Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 130

Khi rời khỏi quán Starbucks, trong lòng Quản Hồng Nhạn mang theo một cảm giác kính sợ mơ hồ.

Sau lưng cô là người đàn ông đang nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn bộ Tập Đoàn họ Ân.

— Thật sự kh*ng b* đến thế.

Tất nhiên, không chỉ một mình cô có cảm giác ấy về Tiều Hựu Càn.

Các nhà đầu tư cũng đồng loạt cảm thán:

【Đại gia à, anh đáng sợ thật đấy.】

【Anh Tiều mà nghiêm túc thì đúng là kinh hoàng.】

【Ảnh ôm cái laptop ngồi trong quán Starbucks làm việc nghiêm túc suốt bảy, tám ngày trời, còn tôi thì đến giờ vẫn không biết ảnh đang làm cái gì...】

【Không sao, Quản Hồng Nhạn cũng không biết đâu.】

【Có ai hiểu không? Đống ký tự cổ mà ảnh viết mấy ngày nay rốt cuộc là thứ gì vậy trời?】

【Tôi chỉ hiểu ảnh đang mua vào rồi bán ra cái gì đó.】

【Cậu ấy đang tổng hợp thông tin từ cái nguồn tin mật kia, kết hợp với báo cáo tháng mới nhất mà Ân thị công bố và các số liệu từ tổ chức điều tra để lập báo cáo đánh giá rủi ro. Các bạn không nổi là vì toàn tiếng Anh, thuật ngữ thì đầy.】

【Tiện thể, cậu ta còn bán tháo từng đợt mấy cái cổ phiếu từng mua khống, khiến giá cổ phiếu dao động nhẹ, rồi quay đầu lại, dùng chính số tiền lời kiếm được để bán khống. Đây là đỉnh cao của phòng ngừa rủi ro, tự cung tự cấp luôn rồi.】

【Hiểu rồi khỏi nói nữa, ảnh đang diệt trừ Ân thị đúng không.jpg】

【Cái gì gọi là niềm tin lý tưởng? Chính là như vậy đó. Cho dù đã nhìn thấu một phần quy tắc không gian, ảnh vẫn không quên tâm nguyện ban đầu là đánh sập Ân thị. Anh Tiều, chúng tôi kính trọng anh lắm nhé!】

Một bản báo cáo điều tra chi tiết không thể hoàn thành chỉ trong vài ngày — nhưng chẳng có gì là tiền không làm được.

Thời gian không đủ thì dùng chiến thuật "lấy người đè thời gian".

Máy tính của Bạch Tẫn Thuật cùng lúc kết nối với nhiều tổ chức điều tra. Dựa vào năng lực tài chính và những dữ liệu xác thực trong tay cậu, phần lớn các tổ chức điều tra ngay khi nhận được bản báo cáo đã chủ động liên hệ lại với cậu qua email.

Dĩ nhiên, cậu không gửi báo cáo dưới dạng ẩn danh.

Tất cả những tổ chức có danh tiếng trong ngành đều bị cậu dùng tiền hoặc tài liệu thuyết phục. Hàng trăm nhân viên từ các tổ chức điều tra cùng lúc phân tích dữ liệu, đẩy nhanh tốc độ hoàn thiện báo cáo với tốc độ chóng mặt.

Mà khi cậu còn đang đắm chìm trong làn sóng chiến tranh thương mại, những người còn lại trong đội điều tra thì lại dần chậm lại.

Tiến độ hiện tại xem ra chỉ có thể đợi ba khách hàng kia tiếp tục phát triển mới có thể theo dõi thêm — vì vậy tất cả đều đồng loạt dừng lại.

Không dừng thì không thấy, vừa dừng lại thì mới phát hiện ra một chuyện kỳ quái.

Trong khi bọn họ còn đang nhởn nhơ làm việc, thì những thực tập sinh từng hô vang khẩu hiệu “Cậu lười tôi cũng lười, sếp đi BMW tôi đi xe đạp xanh” khi mới vào làm, nay lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

Cảm giác như toàn bộ thái độ của nhân viên đối với Ân thị đang bị điều chỉnh một cách âm thầm.

Gã thực tập ngồi cạnh Quản Hồng Nhạn hồi trước còn tranh thủ giờ làm chơi game, giờ quay sang chỉ thấy hắn đang chăm chú làm việc.

