Chương 281: Xuất Quân Tấn Công Đông Sơn Việt
Chương 281: Xuất Quân Tấn Công Đông Sơn ViệtChương 281: Xuất Quân Tấn Công Đông Sơn Việt
Xem qua bí lôi chân nguyên trong lòng bàn tay, Lý Thông Nhai khẽ gật đầu, (Tử Lôi Bí Nguyên Công } này thật sự không tầm thường, uy lực khá lớn, có lôi đình chi lực hiếm thấy, khó trách Huyền Âm Lôi Dịch khó hái như vậy, nếu Ô Ma Lý dùng thiên địa linh khí thuần khiết thành luyện khí, hơn phân nửa có thể đánh vài chiêu cường giả Luyện Khí trung kì.
Linh thức Lý Thông Nhai vuốt ve đánh giá một hồi, lúc này mới mở miệng nói:
"Đứng lên đi, đưa ngươi về Sơn Việt làm đại vương của ngươi."
Mặc dù trong lòng Ô Ma Lý đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe vậy vẫn kích động không thôi, liên tục dập đầu mấy cái trên mặt đất, nói lời cảm tạ, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Lý Thông Nhai.
Ô Ma Lý còn chưa kịp phản ứng, trước cửa viện lại có mấy người bước nhanh tới, đi tới chỗ hắn lột đi trang phụ Đông nhân, mang lên cho hắn từng bộ xương thú cùng ngọc thạch quy cách, rút trâm cài tóc trên đầu hắn ra, thế là từ bộ dáng Đông nhân hắn đã có bộ dáng người Sơn Việt.
“Chuyện này...
Ô Ma Lý bị mái tóc dài làm cho ngứa ngáy, ở trên địa bàn đông nhân đã lâu, âm thâm khinh bỉ bộ dạng tóc tai bù xù này, lập tức lúng túng không thôi, cười ha ha ngây ngô.
Thay đồ trang sức xong, được người ta mời ra sân. Ô Ma Lý nhìn thấy người Sơn Việt đang quỳ trên bậc thang trước mặt, là người Lý gia chuẩn bị tốt cho hắn, có hơn mười người đều là bạn cùng chơi mấy năm ở phía đông với hắn, vội vàng bước nhanh xuống, kêu lên:
"Chư vị đều là cánh tay của ta, mau mau mời lên!"
Câu này của Ô Ma Lý thốt lên, nhưng lại không giống với những lời mà Đại Vương Sơn Việt nên nói. Mọi người đều lộ vẻ quái dị đứng dậy, lúc này trong lòng hắn mới vui mừng hớn hở lướt qua đám đông, nhón chân dọc theo cây cối, leo lên xe giá do hai con ngựa lớn dắt.
"Râm rầm..."
Cờ xí kéo lên, hàng loạt binh mã vây quanh, chậm rãi đi ra khỏi trấn.
Ô Ma Lý thì nằm ở trong xa giá rộng rãi, nghe âm thanh binh khí va chạm cùng tiếng bước chân, nhiều lần vuốt ve thảm lông thoải mái, câm lên một quả ngọt bỏ vào trong miệng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
"Đây mới gọi là nhân sinh chứ! Trước đây lão tử sống mấy trục năm đâu gọi là sống..."
Nào ngờ rèm lại bị nhấc lên, một lão đầu tử râu tóc bạc trắng, mặt đây dữ tợn, hai con mắt trừng trừng nhìn hắn chằm chằm, Ô Ma Lý sợ tới mức sặc một tiếng, vội vàng đứng thẳng người, ra vẻ nói:
"Ngươi là người phương nào?”
Lão nhân kia có tu vi Thai Tức đỉnh phong, một thân trang phục đông nhân, từng sợi râu màu trắng vểnh lên, da thịt có dấu hiệu chảy xệ xuống do tuổi tác, rất có thái độ già nua nói:
"Bẩm đại vương, ta chính là bộ hạ Sơn Việt đã chiếm cứ Đông Sơn Việt năm đó, bị Già Nê Hê đánh tan, đã quy phục đông nhân, lại theo Hạng Bình chúa công ra vào ở Sơn Việt chỉ địa, công huân nhiều vô kể, hiện giờ đã hai mươi mốt năm."
"Đối thủ của Già Nê Hề?!"
Ô Ma Lý thấy khẩu khí người này như thế, quả thực giật nảy mình. Phải biết nhân vật cấp bậc như Già Nê Hề ở Sơn Việt có thể nói là thiên mệnh chi chủ, phụ thân của mình năm đó cũng chỉ là một tướng quân dưới trướng Già Nê Hề, lập tức trở nên tôn kính, cung kính nói:
"Không biết danh tiếng của tiền bối?"
"A Hội Lạt!"
Lão nhân nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một cái răng vàng, chậm rãi mở miệng nói:
"Tại hạ bất tài, sẽ đảm nhiệm chức Đại Vu Chúc chỉ tổng lĩnh săn bắn, vu y, giúp các nhà trồng trọt."
Trong lúc Dục Ma nhất thời cứng đờ, địa vị của Đại Vu Chúc ở Sơn Việt giống như phó Vương, vương vị của hắn còn chưa ngôi, Lý gia đã an bài xong mọi việc, làm hắn rất xấu hổ, nhưng lại không dám biểu hiện ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nói:
"Sau này kính xin Vu chúc giúp đỡ nhiều hơn!"
“Đó là đương nhiên."
Ô Ma Lý nhìn dáng vẻ sạch sẽ của A Hội Lạt, cả người không được tự nhiên lung lay, cuối cùng nhịn không được vuốt tóc một cái, cầm lấy một đũa ngọc trên bàn cố định tóc, lúc này mới thở phào một hơi, cười nói: “Ta thật sự không quen nhìn bộ dáng dã man này.
A Hội Lạt cười ha ha, có chút kiêu ngạo ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:
"Lễ nghi của đông nhân phức tạp, đại vương muốn cũng học còn nhiều lắm!"
"Đúng vậy!
Ô Ma Lý trịnh trọng gật đầu.
"Huynh trưởng, muốn thống trị mảnh đất Sơn Việt này, ngươi đã nghĩ ra biện pháp ổn thỏa chưa?"
Lý Uyên Giao đứng trên xe ngựa lung lay, nhìn về đường núi gập ghênh xa xa, nó khác với chiếc xe của Ô Ma Lý, bọn người Lý Uyên Giao chính là xe để công kích, tầm nhìn trống trải, gió lạnh căm trên mặt, cũng may hai người đều là tu tiên giả Thai Tức tầng hai, cũng không có lãnh ý gì.
"'Ừm"
Lý Uyên tu khẽ gật đầu, cánh tay vươn ra một bên nâng đố, nhẹ giọng nói:
"Dân chúng Sơn Việt để cho Ô Ma Lý quản thúc, chúng ta đứng ở phía sau màn, tất cả theo quá trình trị quốc thường ngày, mấy chức vị liên quan đến Tiên Đạo đều do người của chúng ta khống chế, đợi đến lúc đánh hạ Đông Sơn Việt, lập tức đo đạc đất đai, trắc toán linh điền."
"Những linh điên hay linh vật này, tự nhiên là thuộc về Lý gia ta, do Lý gia ta phái người đi trông trọt thu hoạch... địa bàn Đông Sơn Việt rất lớn, chỉ sợ không linh điền ít-"
Lý Uyên Giao gật gật đầu, thấp giọng nói:
"Sợ rằng tu sĩ nhà ta còn chưa đủ, đến lúc đó chỉ có thể chọn linh điên phì nhiêu để trông trước."