Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 39

Trong lòng Nguyên Uyên đã sớm giống như bị cuồng phong cuốn sạch, anh không dám tin ý nghĩ nấn ná trong đầu kia, chẳng lẽ Bồng Hao không phải là con Tiểu Khởi sinh cùng nữ nhân khác, mà là em ấy...... là em ấy vì mình mà sinh?

Nhận được một đáp án này Nguyên Uyên chợt hỉ chợt bi, anh hận không thể lập tức trở về nhà hỏi Tiểu Khởi một chút, hỏi cậu một chút Bồng Hao đến cùng có phải con của bọn họ hay không, có phải con của hai người anh và Tiểu Khởi hay không? Không, vấn đề này quá trực bạch rồi, có lẽ sẽ chạm tới mấy chuyện không vui kia của Tiểu Khởi, anh không thể trực tiếp như vậy đi hỏi, anh cần phải uyển chuyển một chút, nhưng hiện tại anh ức chế không được nóng nảy trong lòng mình, cần gấp một người tới chia sẻ cùng anh.

Nguyên Uyên lúc này mới chú ý tới Ninh Hải vẫn ngồi ở trên ghế sa lon không nói một lời, anh do dự hỏi, "Cậu nói, Bồng Hao có phải hay không là......"

Mấy chữ tiếp sau không có nói ra, cũng bởi vì quá mức coi trọng mới ngay cả nói cũng không dám nói, kỳ thực ở trong lòng anh khát vọng một đáp án khẳng định, anh hi vọng Ninh Hải có thể phụ họa anh, cho dù chỉ là một câu nói dối cũng khiến trong lòng anh dễ chịu hơn chút, cho anh tăng thêm chút lòng tin.

Ninh Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng anh mất hồn mất vía như vậy, Nguyên tổng tài trong mắt người ngoài lãnh khốc bá khí kia không thấy nữa, thay vào đó là một kẻ nhát gan vì người trong lòng mình đem chính mình làm tới đáng thương.

"Đã muốn biết hỏi cậu ấy một chút không phải liền được rồi, cần gì tự mình ở nơi này suy nghĩ lung tung, không phải tới nói cậu, cậu nhìn bản thân cậu một chút từ sau khi cùng Lâm Tiểu Khởi ở chung một chỗ đã biến thành cái bộ dạng gì rồi, đây còn có nửa điểm kiên quyết quyết định sát phạt trước kia, không phải chính là một nam nhân nha, chân trời nơi nào không......"

Lời của hắn còn chưa nói hết đã bị Nguyên Uyên tàn bạo khoét một cái, Ninh Hải vỗ đầu mình một cái, hắn như thế nào đã quên hàng này đối với Lâm Tiểu Khởi có bao bảo vệ, hôm nay không để ý đã nói ra lời trong lòng, bất quá hắn cũng chỉ là vì bạn tốt của mình cảm thấy không đáng giá, đau khổ thích người ta nhiều năm như vậy, hiện tại ở chung một chỗ còn mang tiểu tâm dực dực này, ai có thể chịu được.

"Ghen tị cậu có thể đi tìm một người, không ai cản." Một khi vấn đề liên quan đến Lâm Tiểu Khởi Nguyên Uyên liền chịu không được người khác nói nửa điểm không tốt, Tiểu Khởi nhà anh nhưng là bảo bối anh quý trọng nhiều năm như vậy thật vất vả đạt được, chính anh yêu thương còn không kịp, đâu có thể cho phép người khác nói xấu.

Ninh Hải nghe được lời của anh bực bội cũng không dám đánh một chỗ, ý tốt khuyên anh không nghe, còn đem lời xem thường hắn, nếu không phải nhìn anh nhiều năm như vậy thầm mến người ta trải qua thật sự không ra bộ dáng gì mới không muốn để ý tới loại việc đâu đâu này, lấy điều kiện của Nguyên Uyên có bao nhiêu nam nam nữ nữ cho anh anh đều không muốn, trên thế giới chỉ sợ cũng chỉ có một Lâm Tiểu Khởi sẽ ngu xuẩn không phát hiện tình cảm của anh, cũng chỉ có một Nguyên Uyên sẽ si ngốc yêu Lâm Tiểu Khởi không thay đổi, Ninh Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh một cái.