Bên phía Lý Đào cũng vậy. Mấy thực tập sinh tài vụ từng hay tụ tập buôn chuyện, thỉnh thoảng trốn ra ngoài hút thuốc, dần dà giờ cũng không còn thấy trò chuyện linh tinh hay bá vai bá cổ nhau nữa.

Khi Quản Hồng Nhạn nêu ra phát hiện này, trên bàn tròn chỉ còn lại ba người chưa đi công tác — ngoài Hạ Di và Tiều Hựu Càn đang ở trong thành phố thì Chu Kế, Trương Long và Vưu Chí đều đang theo dõi khách hàng ngoài hiện trường.

"Ban đầu tốc độ biến đổi đáng lẽ cũng chậm như đám thực tập sinh kia," cô nói. "Trường hợp của Hạ Di là do Tiều Hựu Càn cố ép cho nở sớm. Nếu không thì quá trình dị hóa sau khi vào Ân thị phải từ từ như thế mới đúng."

Bàn tám người rộng rãi, chỉ có Lỗ Trường Phong và Lý Đào gật đầu đồng tình.

"Thôi bỏ đi," Quản Hồng Nhạn cũng lười nói tiếp, "chờ ba khách hàng kia có kết quả đã."

Chu Kế và mấy người chẳng biết học ở đâu được một bộ kỹ thuật chăm sóc khách hàng, mỗi ngày đều chụp ba tấm ảnh "ghi lại vẻ đẹp của bạn" — sáng, trưa, tối. Dù khách chẳng có gì thay đổi, họ cũng có thể bịa ra đủ kiểu như: "Hình như mắt to hơn nè", "Sống mũi có vẻ cao hơn á"...

Không rõ là ám thị tâm lý hay gì, mà khách hàng nghe xong thật sự bắt đầu thay đổi nhanh hơn.

Người thay đổi rõ nhất là anh chàng dancer trong bộ phận kinh doanh. Lúc mới vào nhìn cũng không đến nỗi xấu, chỉ là đường nét hơi lệch, ngũ quan không hòa hợp.

Sau bảy ngày "huấn luyện vũ đạo bắt tiền", gương mặt anh ta đã lột xác rõ rệt — khuôn mặt từ vuông chữ điền thành cằm nhọn đúng chuẩn "đẹp trai".

Ngày thứ tám, anh ta cảm động đến phát khóc, mang theo cờ khen tặng tận tay đưa cho Vưu Chí.

Bị ảnh hưởng bởi anh ta, hai khách hàng còn lại cũng lần lượt tặng cờ vào ngày thứ chín.

Do ký túc xá chật chội không tiện trưng bày, mấy lá cờ đó cuối cùng đều gửi về cho Quản Hồng Nhạn.

Nhiều đêm nằm mơ giữa chừng, Quản Hồng Nhạn nhìn chằm chằm ba lá cờ trong phòng, hoài nghi không biết mình là nhân viên điều tra, gián điệp thương nghiệp hay người tiên phong trong cuộc cách mạng ngành thẩm mỹ.

Tiều Hựu Càn, cậu đã tạo ra một tội nghiệp to lớn rồi đó.

Và theo đà thay đổi ngày càng mạnh của mấy khách hàng lẫn thực tập sinh kia, Quản Hồng Nhạn phát hiện con đường đến chỗ làm của mình càng lúc càng trắc trở.

Lúc thì trẹo chân khi xuống cầu thang, lúc thì ngủ quên trễ giờ, lúc lại làm đổ thức ăn dính đầy áo — tóm lại là luôn có mấy chuyện vặt vãnh làm cô khó mà yên ổn đến được chỗ ngồi.

Lần đầu tiên trong đời, Quản Hồng Nhạn thấy thuộc tính cố định của mình thật phiền.

Thực tế mà nói, ba khách hàng kia đã gần chạm đến ngưỡng dị hóa như Hạ Di lúc trước. Nhưng phía Ân thị lại chẳng có động tĩnh gì. Mọi người suy đoán có thể là do họ chỉ là nhân viên thời vụ do Tiều Hựu Càn dùng quan hệ đưa vào, không thuận tiện để "xử lý".

