Hữu Tử Sự Cánh Thành

Chương 71

Lâm Tiểu Thừa cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Khởi chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trên mặt nhìn không ra hỉ ác, hắn cũng không biết Lâm Tiểu Khởi có đem lời của Lâm Tiểu Vi nghe vào trong lòng hay không, chỉ là chỉ trích của Lâm Tiểu Vi hắn lại không cách nào cãi lại.

Lâm Tiểu Khởi lẳng lặng mà nhìn Lâm Tiểu Vi: "Đây là bẫy cô bố trí?"

Lâm Tiểu Vi dương dương đắc ý, "Ai bảo đứa em trai gây thất vọng của tôi vô dụng như vậy chứ, bảo nó lừa anh lâu như vậy cũng không lừa gạt được, cho nên tôi đành phải tự thân xuất mã, tôi hôm nay dẫn theo nhiều người như vậy cũng không tin anh có thể chạy mất."

"Cô muốn làm cái gì?" Lâm Tiểu Khởi nhìn thấy đám người quần áo đen hình thể vạm vỡ phía sau cô ta làm ra trạng thái phòng bị.

"Đương nhiên là tiếp tục chủ đề ngày đó tôi nói với anh rồi, làm con gái của Lâm gia tôi sẽ không trơ mắt nhìn Lâm gia sụp đổ, anh cũng là con cháu của Lâm gia, cũng nên gánh vác gánh nặng chấn hưng Lâm gia!"

Lâm Tiểu Vi nói oai phong lẫm liệt, cái gì mà cứu vớt Lâm gia, cái gì mà trách nhiệm của con cháu Lâm gia, chẳng lẽ cậu họ Lâm chính là vì giúp Lâm gia câu dẫn nam nhân? Lâm Tiểu Khởi lại lần nữa bị cô ta tự cho là đúng đánh bại.

Cậu nhìn Lâm Tiểu Thừa một cái: "Lâm gia hình như không chỉ có mình tôi là đàn ông đi?"

Lâm Tiểu Thừa lập tức sởn gai ốc: "Đại ca ây, em là thẳng không thể thẳng hơn, anh nhưng ngàn vạn đừng kéo em vào hố lửa." Hắn biết đứa chị gái không đáng tin kia chuyện gì cũng làm ra được.

Lâm Tiểu Khởi chân mày nhăn lại: "Chẳng lẽ tôi nên vào hố lửa?"

"Không không không, làm sao có thể? Hai người chúng ta đều không thể vào hố lửa, chị ta tự mình phát thần kinh muốn đi thông gia không ai muốn còn muốn lôi kéo chúng ta lên thuyền giặc, đại ca, em nhất định sẽ bảo vệ tốt anh!" Lâm Tiểu Thừa lập tức tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện lừa gạt nào của hứng, sau đó thấp giọng "Đợi lát nữa tìm một cơ hồi anh nhanh chóng chạy, em ở đây ngăn bọn họ."

"Vậy còn cậu?"

Lâm Tiểu Thừa không thèm để ý chút nào nói: "Tống Minh coi trọng chính là anh cũng không phải em, nếu không cũng sẽ không phí nhiều công sức không phải anh thì không thể, cho dù em có ý nghĩ đi hiên thân kia đi nữa người ta cũng chướng mắt a."

"Tống Minh?" Lâm Tiểu Khởi tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Nguy rồi, nói lỡ miệng rồi, Lâm Tiểu Thừa lập tức che miệng lại, đáng thương nhìn Lâm Tiểu Khởi, hơn nữa quyết tâm muốn hảo hảo biểu hiện, bất quá chuyện này đã nói ra hắn liền muốn để cho đại ca nhìn rõ ràng bản mặt của Tống Minh kia.

"Đại ca Tống Minh kia vốn muốn kết hôn với chị, Tống phu nhân cũng đối với chị càng xem trọng, nhưng là không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên có một hôn chị nói với em Tống Minh thích là nam nhân, hắn kỳ thực coi trọng chính là...... là đại ca." Lâm Tiểu Thừa nói lời này nhìn trộm biểu tình Lâm Tiểu Khởi, thấy cậu không có phản ứng gì mới nói tiếp, "Sau đó chị liền bảo em đi nghĩ biện pháp lừa đại ca tới chỗ Tống Minh, nhưng em chưa từng nghĩ qua như vậy, em vẫn luôn muốn kéo chuyện nào xuống, em cũng muốn nói với đại ca, nhưng là lại sợ......"

