Chương 312: Đánh Tới An Gia
Chương 312: Đánh Tới An GiaChương 312: Đánh Tới An Gia
“Cái này... Cũng không có gì...
An Chá Ngôn lúng túng lắc đầu, có chút chột dạ thu tay về, đáp:
"Trước đó vài ngày khi ngươi bế quan, ta giúp người Úc gia sắp xếp nhân thủ cho Lý gia, lại uống chút rượu, nói vài lời mê sảng."
Nói xong lời này, An Chá Ngôn vội khoát khoát tay, khuôn mặt tươi cười, thê thốt:
"Nhưng ngươi yên tâm, lúc ấy tất cả mọi người đều là tâm phúc, người trung thành, tuyệt đối sẽ không lưu truyên ra ngoài!"
"Nói bậy?!"
An Cảnh Minh không nghe hắn giải thích, hỏi ngược lại một tiếng, đã có dấu hiệu nghi ngờ ở đâu đó, lẩm bẩm nói:
"Chớ nói tu vi của ta là được."
An Chá Ngôn lập tức cứng lại, mặt mày suy sụp, An Cảnh Minh nhìn sắc mặt của hắn, làm sao không hiểu được An Chá Ngôn nói mê sảng gì, An Cảnh Minh lập tức không còn phong độ như trước, thần sắc đại chấn, cắn răng nói:
"Phụ thân! Người nên hiểu nặng nhẹ việc này!"
Lão đại An Chá Ngôn cúi đầu xuống như một đứa trẻ, An Cảnh Minh tức giận vô cùng, đang muốn mở miệng thì lại cảm thấy đại trận hộ sơn lay động một hồi, sắc mặt khó coi ngẩng đầu, bên ngoài trận hiện ra một thân ảnh áo xám, ánh mắt bình thản mà nhìn xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm đại điện phía dưới.
"An Cảnh Minh! Cút ra đây cho tai"
Úc Mộ Cao đạp trên không trung, trong lòng bực bội không thôi, vốn dựa theo kế hoạch của hắn khi tập sát người Lý gia, cố tình lưu lại rất nhiêu dấu vết trên hiện trưởng, Lý gia tự nhiên sẽ đi An gia đòi một lời giải thích, ít nhất cũng phải hỏi một chút.
Mà người và thủ đoạn của thì Úc Mộ Cao đều đã chuẩn bị xong, liền đợi Lý gia phái người, ai ngờ Lý Huyên Phong có thể phát hiện ra dấu vết trong mánh khóe đấy, còn bẻ gãy Giang khách khanh và Úc Mộ Nguyên, Lý gia nhất thời không có động tĩnh, Úc Mộ Cao đành phải tự mình động thủ, lấy cớ, cố gắng để cho Lý gia đến chia một bộ phận ảnh hưởng.
"Người này dùng âm mưu quỷ kế giết thiếu gia chủ Lý gia, Úc gia ta được Lý gia nhờ vả, giết người này để giải oan cho người đã mất, nhân chứng vật chứng đều ở đây..." Úc Mộ trầm giọng nói xong, âm thầm nói:
"Chỉ là như thế liền không thể nuốt An gia, chỉ có thể thừa dịp Lý gia còn chưa kịp phản ứng đem sự tình định xuống, giết An Chá Ngôn cùng An Cảnh Minh, nâng đỡ người khác của An gia lên đài, để An gia phụ thuộc, dùng miệng bọn họ đổi trắng thay đen.
Úc Mộ Cao đã quen với loại chuyện này, hiểu được cái gọi là tốt xấu đúng sai đơn giản chỉ là ngoài miệng, trong mấy hơi thở đã biên soạn tốt chiêu kế tiếp phải đi, cúi đầu hướng phía dưới đại điện nhìn lại.
An Chá Ngôn cùng An Cảnh Minh ở phía dưới đều kinh hãi, An Chá Ngôn vẫn còn khó tin mở to mắt, kêu lên:
"Lý gia? Úc gia?! Đây là có chuyện gì?"