Mà cứ chờ mãi cũng không phải cách. Nhỡ đâu Ân thị đợi họ hết hợp đồng 30 ngày rồi cho ra khỏi hệ thống thì biết làm sao?

May mà nỗi lo này cuối cùng là dư thừa.

Ngay giữa trưa một ngày gần đến hạn đăng xuất, khi tất cả vừa ăn cơm xong, Tiều Hựu Càn bỗng gửi một tin nhắn vào nhóm chat:

【Tối qua ngủ ngon không?】

Tiều Hựu Càn: 【Nếu không ngon thì khuyên mọi người nên tranh thủ chợp mắt buổi trưa.】

Hạ Di đọc xong liền lạnh cả sống lưng.

【Anh Tiều, cậu lại định làm gì đó hả?】 Cô run rẩy hỏi.

【Không phải nói với cô rồi sao?】 Tiều Hựu Càn trả lời nhanh như chớp, 【Lần sau tôi định làm gì kiểu đó thì báo trước cho cô biết một tiếng.】

Tất cả những người đang nhìn màn hình đều lạnh sống lưng theo Hạ Di.

Tiều Hựu Càn dạo này cứ bận bịu trên máy tính, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ...

Trưa hôm đó, khi mọi người còn đang nửa hồi hộp nửa bất an, một bản báo cáo điều tra dài hơn ba trăm trang được công bố bởi liên minh nhiều tổ chức điều tra hàng đầu. Trong đó chi tiết liệt kê hàng loạt bằng chứng và suy đoán về hành vi gian lận tài chính quy mô lớn của Tập Đoàn họ Ân — kết luận cuối cùng là:

“Chúng tôi nghi ngờ nghiêm trọng rằng các báo cáo tài chính năm của Tập Đoàn họ Ân có dấu hiệu làm giả nghiêm trọng.”

Không còn Bạch Tẫn Thuật gây rối, lần này bộ phận xử lý khủng hoảng của Ân thị đã lên tiếng kịp thời hơn sau một giờ, phủ nhận tất cả nội dung trong bản báo cáo điều tra, bao gồm mọi cáo buộc về gian lận tài chính và dữ liệu không chính xác thu được qua các phương thức điều tra không rõ ràng.

Đương nhiên, chỉ có các thành viên đội thám hiểm mới rõ, Ân thị bề ngoài tỏ thái độ cứng rắn phủ nhận mọi cáo buộc, nhưng đằng sau, ba khách hàng của họ đều nhận được một thông báo: Chiều nay sau giờ tan sở, thu thập thông tin nhập chức tại hội trường trụ sở.

Cơ hội mà mọi người đã chờ đợi hơn mười ngày đã đến.

Các thành viên đội thám hiểm còn lại lập tức dốc toàn lực. Sau những ngày chung sống, ba khách hàng đã tin tưởng tuyệt đối vào “chăm sóc khách hàng làm đẹp” của họ. Khi nghe Vưu Chí và những người khác gọi việc thu thập thông tin nhập chức này là “lễ bế mạc”, họ đã chấp nhận sắp xếp này một cách rất thuận lợi, và không hề tỏ ra phản đối lớn khi nghe nói các nhân viên chăm sóc khách hàng khác của cơ sở y học thẩm mỹ này cũng sẽ đi cùng họ.

Hành vi tiết lộ báo cáo tài chính giả mạo của Tiều Hựu Càn chắc chắn đã đánh trúng tử huyệt của Ân thị, khiến họ, sau những phản hồi cứng rắn, phải đẩy nhanh quá trình thúc đẩy tất cả “rau mùi”.

Quản Hồng Nhạn lo lắng sau giờ tan sở, Ân thị sẽ có nhiều bố trí và thay đổi hơn, thuộc tính cố định của cô ấy sẽ làm hỏng việc, nên đã dặn dò tất cả mọi người, đặc biệt là Lỗ Trường Phong, trước khi tan sở, rồi nhanh chóng rời Ân thị đi vào nội thành.