"Muốn biết Bồng Hao có phải con cậu hay không còn không đơn giản, làm giám định cha con rất nhanh là có thể ra kết quả." Đã không muốn hỏi người trong cuộc một chút tình huống thật, vậy liền tự mình lấy chứng cớ được chứ.

Nguyên Uyên nâng cằm lên suy nghĩ một lát, anh không thể không nghĩ tới điểm này, nhưng một khi làm như vậy anh luôn có một loại cảm giác quay lưng Tiểu Khởi làm chuyện xấu, hơn nữa anh và Tiểu Khởi đang đứng ở giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt khanh khanh ta ta, Tiểu Khởi đối với anh còn không phải hoàn toàn tín nhiệm, nếu như chuyện này bị phát hiện anh phải như thế nào cho Tiểu Khởi một cái công đạo?

Bất quá anh trong lòng đã tự nhận định Bồng Hao chính là con trai ruột của anh, nếu không Bồng Hao làm sao sẽ chỉ nhìn qua anh một lần liền thích anh như vậy, thời gian tiếp xúc với Bồng Hao càng dài anh càng hiểu rõ Bồng Hao cũng không phải là một đứa nhỏ dễ tiếp xúc, từ thái độ của bé đối với Chu Chu là có thể nhìn ra, nhưng bé đối với anh không có chút tâm phòng bị nào, đây không phải biểu thị cha con bọn họ có huyết thống trời sinh?

Dựa theo loại mạch suy nghĩ này Nguyên Uyên tìm được rất nhiều căn cứ chính xác cho thấy Bồng Hao là con của anh, ví dụ anh cũng không phải người thích trẻ con, nhưng đối với Bồng Hao lại không cách nào không thích bé, mặc dù có nguyên nhân rất lớn là Bồng Hao là con của Tiểu Khởi, nhưng nếu như Bồng Hao không phải rất hợp ý với anh Nguyên Uyên cũng sẽ không thích bé như vậy, hơn nữa những đứa trẻ khác nhìn thấy mình cũng đều bởi vì lãnh mạc của mình trốn xa, chỉ có Bồng Hao chẳng những không sợ bé ngược lại chủ động thân cận anh, từ vừa mới bắt đầu liền gọi anh là cha, không sai, chính là như vậy, Bồng Hao vẫn đều gọi anh là cha, điểm này không phải chứng minh tốt nhất Bồng Hao là con của anh sao?

Các loại chứng cớ cấp bách chứng minh mình là cha của Bồng Hao Nguyên Uyên đem cái này làm ví dụ chứng minh tốt nhất, hoàn toàn không nghĩ tới có lẽ là đứa nhỏ thuận miệng gọi loạn, mà anh cũng ngầm thừa nhận.

Cùng lúc đó, trong đại trạch Kha gia Kha Tòng nhìn một chồng tài liệu cho người điều tra ra được sắc mặt hết sức khó coi, hắn lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tiện chủng bên cạnh Nguyên Uyên kia còn tưởng là con trai của Nguyên Uyên, lúc ấy khiến hắn ghen tỵ không thôi, sau đó hắn cho người đi thăm dò mới phát hiện tiểu tiện chủng kia không phải con của Nguyên Uyên, mà là con của tên Lâm Tiểu Khởi dây dưa với Nguyên Uyên kia, ở trong mắt Kha Tòng Nguyên Uyên tuyệt đối sẽ không thích người khác, nhất định là Lâm Tiểu Khởi kia không biết xấu hổ tới câu dẫn Nguyên đại ca của hắn.

Nhưng lần trước Nguyên Uyên nói như đinh chém sắt Bồng Hao chính là con của anh, còn vì tiểu tiện chủng của nam nhân khác phát cáu lớn như vậy, Kha Tòng không cho là Nguyên Uyên sẽ coi con người khác làm con mình, hắn tiếp tục tìm người đi thăm dò cuộc sống mấy năm kia của Lâm Tiểu Khởi ở nước Mễ Thang, lại tra ra được một sự thật làm cho hắn tức giận, hóa ra thân thể Lâm Tiểu Khởi thật sự từng bị cải tạo, tiểu tiện chủng kia chính là hắn ta sinh!

