Tiểu Thiên đang rất buồn phiền, Tiểu Minh cũng rất buồn phiền, hắn buồn phiền mỗi khi nhớ về gốc Băng Niên Tuyết Liên kia.
- Linh Tú tỷ, ngươi có biết nơi nào có đại bàng không? Diều hâu cũng được?
- Tiểu Thiên ngươi định làm gì? không nên vì một gốc linh dược mà liều mạng như vậy.
Thượng Quan Linh Tú lo lắng, nàng sợ hắn sẽ làm điều dại dột.
Tiểu Thiên bất dắc dĩ nói:
- Không có gì, ta sẽ cẩn thận, tỷ chỉ cần nói cho ta là được.
- Phía đông nam, từ đây đến đó chắc cũng vài chục dặm đi!
Nương theo hướng nàng chỉ, khóe miệng Tiểu Thiên nhếch lên một cách cứng nhắc, đến trời cũng giúp ta, haha...
- Linh Tú tỷ, ta cần ngươi giúp đỡ ta một chút.
Sau khi nghe qua kế hoạch của Tiểu Thiên, Thượng Quan Linh Tú chợt đổ mồi môi hột, nam nhân này cái gì cũng dám làm, phải nói là gan to tày trời.
- Được rồi, theo kế hoạch mà làm.
Tiểu Thiên vận dụng Đạp Không, hai người nhanh chóng xuất phát.
Bay chừng vài phút, trước mắt hai người xuất hiện một vách đá cao chục trượng, Tiểu minh có thể quan sát thấy bóng dáng một cái tổ chim khổng lồ trên vết nứt cạnh đó, hai người còn thấy một con chim khổng lồ toàn thân đỏ rực ngư máu đang rỉa bộ cánh của mình, tuy ở rất xa nhưng Tiểu Thiên vẫn cảm thấy con chim này cực kì nguy hiểm đáng sợ hơn hẳn con Thanh Lân Xà kia.
Thượng Quan Linh Tú lo sợ chỉ về phía con chim nói:
- Kia chính là Huyết Viêm Điểu, thực lực đạt đến Khai Quang trung kì, tốc độ cực nhanh, ta cho dù vận dụng thân pháp tối đa cũng không thể thoát được sự truy đuổi của nó được, ngươi có bao nhiêu phần có thể thành công?
- Tầm năm phần, cụ thể ra sao phải lúc đấy mới rõ.
Đây là kết quả mà Tiểu Minh đưa ra, con số đáng để thử thách.
Kế hoạch của Tiểu Thiên vô cùng liều lĩnh, liếc nhìn vài quả trứng như huyết dịch bên cạnh con Huyết Viêm Điểu kia, đó chính là mục đích của chuyến đi này.
Trộm trứng!
Hơn nữa đây là trộm trứng của loại chim hung ác nhất khu vực này, sai một đi đi một dặm, Tiểu Thiên bỗng nhiên cảm thấy một cỗ hưng phấn khó tả. Thả Linh Tú ở dưới vách đá, Tiểu Thiên ra hiệu:
- Khi nó vừa rời khỏi tổ thì tỷ lập tức leo lên, ta sẽ đưa nó đi thật xa, nhớ là chỉ lấy một quả, còn lại đập vỡ hết đi, làm xong nhanh chóng rút lui.
Lực lượng gen mở cực hạn, Tiểu Thiên vọt lên, con Huyết Viêm Điểu đang say sưa rúc đầu vào trong cánh chưa kịp hiểu gì thì thấy một tên nhân loại đột nhiên xuất hiện một tay tay đập vỡ ngay quả trứng trước mặt nó rồi bỏ chạy.
Gréccccccccccccccccccccccc.
Một giây sau, một tiếng kêu dữ dội vang vọng cả khu rừng, Linh Tú chỉ thấy con Huyết Viêm Điểu kia điên cuồng lao ra khỏi tổ hướng về phía Tiểu Thiên gòa thét.
- Thật nhanh!
