Chương 278: Miễn cưỡng có thể dùng
Chương 278: Miễn cưỡng có thể dùngChương 278: Miễn cưỡng có thể dùng
Chuong 278. Miễn cưỡng có thể dùng
Từ lão gia tử bưng chậu lớn lên, híp mắt đếm lương thực bên trong, chậm rãi nói:
"Quân vi trấn dân chi khí, mấy thiên phu trưởng ai mà không họ Lý? Chớ nghĩ quá dễ dàng...'
Từ Công Minh ngồi xuống ghế gỗ, nghe xong lời này có chút suy sụp tinh thần, kế hoạch ban đầu trong lòng bị một câu nói của Từ lão gia tử làm rối loạn, vội vàng nói:
"Ngược lại mấy đại bá cho ta chút chủ ý... Từ thị sắp muốn giao cho ta, mà ta lại không làm được cái gì cải"
Từ lão gia tử gật gật đầu, chòm râu xám trắng run lên, thấy đáy bì lương lật ra mấy hạt phân chuột, lập tức mặt liền sụp đổ, trả lời:
"Ngươi muốn tòng quân, đúng là một con đường không tồi, đại bá không có trải nghiệm tòng quân nào, cũng không hiểu gì về tu luyện, nhưng chỉ có thể dạy ngươi hai chữ.
"Thứ nhất, là trung."
Từ lão gia tử đặt giỏ xuống, rốt cục nghiêm mặt, nếp nhăn trên mặt giãn ra rất nhiều, thấp giọng nói:
"Từ gia ta từng là giết cừu nhân hộ gia chủ. Ở chỗ lão tổ và gia chủ đều có danh, nếu ngươi nhập quân chính là lưng đeo danh hiệu Từ gia, khi vào quan là có thể nhận được một chức vị không tệ, đây là dư âm của tiên nhân... Ngươi phải có tâm lý hy sinh, đến thời khắc mấu chốt còn phải chết, làm người phải thiết diện vô tư, một lòng chung thành gia chủt"
Từ lão gia tử nói lời này giống như đại chùy gõ vào trong lòng Từ Công Minh, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao cha mẹ lại để hắn đến tìm đại bá, nhớ kỹ lời này, lại mở miệng nói:
"Vậy chữ thứ hai là gì?"
"Thứ hai, là ổn."
Từ lão gia tử ngồi ở bên cạnh hắn, vươn ngón tay khô gầy ra quơ quơ, thấp giọng nói:
"Tu thiếu gia là người quản gia, hắn biết hết việc trong nhà, ngươi ở quân không cầu công danh, chỉ cầu ổn, thấy gia chủ không cần nhiều lời, trâm mặc ổn trọng, ở trong quân không cần kết giao cùng người khác, ngàn vạn không nên đề bạt con cháu trong tộc, phải xử lý công bằng, làm việc như thế hai mươi năm, lên thiên phu trưởng cũng được, nếu như vận khí tốt có thể đột phá Luyện Khí, có thể làm tâm phúc của gia chủ, Từ gia ta cũng có một chỗ cắm dùi ở chư trấn!"
“Hai mươi năm...'
Từ Công Minh yên lặng gật gật đầu, vội vàng mở miệng nói cảm ơn, liên tục nói hồi lâu, chưa từng nói ra kiến giải gì, chỉ hỏi vấn đề Lý Uyên Tu sẽ hỏi khi triệu kiến hắn, lão gia tử cầm lấy cái sọt buồn bã ỉu xìu mà trả lời, lúc này mới run run giỏ gạo trong tay, không nhịn được nói:
"Mau cút đi, đừng có ở đây nhiều lời, mau đi chuẩn bị đồ đạc của ngươi đi."
Từ Công Minh trong lúc nhất thời bị hắn nghẹn đến tiến thối lưỡng nan, hiểu được vị trưởng bối này tính tình quái dị, luôn miệng nói cám ơn, cúi đầu đi ra ngoài như có điều suy nghĩ.
Từ lão gia tử ngồi trong sân một lúc, nhìn giỏ gạo trong tay, lấy mấy viên phân chuột trong đó ra, lắc lắc hạt gạo trong giỏ, lúc này mới lẩm bẩm nói:
"Nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng."
Từ Công Minh...
Lý Uyên Tu mở thư đưa tới ra đọc, nhớ lại tình hình của Từ gia, thấp giọng nói:
"Người nhà họ Từ này là tu sĩ Thai Tức đầu tiên đến tham gia quân đội."
Những tu sĩ này thật vất vả mới vào tiên đạo, đương nhiên là người nào cũng tiếc mệnh, trong nhà phát lệnh trưng binh, truyền ra tin tức muốn tấn công Sơn Việt, chưa từng đi chiêu mộ bọn họ, đám tu sĩ đều là giả bộ hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, ngày thường ca múa ẩm, dạo chơi bốn phía, lúc này ngược lại đều an phận thủ thường ở trong viện làm ruộng, không ai ra ngoài phóng túng.
"Vâng."
Lý Bình Dật ở phía dưới đáp một tiếng, liên thấy Lý Uyên Tu suy nghĩ vài hơi thở, câm tờ thư trên tay lật qua lật lại nhìn mấy lần, thấp giọng nói:
"Từ thị cũng có công với nhà ta, mấy chục năm nay trong nhà cũng đã cho cơ hội, phụ thân cũng đặc biệt nhắc qua với ta, chỉ là con cháu Từ thị không có chí tiến thủ, không nắm bắt được, vẫn sống phát triển."
"Từ Công Minh đã đứng ở ngoài rồi."
Lý Bình Dật nhắc nhở một câu, Lý Uyên Tu gật đầu nói:
"Gọi hắn lên đây." Không bao lâu, một thanh niên dáng vẻ hai mươi lăm mười sáu tuổi đi tới, bên hông phối kiếm, mặt mày coi như đại khí, nhìn có chút thành thật, thấy Lý Uyên Tu liền ôm quyên, trầm giọng nói:
"Từ Công Minh bái kiến thiếu gia chủ."
Cung kính nói xong lời này, Từ Công Minh liền cúi đầu đứng thẳng, không nói nữa.
Lý Uyên Tu hỏi hắn tình huống trong nhà, Từ Công Minh trả lời rõ ràng, cũng không biết là chuẩn bị sớm, hay là tư duy nhanh nhẹn, mọi thứ đều đáp không tệ, Lý Uyên Tu khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Ngày mai đi vào quân doanh thôi.'
Từ Công Minh chắp tay, thân sắc nghiêm túc lui xuống, cũng không hỏi đạt được chức vị gì, cứ như vậy không nói một mà lời rời đi, trong lòng Lý Uyên Tu nhiều hơn mấy phần hảo cảm, thấp giọng nói:
"Những năm này Từ thị trải qua cuộc sống không được như ý, hiện giờ tốt xấu gì cũng có người mang Linh khiếu, xem ra muốn làm việc trong quân, vậy trước tiên phải để cho hắn làm Bách phu trưởng, lấy tu vi Thai Tức tâng hai của hắn cũng coi như thừa sức để làm."
Trước mắt thì tu sĩ trong quân cơ bản đều là tu sĩ xuất thân từ tiểu tông Lý gia cùng chi mạch, Thai Tức tâng một tầng là bách phu trưởng, thai tức tâng ba bốn là thiên phu trưởng, tổng cộng có tám vị, cộng thêm Từ Công Minh, hiện giờ đã có chín vị tu sĩ.