Chương 171: Từ Chối Câu Thân
Chương 171: Từ Chối Câu ThânChương 171: Từ Chối Câu Thân
Chương 171. Từ Chối Cầu Thân
Lý Huyên Lĩnh nghiêm mặt, tay phải nhanh chóng nắm chuôi kiếm, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, thấy một bóng người màu vàng đang đạp không đến, lập tức cau mày nói:
"Luyện Khí?"
Tay dấu ở trong ngực nặn ra một tín hiệu, chuẩn bị đánh ra phù lục cảnh cáo xung quanh.
"Ha ha ha ha ha ha hat"
Lại nghe người nọ cười lớn một tiếng, một thân chân nguyên màu vàng nhạt chậm rãi thu vào trong cơ thể, lộ ra chân diện mục, trong tay cầm một cây trường cung đen nhánh.
"Huyền Phong ca! Ngươi... ngươi xuất quan rồi hả?!"
Lý Huyên Lĩnh lập tức thất thanh, thu hồi bùa chú trong tay, vui mừng nhướng mày, luôn miệng nói:
"Quá tốt... Thật tốt quá!"
Lý Huyền Phong cười ha ha, ánh mắt đột phá Luyện Khí sắc bén hơn rất nhiều, một thân chân nguyên chấn động đến cành lá bên cạnh đều khiến nó rơi xuống đất, giễu cợt nói:
"Không tin vào ta đến thế sao? Ta chỉ đột phá Luyện Khí mà thôi, dễ như trở bàn tay... Cũng không có gì để ăn mừng cải"
Vẻ đắc ý trên mặt khó có thể che dấu, Lý Huyền Phong cười hì hì mở miệng nói:
"Trong nhà mấy tháng nay có chuyện gì không?”
"Chỉ có chuyện tốt! Trong nhà phát hiện một con khoáng mạch!"
Lý Huyên Lĩnh vui mừng không che giấu được, cười nói:
"Đáng tiếc là phụ thân đang bế quan, ta sẽ đi thông báo cho hắn biết!"
"Ôi chaol"
Lý Huyền Phong lại kéo hắn lại, lắc đầu nói:
"Không vội, ngươi kể cho ta nghe chuyện phát sinh mấy ngày qua được không, linh quáng là cái gì?” Lý Huyên Lĩnh đang định mở miệng, đã thấy Lý Huyền Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chằm không trung nói khẽ:
“Đây là ai2'
Lý Huyền Lĩnh vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người chân nguyên ngự linh đang cưỡi gió cuốn tới, khoác trường bào màu trắng, bạch phát đồng nhan, trong tay câm một miếng Ngọc Như Ý, đúng là Lư Tư Tự.
"Bái kiến tiền bối!"
Lý Huyền Lĩnh chắp tay với Lư Tư Tự, thấp giọng giải thích:
"Đây là tiền bối Lư gia phía đông."
Lý Huyền Phong lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cười chắp tay nói:
"Bái kiến tiền bối!"
Lư Tư Tự nhíu mày nhìn hắn một cái, kinh nghi bất định hỏi:
"Đạo hữu là...
Lý Huyền Phong thấy người này cũng không để ý tới Lý Huyền Lĩnh, trong lòng có chút không vui, thân sắc bình thản mở miệng nói:
"Lý gia Lý Huyền Phong!"
Lư Tư Tự bừng tỉnh đại ngộ, vuốt cằm nhìn Lý Huyên Phong, sau lưng Lư Tư Tự còn có một nữ nhân đi theo, một thân váy trắng, che mặt bằng khăn che mặt, nghe vậy cũng ngẩng đầu quan sát Lý Huyền Phong.
"Không biết tiên bối lần này đến đây?"
Lý Huyền Lĩnh cung kính chắp tay, Lư Tư Tự lại không ngẩng đầu lên nói chuyện giống như mấy lần trước, mà cúi đầu nhìn hắn, khách khí nói:
"Đến tìm trưởng bối nhà ngươi thương nghị một chuyện."
