Phải nói rằng, sau hơn hai mươi ngày cùng Tiều Hựu Càn phiêu bạt trong không gian bí ẩn, kỹ năng thiếu đạo đức của cô đã tiến bộ vượt bậc!
Giữa bữa, Tiều Hựu Càn bỗng dừng đũa, liếc nhìn điện thoại: “Chín rưỡi rồi.”
Quản Hồng Nhạn theo bản năng cũng nhìn theo. Đúng lúc đó, thông báo từ Báo Lục Giang bật lên rất đúng thời điểm:
【Kênh tài chính độc quyền của Lục Giang: Đằng sau hành vi làm giả tài chính của Ân thị — Hối lộ thương mại và đấu thầu mờ ám. >> Nhấn để xem】
Cùng lúc, một tin mới âm thầm leo lên top tìm kiếm:
【Nhà đầu tư của Tập Đoàn họ Ân dự kiến sẽ khởi kiện tập thể >> Nhấn để xem】
Y như những gì Tiều Hựu Càn từng nói về các giai đoạn lan truyền tin tức — sau khi giai đoạn đầu qua đi, khi tin tức tài chính bị làm giả bắt đầu lan dần ra ngoài, thì tòa soạn của Tiểu Vũ lại đúng lúc "đổ thêm dầu vào lửa".
Bài viết lần này là một cuộc điều tra chi tiết suốt mười năm gần đây của Ân thị về các dự án đấu thầu. Trong đó chỉ ra ngay từ đầu, các gói thầu của Ân thị đã có dấu hiệu hối lộ thương mại và đấu thầu phi minh bạch. Tất cả các công ty thắng thầu đều dùng những thủ đoạn không sạch sẽ để giành được hợp đồng.
Trong số các công ty này, 80% người đại diện pháp luật có mối quan hệ chằng chịt với Ân thị — phần lớn là cựu nhân viên Ân thị, số còn lại là người thân của nhân viên hiện tại. Nhóm công ty có quan hệ lợi ích này gần như độc chiếm tất cả các gói thầu của Ân thị.
Quản Hồng Nhạn không học tài chính nên không hiểu chi tiết chuyên môn, nhưng cô hiểu rõ điều Tiểu Vũ đang ám chỉ:
— Ân thị đã lừa dối cổ đông. Những công ty “trúng thầu” đó thật ra chỉ là vỏ bọc do nhân viên Ân thị lập ra, mục đích là để che giấu khoản kinh phí nghiên cứu khổng lồ đã bị "bốc hơi".
Thực chất đúng như Tiểu Vũ muốn truyền đạt: giả mạo báo cáo tài chính + hối lộ thương mại + kiện tụng tập thể — đủ để khiến Ân thị chỉ trong một đêm rơi vào tình trạng “người người ngã đổ”, hình ảnh truyền thông được nhào nặn suốt mười mấy ngày qua cũng sụp đổ theo.
Sau khi theo dõi diễn biến truyền thông một lúc, Quản Hồng Nhạn chợt nhớ ra điều gì, tò mò rướn cổ hỏi:
“Giờ cổ phiếu của Ân thị rớt đến đáy rồi đúng không?”
Cô từng tham gia không ít dự án, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến một trận chiến thương trường ác liệt đến mức này — không khỏi có chút hiếu kỳ.
Cô chủ động mở điện thoại, bắt đầu tra mã cổ phiếu của Tập Đoàn họ Ân. Mặc dù chẳng hiểu gì mấy cái bảng xanh đỏ nhảy múa đó, nhưng ngay cả Quản Hồng Nhạn cũng nhận ra — cái đường giá kia, đúng là một vách núi dựng đứng.
Quản Hồng Nhạn bàng hoàng:
“Tiều Hựu Càn… sao mãi đến sau khi Tiểu Vũ đăng bài thì cổ phiếu này mới bắt đầu rớt vậy?”
