Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 70

Nguyên Uyên và Lâm Tiểu Thừa có vẻ lần đầu tiên đã bài xích lẫn nhau, mặc dù Lâm Tiểu Thừa không thể không thừa nhận hình ảnh hai người bọn họ ở chung một chỗ rất đẹp, nhưng hắn vẫn là không nhịn được vì đại ca nhà mình ủy thân cho một nam nhân mà bất bình, nam nhân này lớn lên quá tốt, đừng nói là Lâm Tiểu Vi, cho dù là nam nam nữ nữ khác không biết muốn mê đảo bao nhiêu, hơn nữa đại ca của hắn còn mang theo cháu nhỏ, ai biết Nguyên Uyên có thể đối tốt với bọn họ hay không.

Nguyên Uyên càng không thích Lâm Tiểu Thừa, ban đầu anh và Lâm Tiểu Khởi ở Lâm gia đều chịu qua ủy khuất, bản năng liền đối với người Lâm gia cảm thấy không thích, Lâm Tiểu Thừa ở bên ngoài đồn đại bình luận không tốt lắm, đây liền càng không phải Nguyên Uyên thích, huống chi Lâm Tiểu Thừa sau khi xuất hiện phân tán hơn nửa thời gian của Lâm Tiểu Khởi, vốn hai người bọn họ đều rất bận rộn, chỉ có tan việc mới có thể gạt ra thời gian gặp mặt một lần, nhưng hiện tại Lâm Tiểu Thừa này lại có thể tùy thời tùy chỗ ỷ vào bên cạnh Lâm Tiểu Khởi, điểm này làm cho Nguyên Uyên rất không cao hứng, Nguyên Uyên không cao hứng liền muốn tìm cho Lâm Tiểu Thừa chút chuyện tách hắn ra.

Vì vậy lúc Lâm Tiểu Thừa lại lần nữa muốn đi theo Lâm Tiểu Khởi tới công ty liền bị Nguyên Uyên tìm cớ gọi đi, Lâm Tiểu Thừa trong lòng mặc dù nghi ngờ những cũng không nói gì, bất quá Lâm Tiểu Thừa lại nóng vội không được, hắn vắng mặt ai tới bảo vệ đại ca?

Lâm Tiểu Thừa hậm hậm hực hực không nguyện ý đi theo Nguyên Uyên, Nguyên Uyên thấy hắn do dự như vậy ngược lại nổi lên lòng nghi ngờ, anh đối với người Lâm gia vốn không tín nhiệm, ấn tượng Lâm Tiểu Vi cho anh rất không tốt, Lâm Tiểu Thừa là em trai cô ta, ai biết trong lòng sẽ nghĩ cái gì, lấy quan sát của anh Lâm Tiểu Thừa mặc dù ngoài mặt tùy tiện đối với Lâm Tiểu Khởi rất dính, nhưng không phải là không tâm nhãn.

Hơn nữa Lâm Tiểu Thừa thường xuyên ra vào lại không phải nơi tốt đẹp gì, người gặp gỡ cũng không phải người tốt, anh không cho là Lâm Tiểu Thừa so với Lâm Tiểu Vi đơn giản hơn bao nhiêu, Lâm Tiểu Vi nữ nhân kia nhiều nhất chỉ có thể nói là không đầu óc, mà Lâm Tiểu Thừa nếu quả thật muốn tính kế cái gì Lâm Tiểu Khởi nhất định phòng bị không được.

Tách bọn họ ra, Nguyên Uyên trực tiếp mang Lâm Tiểu Thừa tới công ty, mặc dù đồng dạng là ngồi chơi ở trong phòng làm việc, nhưng đối tượng bất đồng Lâm Tiểu Thừa cũng là không có kiên nhẫn.

"Ê, anh gọi tôi tới rốt cục có chuyện gì?" Cuối cùng vẫn là Lâm Tiểu Thừa mất đi kiên nhẫn trước tiên mở miệng, hắn vừa nhìn thấy bộ dáng lão thần kia của Nguyên Uyên đã không thoải mái, cả người tản ra một loại khí tức người lạ chớ gần.

Nguyên Uyên không để ý hắn một lát, xử lý xong chuyện của mình mới ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Cậu đi theo bên cạnh Tiểu Khởi có mục đích gì?"

