Hủy Diệt Ma Thần

Chương 10 - Huyết Viêm Điểu Chiến Thanh Lân Xà

Huyết Viêm Điểu cũng như thường ngày vẫn nằm trong tổ của mình, nó đã phải tốn hơn nửa ngày để dọn sạch đống sản phẩm do hai người Tiểu Thiên bày ra, hiện nay nó đang vô cùng hận Tiểu Thiên, chỉ cần tên kia xuất hiện nó lập tức dùng toàn lực giết chết hắn, dám đạp phá nơi ở của nó, không những lấy trứng của nó mang đi mà ngay cả con non cũng lấy mất, Huyết Viêm Điểu cũng không nghỉ ngơi mà cảnh giác ngó nghiêng xung quanh, vùng cây cối trước mắt đã bị nó dùng một mồi lửa đốt cháy thành tro bụi, chỉ cần tên kia vừa xuất hiện nó lập tức lao đến.

- Xin chào Huyết Viêm tiểu ca, ngươi có nhớ ta không? Hôm qua ngươi khiến ta thật chật vật nha, may sao ta còn giữu được cái mạng nhỏ của mình để hôm nay đến gặp ngươi đây.

Từ trên cao bóng dáng Tiểu Thiên dần hạ xuống.

Huyết Viêm Điểu nhìn tên nhân loại hôm qua đột nhiên xuất hiện kia lửa giận phun trào, liếc nhìn thứ trên tay hắn đáng cầm là một viên huyết dịch đỏ như máu, nếu nhìn kĩ thì chính là quả trứng của nó, hơn nửa tên kia còn đang khẽ phe phẩy chiếc quạt làm bàng lông chim bộ dáng vô cung nhàn nhã, nhìn từng chiếc lông đỏ rực đang chuyển động kia càng làm nó hăng máu, đó chính là lông vũ từ người con của nó, giờ phút này nó có thể chắc chắn tên nhân loại trước mắt đã tàn phá nới ở của nó.

Grécccccccccc...

Huyết Viêm Điểu vận dụng tất cả lực lượng bay vút ra. Tiểu Thiên đã chuẩn bị từ từ trước, vừa nói xong lập tức sử dụng toàn bộ lực lượng gen phóng đi.

Nơi Huyết Viêm Điểu cách Thanh Lân Xà chỉ có hơn ba dặm đường, Tiểu Thiên đang hướng về phía con Thanh Lân Xà hôm qua tiến tới, hắn lựa chọn chạy dưới mặt đất để giảm tầm nhìn của Huyết Viêm Ưng.

Huyết Viêm Ưng bay trên đỉnh đầu Tiểu Thiên nhưng vẫn không lao xuống tấn công, khẽ há mỏ, chưa đến một giây sau một hỏa cầu cực lớn lập tức bắn về Tiểu Thiên. Tiểu Thiên liên tục quan sát tình huống phía trên, thấy có điều không ổn, toàn bộ lực lượng dồn xuống hai chân lao vút đi chỉ để lại những đạo tàn ảnh nhàn nhạt.

Bùng, nơi hắn vừa chạy nổ một tiếng khắp nơi bao trùm bởi biển lửa, Tiểu Thiên vuốt mồ hôi lạnh, bản thân hắn ngoài dị năng Đạp Không thì không có bất kì thứ gì khác, hắn chỉ đơn giản dùng thân thể lao đến cận chiến, nay gặp tình huống này khiến hắn rất chật vật, khi về phải bảo Tiểu Minh dạy mình chiến đấu viễn chinh mới được.

Nửa khắc sau một bãi đất trống xuất hiện trước mặt Tiểu Thiên, phía xa hắn lập tức nhìn thấy một con rắn vảy xanh khổng lồ đang cuộn tròn bảo vệ hang động sau nó, Tiểu Thiên vô cùng vui mừng vọt đến, Huyết Viêm Ưng cũng vô cùng vui mừng, tên kia vậy mà dám chạy ra khu vực trống trải, kêu một tiếng rồi lao xuống như một mũi tên.

Thanh Lân Xà hiển nhiên cũng bị cuộc truy đuổi này kinh động mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt nó là một vật thể màu đỏ đang lao về phía nó, theo bản năng Thanh Lân Xà đớp về phía trước, Phốc, vật thể lao đến liền bị nó một cắn dập vỡ, một dòng chất lỏng theo khóe miệng của nó chảy xuống, nó còn thấy một vật thể màu đỏ khác cũng đang hướng về phía nó điên cuồng gào thét tiến tới.

Thanh Lân Xà bị kinh sợ dùng Linh Lực bao phủ toàn thân, một đuôi quất đến con chim trước mặt.

Huyết Viêm Điểu đã triệt để điên cuồng rồi, hai mắt nó tràn đầy tơ máu nhìn Thanh Lân Xà như kẻ địch truyền kiếp của mình vậy, Linh Lực trong người như thác lũ bao phủ toàn thân, một trảo vung xuống kèm theo tiếng vút đáng sợ.

