Chương 282: Trận Chiến Đầu Thắng
Chương 282: Trận Chiến Đầu ThắngChương 282: Trận Chiến Đầu Thắng
Lý Uyên Tu cười cười, nhìn thoáng qua xa giá phía trước, trả lời:
"Đông Sơn Việt có hơn hai mươi vạn người, có thể cung cấp nuôi dưỡng ra rất nhiêu tu sĩ Thai Tức, những người này tuy nói không thể tham gia đấu pháp, nhưng trồng một loại linh điền lại không thành vấn đề, cho dù những Sơn Việt này người không thiện việc trồng trọ, đưa đến sinh hoạt phía đông vài năm, tự nhiên liền học được kỹ năng."
Hai huynh đệ nhìn nhau cười, mấy năm nay hai người nhìn thấy quá nhiều người Đông Việt bị ảnh hưởng bởi cuộc sống xa hoa ở phía đông, tự phát khoác áo bào, mang theo trâm cài tóc, kiêm chế lời nói ăn uống, bản thân bọn hắn con tự tin quay lại khinh bỉ những người Sơn Việt trước kia.
"cho người tới phía đông của chúng ta, sao nhiêu đời cũng thành người chúng ta rồi!"
Lý Uyên Tu cười một câu, vỗ vỗ trường kiếm trong tay, thấp giọng nói:
"Nhưng thứ càng không có thì mới càng quý giá, chờ tới khi chúng ta khống chế Đông Sơn Việt thì sẽ hạn chế nghiêm ngặt việc Sơn Việt di dân sang phía đông, khiến cho những quý tộc Sơn Việt kia đập nồi bán sắt phải nhìn về phía đông, trong Sơn Việt liền có bầu không khí hừng hực từ trên xuống dưới, không quá hai mươi năm thì không khác gì Đông nhân!"
Đông Sơn Việt ở hai nhà giao giới có trú đóng một đội binh mã, ước chừng hơn hai ngàn người, có một tu sĩ luyện khí trấn giữ, Mộc Tiêu Man trị quốc còn tâm hơn năm ngàn người binh lính, nay lại càng ít hơn.
So với thực lực Lý gia và quốc lực Đông Sơn Việt, một chi binh mã này thật sự là ít đến đáng thương, có lẽ Diệc Mộc căn bản không nghĩ tới Lý gia lại tiến tới nhanh như thế, chỉ là chỉ cần một tu sĩ luyện khí đến mật báo là đủ rồi.
Từ Công Minh nhận mệnh lệnh của Lý Uyên Tu, dẫn binh mã làm tiên phong, mang theo một trăm binh mã đi trước thăm dò, chưa từng nghĩ tướng lính Sơn Việt nghênh đón lại dùng gương mặt đầy ý cười lấy lòng, hắn không đề phòng đi đến trước quân trận, quát to:
"Phía trước là thượng sứ đến à? Đại vương nhà ta đã đánh hạ đất phong, sẽ nghênh đón công chúa ngay đây!"
Từ Công Minh ngẩn ngơ, nghiêm mặt thiếu chút nữa phá lên cười, không ngờ tướng lĩnh này cho rằng là Lý gia gả nữ tử, mọi người chung quanh cũng hai mặt nhìn nhau, Từ Công Minh lập tức nói: "Mời vào trận nói chuyện!"
Tướng lĩnh kia ngây ngốc vui vẻ đến gân, rõ ràng đang mô phỏng theo áo giáp của đông nhân, khóe miệng Từ Công Minh giật một cái, tiến lên một kiếm đâm chết y, run rẩy vết máu trên thân kiếm, khoát tay xuống phía dưới.
Quân trận phía dưới lập tức hoạt động, trùng kích về phía bộ hạ Sơn Việt không hề chuẩn bị, lập tức huyết quang văng khắp nơi, xông tới trận hình đại loạn, hai chỉ quân đội phía sau cũng theo áp sát, Từ Công Minh dựa vào tu vi Thai Tức tâng hai một quyền, trực tiếp giết tới trước trận.