Thấy con Huyết Viêm Điểu đã đi xa, Linh Tú dùng hết Linh Lực vận dụng thân pháp, vài giây sau đã thấy xuất hiện bên cạnh chiếc tổ, liếc nhìn quả trứng bị đập nát kia, Thượng Quan Linh Tú không khỏi bất đắc dĩ, tên này không ngờ cũng là một tên rất biết gây họa. Nàng hành động vô cùng mau lẹ, nhanh tay ôm lấy hai quả trứng như một giọt máu khổng lồ kia, bốn quả còn lại dùng Linh Lực đập vỡ tan, thấy dù sao cũng đã làm thì phải làm cho lớn, một tay còn lại liền tóm lấy một con Huyết Viêm Điểu còn non trong tổ của nó rồi nhanh chóng chạy mất.
Tiểu Thiên hiện đang vô cùng chật vật, con chim kia tốc độ quá nhanh, khoảng cách giữa một người một thú không ngừng thu hẹp lại, nó không ngờ còn dùng lông làm vũ khí, tuy né tránh rất cẩn thận nhưng Tiểu Thiên vẫn bị vài cái ghim vào lưng, gré, Huyết Viêm Điểu đột nhiên tăng tốc, Tiểu Thiên đợi nó đã sắp áp sát mình liền quay người bay về phía nó.
Bốp.
Một cước tung ra khiến con Huyết Viêm Điểu choáng váng, do đang tăng tốc nên nó không kịp phản ứng với hành dộng của Tiểu Thiên, tốc độ chậm lại bắt đầu rơi xuống. Tiểu Thiên bắt lấy cơ hội lấy toàn lực dồn vào hai chân chạy biến. Huyết Viêm Điểu lắc lắc cái đầu, chợt thét lên điên cuồng, Linh Lực từ trong người trào ra, bộ lông đỏ chót của nó lúc này dập dờn như đang bốc cháy vậy. Vút, tốc độ so với lúc trước bạo phát tăng gấp hai lần.
Tiểu Thiên cũng nhìn thấy điều này, hắn đang cố gắng hết sức chạy càng xa càng tốt, mong rằng Linh Tú tỷ đã chạy về. Huyết Viêm Điểu đã đuổi kịp hắn, Tiểu Thiên đang định quay ngươi lại làm một trận sống mái với nó lập tức từ bỏ ý định, chỉ lại gần thôi hắn đã cảm thấy nóng khủng khiếp rồi nói gì là đánh, chân hán hiện tại còn rất bỏng đây này có biết không.
Tiểu Thiên chật vật không chịu nổi, Huyết Viêm Điểu không ngừng dùng móng vuốt sắc bén của mình tấn công khiến lưng hắn chảy rất nhiều máu, vết thương lại bỏng rát như đang cháy vậy, cứ tiếp tục như vậy xem ra hắn sẽ vì kiệt sức mà ngã xuống mất.
- Tiểu Minh, chữa trị! Mau lên.
Tiểu Thiên ở trong đầu gào thét. Một luồng sáng sanh biếc lập tức bao phủ lại vết thương của hắn, một giây sau lập tức đóng vẩy.
- Chủ nhân, phía dưới có một con sông, mau đi xuống đó.
Vết thương lành lại giúp Tiểu Thiên hoạt đọng dễ dàng hơn một chút, lấy nooits chõ sức lực còn lại của bản thân lao xuống nước. Huyết Viêm Điểu thấy vậy cũng phi xuống, hai mắt nó đỏ ngầu như thể phải giết được Tiểu Thiên bằng mọi giá vậy.
Ùm! Trước khi rơi xuống Tiểu Thiên còn bị một mỏ của nó xiên thủng vai phải, lấy sức đẩy mạnh mỏ của Huyết Viêm Điểu ra, Tiểu Thiên uốn lượn một cái cả người liền lặn sâu xuống dưới nước. Huyết Viên Điểu thấy tên kia vậy mà có thể trốn thoát làm nó rất không cam lòng, như chợt nhớ ra gì đó lập tức rũ bộ cánh sững nước bay về phía tổ của mình.
.
Huyết Viêm Điểu điên cuồng gào thét khiến cho những sinh vật gần đó con nào con đấy nom nớp sợ hãi, trước mặt nó lúc này chỉ còn có năm quả trứng đã bị đánh vỡ, lòng trứng vẫn còn đọng lại bên trong, nó thậm chí có thể nhìn thấy những con non kia đang trong quá trình hình thành.