Luồng bình luận cũng nhốn nháo:
【Ủa đúng rồi đó, tại sao vậy?】
【Anh đại cổ phiếu ơi, xem giá một cái đi chớ?】
【eed】
【word】
【…mọi người nghiêm túc tí được không.】
【Cả đống tin như vậy rồi mà anh Tiều vẫn ngồi ăn lẩu, không vội mở bảng giá à?】
【Tập Đoàn họ Ân tới nước này chắc rớt đến nỗi bò không nổi.】
【Chưa biết Ân thị bò nổi không, chứ cổ đông Ân thị là chắc đang lăn lộn ngoài đường.】
【Tội nghiệp ghê… cổ đông Ân thị, quá tội nghiệp luôn—】
【Tôi cũng muốn biết nè, sao trước 9:30 cổ phiếu nó chưa rớt? Tin giả mạo báo cáo tài chính đâu phải đến chiều hơn 4 giờ mới công bố à? Mà sao đến tận 9:30 mới rớt?】
【??? Bạn nghiêm túc đó hả?】
【Tôi nghiêm túc mà… bộ cổ phiếu còn có chế độ bảo vệ người mới hả?】
【…Không, bạn không có kiến thức cơ bản à? Đương nhiên không phải vì cái gọi là bảo vệ người mới.】
【Vậy là vì sao?】
【…Vì cổ phiếu Ân thị niêm yết bên thị trường Mỹ.】
【Ủa thị trường Mỹ thì sao???】
Trên màn hình, giọng Bạch Tẫn Thuật vẫn bình thản như thường: “Vì trước 9:30, cổ phiếu Ân thị không thể rớt dù chỉ một xu.”
“Vì sao?” Quản Hồng Nhạn mơ màng, “Đến nước này rồi mà còn không rớt?”
Chẳng lẽ cổ phiếu không giống như mình tưởng?
Bạch Tẫn Thuật gắp một miếng tổ bò, giọng đầy chân thành: “Vì lúc đó thị trường Mỹ vẫn chưa mở cửa.”
Chưa mở cửa, chẳng lẽ sụp trong mơ chắc?
“Kiến thức nhỏ,” cậu nói lơ đễnh, “chúng ta ở Đông Bán Cầu, nước M ở Tây Bán Cầu. Thị trường Mỹ mở cửa lúc 9:30 sáng, tức là 9:30 tối theo giờ của ta. Đóng cửa lúc 4 giờ chiều, tức 4 giờ sáng bên mình. Tổng cộng chỉ giao dịch trong vòng 6 tiếng rưỡi.”
“Nếu không thì vì sao tôi lại hẹn kiện tụng lúc 9:30 tối, dĩ nhiên là vì đúng giờ đó họ mới bắt đầu làm việc.”
“Trên trái đất có một thứ gọi là chênh lệch múi giờ, cô nghe nói bao giờ chưa?”
Quản Hồng Nhạn: …Cứng rồi, tay nắm đũa cứng lại rồi.
Câu cuối không có sát thương nhưng lại đầy tính sỉ nhục.
Bảo sao Tiều Hựu Càn phải tìm một quán ăn mở 24/7.
Cô lẳng lặng nhấc đũa lên, nhìn nồi lẩu cay như thể kẻ thù, rồi hung hăng gắp miếng ba chỉ bò, nuốt thẳng xuống bụng.
Nếu cái công ty đối thủ thần bí kia mà biết được toàn bộ tình hình hiện tại của Ân thị là do nhóm gián điệp thương mại họ thuê tự biên tự diễn mà ra… không biết sẽ có tâm trạng ra sao.
Mặc dù hành vi của Tiều Hựu Càn đối với Ân thị có thể xem là bắt nạt thương mại, nhưng nhìn từ góc độ đối thủ thì cũng chẳng khác gì " làm bố thương mại" là bao.
