Hướng Dẫn Quy Tắc Sắm Vai Quái Đàm

Chương 132

“Quả thật rất giống con lai,” Bạch Tẫn Thuật mặt không đổi sắc, “Đây phần lớn là người của các phân cục ở nước ngoài, đặc biệt đến để hỗ trợ cho việc trấn áp tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia.”

“Đây… quá khách sáo rồi, quá khách sáo rồi,” chàng trai cười gượng gạo, “Đội Trưởng Tiều vậy thì bao giờ họ mới hạ súng xuống ạ.”

Bạch Tẫn Thuật gật đầu: “Bây giờ.”

Cậu ấy nói gì đó với một xe lính đánh thuê đang cầm súng, rồi chàng trai kia nhìn thấy người đứng đầu trong số họ phất tay, hàng chục nòng súng mới rời khỏi trán cậu ta.

“Anh Tiều… Anh Tiều,” Cậu ta nhảy tưng tưng nhanh chóng chạy về, “Đây là anh em công tác ở phân cục nào vậy, hung dữ thế?”

“Đông Nam Á,” Bạch Tẫn Thuật nói, “Trong Tập Đoàn họ Ân không chỉ có nhiều tội phạm truy nã, mà còn có thể liên quan đến buôn bán người xuyên quốc gia.”

“Ồ… ra vậy,” chàng trai lau mồ hôi trên trán, “Hôm nay chúng tôi từ trang trại xuất phát thì thấy một chiếc xe khác cũng đi, còn tưởng Ân thị đang cố gắng chuyển tang chứng, không ngờ lại là người của phân cục…”

Màn hình lặng lẽ trôi qua vài dòng chữ:

【Cậu mở mắt ra nhìn thế giới đi, một xe toàn những người mặt mày bặm trợn đó có sợi lông tơ nào giống người tốt đâu?】 

【Buổi tối ánh sáng không tốt, đúng vậy đó, không nhìn rõ cũng bình thường.】

【Không có ai muốn phàn nàn về thành phần thực tập sinh Ân thị sao?】 

【Thành phần nhân viên Ân thị thì tôi công nhận.】 

【Tạp nham quá, lẩu thập cẩm hay gì.】 

【Thực tập sinh của Ân thị đúng là cái gì cũng có, trừ thực tập sinh.】

Một xe đầy “thành viên phân cục” vẫn đang nhìn cậu ta chằm chằm, chàng trai lúng túng di chuyển sang một bên, chuyển chủ đề: “À phải rồi, Đội Trưởng Tiều, các anh định hành động tối nay sao không thông báo cho cấp trên một tiếng, nếu không phải chúng tôi bên này thấy phóng viên của Báo Lục Giang và anh đang tiếp xúc bí mật bên ngoài, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng là tối nay sẽ giăng lưới rồi.”

“Phóng viên của Lục Giang ư?” Quản Hồng Nhạn ở bên cạnh kỳ lạ lên tiếng.

“Đúng vậy, phóng viên Vũ Khang của Lục Giang mà,” chàng trai hứng thú chia sẻ, “Thật ra người đó tên là Khang Vũ, cha anh ta họ Khang, mẹ anh ta họ Vũ. Vx Khang là tên giả, mỗi lần đi nằm vùng anh ta đều nói ngược tên mình, như vậy người khác gọi anh ta là Tiểu Vũ anh ta cũng phản ứng kịp.”

“Các cậu vẫn luôn theo dõi Tiểu Vũ sao?” Bạch Tẫn Thuật nhướng mày hỏi.

“Ôi dào, không hẳn, nhưng chúng tôi có tiếp xúc với tổng biên tập mảng tài chính của Lục Giang,” chàng trai vẫy tay về phía sau, “Đội Trưởng Tiều, nhìn xem, quen mặt chứ!”

Phía sau, hai người có chút quen mặt đi lên.

“Chào Đội Trưởng Tiều!” 

“Chào buổi tối Đội Trưởng Tiều!”