Lâm Tiểu Khởi nhìn Lâm Tiểu Thừa không ngừng hướng cậu giải thích, mấy ngày này cậu cũng nhìn ra Lâm Tiểu Thừa không có ý gì xấu, nếu như hắn thật sự muốn làm như vậy rất nhiều cơ hội mang mình tới chỗ Tống Minh, trách không được hắn luôn nhìn mình muốn nói lại thôi, nói đến hắn cũng chỉ là đứa nhỏ còn đang đi học, bản tính không hư hỏng như vậy, gặp phải loại chuyện này đại khái cũng không biết xử lý như thế nào đi.

Trong lòng mặc dù không so đo nhưng trên mặt vẫn không thể biểu lộ ra, chỉ nói với Lâm Tiểu Thừa câu "Trở về lại tính sổ với cậu."

Lâm Tiểu Thừa vẻ mặt đau khổ chuyên tâm ứng đối Lâm Tiểu Vi và mấy tên cô ta mang tới kia, hắn tự biết đối phương người đông thế mạnh, hắn và đại ca chiếm không được chỗ tốt gì, không thể làm gì khác hơn là hướng chị gái xin tha: "Chị, anh ấy dù sao cũng là đại ca của chúng ta, chị dùng loại thủ đoạn này đối phó với anh ấy sau này cha biết cũng không tốt."

Lâm Tiểu Thừa rốt cuộc vẫn là được nuôi đơn thuần chút, không biết gia tộc khác so với phương pháp tàn nhẫn này lợi hại hơn gấp trăm lần đều có, cho dù là huynh đệ tỷ muội ruột thì sao, vì tiền bcj và quyền thế tranh giành vỡ đầu chảy máu có khối người.

Lâm Tiểu Vi nhìn em trai mình càng thêm giận giữ: "Lâm Tiểu Thừa, mày tới đây cho tao, tao năm lần bảy lượt nói với mày mày là người thừa kế của Lâm gia mày đều quên rồi sao? Cái gì mà đại ca nhị ca, có anh ta ở đây một ngày mày đều phải chịu hết người khác khinh thường, mày cũng không phải danh chính ngôn thuận, hiện tại thật vất vả có cơ hội mày còn đứng ở phía anh ta, mày quá ngu rồi!"

Lâm Tiểu Vi không cẩn thận đem trong lòng mình nói ra ngoài, những năm này cô ta cảm giác mình vẫn luôn sống dưới hào quang của Lâm Tiểu Khởi, mặc dù Lâm gia đối với bên ngoài cơ hồ cũng không có tồn tại của đứa con này, nhưng bản thân cô ta chột dạ, cô ta lúc vào Lâm gia đã hiểu chuyện, như thế nào cũng không quên được Diệp Anh và Lâm Tiểu Khởi năm đó mặc dù thảm hại cũng không đổi phần khí chất trên người kia, mà cô ta cùng mẹ em trai chính là cái gọi là tiểu tam thượng vị, cô ta không cam lòng, mắt thấy Lâm Tiểu Khởi rời khỏi Lâm gia cũng có thể trải qua tốt như vậy cũng có thể lập ra một phen trời đất cô ta trong lòng càng bất bình, dưới so sánh em trai mình chỉ là con nhà giàu, ngay cả gia nghiệp của mình đều thừa kế không được chớ nói chi là gây dựng sự nghiệp.

Đứa em trai ngu xuẩn này cả ngày ngoại trừ ăn uống chơi bời không làm qua một chút chính sự, duy nhất một lần để cho nó hỗ trợ làm việc lại còn giúp đỡ Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Vi giận đến không nhẹ, may là mình mỗi lần cùng nó gọi điện thoại nghe được ngữ khí nó không muốn làm việc, mới giấu diếm hắn lén lút tới thành phố Hải Lam.

Vốn là tưởng đứa em trai này của mình hẳn không tới mức sáng sớm đã ở chung một chỗ với Lâm Tiểu Khởi, cố ý tìm bạn học của bạn học cũng chính là một giáo viên ở chỗ nhà trẻ Bồng Hao, để cho đối phương giúp đỡ làm việc, cô ta đem hết thảy đều vạch kế hoạch thật tốt, lại không nghĩ rằng đứa em trai gây thất vọng này nhảy ra làm phá hư, cô ta thật sự là đánh giá thấp tình cảm của Lâm Tiểu Thừa đối với Lâm Tiểu Khởi.

