả đám nhân viên cùng lúc vào phòng cấp cứu. Những phóng viên đánh hơi được mùi tin tức liền ùn ùn kéo đến, mong kịp giật được một cú nổ lớn khi các đối thủ còn chưa kịp phản ứng.
Bạch Tẫn Thuật tiếp tục lướt xuống dưới. Người tên Lily này dường như là một nhân viên lâu năm trong bộ phận livestream của Ân thị, có không ít khán giả nhận ra cô ta. Khi tìm kiếm từ khóa "Ân thị livestream", phần lớn kết quả đều đang bàn luận về Lily.
Có một bài viết thế này: "Streamer ở phòng livestream của Ân thị đổi người nhanh thật, chỉ có Lily là trụ cột vững như sắt, nhân viên đến rồi đi như nước chảy."
Bên dưới có vài bình luận phụ họa: 【Đúng vậy, Lily làm ở phòng livestream chắc cũng được năm sáu năm rồi nhỉ?】
【Anh không nói tôi còn không để ý, đúng là trông cô ấy chẳng thay đổi gì trong suốt ngần ấy năm.】
Một số bài đăng khác thì bắt đầu bàn sang các streamer khác.
Có một bài đang nói về Hạ Di: 【Đây là chị gái mới vào Ân thị à? Trước chưa từng thấy qua luôn đó.】
Kèm theo là một bức ảnh chụp màn hình khi Hạ Di đang livestream.
Những người có sự thay đổi trong Ân thị… đều là thay đổi trên gương mặt.
Khuôn mặt này của Hạ Di, thực sự còn là khuôn mặt của cô ấy sao?
Tiểu Vũ – người trở nên lạ lùng sau khi nhìn thấy cô vào sáng thứ Hai… Cậu thực tập sinh chủ động bắt chuyện trên đường đưa tài liệu… rồi đến mấy y tá hôm qua và hôm nay nhầm cô là minh tinh.
Trước đây… đã từng có ai khen Hạ Di xinh đẹp đến vậy chưa?
Hoặc nói cách khác, ngay chính Lily, nhân viên lâu năm của Ân thị, khi đối xử với mọi người, có phải cũng đang âm thầm xếp hạng theo ngoại hình?
Càng trở thành “rau mùi”, sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn?
Bạch Tẫn Thuật khẽ nhíu mày, nhìn lại thời gian bài viết được đăng — vào cuối tuần, đúng vào lúc Ân thị đang xử lý khủng hoảng truyền thông.
“Cậu đang xem gì thế?” – Lỗ Trường Phong tò mò ghé sát lại, “Ơ, đây chẳng phải là Hạ Di à?”
“Tôi hỏi cậu,” Bạch Tẫn Thuật nhướng mắt nhìn gã ta, “cậu cảm thấy đây là Hạ Di?”
“Đúng mà,” Lỗ Trường Phong có vẻ chẳng hiểu gì, “Không thì còn là ai nữa?”
“Cậu chắc chắn người này là Hạ Di?” Bạch Tẫn Thuật hỏi lại lần nữa.
Sắc mặt Lỗ Trường Phong trở nên hơi kì lạ: “Ý cậu là…”
Bạch Tẫn Thuật không đáp, chỉ đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bên trong, hai người đồng đội quen thuộc đang ngồi đó. Vừa thấy người ngoài rời đi, Hạ Di liền quay sang Tiểu Vũ nói: “Cảm ơn anh nhé, sáng nay đã làm phiền anh rồi.”
“Không… không có gì đâu…” Tiểu Vũ luống cuống khoát tay, “Tôi…”
“Tôi muốn gọi điện báo bình an cho gia đình một chút.”, Cô mím môi cười với Tiểu Vũ, “Anh giúp tôi đóng cửa lại được không?”
Tiểu Vũ nghe hiểu hàm ý, gật đầu, lui ra đứng ngoài cửa.
“Anh Tiều, tôi—” Hạ Di vừa định mở lời với Tiều Hựu Càn thì bị Bạch Tẫn Thuật cắt ngang.
“Cô chờ một chút.”, Cậu quay sang Lỗ Trường Phong, “Bánh Cuốn, lại đây đối chiếu.”
Cậu đưa bức ảnh vừa xem trên mạng đặt song song cạnh Hạ Di: “Cậu còn cảm thấy đây là cùng một người không?”
“Thì… là một người mà?” – Lỗ Trường Phong bắt đầu thấy khó hiểu.
“Từ trên xuống dưới mà nhìn,” Bạch Tẫn Thuật không nói dài dòng, “Nhìn lông mày. So sánh dáng lông mày trong ảnh.”
“Rồi đến mắt.”
“Sau đó là mũi.”
“Tiếp theo là môi.”
“Và cuối cùng là hình dáng tổng thể gương mặt.”
Cậu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ phóng to từng bộ phận khuôn mặt trong ảnh ra, rồi lần lượt đối chiếu từng điểm với người thật – không để hình ảnh tổng thể gây nhiễu.