Vừa rồi chỉ nhìn mặt thì không phản ứng kịp, giờ nghe thấy giọng nói, Bạch Tẫn Thuật mới nhận ra hai người này chính là những thực tập sinh khá quen thuộc với Vưu Chí. Lần trước đến tìm họ hỏi thăm Hạ Di, có bóng dáng của hai người này.

“Cấp trên sau khi phát hiện các anh vào chưa đầy hai ngày đã tố cáo phòng cháy chữa cháy của Ân thị, sợ các anh đánh rắn động cỏ, vội vàng cử người vào để tiếp nhận với các anh,” chàng trai kia tiếp tục lảm nhảm, “Kết quả là sau khi cử vào thì vẫn không thể liên lạc được với Đội Trưởng Tiều, chỉ có thể liên hệ với Vưu Chí, rồi phát hiện các anh đang tiếp xúc với một thực tập sinh tên là Tiểu Vũ.”

“Sau này chúng tôi qua điều tra phát hiện, Tiểu Vũ thực ra là phóng viên điều tra Khang Vũ của Báo Lục Giang, là nhận được tin tố giác nặc danh từ công ty thua thầu mà vào Ân thị điều tra. Cấp trên thấy các anh thường xuyên tiếp xúc với Tiểu Vũ chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó, nên đã bắt đầu cung cấp bằng chứng gian lận tài chính của Ân thị cho tổng biên tập của Khang Vũ, âm thầm hỗ trợ hành động của Đội Trưởng Tiều các anh.”

Hóa ra người cung cấp các manh mối bí ẩn cho Tiểu Vũ bấy lâu nay chính là họ…

Bây giờ nghĩ lại, thông tin của người cung cấp tin bí ẩn cho Tiểu Vũ quả thật vô cùng chi tiết, không giống như cá nhân thu thập. Nếu đưa toàn bộ cho cơ quan điều tra thì có thể trực tiếp đưa vào báo cáo. Nếu không phải bản báo cáo đó, họ đã không thể hoàn thành một bản báo cáo điều tra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Còn cả cái tin nhắn bí ẩn ban đầu nữa.

Là gián điẹp kinh doanh, công ty thuê họ sau khi gửi tin nhắn đe dọa thì hủy tài khoản cũng không nói làm gì, nhưng việc không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào thì lại rất kỳ lạ.

Thông thường, gián điệp kinh doanh khi vào công ty luôn cần truyền tải bí mật thương mại ra bên ngoài phải không?

Ngay cả một phương thức liên lạc cũng không để lại, nếu thực sự tìm thấy bí mật nào thì gián điệp kinh doanh làm sao truyền đi được?

Bây giờ nhìn lại, mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Trên khuôn mặt Quản Hồng Nhạn lóe lên một tia hiểu ra. Tin nhắn gián điệp kinh doanh ban đầu hoặc là để che giấu thân phận của họ, hoặc là khi họ vào đây thực sự đã thay thế thân phận của một đội gián điệp kinh doanh. Và việc không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào với công ty không phải vì không cần liên lạc, mà là vì giữa họ và cấp trên phải tồn tại một số phương thức liên lạc đặc biệt, cái câu “Tôi có nhược điểm của các người trong tay” có lẽ là một ám hiệu của phương thức liên lạc nào đó.

Chàng trai kia trông có vẻ cũng là một đội trưởng, vẫy tay với những người khác phía sau, nhét một chiếc bộ đàm vào tay Bạch Tẫn Thuật: “Chúng tôi là đội tiền trạm số 1 đêm nay, dùng xe của nông trại là để phòng ngừa đánh rắn động cỏ. Phía sau còn có nhiều nhân viên đang chờ lệnh hơn nữa. Kênh trong chiếc bộ đàm này có thể kết nối tất cả các bộ phận hành động, tất cả chúng tôi đều nghe lệnh Đội Trưởng Tiều chỉ huy.”