Từ Công Minh giết đến đỏ cả mắt, đại doanh trước mắt chợt bay lên một đạo thân ảnh, thanh âm có pháp lực cổ động truyền qua trên chiến trường, hùng hậu vô cùng, chính là luyện khí Sơn Việt.
"Các ngươi chờ là người thuộc chỉ nào, vậy mà làm loạn ở đây?”
Luyện khí Sơn Việt này không rõ tình huống, còn tưởng rằng là bộ chúng làm loạn, cẩn thận nhìn áo giáp hoàn mỹ của quân đội phía dưới, lúc này mới hoảng sợ nói:
"Đông nhân?!"
"Không cần hoảng hốt, tự nhiên có người đối phó hắn."
Thấy binh lính bên cạnh lui bước, Từ Công Minh lạnh lùng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một đạo kim mang như sao băng từ đông mà đến, tu sĩ Sơn Việt kia còn chưa kịp phản ứng, ngay cả một câu cũng không kịp thốt ra đã nổ thành một chùm pháo hoa huyết nhục, thịt nát từ trên trời giáng xuống, tưới lên áo giáp của Từ Công Minh.
"Tu sĩ tạp khí, cũng chỉ có như vậy."
Từ Công Minh cũng tu hành bảy tám năm, gặp không ít tu sĩ Lý gia, cũng có chút hiểu biết đối với tạp khí, tự nhiên biết luyện khí Sơn Việt càng nhỏ yếu, lập tức mí mắt nhảy dựng, ngoài miệng tuy rằng kiên cường, nhưng trong lòng lại càng kính sợ với trưởng bối cầm cung trong nhà.
"Cho dù là tu sĩ tạp khí cũng không phải tu sĩ Thai Tức tâm thường có thể so sánh, nhưng ở trước mặt trưởng bối kia ngay cả một phàm nhân cũng không bằng... Quả thật mạnh mẽ, cũng không biết là tu vi hay là do công pháp gây nên, Thải Khí Quyết trong nhà thật sự là rất mê người..."
Từ Công Minh tưởng tượng một lát ở trong lòng, quân đội Sơn Việt trước mắt đã hoàn toàn sụp đổ, tán loạn giống như ruồi nhặng không đầu, hắn nhấc trường đao trong tay, hung ác đuổi theo, trên không trung đã hiện ra một đạo thân ảnh thanh niên, khoác áo da thú, tóc buộc trên đỉnh đầu, mở miệng truyên đến một thanh âm to lớn.
"Diệc Mộc sài lang thành tính, tàn hại trung lương, giết tỷ tỷ Đồ huynh, giết cha giết mẹ, ta chính là Ô Ma Lý con tiên vương... Nay hưng binh đoạt vị, cho chư bộ một công đạo, mau mau buông vũ khí! Người đầu hàng sẽ không chết!"
"Là người may mắn kia."
Sơn Việt bốn phía xung quanh Từ Công Minh đã nhao nhao vứt vũ khí đầu hàng, hắn nhìn Ô Ma Lý đứng ngạo nghễ trên không trung, trong lòng tràn đầy hâm mộ.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Ô Ma Lý chẳng qua chỉ là con rối do Lý gia nâng đỡ, nhưng mọi người có ai mà không hâm mộ? Được tu vi Luyện Khí, lại có được quyên vị, cho dù bó tay bó chân cũng là người đứng đầu một nước, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Lý Huyền Phong thu cung đứng lại, Lý Thông Nhai ở một bên nhìn tu sĩ Luyện Khí Sơn Việt nổ tung như pháo hoa kia, gật gật đầu, cười nói:
'Không sai, mũi tên này đừng nói là tu sĩ tạp khí Sơn Việt kia, cho dù là Luyện Khí sơ kỳ bình thường cũng phải chịu thiệt thòi lớn."