Mà nói mới nhớ, sao cái công ty kỳ quặc kia lại chưa từng quan tâm gì đến tiến độ của họ vậy?
Không giám sát thi công gì luôn à?
Ý nghĩ về công ty ấy mới le lói được một nửa trong đầu Quản Hồng Nhạn, thì giọng Lỗ Trường Phong đã vang lên:
“Bọn tôi ra ngoài rồi.”
Quản Hồng Nhạn lập tức bị kéo sự chú ý trở lại.
Trên màn hình máy tính của Tiều Hựu Càn, hình ảnh trước sảnh hội trường đã chuyển sang một bãi cây bụi đang lùi dần về phía sau.
“Bọn tôi đang bám theo phía sau,” giọng Lỗ Trường Phong hạ thấp, “trong ba khách hàng có hai người qua được vòng lọc, còn một người bị loại — nhưng lạ lắm, bị loại rồi mà cũng bị dẫn đi.”
Vừa nói, gã vừa dùng camera quay xung quanh:
“Ba người bị loại rời đi cùng với Chu Kế, Vưu Chí và Trương Long. Nhóm này vẫn giữ liên lạc. Còn hai khách hàng qua vòng lọc thì để bọn tôi ba người bám theo.”
Lối đi này trông có vẻ dẫn tới khu R&D, nhưng lại không hoàn toàn, lệch hẳn về phía sau — nơi có khu nhà máy và kho thử nghiệm.
Giọng Lỗ Trường Phong cứ đều đều vang lên giữa sóng truyền dẫn lạo xạo, có thể là vì đang đi cùng một đám “rau mùi”, thỉnh thoảng lại kèm theo tạp âm như hiệu ứng màn hình tuyết. May mà vẫn còn nghe được đôi chút.
Cuối cùng họ dừng lại trước cổng lớn khu R&D. Nhóm người đi trước đã vào hết, Lỗ Trường Phong đeo khẩu trang, còn Hạ Di thì giả vờ là người bị tụt lại, thành công trà trộn theo sau.
Trời tối nên ánh sáng không đủ, Lỗ Trường Phong cúi đầu, mờ mờ mà cũng chen vào được.
Bên trong khu nhà xưởng R&D lại lộ ra một thế giới khác.
Lỗ Trường Phong vừa đi vừa thấp giọng:
“Boss, lần trước tụi mình tìm sai hướng rồi.”
Tất cả đều mặc định cho rằng vấn đề nằm ở toà nhà chính của bộ phận R&D, nhưng không ngờ Ân thị lại tính toán như vậy — thực chất nơi bất thường nhất lại là khu nhà xưởng đằng sau. Một cái kho mở toang, nhìn qua tưởng ai cũng có thể vào.
Nếu không bám theo mấy cây “rau mùi” này, bọn họ đời nào nghĩ ra được đằng sau nhà kho ấy còn có cửa ngầm.
Mà phía sau kho ấy chắc chắn có thứ gì đó — ngay khi Lỗ Trường Phong tiến vào, tín hiệu bắt đầu nhiễu, màn hình dần lốm đốm tuyết, rồi chuyển hẳn sang đen. Âm thanh cũng ngày càng mờ, phải thật sự tập trung mới có thể lắng nghe rõ từng câu nói bị lẫn trong đám nhiễu sóng.
“Anh Tiều, anh Lỗ đã vào trước rồi,” câu cuối là giọng của Hạ Di, “sắp tới có thể bọn tôi sẽ mất liên lạc. Đồng hồ của Tổ Chức cũng bị vật gì đó gây nhiễu rồi, có khi cả camera cũng vậy.”
Giọng cô mơ hồ:
“Khi tụi tôi vào, hình như có nghe thấy ai đó nói chuyện, không rõ lắm… giống như đang nhắc đến ‘Armani’, nếu tra được gì thì nhớ tra thêm nhé.”
Rồi sau đó, không còn tin tức gì từ nhóm Hạ Di nữa.
