Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 40

Lâm Tiểu Khởi thần bay phách lạc từ chỗ Kha Tòng rời đi, cậu vừa nghĩ tới Nguyên Uyên có lẽ đã sớm biết Bồng Hao là con của anh do đó mới tiếp cậu cậu ở chung một chỗ với cậu liền đáy lòng phát lạnh, mặc dù nói với chính mình Nguyên Uyên sẽ không lừa gạt cậu, nhưng ngay cả chính cậu cũng giấu diếm Nguyên Uyên chuyện này, cậu có tư cách gì đòi hỏi Nguyên Uyên, lại nghĩ tới Kha Tòng nói Nguyên Uyên có lẽ còn có người trong lòng thanh mai trúc mã liền càng phiền lòng, mặc dù lời Kha Tòng chưa chắc có thể tin, nhưng chưa chắc cũng không phải là thật sự.

Tâm tình cậu rất không tốt, ngay cả Vi Ny và Chu Chu thay nhau gọi điện thoại tới cũng không có nhận, cậu cảm giác mình bức thiết cần tìm chút gì đó an ủi chính mình, cậu không muốn về nhà, bất tri bất giác liền đi tới công viên gần đó, lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đó ở chỗ này đáp ứng ở chung một chỗ với Nguyên Uyên, cậu đầu óc rất loạn.

Điện thoại di động vang lên suốt, Lâm Tiểu Khởi dưới cơn giận dữ nhìn cũng không nhìn liền dập máy, cậu nhớ tới lúc còn rất nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau Nguyên Uyên gọi anh là Viên Viên ca, khi đó Lâm gia còn chưa có suy tàn, ông nội và bác cả vẫn còn sống, tình cảm giữa Lâm Mộ Thành và Diệp Anh coi như hòa thuận, Bát Bảo cũng còn sống, cô duy nhất của cậu Lâm Mộ Du còn chưa ý thức được tầm quan trọng của con trai đối với bà ta, cả ngày đi ra ngoài lêu lổng, tất cả đều rất tốt.

Sau đó qua hai ba năm Nguyên Uyên liền rời khỏi Lâm gia, sau đó rất ít trở về, cậu cũng bởi vì đủ loại chuyện phiền lòng trong nhà cùng anh trai đã từng rất thân thiết này trở nên xa lạ, tiếp sau đó sau khi cậu đi theo Diệp Anh rời khỏi Lâm gia thì càng ít gặp Nguyên Uyên, coi như mặc dù giữa cậu và Nguyên Uyên có thể dùng thanh mai trúc mã tương xứng, nhưng thời điểm chân chính có tiếp xúc qua đã ít lại càng ít.

Kha Tòng nói Nguyên Uyên là bởi vì trách nhiệm mới ở chung một chỗ với cậu, Lâm Tiểu Khởi hoàn toàn đồng ý quan điểm này, dù sao 5 năm trước trước khi cậu xuất ngoại Nguyên Uyên bởi vì vậy từng đi tìm cậu, anh vẫn luôn là một người có trách nhiệm, nhưng hiện tại chính mình đã hoàn toàn thích anh rồi, muốn không phải chỉ là chịu trách nhiệm của anh.

Lời Diệp Anh đã nói trước khi qua đời lại lần nữa xuất hiện trong đầu cậu, cậu không quên Diệp Anh trước khi chết từng bảo cậu phát thệ, càng không quên Diệp Anh từng dùng ánh mắt làm cho người ta sởn gai gốc, có lẽ cậu thật sự không nên thích người khác, cậu loại người không được cha mẹ yêu thương này còn có tư cách gì yêu cầu người khác đi yêu cậu?

Có lẽ cậu hẳn là giống như trước kia tiếp tục rụt lại trong cái mai rùa của mình, có Bồng Hao bồi cậu đời này cũng hẳn thỏa mãn, Bồng Hao, không biết Nguyên Uyên có thể còn lưu lại Bồng Hao cho cậu hay không, Lâm Tiểu Khởi lần nữa bị bóng ma bao trùm lại bắt đầu thái độ bi quan của cậu.