Bùng!

Hai con vật va chạm với nhau, dư lực khiến cho mặt đất hai trượng xung quanh bị đánh bật bay tứ tung.

Tiểu Thiên không để ý đến hai con vật kia mà chạy về một phía ở gần đó, lục lọi một hồi trong tay Tiểu Thiên xuất hiện một quả trứng khác, hắn từ từ bước lên không chọn khoảng cách hợp lý quan sát hai con vật kia đang giằng co với nhau.

Sự việc xảy ra rất đơn giản, khi hắn cách Thanh Lân Xà còn trăm thước đã nhìn thấy con vật này đang mơ màng tỉnh dậy, Tiểu Thiên vận lực ném mạnh quả trứng trong tay về phía nó sau đó chạy về hướng khác, hắn đã sử dụng cách ném khiến cho con chim kia nhìn được rõ nhất, Huyết Viêm Điểu theo bản năng tự nhiên dừng truy sát Tiểu Thiên mà lao về phía Thanh Lân Xà mong muốn cứu được trứng của nó.

Sự việc xảy ra sau tiến triển theo đúng dự đoán của hắn, Tiểu Thiên liếc nhìn hai con vật như long hổ đấu dưới mặt đất thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên trời nói:

- Đây! Chính là thứ gọi là nghệ thuật!

...

Phía dưới Thanh Lân xà vô cùng chật vật, nó bị đánh mà bản thân mơ màng cũng không hiểu tại sao, xưa nay nó không hề đắc tội với bất kì ai chỉ ngoan ngoãn nằm ở cửa hang này không ngờ lại có kẻ tự tìm đến. Tuy cả hai đều là yêu thú cấp bốn Khai Quang kì nhưng nó chỉ mới ở sơ giai, đối mặt với yêu thú cấp trung giai nó liền tỏ ra lép vế hơn hẳn, không những thế Huyết Viêm Điểu cũng có thể được xếp vào hàng thiên địch của nó, hoàn toàn là đạng chiến đấu chèn ép.

Lúc này trên cơ thể của Thanh Lân Xà đã xuất hiện vô xố vết thương, toàn bộ đều bị móng vuốt của Huyết Viêm Điểu xé xuống. Thanh Lân Xà đau đớn kêu lên một tiếng, một luồng hàn khí bắt đầu hội tụ về phía miệng của nó, Tiểu Thiên quan sát ở xa cũng không ngạc nhiên, đó là chiêu thức ngày hôm qua suýt giết hắn. Linh Lực trên người Huyết Viêm Điểu dao động kịch liệt hội tụ về phía miệng của nó, ngậm đoàn Linh lực kia vào miệng phum ra, Thanh Lân Xà cùng lúc cũng phun ra hàn khí thấu xương.

Rầm!

Một tiếng nổ vang trời dọa sợ không biết bao nhiêu sinh vật quanh đó, Tiểu Thiên tuy đã ở đủ xa nhưng cũng bị dư chấn đánh bay ra xa, tại thời điểm kia ngay tại lúc lực lượng của Huyết Viêm Điểu và Thanh Lân Xà va chạm Tiểu Thiên nhìn thấy nơi tiếp xúc của hai cỗ lực lượng này lóe lên một tiếng rồi lập tức phát nổ, uy lực như sấm dậy vậy, hắn đã chứng kiến qua hai lực lượng kia không ngờ lúc chúng va chạm lại sản sinh ra một cỗ năng lượng lớn như vậy.

Mặt đất lúc này bị tạc thành một hố rộng gần năm mươi thước sâu đến vài trượng, Tiểu Thiên nhìn vào cũng đổ mồ hôi hột sợ hãi. Chỉ thấy Thanh Lân Xà lúc này toàn thân be bét máu, vảy thịt lẫn lộn, phần đầu cũng bị đánh mất một mảng lớn, thân thể đung đưa như có thể gục ngã bất cứ lúc nào vậy, nó đã triệt để liều mạng rồi, Tiểu Thiên cảm thấy bản thân ra một đòn tùy tiện cũng có thể giúp nó thăng thiên vậy. Liêc nhìn Huyết Viêm Điểu, lúc va chạm nó đã kịp thời lấy hai cánh che lại toàn thân nên tình hình có vẻ khá khẩm hơn một chút, hai cánh lúc này sơ xác không chịu nổi, vụ nổ gần như đánh gãy hai cánh của nó, hai cánh không còn sót lại bao nhiêu sợi lông, trước ngực cungc máu thịt lẫn lỗn.

Tiểu Thiên lúc này đang cảm thấy ý nghĩa rõ ràng nhất của câu:" Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi", ta không đánh lại hai con súc sinh các ngươi chẳng lẽ không thể khiến các ngươi đánh nhau sao, haha...