Grécccccccc, từ mỏ của nó một hỏa cầu đường kính hơn một chục trượng phun ra san bằng hoàn toàn khu vực xung quanh, vô số sinh vật phía dưới hoảng sợ bỏ chạy toán loạn.
Tiểu Thiên ở dưới nước không hề biết được chuyện này, ánh sáng xanh lục kia đang điên cuồng bao phủ phần ngực phải bị xiên một mỏ kia, hai tay thuần thục nhổ những chiếc lông ghim vào lưng.
Phù!
Tiểu Thiên đã ngoi lên mặt nước, cơ thể hoàn toàn lành lặn như chưa từng xảy ra chuyện gì:
- Con chim đáng ghét, chỉ vì ngươi mà làm tiêu tốn hơn hai trăm gí trị năng lượng của ta, ngươi hãy chờ đó!
Tiểu Thiên cũng không dám ngoi lên lâu, hắn sợ Huyết Viêm Điểu vẫn chưa đi mà ở một bên rình mò nên tiếp tục lặn xuống, con sông này là hạ lưu của thác nước chỗ hắn, bây giờ chỉ cần lặn về chờ tin của Linh Tú tỷ nữa thôi, mong là nàng không gặp nguy hiểm gì, ta đã cố gắng hết sức rồi.
Tiểu Thiên bơi về mất nửa canh giờ, vùa lên đến bờ một mùi thơm nức mũi truyền đến khiến hắn khá bất ngờ, Thượng Quan Linh Tú đang hưng phấn thả thứ gì đó vào nồi canh thịt, nhìn đống lông đỏ rực kia Tiểu Thiên lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, phen này con Huyết Viêm Điểu kia chắc cực kì tức giận, haha...
- Tiểu Thiên ngươi đã về rồi sao? Có bị thương ở đâu không, nhanh đến đây, có thứ tốt.
Linh Tú chỉ vào nồi canh hưng phấn nói, Tiểu Thiên cũng sảng khoái ngồi xuống tự nhiên lấy cho mình một phần, không ngờ lại rất thơm ngon. Linh Tú một bên không ngừng khoe mẽ mình làm sao lấy trứng rồi trốn thoát, chính bản thân nàng cũng không ngờ được bản thân có ngày lại to gan lớn mật như vậy, cư nhiên lại dám đánh cướp của yêu thú cấp bốn, căng thẳng qua đi thay bằng hào hứng, cuộc sống là phải mạo hiểm mới thú vị, suốt ngày chui rúc trong nhà đã làm nàng chán tận xương.
Tiểu Thiên vô cùng quen thuộc với chuyện này, đánh không lại ngươi thì ta chạy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn lại không phải là quân tử gì, hắn có thể làm mọi thứ để đạt được mục đích, chỉ cần có năm phần nắm chắc hắn cũng sẵn sàng liều mạng. Ăn xong nồi canh Huyết Viêm Điểu mà Tiểu Thiên vẫn còn thòm thèm, hắn suy nghĩ mình có nên đợi nó đẻ rồi lại đến bắt về một lượt hay không, tất nhiên suy nghĩ này rất nhanh biến mất, Huyết Viêm Điêu có thực lực có thể sánh ngang với Sinh mệnh thể cấp một đỉnh cao, Tiểu Thiên có thể chạy thoát đã là trời tạo phúc rồi, nếu không phải bất đắc gĩ hắn cũng không muốn đụng tới nó.
Ngồi một bên không có việc gì làm, Linh Tú mở miệng bắt chuyện:
- Tiểu Thiên, ngươi thuộc thế lực nào vậy? Ta không tin một người như ngươi mà không có chút danh tiếng nào đâu!
Tiểu Thiên lắc đầu, đích thực là ngoài người ở Lâm Sơn Trấn chắc cũng không ai biết hắn là ai, mà cũng không hẳn, Tiểu Thiên lúc này chợt nhớ tới một người, một tiểu nha đầu hoạt bát ở Thương Hải Thành thường xuyên tới Lâm Sơn Trấn gặp hắn, việc buôn bán nơi đó cũng nhờ nàng mà mới có thể thuận lợi.