Ở phía bên này, Quản Hồng Nhạn đã mở sẵn Baidu Baike từ lâu.
“Armani? Sao tự nhiên lại nhắc đến Armani?” Giọng cô đầy nghi ngờ. “Không phải là thương hiệu thời trang cao cấp à?”
(Giorgio Armani S.p.A được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, ...)
Dù gì thì cô cũng chẳng lo cho an toàn của Hạ Di.
Vẫn là câu nói đó — đây chỉ là một không gian cấp thấp mà thôi. Nếu thực sự xảy ra chuyện, thì Lỗ Trường Phong có cho nổ tung cũng sẽ tự nổ ra được đường sống. Chỉ là, đó là phương án cuối cùng không ai muốn dùng.
So với sự an toàn, cô lại thấy cái tên kia càng lạ.
Tại sao phải nhắc đến một thương hiệu xa xỉ?
Muốn ám chỉ chủng tộc của “rau mùi” rất cao quý?
Rất hiếm có?
Quản Hồng Nhạn ôm điện thoại, càng nghĩ càng rối.
“Hay là đang ám chỉ chủng tộc của rau mùi?” Cô cắn đầu đũa, bắt đầu tưởng tượng lung tung, “Thực ra rau mùi là một chủng tộc cực kỳ hiếm? Nhưng mà nếu hiếm thì nói đại là hiếm đi, nhắc đến Armani để làm gì?”
Nghĩ không ra thì dứt khoát khỏi nghĩ. Quản Hồng Nhạn đặt đũa xuống, liếc nhìn khung trò chuyện nhóm — giờ đây đã im lìm chẳng còn tin nhắn nào — rồi hơi lo lắng nói:
“Hạ Di thì tôi không lo, nhưng bên Chu Kế ấy thì có chút lo thật… Bên đó không có đội viên cấp cao nào cả.”
Thậm chí bên đó còn không có cả camera quay lén.
Nếu xảy ra chuyện gì thật thì đến muốn chạy tới cũng không kịp.
Bọn họ vốn tưởng những người không qua được bài kiểm tra sẽ được thả ra, ai ngờ bây giờ hai nhóm lại bị tách ra, khiến kế hoạch của họ bị phá vỡ.
Quản Hồng Nhạn có chút lo lắng:
“Tiều Hựu Càn, Chu Kế với bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Bọn họ rốt cuộc sẽ bị đưa đi đâu?
Mục tiêu của hai bên có phải giống nhau không?
“Hửm?” Tiều Hựu Càn ấn tai nghe, nói một tràng tiếng chim mà cô nghe không hiểu, rồi ngẩng đầu lên: “Lát nữa sẽ có người tới, cô đợi một chút.”
“Ai sẽ tới chứ…” Quản Hồng Nhạn hơi mơ hồ.
“Lính đánh thuê đó.” Tiều Hựu Càn nói rất tự nhiên.
“Họ đã đi từ quốc lộ cao tốc tới, chúng ta đang đi về phía trang trại của Tập đoàn Ân là vừa đẹp, lát nữa lính đánh thuê tới là được.”
“Hả?” Ba từ “quốc lộ cao tốc”, “trang trại Ân thị”, “lính đánh thuê” cùng lúc xuất hiện khiến Quản Hồng Nhạn hơi không theo kịp. “Lính đánh thuê của cậu thật sự vào được rồi?”
“Chứ không lẽ không?” Tiều Hựu Càn nói một cách cực kỳ bình thản: “Bọn mình còn phải đi cướp con dấu mà!”
“Lính đánh thuê mấy ngày trước đã tới rồi, chẳng qua mấy ngày đó báo cáo điều tra vẫn chưa hoàn thiện, nên tôi để họ chờ bên ngoài ngoại ô. Hôm nay cuối cùng cũng sắp xếp xong chuyện trang trại Ân thị, lát nữa họ sẽ ngồi xe của trang trại vào.”