Bạch Tẫn Thuật nhìn chiếc bộ đàm suy tư.

Sớm biết có nhiều nhân viên chờ lệnh như vậy thì cậu còn thuê lính đánh thuê làm gì…

Không đúng, vẫn có ích.

Dù sao, một số hành vi quá thất đức, tốt nhất vẫn không nên để nhân viên chính thức làm…

Bạch Tẫn Thuật ngẩng đầu suy nghĩ rồi nói: “Lát nữa tôi có thể sẽ đi vào một khu vực bị chặn tín hiệu, không thể sử dụng bộ đàm. Các cậu là đội tiền trạm số một, phía sau còn mấy đội nữa?”

“Phía sau… chắc còn khoảng năm sáu đội nữa,” chàng trai suy nghĩ, “Và cả đội cứu hỏa và pháp y cũng đang chờ lệnh.”

Người cũng khá đông đấy.

“Bảo họ có thể xuất phát rồi, các cậu đi theo tôi,” Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một chút, nhảy lên chiếc xe tải của mình, nói với chàng trai kia, “Trước khi giăng lưới thì khống chế những người không liên quan trước. Đường bên ngoài đã phong tỏa chưa?”

“Chưa, nhưng bây giờ có thể phong tỏa,” chàng trai nhấn nhấn tai nghe, xác nhận, “Tất cả các con đường có thể ra vào Tập Đoàn họ Ân đã được đặt chốt chặn, chỉ có thể vào không thể ra.”

“Các nhân viên khác của bộ phận đặc biệt chúng tôi hiện vẫn đang ở bên trong Tập Đoàn họ Ân, tôi phải đi tìm họ,” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, “Quản Hồng Nhạn quen cấu trúc tòa nhà tổng bộ Ân thị hơn tôi. Chúng ta đi tìm người, bảo Quản Hồng Nhạn đợi họ đến, rồi đi khống chế những người không liên quan.”

Vì cậu phải đến bộ phận nghiên cứu và phát triển của Ân thị nơi tất cả các sản phẩm điện tử sẽ bị vô hiệu hóa, nên Quản Hồng Nhạn tự nhiên không thể đi.

Quản Hồng Nhạn bất lực gật đầu.

Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một chút, lại dặn dò: “Đợi khi các đội phái đi phía sau đã vào vị trí, thì hãy để họ khống chế tất cả những người không liên quan, nhận diện và cách ly tất cả các nhân viên có vấn đề. Phương pháp nhận diện Quản Hồng Nhạn sẽ nói cho họ biết.”

“Được, Đội Trưởng Tiều, chúng tôi hiểu rồi!” Chàng trai rất phấn khởi, mở bộ đàm nói, “Tôi đã tiếp xúc với đội trưởng bộ phận đặc biệt, đội tiền trạm hai, ba, bốn, năm có thể xuất phát rồi, các đơn vị thông thường tiếp theo chờ lệnh, đường ra vào phong tỏa.”

Bên kia bộ đàm truyền đến vài tiếng “Đã nhận được”.

Chàng trai gật đầu với Bạch Tẫn Thuật: “Đội Trưởng Tiều, vậy chúng ta đi chứ?”

Chỉ có điều trên suốt quãng đường, người tài xế vừa rồi còn run như cầy sấy giờ đây lại ưỡn ngực lên.

Nghe tiếng các loại vũ khí va chạm vào nhau từ phía sau, người tài xế lấy hết can đảm nói: “Cái đó… sếp… không, đồng chí, các anh là người của quân đội à? Ân thị này phạm tội gì mà phải điều động nhiều người thế này? Tổng giám đốc phạm pháp cũng không đến mức xuất động nhiều người như vậy chứ?”

Hắn ta vừa nghe thấy cái gì mà đội một, đội hai cho đến đội năm, mẹ ơi, nhiều người đến thế sao?

Người tài xế thầm tặc lưỡi.