Lâm Tiểu Thừa nhìn chung quanh, tìm nơi vắng vẻ lén lút nói với Lâm Tiểu Khởi, "Em ngăn cô ta, anh từ bên kia chạy đi, rẽ không xa hẳn là có rất nhiều người, em đoán bọn họ sẽ dùng thuốc đem anh hôn mê, anh trốn tới trong đám người đừng để cho bọn họ tìm được anh."

"Vậy còn cậu?" Lâm Tiểu Khởi nhìn đứa em trai một lòng vì mình hiến kế này, cậu trước kia luôn cảm thấy mình trên đời này không có người thân gì, nhưng Lâm Tiểu Thừa sau tới bên cạnh cậu cậu mới phát giác hóa ra cảm giác có một em trai không tồi, đặc biệt là một đứa em trai nghe lời, sùng bái mình, vì mình suy nghĩ quả thực không thể đáng yêu hơn!

"Em có thể có chuyện gì?" Lâm Tiểu Thừa vỗ ngực một cái, "Chị ta cả ngày la to muốn em thừa kế Lâm gia, thiếu đi em lý tưởng to lớn này của chị ta còn thực hiện thế nào? Em hiện tại đi qua, anh tìm một cơ hội chuồn đi."

"Đừng đi." Lâm Tiểu Khởi kéo hắn, bảo tiêu Nguyên Uyên vẫn luôn phái bên cạnh cậu hẳn là tới rồi đi, những người đó đi theo phía sau cậu cách có chút xa, cho nên cậu mới tìm cơ hội trì hoãn thời gian để cho bọn họ tới đây, cậu đã nhìn thấy lão đại trong đám bảo tiêu hướng cậu ra dấu thủ thế.

Lâm Tiểu Thừa không giải thích được cậu, ngay sau đó hắn cũng phát hiện có cái gì không đúng: "Bọn họ......"

"Xin lỗi, Lâm tiên sinh, chúng tôi tới chậm, anh không sao chứ, tôi đã báo cho Nguyên tiên sinh." Lão đại trong đám bảo tiêu có chút áy náy nói với Lâm Tiểu Khởi, nhưng lực chú ý toàn thân lại đều ở trên người Lâm Tiểu Vi và đám người cô ta mang theo kia.

"Các người tới rất kịp thời." Vừa nói Lâm Tiểu Khởi kéo cánh tay Lâm Tiểu Thừa lui về sau.

Lâm Tiểu Vi nhìn thấy đột nhiên nhiều người như vậy xông lên trong mắt phun ra lửa giận: "Lâm Tiểu Khởi!"

Cô ta không nghĩ tới Lâm Tiểu Khởi lại tùy thân mang nhiều bảo tiêu như vậy, chẳng lẽ anh ta không phải một mình sao, chẳng lẽ anh ta không phải bởi vì quan tâm con trai ngựa không ngừng vó chạy tới bệnh viện tiến vào bẫy cô ta đã thiết lập tốt sao? Vì cái gì sẽ như vậy?

Lâm Tiểu Vi dưới hậu quả phẫn nộ cho người cô ta mang đến cùng bảo tiêu bên cạnh Lâm Tiểu Khởi đánh nhau, cô ta vốn chính là sợ thiên hạ không lọn, chỉ cần có thể bắt được Lâm Tiểu Khởi bất kể bỏ ra giá cao gì đều được, lúc này đầu óc cô ta sớm bị lòng đố kị và tức giận của mình chi phối, làm việc không hề cố kị.

"Chúng ta mau đi." Lâm Tiểu Thừa thấy bọn họ đánh nhau liền cùng Lâm Tiểu Khởi cùng nhau lui về sau, hắn không biết chị gái ở đâu tìm tới một đám người luyện võ như vậy, nhưng hắn khẳng định mấy bảo tiêu này cũng không phải Lâm gia mời, Lâm Tiểu Vi chính là không đầu óc hơn nữa cũng sẽ không để cho người Lâm gia tới bắt Lâm Tiểu Khởi.