Chờ lúc Nguyên Uyên tìm được Lâm Tiểu Khởi gọi điện thoại như thế nào cũng không thông chỉ thấy cậu ngơ ngác ngồi trên ghế dài trong công viên, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, càng nổi bật lên Lâm Tiểu Khởi một mình cô độc không chỗ nương tựa, Nguyên Uyên bởi vì không tìm được người mà cuống cuồng một buổi trưa trong nháy mắt liền đau lòng, Tiểu Khởi nhà anh làm sao lại một mình ngây ngốc ngồi ở chỗ này không về nhà chứ, làm sao người lớn như vậy rồi thoạt nhìn còn giống tên nhóc đáng thương mười mấy năm trước bị Lâm gia vứt bỏ kia chứ?

Nguyên Uyên bước từng bước lớn qua một cái ôm người vào trong ngực, không ngừng hôn tóc đỉnh đầu mềm mại của cậu: "Buổi trưa còn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm được không?"

Lâm Tiểu Khởi đang ngẩn người, không Nguyên Uyên tìm tới, đột nhiên bị người ôm lấy đang muốn phản kháng, lại phát hiện là một cái ôm quen thuộc, hai tay cậu vòng trên eo Nguyên Uyên, ở trên người anh cọ cọ, "Không đói."

Lâm Tiểu Khởi lúc nói như vậy mang theo một cỗ giọng mũi, lời nói ra mang theo chút ủy khuất, khác một trời một vực với bộ dáng nghiêm trang bình thường, loại phương thức làm nũng giống như động vật nhỏ này lập tức chạm tới tiếng lòng Nguyên Uyên, anh cảm giác hô hấp của mình có chút dồn dập, nhưng là: "Chúng ta về nhà trước, anh nấu cơm cho em, ít nhiều ăn một chút, nếu không không tốt cho dạ dày."

Anh không biết Tiểu Khởi hôm nay gặp phải chuyện gì không vui, bất quá vẫn là muốn dỗ cậu, Tiểu Khởi thích ăn cơm mình nấu, anh liền dỗ người về nhà nấu cơm cho cậu ăn.

"Không cần." Lâm Tiểu Khởi hiếm thấy tùy hứng, đầu chôn trước người Nguyên Uyên lần nữa cọ cọ, cậu phát giác động tác này rất thoải mái, làm nũng cũng không có chút áp lực nào, bởi vì chuyện quá khứ cậu vẫn luôn không có cảm giác an toàn, vô luận tới chỗ nào đều cảm giác cô độc, nhưng chỉ có lúc ở chung một chỗ với Nguyên Uyên mới có thể phát hiện cuộc sống rất tốt đẹp, bất kể Nguyên Uyên có phải bởi vì chịu trách nhiệm mới ở chung một chỗ với cậu hay không, cậu đều sẽ không buông tay.

Nghĩ tới đây cậu lại đem ngón tay chọt chọt eo Nguyên Uyên, tấm lưng tráng kiện, cậu thuận tay niết niết, cảm giác không tệ, hai tay lúc đang muốn tiếp tục hạnh kiểm xấu vói tới chỗ khác lại bị Nguyên Uyên cầm trụ.

"Đừng lộn xộn." Nguyên Uyên đang cố gắng áp chế bị một ngón tay này của cậu liền dễ dàng khiêu khích lên cảm giác, người trong ngực là mình thích nhiều năm như vậy, anh lại là toàn tâm toàn ý không phải cậu không cần, người ba mươi tuổi chỉ tại năm năm trước từng có một lần như vậy với Tiểu Khởi, cho nên bọn Ninh Hải mới luôn xem anh như phi nhân loại, có thể nhịn cái người khác không thể nhịn.

Bọn họ sau khi ở chung một chỗ Nguyên Uyên vì chiếu cố cảm thụ của Lâm Tiểu Khởi tối đa cũng chỉ hôn một chút, Lâm Tiểu Khởi cũng chưa từng làm chuyện gì vượt qua, vốn định từng bước từng bước, nhưng là hôm nay...... Được rồi, chỉ cần Lâm Tiểu Khởi chủ động một chút như vậy cũng đủ để khiến cho anh thất bại bất thành.

Lâm Tiểu Khởi ngẩng đầu không giải thích được nhìn anh, Nguyên Uyên từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy bộ dạng nhỏ vô tội này của cậu cỗ hỏa khí vừa mới đè xuống kia lần nữa xông lên, phản ứng rất rõ ràng, Lâm Tiểu Khởi mặt đỏ hồng, cùng thanh âm nhỏ nhất ý hữu sở chỉ nói: "Chúng ta về nhà."

Là...... là cái ý tứ anh muốn kia sao? Nhìn thấy khuôn mặt nóng đỏ lên của Lâm Tiểu Khởi Nguyên Uyên liền rõ ràng.