Lý Huyền Lĩnh đương nhiên khom người nghênh đón Lư Tư Tự lên núi, Lư Tư Tự cũng tới mấy lần, đã sớm nhẹ xe quen đường quen, tùy tiện ngồi xuống tiểu viện trên núi, Lý Huyền Lĩnh sai người dâng trà, còn mình thì đi mời Lý Thông Nhai.
Lý Huyền Tuyên đã bế quan đột phá Thai Tức tâng năm, chuyện trên núi đều giao cho Lý Huyền Lĩnh, hắn cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Mời Lý Thông Nhai tới, Lý Huyền Lĩnh nhẹ nhàng thở phào ngoài viện, đã thấy Lý Huyền Phong lặng yên không một tiếng động đứng bên người, cười nói:
"Lão già này dẫn theo một thiếu nữ mười mấy tuổi, hơn phân nửa là tới cầu thân! Cũng coi như thông minh."
Lý Huyền Lĩnh ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới nữ tử bạch y kia, nhếch miệng nói:
"Phụ thân chưa chắc sẽ đáp ứng..."
Lý Huyền Phong cười hắc hắc, cất bước đi vào trong viện.
"Thông Nhai huynh, ta đã chuẩn bị mấy dạng linh vật, ba đạo pháp thuật, làm của hồi môn, ngươi xem... Việc này như thế nào?”
Lý Thông Nhai lại nhíu nhíu mày, Lư Tư Tự tự mình tới cửa, chuẩn bị lễ tốt, vài loại linh vật cùng pháp thuật, nói muốn lấy cái này làm của hồi môn cho đích nữ Lô gia, nhất định phải gả cho một trong hai đích tử Huyền tự chưa lập gia đình.
Trong lòng Lý Thông Nhai lại nghi ngờ không thôi, cử động này của Lư gia tư thái cũng quá thấp, nếu là muốn gả cho tiểu tông thì Lý Thông Nhai không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, nhưng lại là muốn gả cho dòng chính, làm cho Lý Thông Nhai không thể không cẩn thận.
Điều khiến người ta không thể tưởng tượng chính là, Lư Tư Tự hạ người xuống thấp như thế, nữ tử Lư thị mang đến vậy mà vẫn thân có linh khiếu, tuy thiên phú không cao, mười bốn tuổi ngay cả Thai Tức tâng một Huyền Cảnh Luân cũng chưa từng đột phá, nhưng cũng khiến Lý Thông Nhai khiếp sợ không thôi.
"Lư Tư Tự chỉ sợ nghĩ lâu dài..."
Hiện giờ Lý gia càng ngày càng cường đại, khuếch trương về Đông là chuyện sớm hay muộn, Lý Thông Nhai cũng không phải nói không có suy nghĩ gì đối với Lư gia, đích nữ Lư gia thân mang linh khiếu, tự nhiên không có khả năng làm thiếp, liền chọn cho cưới Lý Huyên Phong cùng Lý Huyền Lĩnh.
Nếu là cưới người của Lư gia xong sau đó lại đi thôn tính, chỉ sợ lại là một chuyện hỏng bét, còn phải gánh vác thanh danh thôn tính thân gia, trong ngoài đều rất khó coi.
Nhưng mà ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười, đáy mắt lại tràn đầy sầu lo Lư Tư Tự, Lý Thông Nhai lại sợ quả quyết cự tuyệt thì người này sẽ làm ra chuyện gì đó, vì thế sờ sờ cằm, đùn đẩy nói:
"Đệ tử trong nhà còn nhỏ tuổi, tiền bối nếu muốn thành hôn, còn phải đợi mấy năm”
Lư Tư Tự tươi cười gật gật đầu, hiển nhiên cũng là trong lòng có đoán trước Lý Thông Nhai trả lời thế nào, cười khanh khách nói:
"Vậy thì thôi, qua một năm nữa lão hủ lại đến cầu hôn!"
Nói xong lại nói đến chuyện trên quặng Thanh Ô, nói một chút tin tức qua loa, lúc này mới dẫn người cáo từ.
Hai người đi qua cửa viện, Lý Huyên Lĩnh khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt ai oán dưới tấm khăn che mặt, trong lòng có chút tiếc hận, thâm than:
“Cũng là người đáng thương...'