Kỳ thực cuộc sống của Lâm Tiểu Khởi không quá thú vị, hắn tra được cũng bất quá là thời điểm Lâm Tiểu Khởi vừa mới tới nước Mễ Thang có mấy tháng là lớn bụng, sau đó bên cạnh cậu nhiều hơn một em bé, chờ lúc hắn tra ra bệnh viện Lâm Tiểu Khởi sinh con lại như thế nào cũng tra không ra tư liệu tỉ mỉ hơn.

Nhưng chỉ có mấy điểm đáng ngờ này cũng đủ để Kha Tòng liên hệ chung một chỗ cho ra sự thật kinh người này, dù sao nam nhân nào sẽ vô duyên vô cớ nuôi con của người khác, mặc dù Kha Tòng dưới đáy lòng từng mơ ước có một ngày cùng Nguyên Uyên kết hôn cả tạo thân thể sinh con, nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, chuyện như vậy cũng là ở trong lòng nghĩ một chút, đối với hắn mà nói còn rất xa vời, nhưng hiện tại có một người khác các phương diện đều không bằng hắn nhanh chân đến trước sinh con cho Nguyên Uyên, hai cha con bọn họ địa vị trong lòng Nguyên Uyên còn không thấp, cái này không chỉ Kha Tòng, cả người Kha gia ủng hộ Kha Tòng theo đuổi Nguyên Uyên đều muốn gấp gáp.

Kha Tòng lần nữa nhìn thoáng qua tư liệu trong tay, hắn kiên định mà đứng lên, khuôn mặt vặn vẹo từ từ trở nên kiên định, vị trí chủ nhân khác của Nguyên gia hắn là tọa định rồi, hắn không cho phép có người khác cản đường hắn!

Lâm Tiểu Khởi buồn bực nhìn nam nhân ngồi đối diện cậu, mấy ngày gần đây như thế nào luôn có người đến tìm cậu nói chuyện, hơn nữa người tìm cậu còn đều là hai bên chán ghét lẫn nhau, cũng không biết mấy người này đầu óc có vấn đề gì, rõ ràng nhìn thấy cậu cũng rất chán ghét còn muốn cố giả bộ trấn định ngồi chỗ này nói chuyện với cậu.

Không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Tiểu Khởi, Kha Tòng đối diện bị cậu coi là tình địch tiềm ẩn trước tiên mở miệng: "Tôi muốn anh lập tức rời khỏi Nguyên đại ca."

Lâm Tiểu Khởi nghe vậy mới nghiêm túc nhìn hắn một cái, phát giác lời này của hắn không phải là đang nói đùa, sau đó rũ mắt xuống, ngón tay ở trên bàn gõ mấy cái, chậm rãi mở miệng: "Dựa vào cái gì?"

Cậu cho rằng cậu là ai nha, cậu bảo tôi rời khỏi Nguyên Uyên tôi liền rời đi? Thật là người không biết trời cao đất rộng, cho rằng có gia tộc che chở liền có thể muốn làm gì thì làm, nếu như không có Kha gia cậu còn có thể nói ra lời kiêu ngạo như vậy?

Mặc dù Kha Tòng không muốn quá đơn giản là có thể để cho Lâm Tiểu Khởi rời khỏi Nguyên Uyên, nhưng cậu ta nghe lời mình chẳng lẽ không nên khẩn trương hoặc hoảng loạn sao, tại sao còn bình tĩnh như vậy, xem ra không giở ngón ra cậu ta sẽ không cúi đầu.

"Anh cho rằng người Nguyên đại ca chân thích thích là anh sao? Bất quá là bởi vì anh sinh ra con của anh ấy mới nguyện ý để anh ở bên cạnh anh ấy, nếu như không có đứa nhỏ này Nguyên đại ca nhìn cũng sẽ không nhìn anh một cái, anh bất quá là vật thay thế bổ khuyết tịch mịch, người Nguyên đại ca chân chính thích là......"

Lâm Tiểu Khởi trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn, Kha Tòng nói cái gì? Nguyên Uyên thế nhưng biết Bồng Hao là con anh ấy, cho nên mới đối tốt với cậu như vậy, cho nên mới nguyện ý cùng mình ở chung một chỗ, về phần câu sau cùng Kha Tòng nói bị Lâm Tiểu Khởi tự động bỏ qua, lời phía trước đã đả kích cậu, cậu không muốn suy nghĩ tiếp chuyện khác.