“Đợi… đợi đã,” Quản Hồng Nhạn lập tức ngăn lại, “Tại sao tụi mình phải cướp con dấu?”
Cô đã hoàn toàn hiểu vì sao Tiều Hựu Càn lại muốn hủy diệt Ân thị rồi, nhưng tại sao lại phải cướp con dấu?
“Còn sao nữa?” Tiều Hựu Càn nói, “Tài liệu thừa nhận gian lận tài chính và thanh lý phá sản phải đóng dấu thì mới có hiệu lực chứ! Nếu không thì cứ dây dưa mãi, không biết khi nào Ân thị mới chịu phá sản.”
Quản Hồng Nhạn: ?
Phá sản kiểu vật lý hả?
Thôi… kệ đi.
Có lính đánh thuê cũng tốt.
Cũng tốt thật.
Ít ra thì không cần lo lắng đến an toàn tính mạng của đội thám hiểm nữa.
Cô hiện giờ lại bắt đầu lo lắng cho tính mạng của nhân viên Ân thị.
--------------------------------
Đêm đen gió lớn.
Một đội lính đánh thuê ngồi trong xe tải lớn của Ân thị, trong xe chất đầy các loại vũ khí nóng mà Quản Hồng Nhạn chẳng buồn nhìn kỹ, súng đạn thì thôi đi, vậy mà còn có cả súng phóng hỏa tiễn cầm tay, thật sự là quá phi lý.
Nhóm lính đánh thuê được thuê ngay từ ngày đầu tiên tiến vào không gian chưa biết, cuối cùng vẫn xuất hiện đầy tội lỗi trên đất thành phố H.
Trong đám lính đánh thuê to con vạm vỡ đó, Boss của cô – Tiều Hựu Càn – trông có vẻ mảnh khảnh nhỏ bé.
Nhưng không ai biết rõ hơn cô: Tiều Hựu Càn có một trái tim khủng khiếp đến mức nào.
Đây thật sự là người sẽ thuê lính đánh thuê đi cướp con dấu!
Quản Hồng Nhạn: …Xin ai đó quản lý Tiều Hựu Càn lại, cứu lấy Tập Đoàn họ Ân đi.
Tiều Hựu Càn đang dùng tiếng Anh lưu loát trò chuyện rất vui vẻ với đội trưởng lính đánh thuê.
Quản Hồng Nhạn không nhịn được mà hỏi: “Cậu với họ đang nói gì vậy?”
“Ồ, đội trưởng nói có thể vào được đây quả thực rất khó khăn,” Tiều Hựu Càn quay đầu lại giải thích, “Vì nước ta cấm súng, mà kiểm tra biên giới quốc phòng cũng tương đối nghiêm, nên là một trong những quốc gia khó ‘chuồn’ vào nhất.”
Đội trưởng kia lại líu lo thêm một tràng, Tiều Hựu Càn tiếp tục dịch: “Hắn nói lúc họ đi tới trang trại Ân thị, phát hiện tối nay không chỉ có xe của họ đang di chuyển.”
Quản Hồng Nhạn nhíu mày: “Có khả năng giống với chiếc xe mà mấy hôm trước các cậu phát hiện.”
Ân thị đã phái xe đi vận chuyển những thứ đó.
Nhưng có lẽ là nhờ vào cảm giác an toàn mà súng đạn và lính đánh thuê mang lại, Quản Hồng Nhạn ngồi giữa đám đàn ông to lớn vạm vỡ này, trong lòng trào dâng một tinh thần bi tráng muốn san bằng cả khu vườn của Ân thị.
Ngay lúc đó, tài xế phía trước đột ngột phanh gấp.
“Có chuyện gì vậy?” Quản Hồng Nhạn thò đầu ra hỏi.
“Đến cổng rồi, nhưng phía trước có một chiếc xe y hệt chắn ngang, phải xuống xe dời lại vị trí một chút, nếu không thì đen như mực thế này ai mà vào được.” Tài xế đáp.