Bạch Tẫn Thuật liếc nhìn hắn ta: “Tôi nhớ anh mới vào làm không lâu phải không?”

Nếu không phải người tài xế này là người mới vào làm, cậu cũng không thể bỏ ra mấy chục vạn để hắn ta đồng ý vận chuyển một lô hàng từ trang trại đến trụ sở vào đêm khuya.

Những người tài xế đã trở thành “người một nhà” kia, chỉ cần nghe thấy chuyện có thể làm tổn hại đến lợi ích của Ân thị, dù có đưa ra mấy trăm mấy ngàn vạn cũng không hề lay chuyển.

“Đúng vậy, tôi mới vào làm chưa đầy nửa tháng mà, có thể tra trực tiếp được mà,” người tài xế vừa lái xe vừa vội vàng thanh minh, “Đồng chí, nếu các anh muốn bắt người thì không liên quan gì đến tôi đâu, tôi trong sạch!”

“Anh mới vào làm chưa đầy nửa tháng mà sao lắm chuyện thế, bớt hỏi những chuyện linh tinh đi,” Bạch Tẫn Thuật nhìn khung cảnh bên ngoài, thuận miệng nói, “Lát nữa đỗ xe xong anh tìm một chỗ đợi là được, sẽ có người đến đón anh đến nơi an toàn.”

Cậu ấy đang nói đến những đội ngũ tiếp theo đến để tách những nhân viên đã trở thành “rau mùi” và những nhân viên bình thường ra.

“Tôi hiểu, tôi hiểu,” người tài xế ưỡn ngực, “Đều là bí mật! Tôi sẽ không làm phiền hành động của các đồng chí đâu!”

Bây giờ đã gần đến cửa bộ phận nghiên cứu và phát triển của Ân thị.

“Nhưng bộ phận nghiên cứu và phát triển không vào được,” người tài xế có chút khó xử, “Cửa bị khóa rồi…”

“Cái này còn không đơn giản sao, nếu cửa chưa mở, vậy xuống gọi người mở ra không phải được rồi sao,” Bạch Tẫn Thuật thò đầu ra nhìn một cái, “Anh cứ đỗ ở cửa đã.”

Chiếc xe tải dừng lại vững vàng, Bạch Tẫn Thuật gật đầu với chàng trai nhảy xuống từ chiếc xe phía sau, giọng điệu ôn hòa: “Mấy người Anh em của phân cục hành động có thể hơi nóng nảy một chút.”

Chàng trai: “Không sao đâu tôi hiểu…”

Lời nói của cậu ta nghẹn lại trong cổ họng.

Mấy tên lính đánh thuê to con nhảy xuống xe từng người một, dưới ánh đèn đường của bộ phận nghiên cứu và phát triển, kéo dài ra từng cái bóng mang theo các loại vũ khí khủng khiếp.

----------------------------

Đêm đen gió lớn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả các thành viên đội tiền trạm số một, Bạch Tẫn Thuật dẫn theo mấy tên lính đánh thuê mang theo vũ khí hạng nặng, nghênh ngang đi đến cửa bộ phận nghiên cứu và phát triển.

“Cốc cốc cốc.” Cửa kính phòng bảo vệ bị gõ ba tiếng.

Người bảo vệ đang mơ màng bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình, theo bản năng lẩm bẩm vài câu, dụi mắt nhìn về phía chỗ gõ cửa.

Rồi dưới ánh trăng, gã ta nhìn thấy ba gã đàn ông vạm vỡ đang vác súng phóng lựu đạn.

Bảo vệ: ???

Gã theo bản năng cảm thấy mình chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Gã ngơ ngác dụi dụi mắt, nhìn về phía trước một lần nữa.

Đứng trước đám người vạm vỡ kia, gõ cửa sổ, rõ ràng là một thiếu niên trông rất thanh thuần.

Trong Ân thị có không ít nhân viên càng ngày càng lớn lên càng kỳ lạ, nhưng có thể trưởng thành đến mức này thì rất hiếm thấy.