Lão đại bảo tiêu một bên che chở bọn họ một bên còn phải đối phó với mấy tên đặc biệt tiến lên cướp người kia, không để ý Lâm Tiểu Khởi liền bị một người của đối phương kéo lại, cậu vừa muốn nhấc chân đạp lại bởi vì bụng đột nhiên xuất hiện đau đớn ngừng lại, bụng càng ngày càng đau, cậu cơ hồ không có khí lực tránh thoát đối phương.

"Đại ca sao thế?" Lâm Tiểu Thừa vừa nhìn thấy cậu bị người kéo liền tiến lên hỗ trợ, nhưng hắn trước kia cũng là hoa hoa công tử, cả người không có nửa điểm khí lực, sao có thể đánh thắng được một tên luyện võ chứ, vốn tưởng rằng Lâm Tiểu Khởi một cước kia mới có thể đạp đến đối phương, ai ngờ cậu lại đột nhiên dừng lại che bụng.

Mắt thấy người nọ liền muốn lấy ra khăn tay đã chuẩn bị tốt có thể gây mê người lấy ra che mũi Lâm Tiểu Khởi, Lâm Tiểu Thừa đột nhiên lập tức nhào tới liều mạng đoạt khăn tay kia, hắn khí lực trong lúc bất chợt giống như là bộc phát vậy, trên người bị nhào tới một Lâm Tiểu Thừa, thấy Lâm Tiểu Khởi khom người bộ dáng tựa hồ không có khí lực gì liền đặc biệt đối phó Lâm Tiểu Thừa, nhưng Lâm Tiểu Vi đã thông báo Lâm Tiểu Khởi mới là nhân vật trọng điểm, gã cũng không thể ném Lâm Tiểu Khởi xuống, vì vậy đối phó Lâm Tiểu Thừa cũng là bó tay bó chân.

Lâm Tiểu Thừa nhào vào trên người người nọ dùng cả tay chân chặt chẽ quấn gã, một bên rút tay ra ngoài đánh gã còn một bên buông lời ngoan độc: "Mày mau buông anh tao ra, anh tao nếu xảy ra chút xíu chuyện tao tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn mày! Chúng mày không phải là bị nữ nhân kia sai sử sao, cô ta là chị ruột tao, sau này tao muốn tìm chúng mày báo thù như thế nào còn không dễ dàng?"

Thừa dịp người nọ suy tư lợi hại trong chuyện này Lâm Tiểu Thừa dùng hết toàn lực một đấm đánh vào trên mắt đối phương, người nọ kêu thảm một tiếng quăng Lâm Tiểu Thừa ra ngoài, đau đớn ở bụng Lâm Tiểu Khởi giảm bớt cũng nhân cơ hội tránh thoát đối phương.

"Cậu sao rồi?" Cậu chạy tới bên cạnh Lâm Tiểu Thừa, vừa nãy lúc Lâm Tiểu Thừa cùng đối phương nhau cũng bị đánh vài cái, nửa bên mặt đều sưng, Lâm Tiểu Khởi nhẹ nhàng đụng một cái hắn "Ss" một tiếng.

"Đau —" Lâm Tiểu Thừa nước mắt rưng rưng nhìn đại ca.

Lão đại bảo tiêu giải quyết người bên cạnh mình liền nhìn thấy hiện trạng của đám Lâm Tiểu Khởi, một cước đá bay người lại một lần nữa cố gắng xông lên túm Lâm Tiểu Khởi kia, cũng chạy tới xem xét vết thương của Lâm Tiểu Thừa, không đúng, hắn vừa nãy dư quang nhìn qua nhưng là Lâm Tiểu Khởi ôm bụng thống khổ không dứt, như thế nào một lát đã đổi bệnh nhân rồi?

"Lâm tiên sinh anh không sao chứ?" Lão đại bảo tiêu quan tâm nhất vẫn là đối tượng bảo vệ chính quy này.

"Không sao." Lâm Tiểu Khởi cảm giác đau đớn vừa nãy của mình phảng phất ảo giác, nhưng rất nhanh cậu liền không nghĩ như vậy nữa, bởi vì lại một cơn đau lợi hại hơn.

"Lâm tiên sinh!" "Đại ca!"

Lâm Tiểu Khởi nghe được có rất nhiều thanh âm đang gọi cậu, nhưng bụng cậu càng ngày càng đau, đau tới cơ hồ không có ý thức.
Bình Luận (0)
Comment