Hạ Di trong nội thành đã về khu nhà ở trước, chỉ còn lại Bạch Tẫn Thuật một mình ở Starbucks. Khi Quản Hồng Nhạn đến, Tiểu Vũ đã đến bên cạnh Tiều Hựu Càn trước cô ấy, đang hỏi: 

“Khoảng… chín rưỡi tối, phải đợi họ đi làm,” Tiều Hựu Càn vừa nhìn màn hình máy tính vừa trả lời, “Bên cậu tin tức đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi,” Tiểu Vũ hất cằm, đầy tự tin nói, “Tổng cộng ba bài, một bài là phân tích chi tiết báo cáo điều tra của Ân thị, một bài là sự hưng thịnh và suy tàn bên trong Ân thị, và một bài là tiết lộ về gian lận thương mại và hối lộ kinh doanh của Ân thị.”

Hắn ta xoa xoa tay bên cạnh, đầy tham vọng: “Bài đầu tiên thì đã gửi đi rồi, vì chúng tôi nhận được báo cáo sớm hơn các đồng nghiệp khác một ngày, nên bản phân tích và giải thích chi tiết của Lục Giang chắc chắn cũng sẽ là bản đầy đủ nhất hiện nay. Bài thứ hai là nội dung của chuyên mục xã hội dân sinh, ngày mai sẽ xem tình hình rồi quyết định đăng ‘hưng’ hay ‘suy’.”

“Còn bài cuối cùng,” Tiểu Vũ thấy Quản Hồng Nhạn chào hỏi, tiếp tục nói, “Cái đó tôi đã viết xong từ lâu rồi, bên cậu vừa khởi kiện là bên tôi sẽ đăng ngay, thêm dầu vào lửa cho cậu.”

Có thể trực tiếp tiếp cận những tin tức lớn như vậy, lại còn có thể cùng với người đứng sau thao túng tin tức lớn định thời gian đăng, điều này đối với ngành báo chí vốn rất coi trọng tính thời sự thì đơn giản là đòn chí mạng.

Đồng thời, trên các nền tảng mạng xã hội lớn, top 1 trending cũng đều lại trở thành nội dung về Ân thị.

Chỉ là giờ đây khác xưa, trong các nội dung liên quan đến Ân thị, do những lùm xùm về khủng hoảng thực phẩm và nhân viên cấp cứu gần đây, số người nói tốt cho Ân thị không nhiều, phần lớn đều là những người hóng chuyện.

Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem đường lối.

Các phương tiện truyền thông trên cả nước đều bận rộn.

Bên Tiểu Vũ có vẻ bận rộn hơn Tiều Hựu Càn rất nhiều. Chỉ trong vài câu trò chuyện ngắn ngủi đã nhận vô số cuộc điện thoại. Quản Hồng Nhạn ngồi bên cạnh thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hét điên cuồng của tổng biên tập Báo Lục Giang bên hắn ta: “Nhanh lên nhanh lên! Tin tức không đợi người! Báo buổi tối của chúng ta còn mười phút nữa là in rồi, vị trí sắp xếp đã để sẵn cho các cậu rồi! Nhanh nhanh nhanh!”

Cách một đường dây điện thoại, Quản Hồng Nhạn cũng có thể tưởng tượng được cảnh các biên tập viên của Báo Lục Giang bên kia điện thoại gõ bàn phím đến tóe lửa.

Trong việc kiểm soát dư luận, Tiều Hựu Càn vào đây tổng cộng cũng chỉ làm hai lần, cả hai lần đều khiến tất cả những người làm trong ngành truyền thông gà bay chó sủa.

Đương nhiên, đối với định nghĩa “gà bay chó sủa”, có lẽ Quản Hồng Nhạn và tổng biên tập không giống nhau.

“Tiểu Vũ!” Bên kia điện thoại, giọng tổng biên tập rất phấn khởi, “Nối được dây nào vậy! Thật là giỏi quá đi!”

Một ngày trước khi báo cáo điều tra được phát hành, Tiểu Vũ không biết từ đâu đã liên hệ được với một tổ chức bí ẩn, nhận được một phần tư báo cáo điều tra sắp được công bố trước 12 giờ.

Chính một phần tư này đã giúp họ có thêm thời gian so với các đồng nghiệp khác trong việc đưa tin.

“Tổng biên tập, cái này phải có thưởng chứ?” Tiểu Vũ cười nói.