Bị anh hỏi trực bạch Lâm Tiểu Thừa lập tức chột dạ không thôi, nhưng lập tức cỗ tinh thần phản nghịch kia liền vọt lên: "Anh nói bậy bạ gì đó, tôi có thể có mục đích gì, Lâm Tiểu Khởi là anh trai tôi, tôi đi theo anh ấy không được sao?"

Nhìn phản ứng này của hắn Nguyên Uyên liền biết mình đã đoán đúng, Lâm Tiểu Thừa quả nhiên mục đích không thuần, đích xác là không thể để cho hắn lại tiếp tục cùng Tiểu Khởi ở chung một chỗ, bất quá vẫn là phải để cho bảo tiêu bên cạnh Tiểu Khởi âm thầm lưu tâm nhiều, quyết không thể tiếp tục để cho chuyện Tiểu Khởi bị bắt cóc lần trước phát sinh.

Sau khi Lâm Tiểu Thừa bất tri bất giác bị Nguyên Uyên tách ra mới phát hiện mình tiếp tục muốn đến gần cũng không phải là dễ dàng như vậy nữa, Nguyên Uyên luôn có thể tìm ra các loại lý do để cho Lâm Tiểu Khởi rời xa hắn, đương nhiên Bồng Hao vẫn là cái tốt nhất kia, Lâm Tiểu Khởi cho dù tiếp tục coi Lâm Tiểu Thừa là em trai ruột như thế nào cũng sẽ không bởi vì hắn lơ là con trai, Lâm Tiểu Thừa tức giận ở trong lòng mắng Nguyên Uyên.

Chờ lúc Lâm Tiểu Vi lại lần nữa gọi điện thoại tới thúc dục Lâm Tiểu Thừa mới phát hiện chuyện càng ngày càng nguy, hắn trước kia lo lắng mình nói ra chuyện này Lâm Tiểu Khởi liền không coi hắn là em trai nữa, đối mặt với Lâm Tiểu Khởi hắn luôn có một loại áy náy, nếu để cho Lâm Tiểu Khởi biết mình đến gần anh ấy là có mục đích khẳng định càng chán ghét mình, nhưng Lâm Tiểu Vi lại càng hùng hổ dọa người.

"Cho mày thêm thời gian một ngày, nếu không động thủ Tống Minh liền muốn tự mình ra tay, tao rất không dễ dàng tranh thủ được cơ hội này, còn không phải là vì giúp Lâm gia tranh thủ thời gian, mày là em ruột tao tao mới yên tâm giao chuyện này cho mày, nếu như mày ngay cả chuyện như vậy cũng không thể làm tốt sau này sao gánh nổi gánh nặng của Lâm gia!"

Lâm Tiểu Thừa rất muốn nói mình thiết kế hãm hại Lâm Tiểu Khởi có liên quan gì tới gánh không nổi gánh nặng Lâm gia, nhưng hắn lần này không cùng Lâm Tiểu Vi cãi cọ, hắn lo lắng vạn nhất thật sự trêu chọc cô ta liền sẽ tìm người khác đi làm chuyện này, suy tính cả đêm Lâm Tiểu Thừa ở cửa nhà trẻ của Bồng Hao chặn Lâm Tiểu Khởi lại.

Sáng sớm Bồng Hao vừa tung tăng vào nhà trẻ, Lâm Tiểu Khởi nhìn theo nhóc đi vào cũng chuẩn bị rời đi, liền nhìn thấy Lâm Tiểu Thừa đang chờ cậu.

"Có việc?" Vấn đề này Lâm Tiểu Khởi tuyệt đối đã hỏi hắn không chỉ một lần, nhưng mỗi lần Lâm Tiểu Thừa đều không nói.

"Chúng ta tìm một chỗ nói."

Cửa nhà trẻ người đến người đi quả thật không tiện bàn chuyện, Lâm Tiểu Khởi do dự một chút mang hắn tới công ty, mặc dù Nguyên Uyên không nói nhưng cậu cũng nhìn ra được Nguyên Uyên cũng không hi vọng mình và Lâm Tiểu Thừa có nhiều lui tới, thở dài, Lâm Tiểu Khởi nghĩ tới không thể tiếp tục để cho hắn ở lại thành phố Hải Lam.