“Cậu có phát hiện gì không?” – Cậu đưa ảnh về kích cỡ bình thường.
“Giống… mà lại không giống…” – Lỗ Trường Phong trầm ngâm, giọng cũng dần trở nên nghiêm túc.
Cùng lúc đó, trong livestream của nhà đầu tư cũng bắt đầu xôn xao:
【Sao tách riêng từng phần ra nhìn lại chẳng giống gì cả nhỉ?】
【Tách ra thì thấy khác rõ ràng, nhưng gộp lại thì lại giống y như cũ.】
【Quá kỳ lạ, tôi vừa chụp màn hình xong, lấy từng bộ phận đối chiếu cũng không giống.】
【Tôi cũng vậy, đem so cả từng bộ phận lẫn tổng thể, đều cảm thấy sai sai.】
【Rõ ràng đều nằm trong cùng một tấm ảnh, nhưng khi đặt tách ra lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.】
Từng đường nét đã bị điều chỉnh tinh vi.
Và khi Bạch Tẫn Thuật ý thức được sự điều chỉnh này, cậu nhìn lại khuôn mặt của Hạ Di — nó dần dần trở nên xinh đẹp, nhưng cũng xa lạ hơn bao giờ hết.
Chỉ vài giây trước thôi, cậu thậm chí còn thấy gương mặt của Hạ Di trong ảnh và người đang đứng trước mặt cậu là cùng một người.
“Bây giờ, tôi sẽ gửi bức ảnh này vào nhóm.” – cậu quay sang nói với Lỗ Trường Phong.
Tiều Hựu Càn: 【hình ảnh.jpg】
Tiều Hựu Càn: 【Đây là Hạ Di sao?】
Một lát sau, mấy người trong nhóm chat bắt đầu phản ứng, trông có vẻ bối rối —
Quản Hồng Nhạn: 【Ừ mà?】
Vưu Chí: 【Ý là sao?】
Chu Kế: 【Hả? Không phải sao?】
Lý Đào: 【Mặt Hạ Di có thay đổi gì đâu?】
Trương Long: 【Đúng rồi mà?】
“Thấy chưa?” – Bạch Tẫn Thuật nghiêng điện thoại cho Lỗ Trường Phong nhìn, “Họ cũng giống cậu lúc nãy.”
“Giờ tôi sẽ cắt ảnh ra.”
Không giải thích nhiều, cậu liền dùng cách ban nãy, tách riêng từng phần — lông mày, mắt, mũi, miệng, dáng mặt — tổng cộng năm tấm ảnh cận cảnh từng bộ phận của Hạ Di, rồi gửi vào nhóm.
Sau đó, cậu gửi lại bức ảnh toàn bộ ban đầu.
Tiều Hựu Càn: 【Mấy bộ phận này nhìn giống của Hạ Di không?】
Quản Hồng Nhạn: 【Hừm…】, cô ta hít sâu một hơi,【Không giống lắm.】
Lý Đào: 【Giống như có chỉnh sửa nhẹ rồi…】
Chu Kế: 【Cái mũi với mắt có vẻ khác nhỉ?】
Vưu Chí: 【Không giống nữa rồi.】
Trương Long: 【Hình như có gì đó sai sai.】
“Thấy chưa? Giờ thì họ cũng nhận ra điều không ổn rồi.”, Bạch Tẫn Thuật buông tay, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Hạ Di, giọng bình tĩnh:
“Điều này chứng tỏ — thứ khiến chúng ta cảm thấy Hạ Di là Hạ Di, thực ra không phải là từng bộ phận riêng lẻ, mà là sự kết hợp của toàn bộ ngũ quan với nhau.”
“Cậu biết không?”, Bạch Tẫn Thuật đột nhiên đổi đề tài, giọng nói vẫn rất bình tĩnh – “Trong cơ thể con người có một hiện tượng thị giác rất nổi tiếng, gọi là thị giác lập thể.”
“Tôi… tôi biết à?” – Lỗ Trường Phong dè dặt đáp.
“Thực ra mắt người hoàn toàn nhìn thấy được mũi của mình.” – Bạch Tẫn Thuật nói – “Chỉ là trong phần lớn thời gian, não bộ sẽ tự động bỏ qua nó.”
“Lý do chúng ta không ‘thấy’ mũi là bởi vì não đã tự động lấp đầy phần hình ảnh đó bằng thị giác hai bên, tạo ra cảm giác nhìn không bị cản trở – gọi là thị giác lập thể.”
Cậu đưa ra một ví dụ dễ hiểu: “Vậy nên việc không thấy mũi là kết quả của việc não đã tự mình ‘điền’ khoảng trống vào.”
“Và bây giờ, cậu thử nhìn về phía trước đi.” – Bạch Tẫn Thuật nhìn thẳng vào mắt Lỗ Trường Phong – “Một khi tôi chỉ ra điều này với cậu, thì cậu sẽ ngay lập tức nhận ra mũi của mình.”
“Cũng giống như khi tôi chỉ ra vấn đề, cậu mới nhận ra — Hạ Di… có gì đó rất không đúng.”