“Có, nhất định phải có,” miệng tổng biên tập cười ngoác ra, “Chúng ta là cơ quan truyền thông đầu tiên theo dõi vụ gian lận tài chính này, lượng truy cập này coi như đã được tận dụng tối đa.”

Ông ta vội vàng nói vài câu với Tiểu Vũ rồi lại lao vào vòng xoáy làm thêm giờ căng thẳng.

Tiểu Vũ và Tiều Hựu Càn đã thống nhất thời gian phát hành tin tức, hắn ta cầm hai bài báo độc quyền chưa được đăng, mãn nguyện rời đi.

Chỉ còn lại một Quản Hồng Nhạn không biết mình phải làm gì, với vẻ mặt ngơ ngác tiến lại gần máy tính của Tiều Hựu Càn.

Trên máy tính của cậu ấy, rõ ràng đang livestream nội dung bên trong khu nhà ở của Ân thị.

Ống kính di chuyển đều đặn, như có ai đó đang đi bộ.

“Đây là Lỗ Trường Phong và những người khác sao?” Quản Hồng Nhạn quay đầu nhìn Tiều Hựu Càn.

“Ừm, tôi đã cho Hạ Di mang theo camera lỗ kim từ trước.”

Tiều Hựu Càn nhấn nhấn, không biết nhấn vào phím nào, giọng Lỗ Trường Phong truyền đến: “Boss, giờ này chúng tôi vừa tan sở, ba khách hàng kia đã trên đường đến hội trường rồi. Vưu Chí, Chu Kế, và Trương Long ba người họ đi cùng khách hàng, tôi, Hạ Di và Lý Đào thì đang ngồi xổm bên ngoài điểm danh.”

Tính từ lúc họ ngồi xổm trước cửa hội trường, tổng cộng đã có hơn một trăm người vào. So với lần trước của Hạ Di chỉ có sáu người, lần này có thể coi là đầu tư lớn.

Giọng Hạ Di truyền đến: “Theo những ký ức ít ỏi còn lại của tôi, việc thu thập ảnh nhân viên lần này chắc chắn là một cái cớ. Cái gọi là thu thập ảnh là để quan sát ai tiến hóa hơn có thể bước vào giai đoạn tiếp theo của rau mùi. Những người đủ tiêu chuẩn sẽ được đưa đi cùng, những người không đủ tiêu chuẩn sẽ được thả ra khỏi hội trường sau khi thu thập xong.”

Hiện tại, toàn bộ hội trường ước tính có hơn hai trăm người, phần lớn trong số đó là thực tập sinh. Ba người thuộc các bộ phận khác nhau đã nhìn thấy không ít người quen của mình trong đó.

“Lần trước chúng tôi cùng uống rượu với anh Cường đó,” Lỗ Trường Phong điều chỉnh camera lỗ kim trên đầu xuống, để tiện cho người bên kia ống kính quan sát, “Gã ta cũng ở trong số đó, và mấy người anh em của gã cũng vậy.”

Trong ống kính, phía sau hàng ghế hội trường, có sáu người đàn ông ngồi với tư thế rất thoải mái.

“Phương San San cũng ở,” Lỗ Trường Phong di chuyển camera, “Nhưng tôi nghi ngờ cô ấy chỉ là thói quen trà trộn vào, vì vẻ ngoài của cô ấy trong mắt chúng tôi không hề thay đổi.”

Điều trớ trêu là, vị trí Phương San San ngồi lại ở phía trước bên cạnh sáu tên tội phạm truy nã kia. Chỉ cần cô ấy quay đầu lại, cô ấy sẽ phát hiện ra mục tiêu thăm dò lần này của mình.

Nhưng vô số lần cô ấy quay đầu lại, chưa bao giờ đặt ánh mắt lên sáu tên tội phạm truy nã đó.

“Khách hàng của chúng ta đâu?” Bạch Tẫn Thuật hạ giọng hỏi.

“Khách hàng ở mấy hàng đầu,” Lỗ Trường Phong chuyển camera, chiếu về phía hàng ghế đầu của hội trường, “Hàng đầu đều là một số nhân viên thời vụ hoặc nhân viên khu nhà máy.”

Nhân viên thời vụ là những người mới được tuyển dụng gần đây, còn nhân viên khu nhà máy thì vào ra tùy ý. Điểm chung của cả hai là tính lưu động rất cao.