Một đường không nói chuyện, Lâm Tiểu Thừa còn ở trong lòng nghĩ sẵn nên nói như thế nào mới có thể làm cho Lâm Tiểu Khởi tiếp nhận cách nói của hắn, mà sẽ không cách xa hắn.

Lúc Lâm Tiểu Khởi lái xe gần tới công ty nhận được một cú điện thoại.

Lâm Tiểu Thừa chỉ nghe được cậu lo lắng hỏi Bồng Hao tình huống liền thay đổi phương hướng.

"Bồng Hao sao thế?" Lâm Tiểu Thừa có loại dự cảm xấu.

"Giáo viên nhà trẻ gọi điện thoại tới nói Bồng Hao vừa bị bạn học đẩy ngã xuống bậc thang, đang đưa tới bệnh viện."

Lâm Tiểu Thừa nghe lời này cũng là một trận khẩn trương, hắn rất thích Bồng Hao, cũng không biết trong nhà trẻ ai không có mắt chạy tới đẩy cháu hắn, chờ hắn tìm được nhất định phải hung hăng dạy dỗ một trận mới được, Bồng Hao nhà hắn là người khác tùy tiện đẩy sao?

Nhưng chờ hắn tỉnh táo lại lại cảm thấy có chút kỳ quặc, Bồng Hao vẫn rất tốt mà, cũng không phải là người tùy tiện để cho người khác bắt nạt, như thế nào lại đột nhiên bị người đẩy xuống, hơn nữa còn là ở thời điểm sáng sớm vừa mới vào nhà trẻ.

Được rồi, cho dù trẻ con thỉnh thoảng nghịch ngợm ngoài ý muốn hắn vẫn cảm thấy không quá đáng tin, mí mắt nhảy một cái, Lâm Tiểu Thừa liếc nhìn ngoài cửa xe túm lấy cánh tay Lâm Tiểu Khởi, "Sao không giống đường từ nhà trẻ tới công ty?"

Lâm Tiểu Khởi nhìn thoáng qua tay hắn nắm cánh tay mình: "Bồng Hao được đưa tới bệnh viện, chúng ta trực tiếp tới bệnh viện."

Giữa Điện quang hỏa thạch Lâm Tiểu Thừa cảm giác mình hình như nghĩ tới chuyện bất khả tư nghị gì đó, hắn tự nhận phim cẩu huyết xem qua cũng tốt, hoặc là mấy chuyện loạn thất bát tao đám hồ bằng cẩu hữu nói cho hắn kia cũng tốt, luôn có thể từ bên trong ngửi ra mùi vị âm mưu.

Còn không đợi hắn nghĩ minh bạch Lâm Tiểu Khởi đã lái xe đến bệnh viện, đang muốn vội vàng xuống xe chạy thẳng tới cao ốc bệnh viện.

"Chờ đã, vừa nãy là giáo viên của Bồng Hao tự mình gọi điện thoại cho anh sao?" Lâm Tiểu Thừa kéo ống tay áo cậu không để cho cậu tiếp tục đi về phía trước, hắn cảm thấy là lạ.

"Đương nhiên." Lâm Tiểu Khởi đối với hắn lại lần nữa cắt ngang mình có chút bất mãn, nhưng là bị hắn vừa hỏi như vậy cậu cũng có cảnh giác, nhưng chuyện liên quan tới con mình ai cũng sẽ hoang mang.

"Vậy anh nghe được thanh âm Bồng Hao không?"

Không có.

Lâm Tiểu Khởi trầm mặc, dừng bước lại, chuyện lần trước cậu cũng không phải là không nhớ, hai ngày này Nguyên Uyên còn ngoài sáng trong tối nhắc nhở cậu rất nhiều tự mình chú ý an toàn, có thể sợ là bận tâm đến tình huynh đệ của mình và Lâm Tiểu Thừa không có nói rõ.

Cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho giáo viên của Bồng Hao, Lâm Tiểu Khởi và Nguyên Uyên đều là phụ huynh đặc biệt chú trọng con cái, hai người đều có số điện thoại của giáo viên Bồng Hao, bình thường thường xuyên cùng giáo viên trao đổi chuyện con cái, cùng giáo viên coi như là quen thuộc.

Giáo viên Tiểu Diêu là một phụ nữ hơn 30 tuổi, ban đầu vì giáo dục con cùng con mình cùng vào nhà trẻ này, hiện tại con đã lên tiểu học, cô vẫn ở đây mang theo một nhóm lại một nhóm trẻ con.