Thiếu niên đẩy cửa sổ ra, nở một nụ cười với gã: “Làm phiền mở cửa lớn của bộ phận nghiên cứu và phát triển.”

“Phải, phải quẹt thẻ nhân viên…” Người bảo vệ theo bản năng nói.

“Thẻ nhân viên thì không có, nhưng đại bác thì tôi có rất nhiều,” thiếu niên có khuôn mặt thanh thuần cười híp mắt, giọng điệu ôn hòa, “Nếu anh không tự tay mở, tôi sẽ dùng súng phóng lựu bắn tung ra đó.”

Mọi vấn đề dưới sự áp chế hỏa lực đủ mạnh đều không đáng sợ chút nào.

Nửa phút sau, người tài xế không biết trong phòng bảo vệ đã diễn ra cuộc đối thoại kinh tâm động phách thế nào, đã lái xe vào bên trong bộ phận nghiên cứu và phát triển.

Người bảo vệ trong phòng bảo vệ đã bị đánh ngất xỉu, Bạch Tẫn Thuật một hơi tắt tất cả các thiết bị giám sát đang hoạt động ở bên ngoài.

Sau đó, cậu ấy vẫy tay với các thành viên còn lại: “Đi, bên trong khu nhà máy có vấn đề, tôi đi bên trái các cậu đi bên phải, chia ra hành động.”

Hai đội ngũ cực kỳ kiêu ngạo, cứ thế bật đèn pin chiến thuật, đi vào cửa lớn của bộ phận nghiên cứu và phát triển của Ân thị, xông vào khu vực cốt lõi nhất bên trong khu nhà ở của Ân thị như đi vào chỗ không người.

Hướng đi của Bạch Tẫn Thuật đã gặp mặt ba người vào đây.

Vưu Chí khi nhìn thấy cậu thì rất kích động, nhưng sau khi nhìn thấy những người đàn ông vạm vỡ phía sau cậu ấy thì lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Sao lại là các anh ở đây?” Bạch Tẫn Thuật có chút nghi hoặc, “Lỗ Trường Phong và những người khác đâu?”

“Không rõ,” Vưu Chí lắc đầu, “Chúng tôi hai bên bị tách ra đưa đi, tôi còn tưởng Boss cậu là đến tìm chúng tôi chứ. À phải rồi, phía sau này là…”

“Tìm các anh cũng không phải là không được…” Bạch Tẫn Thuật suy nghĩ một giây, “Dù sao bên đó có Lỗ Trường Phong chắc cũng không sao.”

“Các anh bị đưa đi làm gì vậy?” Bạch Tẫn Thuật không giới thiệu những người phía sau cho anh ta, mở miệng hỏi ngay.

“Không biết nữa,” Vưu Chí rất khó hiểu, “Chúng tôi bị đưa đến trước mặt HR để phỏng vấn, rồi còn điền một loạt câu hỏi, nội dung câu hỏi giống như những câu hỏi mà Tiểu Triệu đã làm trước đây, như là cậu có coi Ân thị là nhà, đồng nghiệp là người thân hay không.”

“Còn có một số câu hỏi linh tinh về nguồn nhân lực,” Chu Kế nói, “Như tình hình gia đình, tình hình cha mẹ, xu hướng chọn bạn đời, v.v. Điền xong những cái này thì họ cho chúng tôi ra.”

“Vậy sao các cậu không trả lời tin nhắn trong nhóm.”

“Không trả lời được,” Trương Long rất khó hiểu, “Không biết sao nữa, chỗ này ở dưới bộ phận nghiên cứu và phát triển không biết bao nhiêu mét rồi, chúng tôi vào đây thì phát hiện tất cả các thiết bị điện tử đều bị hỏng, điện thoại đều đen màn hình, cuộc gọi cũng không thể thực hiện, nhóm chat tạm thời trong đồng hồ của Tổ Chức hiển thị không có dịch vụ, không thể gửi tin nhắn cho các cậu, chỉ có thể chúng tôi nội bộ gửi cho nhau.”

