Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313: Khổ Sở

Chương 313: Khổ Sở Chương 313: Khổ SởChương 313: Khổ Sở

An Cảnh Minh rơi nước mắt, ánh mắt lại càng sáng ngời, thấp giọng nói:

"Ta xem như hiểu rồi... Thời gian cấp bách, không thể nhiều lời với ngươi."

Hắn kéo An Chát Ngôn, nức nở nói:

"Phụ thân, người phải kiêng rượu, người cần kiêng sắc, phải ăn nói cẩn thận, phải bo bo giữ mình, chớ có báo thù... sinh thêm mấy đứa con."

“Oanhl'

Đại trận An gia đã bị phá âm ầm, An Chá Ngôn rùng mình một cái, lau nước mắt chạy về hướng hậu điện.

An Cảnh Minh mắt thấy An Chá Ngôn tiến vào mật đạo, lúc này mới xoay người, vừa cười vừa tháo ngọc quan xuống, mái tóc đen đầy đầu lập tức xõa xuống, buông trên hai vai hắn, khí chất một thân không còn yên tĩnh như trước, ngược lại nhiêu hơn mấy phần phóng đãng.

Hắn từ trên tường lấy xuống một thanh pháp kiếm treo ở bên hông, nắm chặt ngọc phủ, kim hoàn trên cổ tay rung động đỉnh đương, An Cảnh Minh chậm rãi đi xuống bậc thang, một cước đá văng cửa viện, trước mắt đã là máu tươi đầy đất, đầu người lăn xuống ở trước bậc thềm.

"Úc gia Úc Mộ Cao."

Thanh niên trước mắt thần sắc tàn nhẫn, trên trán đeo một mảnh vải trắng, nhìn chằm chằm hắn giống như lang sói. An Cảnh Minh nhìn kỹ người này, Úc Mộ Cao cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, An Cảnh Minh không hề cầu xin câu nào, chỉ nói:

"An gia An Cảnh Minh."

Ngọc phủ vung lên, An Cảnh Minh lấn người mà lên, Úc Mộ Cao chỉ đứng nhìn, tộc nhân Luyện Khí tâng tám sau lưng tiến lên một bước, tiến lên lấy ra pháp kiếm, ngăn trở ngọc phủ của An Cảnh Minh.

Một tiếng leng keng khe khẽ, tu sĩ Úc gia luyện khí tầng tám đã lùi một bước, An Cảnh Minh xoay chuyển Ngọc phủ, Úc Mộ Cao nhướng mày, phía sau lại xuất hiện một người, chính là tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong, vươn một thanh pháp kiếm ra, đánh văng ngọc phủ của An Cảnh Minh.

"Tu vi của ngươi tiến triển nhanh chóng, thế mà thực lực vẫn có thể đuổi kịp, thậm chí hơi vượt qua một bậc.”

Úc Mộ Cao thở dài một tiếng, cười nói: "Nếu chưa sinh ra trên hồ này, ngươi dốc lòng tu luyện trăm năm, tất khiến chư gia tam tông thất môn đều biết được tên của ngươi."

An Cảnh Minh không đáp ứng hắn, lui về phía sau một bước, ngọc phủ bổ tới trước mặt, bị hai người Úc gia cuốn lấy, qua lại đánh lại hơn mười chiêu, tuy rằng miễn cưỡng chống đỡ được hai người, nhưng cũng không có năng lực tiến thối.

Trong lòng hơi lo lắng, An Cảnh Minh vẫn không thấy bóng dáng của Úc Tiêu Quý, đành phải chiêu chiêu cương mãnh, bất kể hao tổn pháp lực bức lui hai người, phóng người lên.

Mới bước ra một bước, trước mắt đã nhiều hơn một thân ảnh áo bào tro, hai tóc mai hoa râm, hai tay như ngọc, chắp tay lẳng lặng đứng, nhắm mắt không nói.

"Úc Tiêu Quý."

An Cảnh Minh quan sát Úc Tiêu Quý trước mắt, sắc mặt bình tĩnh mà đem ngọc phủ về bên hông, hướng Úc Tiêu Quý chắp tay, rút ra pháp kiếm màu trắng sắc bén, lật tay đặt lên trên cổ của mình, một đầu tóc đen rối tung nhẹ nhàng buông xuống ở trên mũi kiếm, An Cảnh Minh thấp giọng nói:

"Đại trượng phu như giang hà nhập hải, hội kiến quần hùng thiên hạ, mỗ tuy có ý chí Lăng Vân, nhưng lại vì tông tộc mà gặp mệt mỏi..."

Dứt lời tay trái khẽ động, trong lúc nhất thời máu tươi văng khắp nơi, đầu thân chia lìa, thân thể vô lực rủ xuống, Úc Tiêu Quý nhấc mí mắt, dùng pháp lực hút thi thể của hắn lên, cẩn thận kiểm tra một phen, lúc này mới nhẹ giọng nói:

"Thật không phải thần tiên chuyển sinh gì đó... Vậy mà có thiên tài như vậy.'...

Lý Bình Dật mơ mơ màng màng nghe thấy một trận tiếng khóc, hắn đi ra vài bước, nhìn thấy ngoài cửa có một đứa bé trai ngồi, lông mi ướt át mà khóc, ánh mặt trời chiếu ở bên mặt của hắn, lộ ra có chút đáng yêu, Lý Bình Dật tiến lên một bước, liền nghe thấy trong miệng mình phát ra một trận thanh âm non nớt.

“Tu đệ...

Nam hài kia nâng lông mi lên, quay đầu nhìn hắn, Lý Bình Dật liền nghe thấy tiếng lòng của mình lúc nhỏ:

"Ngươi chết ta cũng khổ sở.'...

"Ừm"

Tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, Lý Bình Dật rốt cuộc từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đêu đau muốn chết, trong miệng vừa đắng vừa chát, tràn ngập mùi máu tươi, ngực gãy xương cốt, trên đùi cũng đau đến mức khiến hắn tê dại, hơn phân nửa cũng bị gấy mất.

Hai con ruồi bay lượn trước mắt, đuổi nhau trên không trung, Lý Bình Dật muốn đưa tay xua đuổi, nhưng cái gì cũng không giơ lên, hắn nhúc nhích vài cái trên giường, rốt cục phát hiện bên giường có một người đang lẳng lặng ngồi, sắc mặt ngăm đen, giống như một pho tượng đá, cứ lẳng lặng ngồi đó nhìn hắn.

"Phụ thân...'

Lý Bình Dật phun ra hai chữ, thần sắc Lý Tạ Văn không có một tia ba động, chỉ là lằng lặng mà nhìn hắn, không vui không buồn.

"Tay của ta đâu..."

Đâu óc Lý Bình Dật một mảnh mê man, tất cả mọi chuyện đều mơ mơ hồ hồ mà lúc xa lúc gân, hắn khàn khàn cổ họng kêu một tiếng.

"Mất rồi."

Lý Tạ Văn rốt cục động đậy cổ họng, lẳng lặng phun ra hai chữ.

Lý Bình Dật giống như là bị tát một cái, ngây người một cái, tất cả ký ức rốt cục dâng lên trong lòng, bảo châu, lôi hỏa, phòng ốc sụp đổ, Lý Bình Dật bỗng nhiên nhúc nhích kịch liệt, kêu lên:

"Thiếu gia chủ?!"

Yết hầu của Lý Tạ Văn giật giật, lại phun ra hai chữ nữa.

"Mất rồi."
Bình Luận (0)
Comment