Mang theo Lâm Tiểu Khởi dùng tốc độ cực nhanh về đến nhà, lúc đặt người ở trên giường cuối cùng xác nhận một lần, nhận được đáp án khẳng định mới bắt đầu hưởng dụng "bữa trưa" muộn hôm nay!

Lăn qua lăn lại này liền lăn qua lăn lại hồi lâu, tới khi Lâm Tiểu Khởi mềm nhũn nằm ở trong ngực Nguyên Uyên nửa nhắm mắt thanh âm khàn khàn đẩy đẩy anh: "Em đói rồi."

Buổi trưa chưa ăn cơm còn bị anh lăn qua lăn lại lâu như vậy, rõ ràng đã sớm nói dừng lại, nhưng anh vất là không có tiết chế như vậy làm thật lâu.

Nguyên Uyên thỏa mãn trượt tay tới trong chăn, nhẹ nhàng niết niết cậu: "Anh đều đút lâu như vậy rồi còn chưa no?"

Lâm Tiểu Khởi triệt để mở mắt vẫy tay anh ra, giống như sợ anh tiếp tục tới lần nữa vậy: "Bồng Hao sắp tan học, đợi lát nữa phải đi đón nó."

Nguyên Uyên ôm lấy cậu lần nữa hung hăng gặm một cái: "Anh bảo bác Ngô đi đón nó, hôm nay con ở nhà cũ."

Thật vất vả có cơ hội cùng Tiểu Khởi khanh khanh ta ta, thằng nhóc này vẫn là đừng về nhà chướng mắt nữa, Nguyên Uyên một buổi trưa được ăn tới no căng rời giường đi mặc quần áo nấu cơm đút cho Tiểu Khởi nhà anh, hiển nhiên lúc này vấn đề Bồng Hao sớm đã bị cậu quăng vào sau ót, Nguyên Uyên thỏa mãn cảm thấy chỉ cần Tiểu Khởi là của anh toàn bộ đều dễ nói.

Lâm Tiểu Khởi ở trên giường nghỉ ngơi chốc lát mới khó khăn xuống giường, thân thể trước đó đã thanh lí qua vẫn là không dễ chịu, cậu chỉ choàng áo ngủ rộng thùng thình tựa vào cửa phòng bếp nhìn Nguyên Uyên nấu cơm, bởi vì hai người trải qua vận động kịch liệt đều đói tới hoảng, Nguyên Uyên liền đơn giản làm mì sợ, xới xong cơm vừa quay đầu lại lại nhìn thấy Lâm Tiểu Khởi hai mắt vô thần nhìn anh.

"Sao thế?" Nguyên Uyên bưng hai bát mì sợi tới trên bàn xơm, lại lót một cái đệm thật dày mới để cho Lâm Tiểu Khởi đi qua ngồi xuống.

Lâm Tiểu Khởi không nhúc nhích nhìn anh, Nguyên Uyên lo lắng cậu một khắc sau đó có thể rơi nước mắt, nửa đùa mà đỡ cánh tay cậu nói: "Em vẫn là phải ăn xong cơm chúng ta tiếp tục, hiện tại trước tiên ăn cơm, em không phải đã sớm đói bụng?"

Lâm Tiểu Khởi trở tay ôm lấy anh, cảm thụ được cái dày rộng ấm áp: "Em có chuyện nói cho anh."

Cậu quyết định bất kể Nguyên Uyên có biết chuyện này hay không cậu cũng phải rõ ràng, hai người ở chung một chỗ chuyện kiêng kỵ nhất chính là giấu diếm lẫn nhau, chuyện này cậu giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy cũng không dễ chịu giờ khắc này trong không khí ấm áp như vậy khiến cho cậu có cảm giác thổ lộ tâm sự.

Nguyên Uyên trong lòng mơ hồ có suy đoán: "Ăn cơm xong rồi nói.: Sau đó liền muốn kéo Lâm Tiểu Khởi tới trên ghế bên cạnh bàn.

"Không, hiện tại nói." Lâm Tiểu Khởi ôm anh không buông tay, giống như đứa nhỏ bướng bỉnh.

Nguyên Uyên vốn định để cho cậu trước tiên ăn cơm lấp đầy bụng, ai ngờ cậu bướng bỉnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là ôm cậu tới trên ghế salon để cho cậu thoải mái tựa vào trong ngực mình, sau đó hai tay từ phía ra vươn ra vòng lấy cậu: "Em muốn nói gì."