Tình huống này trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra. Trong dự án trước nữa, Vân Quảng từng nói rằng, trong một số không gian của dự án cao cấp sẽ chia thành đội A và đội B, đội A và đội B không thể giao tiếp với nhau, nhưng trong đội có thể giữ liên lạc.

Đây chỉ là một không gian cấp thấp mà thôi, vậy mà còn cần phải chia đội A và đội B sao?

“Người phụ trách đâu?” Bạch Tẫn Thuật nhìn về phía sau họ, “Các anh có biết họ cho các cậu điền những cái này để làm gì không?”

“Người phụ trách ở trong văn phòng đó, chúng tôi cũng không rõ,” Vưu Chí gãi đầu, “Vậy nên bây giờ chúng tôi muốn ở lại xem tình hình thế nào.”

Bạch Tẫn Thuật: “Các anh cũng không rõ?”

“Không rõ… những bản khảo sát đó kỳ lạ thật, cứ như tra hộ khẩu vậy, chúng tôi cũng không hiểu cụ thể là có ý gì,” Vưu Chí nói xong tình hình hiện tại, cuối cùng không nhịn được nói, “À phải rồi, mấy người phía sau này là ai vậy?”

Hắn ta đã muốn hỏi những lính đánh thuê phía sau này là ai từ rất lâu rồi.

“Giới thiệu một chút, đây là lính đánh thuê của tôi,” Boss của hắn, Tiều Hựu Càn nhìn về phía sau một cái, rất vui vẻ nói, “Chuẩn bị bảng xác minh của các cậu đi, nếu các cậu không rõ, vậy chúng ta trực tiếp vào hỏi là được rồi.”

“Cốc cốc cốc.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Kế, Tiều Hựu Càn thẳng thừng đi vào bên trong, gõ cửa văn phòng dưới tầng hầm.

“Các người là ai?” Cánh cửa “rầm” một tiếng bị đá văng ra, bên trong có người quát lên.

“Tôi khuyên các người bây giờ hãy giơ tay lên,” dưới ánh đèn chiếu rọi, tất cả mọi người nghe thấy một giọng nói cười híp mắt, “Nếu không súng đại bác không có mắt đâu.”

Tất cả mọi người sau đó đều nhìn thấy vô số nòng súng phía sau cậu ấy.

“À phải rồi,” đứng trước một đám người vạm vỡ, Bạch Tẫn Thuật nghênh ngang vác súng nói, “Ai là người phụ trách vậy, ra đây một chút đi.”

“Ra đây nói cho chúng tôi nghe, trong Ân thị các người rốt cuộc đang làm trò quỷ gì.”

“Nói không tốt thì mất mạng đó nhé.”

--------------------------------

“Mở cửa, kiểm tra ký túc xá!”

Từng cánh cửa ký túc xá lần lượt được mở ra, hoặc bị động hoặc chủ động. Các nhân viên đang ở trong ký túc xá ngơ ngác dụi đôi mắt ngái ngủ, đón lấy họ là những ánh đèn flash “tách tách tách”.

“Cái này bị mờ rồi, đưa đi!” Thành viên đội chụp ảnh liếc nhìn tấm ảnh, lập tức chỉ vào nhân viên ở ngoài cùng bên trái hét lên.

“Đừng cử động lung tung, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi!”

Người nhân viên ở ngoài cùng bên trái bị kéo ra khỏi ký túc xá một cách khó hiểu, “cạch” một tiếng bị còng tay.

Ở sảnh tầng một, đã có hàng đống nhân viên mà hình ảnh trong camera đã trở nên mờ nhạt, đang ngồi xổm với hai tay ôm đầu. Từng đội ngũ tiến vào khu ký túc xá của Ân thị trong đêm khuya, chọn ra những “rau mùi” từ những người bình thường.

Bình Luận (0)
Comment