An Cảnh Minh thì nhướng mày thở dài, thấp giọng nói:
"Phụ thân... Làm việc không kín thì sẽ bị hại, người cho rằng trong nhà hiện giờ còn có bao nhiêu người trung thành, ám tử của hai nhà đã sớm thẩm thấu thành cái sàng... Người mà ngươi tin tưởng thì chỉ sợ đã sớm đem chuyện gì đổ lên đầu chúng ta, hưng sư động chúng như vậy, không phải Lý Huyên Tuyên thì cũng là Lý Huyên Phong chết."
“Cái này, cái này...
An Chá Ngôn lắp bắp nói không ra lời, dừng lại vài hơi thở, hai mắt đỏ bừng, khóe mắt rủ xuống nước mắt, hối hận cho mình một cái tát, cả giận nói:
"Đây là... Úc Mộ Cao... Ngươi đi đi! Ta sẽ tự chống đỡ! Chỉ cần ngươi có thể sống, An gia ta vẫn còn."
An Chá Ngôn kéo tay An Cảnh Minh, vội vàng phân phó, kêu lên:
" Không phải ngươi bảo ta sửa một mật đạo, đi thẳng ra ngoài núi, ngươi đi! Người bên ngoài giao cho phụ thân đến... Ngươi đi..."
Hắn đầu đầy mồ hôi, thần sắc vội vàng, rõ ràng không coi tính mạng mình ra gì, một lòng đặt trên người An Cảnh Minh.
An Cảnh Minh lại cúi đầu xuống đất lắc đầu, đáp:
"Phụ thân... Đã quá muộn, không chỉ có mình Úc Mộ Cao đến tìm ta, chỉ sợ Úc Tiêu Quý đều ở bên ngoài lặng lẽ nhìn xem, có tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, chúng ta không thể trốn thoát, không giết ta, Úc gia sẽ không an tâm."
Đại trận hộ sơn đã rung động ầm ầm, trong bốn phía đều là tiếng kêu khóc kinh hoàng, tiếng bước chân dần dần tới gân, An Cảnh Minh giậm chân một cái, cánh cửa đại điện tự động đồng loạt đóng chặt, tản mát ra từng đợt kim quang.
"Gia chủ! Úc gia đánh tới rồi! Gia chủ!"
"Gia chủ... Cứu mạng đám người chúng ta!"
An Cảnh Minh ở lúc phụ thân An Chá Ngôn xây dựng đại điện thì lặng lẽ khắc họa trận pháp, nội điện tự thành một trận, chưa từng nghĩ cuối cùng phải dùng để ngăn cản người trong nhà, ngoài điện là người người khóc than, ở trên cửa hiện ra từng cái chưởng ấn.
Nhưng người nhà họ An đa số là những kẻ giá áo túi cơm, chỉ là chút ít tu sĩ Thai Tức, ngoại trừ An Chá Ngôn và An Cảnh Minh thì không có một tu sĩ Ngọc Kinh Luân, làm sao có thể phá được trận pháp, chỉ có thể khóc la hét ngoài trận, truyên đến tiếng mắng chửi mơ hồ.
An Chá Ngôn oa một tiếng ngã trên mặt đất, oán hận cho mình một cái tát, dùng hết sức lực, đánh cho khóe miệng máu me đầm đìa, phun ra hai cái răng nanh, khóc nói:
"Đều do vi phụ! Đều do vi phụ! Ta ích kỷ tham lam, háo sắc hảo tửu, chí lớn lại tài mọn, hại ngươi, hại ngươi...
An Cảnh Minh lệ rơi đây mặt, quỳ rạp xuống đất, nâng khuôn mặt to béo trơn bóng của An Chá Ngôn lên, ngược lại giống như phụ thân dặn dò:
"Ta giết ra ngoài... Ngài đi theo mật đạo, Úc Mộ Cao đều đề phòng trên người của ta, phụ thân còn có cơ hội chạy thoát...
Hai chân An Chá Ngôn run rẩy, muốn nói hai câu cứng rắn, lại nhịn không được từ trong cổ họng nặn ra một câu:
“Ta... Đi đâu?”
Lý gia.