Lâm Tiểu Khởi không biết là Nguyên Uyên đối tốt với Bồng Hao đủ để cho mọi người đều cho rằng Bồng Hao chính là con trai anh, ngoại trừ bạn tốt của cậu, bất kể là Kha Tòng hay người khác đều nhận định tiên nhập vi chủ (*) Bồng Hao chính là con của Nguyên Uyên, mà Bồng Hao gọi Lâm Tiểu Khởi là ba ba, người khác liền đương nhiên cho rằng Lâm Tiểu Khởi vì Nguyên Uyên sinh con, chỉ có hai người trong cuộc ngây ngốc đoán tới đoán lui.

(Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo)

Cậu cho rằng mình giấu diếm lâu như vậy thật sự giấu được, không nghĩ tới Nguyên Uyên đã sớm biết, ngay cả Kha Tòng không liên quan tới cậu cũng biết, Lâm Tiểu Khởi đột nhiên cảm giác mình giống như kẻ ngu, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu dựa vào cái gì nói con tôi chính là con Nguyên Uyên?"

Kha Tòng thấy cậu trầm mặc hồi lâu không nói lời nào, cho là mình gây khó dễ tới xương sườn mềm của cậu, ai ngờ cậu vừa mở miệng thế nhưng hỏi loại vấn đề này, là châm chọc mình ư, thật sự là cho mặt không muốn mặt: "Đừng tưởng rằng Nguyên đại ca thừa nhận con trai anh anh có thể một bước lên trời, anh có thể sinh hạ con của Nguyên đại ca coi như anh vận khí tốt, Nguyên đại ca chỉ là bởi vì chịu trách nhiệm mới cùng một chỗ với anh, đừng có đeo mũi lên mặt nữa."

(Đeo mũi lên mặt: tưởng bở)

Không phải là sinh hạ một tiểu tiện chủng ư, chờ hắn đem tên không biết xấu hổ đi thông đồng Nguyên đại ca này giải quyết, tiếp đó bảo ông nội đám hỏi với Nguyên gia, sau này mình muốn sinh mấy đứa liền sinh bấy nhiêu đứa, còn có tiểu tiện chủng kia cũng phải giải quyết, Nguyên gia không cần đứa trẻ dư thừa.

Lâm Tiểu Khởi nghe được lời này của hắn bình tĩnh trở lại, Kha Tòng bất quá là người không chút nào liên quan tới bọn họ, Nguyên Uyên đã sớm coi Bồng Hao là con mình giới thiệu cho người khác, người khác nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách, người này nói thế nào cũng là tình địch của cậu, lời hắn nói sao có thể tin tưởng, cho nên điểm chú ý của cậu liền ở trên một chuyện khác: "Cậu nói người Nguyên Uyên chân chính thích là ai?"

Kha Tòng uống ngụm trà, hắn trước kia không thích loại trà không có mùi vị gì này, nhưng bởi vì Nguyên Uyên thích mới thay đổi thói quen: "Nguyên đại ca học trưởng của tôi, Tần Tễ đại ca cũng là học trưởng của tôi, hai người bọn họ năm đó nhưng là nhân vật chói mắt nhất trong đại học, nếu như không phải là Tần Tễ đại ca cố ý ra nước ngoài bọn họ đã sớm ở chung một chỗ."

Cái tên Tần Tễ này Lâm Tiểu Khởi không phải là không biết, hắn là bạn học của Nguyên Uyên, còn là bạn học từ tiểu học đã quen biết, ngoại trừ lúc Nguyên Uyên sơ trung đi theo Lâm Mộ Tùng tới thành phố Tử Hà mấy năm, ngay cả đại học bọn họ cũng là bạn học, mấy cái này đương nhiên đều là Lâm Tiểu Khởi từ chỗ Lâm Mộ Tùng nghe được, lúc Lâm Mộ Tùng còn sống Nguyên Uyên ngày nghỉ lễ thường xuyên tới thăm ông, nói với ông một chút sinh hoạt hàng ngày của mình, khó tránh khỏi nhắc tới Tần Tễ rất sớm trước đó đã quen biết, Lâm Tiểu Khởi ở một bên cũng có thể nghe vài câu.
Bình Luận (0)
Comment