Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277: Giây Lát Chân Chừ

Chương 277: Giây lát chân chừ Chương 277: Giây lát chân chừChương 277: Giây lát chân chừ

Chưởn 277.

Ô Ma Lý khách khí tiễn hắn đi, cảm xúc dâng trào quay đầu, vui tươi hớn hở mà đi vào mật thất, thật cẩn thận đem ngọc giản đặt ở bên tay trái, đem bình ngọc để ở bên tay phải, lật người nhìn hai món đồ trên mặt đất mà ngây người.

Ô Ma Lý dừng lại một chút, vui sướng khuấy động trong lòng đột nhiên biến mất, chuyển hóa thành một sự kinh hãi vừa áy náy vừa sợ hãi. Sự thay đổi này đến quá nhanh khiến cho y khó chịu đến hoa mắt chóng mặt.

Hắn rất rõ ràng, khu mở ngọc giản mà hắn tha thiết ước mơ ra trước mặt này, sau khi phục dụng đạo thiên địa linh khí vừa có được này, chẳng những có thể thành tựu luyện khí thọ mệnh hai trăm năm, vương vị hắn ngày nhớ đêm mong hơn hai mươi năm cũng là có thể dễ như trở bàn tay.

Nhưng Úc Ma Lý cũng hiểu được, hắn sẽ mang theo thiết ky dị tộc giãm lên bùn đất của cố hương, mấy chục vạn tộc nhân sẽ là nô lệ trên nhục thể cùng hồn phách, Đông Sơn Việt từ đây chỉ còn lại một danh hiệu, cả quốc gia từ cung đình đến dân chúng đều là của đông nhân.

"Đáng giá sao... Đó là tâm huyết cả đời của phụ thân..."

Ô Ma Lý phảng phất nhìn thấy phụ thân nghiêm túc của mình đàn lạnh lùng đứng trước mặt, trong nháy mắt vương vị cùng tu vi đêu không hê mê người, trong chớp mắt Ô Ma Lý dao động, chợt vì chính mình dao động mà sợ hãi run lẩy bẩy, Ô Ma Lý không dám nghĩ Lý gia sẽ xử trí hắn thế nào, Lý gia có tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, lúc này có lẽ đang đứng ở bên trên nhìn mình, cho dù hắn thành tựu Luyện Khí mà chạy trốn cũng căn bản chạy không xa...

"Phụ thân, ta sợ chết... Ai không sợ chết chứ? Hài nhi đời này sợ chết nhất, nếu không đã sớm bị giết ở trong cung, làm sao còn chạy trốn tới chỗ đông nhân này... Hài nhi tuyệt đối không muốn chết!"

Ô Ma Lý chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ lại phụ thân Mộc Tiêu Man đã bỏ mình trong mấy tháng qua, Diệc Mộc tập hợp địa bàn, dùng bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ, giết hại bao nhiêu tộc nhân, lại mềm yếu cúi đầu xưng thần với đông nhân. Y rưng rưng cười xùy một tiếng, tăng thêm can đảm cho mình trợn tròn mắt, cắn răng nói:

"Sao có thể dừng lại chứ, đây đều là ngài dạy ta, phụ thân...

Cầm lấy ngọc giản trên mặt đất, Ô Ma Lý xoay người ngồi dậy, cẩn thận đọc, chột dạ lạnh lùng nói: " Diệc Mộc không hiểu được Đông nhân dã tâm to lớn, cuối cùng sẽ đưa Đông Sơn Việt chôn ở trong tay đông nhân, chỉ có ta, chỉ có ta! Phụ thân, chỉ có ta có thể bảo vệ Đông Sơn Việt...'

Ánh mắt của hắn càng thêm kiên định, vì mình tìm được lý do, tất cả gánh nặng cùng áy náy bị ném ra sau đầu, Ô Ma Lý cúi đầu nghiến răng lau nước mắt đọc ngọc giản trong tay một hồi, dân dần trâm mê vào, tâm tình cũng ổn định lại.

“Thật mẹ nó lạnh."

Băng tuyết trên hồ vẫn chưa tan hết, thời tiết hơi ấm, mùa xuân lại lạnh như mùa đông năm trước, hạt giống cắm trên đất đều bị khô vàng, không một cây nào có thể sống sót.

Chờ cho cái lạnh biến mất, mùa hạ mới chỉ mới ấm áp vài ngày, lại một lần nữa lặn về mùa thu rét thấu xương, cả một năm ruộng đồng cũng không thu hoạch được, đám nông hộ chỉ có thể nuốt một ngụm nước, đặt cuốc đi xuống núi kiếm ăn.

Từ lão gia tử ngồi trước cửa, xoa xoa tay ở trong gió lạnh run rẩy, tính toán số lương thực dư trong nhà còn đủ cho sang năm ăn mặc, hắn từ khi phụ thân Từ Tam qua đời đã làm nông hộ mười mấy năm, đối với việc này cũng quen thuộc .

Từ thị trước kia cũng là một trong các đại tộc trong trấn, so với Điền thị Liễu thị có kém hơn một chút, trong thời đại Lý gia quật khởi mấy chục năm trước bọn hắn chưa từng nắm giữ một trấn, tự nhiên cũng bị suy bại theo từng năm, mãi không vươn lên được.

Đứng dậy đi dạo trong sân, Từ lão gia tử đã đếm xong lương thực năm ngoái lưu lại, cửa sân liền bị gõ râm rầm.

"Al vậy?"

“Đại bá, là ta, Công MinhU”

Cửa viện kẹt một tiếng bị mở ra, một nam tử bộ dáng thanh niên đi vào, Từ lão gia tử vuốt râu, gân cổ họng nói:

"Công Minh à, vào bên trong ngồi đi."

Từ Công Minh tiến vào sân nhỏ, há miệng nói:

"Đại bá, người có nghe nói không? Gia chủ muốn đánh Sơn Việt, đang trưng binh trong trấn, gõ chiêng trống rất nhiêu ngày, Công Minh muốn tòng quân, cha mẹ chỉ hiểu làm nông nên không biết nhiều, bọn hắn đã bảo ta tới hỏi người."

Từ Tam vừa chết, Từ gia lập tức phân chia nhà, tự mình đi trong trấn phát triển. Từ lão gia tử là trưởng tử lại đọc sách vài ngày, tất nhiên là người quyết định trong tộc. Lão nhìn sang thanh niên trước mắt, trong lúc nhất thời không mở miệng nói chuyện.

Từ Công Minh là người có linh khiếu duy nhất trong tộc, bây giờ cũng có tu vi Thai Tức tầng hai, thấy thế có chút nóng nảy, thấp giọng nói:

"Đại bá! Chư thị hôm nay không có một ai nghèo túng giống nhà ta! Liễu thị từ xưa chính là địa chủ Kính Dương, lại vì có con gái gả cho lão tổ, Điền thị có nhân tài xuất hiện lớp lớp, đa số linh điền đều bị quản thúc, Trần thị im hơi lặng tiếng, nhưng đã có tu sĩ Luyện khí... Hôm nay nhà ta muốn phát triển tiếp nữa, chỉ có phát triển trong quân đội
Bình Luận (0)
Comment