Tiểu Thiên từ từ hạ xuống đi về nơi Thanh Lân Xà đang thoi thóp, Thanh Lân Xà thấy vậy liền sợ hãi dùng hết sức lực còn lại muốn chuồn đi.

- Mày chạy không thoát đâu, tao ghét nhất chính là sói và rắn, nhưng tao sẽ kết thúc mày nhanh thôi, dù sao không có chúng mày sẽ không có tao ngày hôm nay!

Tiểu Thiên xuất hiện trước mặt Thanh Lân Xà nhẹ nhàng mỉm cười, lực lượng toàn thân bùng phát trong nháy mắt, đầu con Thanh Lân Xà không có một chút Linh Lực bảo vệ trở nên mềm như bún vậy, một quyền hạ xuống lập tức đập nó thành bánh thịt.

- Ta cũng rất lương thiện nha!

Tiểu Thiên phủi tay chậm rãi đi về phía Huyết Viêm Điểu, com chim này thấy hắn tiến đến gào thét chói tai mà không hề giác ngộ hoàn cảnh của bản thân.

- Câm miệng, ta cho ngươi sủa bậy sao?

Tiểu Thiên vung tay tát một phát khiến cả người Huyết Viêm Điểu lung lay ngã về phía trước.

- Dù sao ngươi cũng đã giúp ta nên ta sẽ giúp ngươi ra đi thanh thản, ta chính là người có ân tất báo như vậy.

Nhẹ nhàng cầm đầu của Huyết Viêm Ưng, người nó hoàn toàn không hề bỏng rát như hôm qua mà chỉ cảm thấy hơi nóng một chút, sinh vật đáng thương, mất đi Linh Lực thì các ngươi trở nên vô cũng yếu đuối, Rắc một tiếng, Tiểu Thiên vặn gãy đầu nó, Huyết Viêm Điểu kêu lên vài tiếng, cả người dãy giụa vài lần rồi triệt để im lặng.

- Tiểu Minh, đến việc của ngươi rồi!

Tiểu Thiên tiến vào hang động, Thanh Lân Xà không ngờ dù phải chết cũng nhất quyết phải bảo vệ cái cửa động này, xem ra gốc Băng Niên Tuyết Liên kia cũng không phải hạng tầm thường. Vừa bước vào bên trong một cỗ năng lượng tinh thuần liền phả vào người Tiểu Tiên, phía trên gốc Băng Niên Tuyết Liên kia xuất hiện một làn tiên vụ huyền ảo, hít một hơi cũng để Tiểu Thiên cảm thấy cơ thể bắt đầu rục rịch.

Tiểu Minh lúc này đã quay về, giọng nói đầy vui vẻ:

- Đúng là sảng khoái, không biết đã bao lâu rồi ta mới được hấp thụ nhiều giá trị năng lượng như vậy!

- Được bao nhiêu?

Tiểu Thiên cũng khá tò mò, dù sao cũng là yêu thú cấp bậc Khai Quang kì chắc cũng không ít đi.

- Lần này rút được hơn năm trăm điểm, bây giờ ngài đã có tổng cộng một nghìn hai trăm giá trị năng lượng.

Tiểu Thiên ngạc nhiên:

- Sao được ít như vậy?

- Do Huyết Viêm Điểu đã mất gần như toàn bộ nên năng lượng rút ra hầu như toàn là năng lượng thuần túy của nó, nếu cộng với Linh Lực thì ít nhất, cũng phải được hơn một nghìn.

Tiểu Minh giải thích.

Tiểu Thiên gật đầu, làm người nên biết đến điểm dừng, hắn cũng không để tâm lắm, chỉ nhìn vào gốc Băng Niên Tuyết Liên trước mặt nói:

- Được rồi, làm sao để lấy được gốc cây này?

Tiểu Minh bày ra bộ dáng lão luyện tự hào nói:

- Cái này thì đơn giản, ngài đem cả rễ đào lên đi, thứ này toàn thân đều là trân bảo, để lại nó cũng không mọc lại được vô cùng lãng phí. Còn thứ kia thì chưa phải ngài bây giờ có thể nắm bắt được.

- Thứ kia?

- Ngài đừng hỏi nhiều, cứ lấy gốc Băng Niên Tuyết Liên trước mặt đi, sau này cũng không thiếu cơ hội quay lại.

Tiểu Thiên không để ý nữa nhanh tay đào gốc Băng Niên Tuyết Liên kia lên, gốc sen này vừa rời mặt đất tiên vụ liền biến mất, Tiểu Thiên chỉ còn ngửi thấy một mùi thanh thúy phát ra. Ra khỏi hang động, Tiểu Thiên cất gốc sen này đi, vác theo xác Thanh Lân Xà đạp không bay đi, một lúc sau khi Tiểu Thiên rời đi trong bụi rậm gần đó xuất hiện một đôi mắt đỏ tươi nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Bình Luận (0)
Comment