“Ba người nào là khách hàng?” Quản Hồng Nhạn để tránh nghi ngờ về thuộc tính cố định của mình, đã lâu không gặp khách hàng của họ.

“Chị Nhạn, chị đến rồi à?” Lỗ Trường Phong hạ giọng kinh ngạc nói, “Khách hàng ở hàng bên trái, người mặc áo xanh ấy.”

Tầm nhìn của Quản Hồng Nhạn di chuyển theo ống kính, phát hiện trong ba người mà Lỗ Trường Phong chỉ, ngoài người ở giữa cô ấy còn nhận ra là khách hàng, hai người còn lại đã hoàn toàn khác xa so với họ mười mấy ngày trước.

…Thảo nào phải tặng cờ lưu niệm.

Nếu cô không biết đám chuyện rối như tơ vò bên trong Tập Đoàn họ Ân, thì có khi cô cũng đã mang cờ khen tặng rồi.

Người trong hội trường dường như đã đến gần đủ, không còn ai mới bước vào nữa. Một người mặc áo khoác đen đi lên phía trước, đóng sầm cửa lại.

“Dựa theo lời Hạ Di, tiếp theo trong hội trường chắc sẽ không có gì xảy ra, có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút,” giọng Lỗ Trường Phong vang lên từ cuộc gọi nhóm được chia sẻ trong WeChat, âm thanh từ trong hội trường truyền ra từ điện thoại của Vưu Chí, “Bên trong giờ chỉ là thủ tục chụp ảnh nhận diện khuôn mặt khi vào làm, sau đó họ sẽ tìm cớ giữ lại những người đã bắt đầu mờ hóa, còn những nhân viên chưa mờ thì được rời đi bình thường.”

“Còn một tiếng rưỡi nữa.” Bạch Tẫn Thuật gập máy tính, liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

“Một tiếng rưỡi gì cơ?” Quản Hồng Nhạn ngơ ngác hỏi.

“Cổ phiếu,” Boss của cô không có ý định giải thích thêm, “Starbucks sắp đóng cửa rồi, tìm chỗ nào mở 24 giờ đi.”

Quản Hồng Nhạn đeo tai nghe Bluetooth, một tai là âm thanh ồn ào náo nhiệt ngoài phố, tai còn lại là tiếng lách cách chụp ảnh trong hội trường của khuôn viên Ân thị.

“Cười lên nào, đúng rồi, đầu nghiêng sang trái một chút,” giọng nhiếp ảnh gia nghe quen vô cùng, “Tốt, người tiếp theo.”

Nghe cũng giống chụp hình vào làm thật đấy.

Quản Hồng Nhạn đi theo sau Tiều Hựu Càn, đến trước một nhà hàng lẩu nổi tiếng.

“Cái gì đây?” Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào cái tên nhà hàng.

Tên này nghe quen cực kỳ, chắc chắn là đã từng nghe Tiều Hựu Càn nhắc đến đâu đó.

“Haidilao,” giọng Tiều Hựu Càn nghe như thể đang hả hê chờ thiên hạ loạn, “trong vòng mấy chục dặm quanh đây chỉ có đúng mỗi quán này mở 24 giờ.”

Chẳng phải chính cậu từng nói đây cũng là "người một nhà" sao?

Khóe miệng Quản Hồng Nhạn co giật, nhìn Tiều Hựu Càn ôm máy tính bước vào Haidilao, như thể trở về nhà mình, vừa đi vừa gật đầu chào nhân viên như chuyện đương nhiên, thẳng thừng ngồi vào một phòng riêng biệt.

Mấy người trong đội còn đang bám theo "ngòi nổ" trong Tập Đoàn họ Ân, chỉ có hai người họ ở đây ăn lẩu thì cũng hơi… không ổn lắm thì phải?

Dưới sức ép đạo đức dằn vặt dữ dội, Quản Hồng Nhạn vẫn trụ vững một cách kiên cường — cô nhúng sạch một đĩa thịt bò trong nồi lẩu.

Và cũng cực kỳ dứt khoát từ chối hành vi của nhân viên phục vụ khi muốn cho ngò vào nước dùng cà chua của cô.

Nhưng mà... ngon thật.

Bình Luận (0)
Comment