Hắn nhận mấy chục vạn của người khác, nói là chỉ cần lái một chuyến đưa “một số thứ” từ trang trại vào khu vườn.
Nhưng cái người kia không nói với hắn rằng “một số thứ” đó lại là một đám đàn ông trông chẳng tốt đẹp gì mà còn mang theo vũ khí!
Cầu cứu…!
Tài xế hoảng loạn thật sự.
“Xe y hệt…” Quản Hồng Nhạn suy nghĩ một chút, “Có thể là xe của trang trại.”
“Tiều Hựu Càn, cậu xuống đi?” Cô quay lại nói, “Lỡ trong đó là vận chuyển rau mùi thì tôi không lại gần được, nhóm lính đánh thuê này lại không biết tiếng Trung, cậu xuống xem thử, tụi mình sẽ để cửa hé, có gì cậu cứ hét lên.”
Bạch Tẫn Thuật gật đầu, mở cửa sau xe rồi nhảy xuống.
Chiếc xe tải của khu vườn Ân thị phía đối diện liên tục phát ra tiếng xào xạc va chạm, khi cậu đến gần đuôi xe, bên trong chợt vang lên một tiếng reo nhỏ.
Một thanh niên trẻ tuổi thò đầu ra khỏi thùng xe:
“Đội trưởng Tiều phải không! Là đội trưởng Tiều của Cục Đặc vụ đúng không! Bọn tôi là người cấp trên phái tới để hỗ trợ các anh thu lưới đây!”
Sau đó lại có thêm mấy người nữa “lạch xạch” nhảy xuống, vây quanh Tiều Hựu Càn xem xét một vòng.
Trên tay họ còn cầm một tấm ảnh.
“Đúng đúng đúng, chính là đội trưởng Tiều của Cục Đặc vụ! Chỉ là nhuộm tóc rồi, nhuộm trắng luôn rồi!”
“Woa, thời thượng ghê!”
“Đội trưởng Tiều, ngầu quá đi!”
Cậu thanh niên đầu tiên nhảy xuống nhìn Bạch Tẫn Thuật hồi lâu, rồi phát ra một tràng cảm thán kịch liệt:
“Woa ngầu quá đi đội trưởng Tiều, tóc anh nhìn chẳng giống gì so với ảnh thẻ cấp trên đưa cho tụi tôi, anh em không ai nhận ra luôn! Ngầu quá đi đội trưởng Tiều!”
Bạch Tẫn Thuật: ?
Quản Hồng Nhạn thấy có người bước xuống, tò mò bước lại gần: “Sao vậy?”
“Phó đội trưởng Quản phải không!” Cậu trai kia chỉ vào cô, kích động nói: “Woa ngầu quá đi mấy anh chị Cục Đặc vụ! Lặng lẽ san bằng cả một tập đoàn xuyên quốc gia như Ân thị, về sau nhất định được phong hạng nhất công huân luôn đó!”
Quản Hồng Nhạn: ?
Cô chợt cảm nhận được một thứ.
Một loại…
Thật con mịa nó…
rất quen thuộc…
cảm giác như đã từng xảy ra.
Cậu trai kia ríu rít chạy về phía xe họ: “Trong xe này cũng là anh em Cục Đặc vụ à?”
Cậu ta hồn nhiên mở cửa xe.
Ngay lập tức, mấy chục họng súng chĩa thẳng vào đầu cậu ta.
“Đội… đội trưởng Tiều,” cậu thanh niên từ từ quay đầu lại, đầy lúng túng, “Đây… đây là ai vậy ạ?”
Bạch Tẫn Thuật: …
Bạch Tẫn Thuật: “…Là người anh em bên chi nhánh khu vực khác.”
Cậu trai: “…Người bên chi nhánh mà ai cũng trông nửa Tây nửa Ta ghê á!”