- Tiểu Thiên đệ đệ, ngươi có thể dạy ta cách đạp không mà đi như ngươi không!
Tiểu Thiên lại lắc đầu, đây là dị năng không phải công pháp, vô pháp truyền thụ.
- Linh Tú tỷ, ngươi ở đây lâu như vậy người nhà không lo lắng cho ngươi sao?
Tiểu Thiên vội xoay chủ đề, hắn sợ nàng lại hỏi về mấy vấn đề mà hắn không biết giải thích, nhanh miệng nói.
Thượng Quan Linh Tú cũng giật mình, phải ha, ở cạnh Tiểu Thiên vô cùng vui vẻ khiến nàng quên mất mình đi vào đây cũng đã được gần một tháng trời, nghe hắn nói vậy cũng có chút nhớ nhà, bày ra bộ dáng bị khi dễ u oán liếc hắn hờn dỗi nói:
- Tiểu Thiên, đệ đây là đang đuổi ta đi sao!
Chỉ ở cạnh Tiểu Thiên vô cảm như một khúc gỗ nàng mới dám làm vậy, đổi lại nếu để đám thiếu gia công tử kia thấy được thì nàng chắc chắn bị ắn đến không còn xương, phải nói Thượng Quan Linh Tú đã triệt để bị độ "đơ" của Tiểu Thiên thuyết phục.
Tiểu Thiên nói:
- Ta cũng vì nghĩ cho tỷ, ta vô cùng liều lĩnh, một ngày nếu ta táng thân dưới vuốt của dã thú chỉ sợ tỷ tỷ sẽ khó mà sống được ở nơi này.
Mặc dù Thượng Quan Linh Tú mạnh nhưng chỉ hơn hắn một chút thôi, với kĩ năng sinh tồn phải gọi là vô cùng kém cỏi của nàng hắn tin chắc sẽ vô cùng khó thích nghi được với hoàn cảnh đáng sợ ở nơi này.
Đột nhiên nghe Tiểu Thiên nói vậy khiến Thượng Quan Linh Tú mở to hai mắt chăm chú nhìn hắn như là đang quan sát một vật thể mới lạ vậy, tên này sao đột nhiên lại biết quan tâm đến người khác, không phải bị con chim kia đánh choáng chứ.
Tiểu Minh trong thức hải đột nhiên xuất hiện, mày mày vô cùng đáng sợ gằn từng chữ:
- Chủ nhân, ma tính của ngươi đang giảm đi, ở cùng nàng ta một thời gian khiến ngài đã bắt đầu quên đi mục đích của ngài rồi, người làm đại nghiệp không nên có cảm xúc, nàng chắc chắn phải chết.
Tiểu Minh từng một thời là Đại Ma Thần khiến bao nhiêu kẻ nghe đến đã mất mật, hắn hạ mình hầu hạ Tiểu Thiên vì cảm thấy hắn vô cùng phù hợp với tính cách bản thân khi trước, đạo mà Tiểu Thiên hướng tới giống với hắn, hắn sẽ không cho bất kì một thứ gì xuất hiện làm cản trở đường đi của Tiểu Thiên.
- Ngươi trở về đi, ta sẽ đi theo con đường của chính ta, nhưng ngươi phải biết, ta chưa bao giờ từ bỏ mục tiêu của mình, cũng chưa bao giờ quên mục đích tìm kiếm sức mạnh của bản thân, ta sẽ làm theo cách của ta vì thế ngươi cũng không cần quá nghiêm trọng vấn đề này.
Tiểu Minh biết mình không khuyên được không cam lòng thối lui vào Thanh Đồng Cổ Kính.
Thượng Quan Linh Tú không hề biết mình đã dạo qua một vòng quỷ môn quan mà không ngừng soi mói Tiểu Thiên, tên này hôm nay rất lạ, lạ ở chỗ nào thì nàng cũng không rõ nhưng chắc chắn là đã khác khi mới gặp, thế mới nói trực giác của phụ nữ vô cùng sắc bén.
Tiểu Thiên liếc nhìn hai quả trứng đỏ rực bên cạnh trong đầu không ngừng tính toán, kế hoạch ngày mai chính thức bắt đầu.