Thấy Lâm Tiểu Khởi điện tới giáo viên Tiểu Diêu có chút kinh ngạc, mặc dù trẻ con trong nhà trẻ bọn họ phần lớn trong nhà điều kiện cũng không tệ, nhưng giống như Bồng Hao vẫn thật sự ít, giáo viên Tiểu Diêu cũng là đối với hai vị phụ huynh này phá lệ để ý, huống chi đây là hai phụ huynh nam, cô cũng không chỉ một lần nghe Bồng Hao gọi bọn họ là ba ba, hơn nữa hai người này đối với con cái đều rất chú trọng, thỉnh thoảng cùng cô trao đổi tình huống Bồng Hao ở nhà trẻ.

"Lâm tiên sinh có chuyện gì?" Giáo viên Tiểu Diêu đối với cậu rất là khách khí.

Lâm Tiểu Khởi vừa nghe lời của giáo viên liền bối rối một chút, sau đó ấp úng hỏi: "Vừa nãy cô không phải gọi điện thoại cho tôi?"

"Không có a." Giáo viên Tiểu Diêu rất buồn bực, cô buổi sáng vừa tới nhà trẻ thu xếp xong đám tiểu hầu tử này, còn để ý gọi điện thoại cái gì, không biết còn tưởng rằng cô đối với người ta có ý nghĩ không an phận đấy, nhưng cô đều ngoài 30 rồi, gia đình mỹ mãn cuộc sống hạnh phúc, cho dù có cũng là thuần khiết thưởng thức a.

Lâm Tiểu Khởi cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, cô nói như vậy liền thuyết mình Bồng Hao không có chuyện gì, nhưng vẫn là có chút không yên lòng hỏi: "Bồng Hao đâu, nó không sao đi?"

Giáo viên Tiểu Diêu ở ngoài phòng học nhìn thoáng qua Tiểu Bồng Hao chơi đồ chơi với Mông Gia Gia, "Bồng Hao đang cùng Gia Gia chơi đấy, thoạt nhìn rất vui vẻ a."

Lâm Tiểu Khởi trầm mặc một chút liên đem cú điện thoại mình vừa nhận được nói với giáo viên Tiểu Diêu, đem bà dì ngoài 30 tuổi tâm tính trẻ con chưa hết này dọa sợ hết hồn: "Không thể nào, Bồng Hao ở trước mắt tôi yên lành ngồi đấy, tôi cũng chưa từng có gọi điện thoại qua cho anh nha."

Xem nhiều các loại tiết mục TV, cô rất nhanh liền nghĩ tới đây là một loại âm mưu, dù sao Nguyên Uyên ở thành phố Hải Lam cũng là nhân vật không nhỏ, có người lừa gạt tới nhà bọn họ cũng rất bình thường, giáo viên Tiểu Diêu ở trong lòng ai thán một chút cuộc sống hào môn cũng không dễ dàng, sau đó quyết định sau này nhất định phải ở trong nhà trẻ để ý kĩ an toàn của bọn nhỏ, đặc biệt là Bồng Hao loại gia đình xuất thân phú quý này càng dễ xảy ra chuyện.

Cô gọi Bồng Hao qua cùng Lâm Tiểu Khởi nói vài câu, nghe được con trai thanh âm khỏe mạnh hoạt bát Lâm Tiểu Khởi cuối cùng yên lòng, cúp điện thoại cậu mới ý thức được đây là một trận trò lừa gạt, giống nhưu lần trước cậu bị bắt cóc vậy.

Nhưng là...... Trò lừa gạt đơn giản như vậy sẽ là ai làm chứ?

Chờ Lâm Tiểu Khởi cúp điện thoại Lâm Tiểu Thừa cũng liền biết chân tướng, trong lòng hắn nói thầm chẳng lẽ chuyện này là Tống Minh làm? Bất quá nghĩ thì nghĩ hắn vẫn là giục Lâm Tiểu Khởi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Lâm Tiểu Thừa, chút chuyện này mày cũng làm không xong thật đúng là phế vật!" Lâm Tiểu Vi đột nhiên xuất hiện trực tiếp chửi mắng em trai.

Lâm Tiểu Thừa theo bản năng liền nhìn phản ứng của Lâm Tiểu Khởi.
Bình Luận (0)
Comment