Cái tư thế này...... Hình như không quá thích hợp nói loại chuyện này, nhưng cậu cũng rất đói, vẫn là sớm nói xong rồi đi ăn cơm là được rồi.

Lâm Tiểu Khởi bất an xoắn thắng lưng trên áo, ánh mắt lay động không ngừng, ấp a ấp úng nói: "Kỳ thực...... Kỳ thực Bồng Hao là con của chúng ta, là em sinh."

Cậu thật vất vả khơi lên dũng khí nói ra những lời này, đợi hồi lâu cũng không đợi được phản ứng của Nguyên Uyên, liền quay đầu lại nhìn anh, vừa mới quay đầu lại lại bị đôi môi ấm áp lấp kín, nụ hôn này mãnh liệt dữ dội, mang theo thứ Lâm Tiểu Khởi không hiểu, lúc cậu bị hôn tới mạc danh kỳ diệu mới được buống ra, một bàn tay khô ráo ấm áp lau ướt át bên miệng cậu.

Nhìn biểu tình Nguyên Uyên không chút nào ngoài ý muốn, Lâm Tiểu Khởi khó chịu, anh thật sự là đã sớm biết sao?

Nguyên Uyên nhìn thấy ánh mắt Lâm Tiểu Khởi ảm đạm vô quang phát giác có cái gì không đúng, anh không biết cậu nghĩ tới chỗ nào, nhưng chính là không thích bộ dáng dường như bị cả thế giới vứt bỏ này của cậu.

Anh nâng mặt Tiểu Khởi đối diện với mình: "Anh rất vui vẻ, thật sự, có con hay không đối với anh mà nói là chuyện không quan trọng, anh trước kia cũng chưa từng nghĩ tới mình đời này sẽ có con, nhưng hôm nay em có thể nói cho anh chuyện nay anh đặc biệt cao hứng, có thể có con trai như Bồng Hao anh rất thỏa mãn, đương nhiên, có em ở bên cạnh anh mới là quan trọng nhất."

Lâm Tiểu Khởi nghe lời của anh có chút không đúng: "Anh có phải đã sớm biết hay không?"

Nguyên Uyên hôn cậu một ngụm: "Sáng nay mới biết."

Lâm Tiểu Khởi không thể tin trợn to hai mắt, cậu chẳng thể nghĩ tới đáp án này, vì để cho cậu không tiếp tục suy nghĩ nữa, Nguyên Uyên liền đem chuyện Ninh Hải nói uyển chuyển nói cho cậu, còn cố ý nói với cậu bác sĩ Giang Bình kia bởi vì đắc tội sư huynh của Ninh Hải sẽ không có kết quả tốt.

Nhắc tới bác sĩ kia tâm tình Lâm Tiểu Khởi suy sụp: "Em...... em bây giờ là người kỳ quái."

Cậu cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, trước kia lúc ở nước Mễ Thang một mình mang theo Bồng Hao ngăn trở gì cũng có thể kiên trì vượt qua, nhưng hiện tại ở chung một chỗ với Nguyên Uyên liền trở nên càng thêm yếu đuối, về chuyện mình bị cải tạo thân thể cậu đã sớm nghĩ thông suốt, nhưng hiện tại lại cảm thấy vô cùng ủy khuất.

"Làm sao sẽ!" Tay Nguyên Uyên trượt vào trong quần áo vuốt lên vết sẹo nhàn nhạt trên bụng cậu, "Em đối với anh mà nói là người quan trọng nhất."

Lời này nghe vào trong tai Lâm Tiểu Khởi đúng là rất thoải mái, bất quá bọn họ mặc dù quen biết nhiều năm như vậy, thời gian ở chung một chỗ không bao lâu, cậu tự nhận rất thích Nguyên Uyên nói những lời như thế, nhưng cậu biết Nguyên Uyên không phải kiểu người chỉ biết nói lời dễ nghe.

_______________

Hey các thím nếu tui dự định làm một bộ vườn trường (đương nhiên là ngọt) các thím có ủng hộ không nhỉ???? Tui mới mò được một bộ bên Kho tàng đam mỹ nhưng chưa đọc kỹ =)))) cơ mà thấy cũng hợp khẩu vị nên định làm, nhưng chắc chắn là phải sau đợt tui thực tập xong mới lấp hố cơ
Bình Luận (0)
Comment