Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Sai Tới Tận Cùng

Chương 323: Sai Tới Tận Cùng Chương 323: Sai Tới Tận CùngChương 323: Sai Tới Tận Cùng

Bia đá lớn nhỏ san sát, mấy ngôi mộ cũ nhất đã có vết rêu xanh nhạt, mới nhất thì sáng mới tinh, Lý Thông Nhai ở trong đó dạo một vòng, dừng ở trước mộ quần áo của Lý Hạng Bình.

Hắn im lặng nhìn một hồi, lúc này mới vỗ túi gấm, lấy ra một con mắt màu nâu, nhẹ nhàng đặt ở trước mộ Lý Hạng Bình, há hốc mồm, nói không ra lời.

Ánh mắt lướt qua trong quần thể mộ, Lý Thông Nhai lần lượt đi qua tấm bia đá lớn nhỏ, nhìn thấy một mảnh đất trống nhỏ, thấp hơn một chút so với Lý Mộc Điền, kẹp giữa Lý Trường Hồ và Lý Hạng Bình, có vẻ càng thêm đột ngột.

Lý Thông Nhai cúi đầu nhìn vị trí trước mắt một chút, hắn làm việc kín đáo, tính toán chiều cao của mình, xác nhận vị trí này dung nạp mình là dư dả, lúc này mới cười vang, cưỡi gió đi hướng động phủ Mi Xích sơn.

Vọng Nguyệt hồ, địa giới An gia.

Bờ nam Vọng Nguyệt Hồ không có núi lớn gì, thế núi êm đềm, rừng cây xanh um tươi tốt, thời điểm Úc gia giết lên núi nhuộm máu bị mưa to cọ rửa một lần, lại bị An Chá Vũ để người cẩn thận dọn dẹp, trong khe đá vẫn còn vết máu đỏ thẫm như cũ.

Kỳ Trung Sơn đầu tiên là sơn môn Cấp gia, bị Vạn gia công phá, Vạn gia lại tới Lư gia, về sau lại rơi vào trong tay An gia, tính toán thời gian, thời gian vài thập niên đã nổi lên bốn lần sát kiếp, không biết bao nhiêu đầu người rơi xuống đất, làm cho cây cối trên Kỳ Trung Sơn tươi tốt hơn không ít.

Đi mấy chục dặm trên dãy núi, có một cái vườn trái cây nho nhỏ, dùng hàng rào gỗ nâu vây quanh, đầu cành cây treo mấy cái quýt vàng, nhìn qua là nhà nông hộ, trên sườn núi bên cạnh xây dựng mấy căn nhà nhỏ.

An Chá Ngôn ngơ ngác nằm ở trên giường, thân sắc mê mang, không biết làm sao, hắn sợ bị Úc gia phát hiện, ẩn nấp trong rừng vài ngày, cũng không dám cưỡi gió, ngụy trang dung mạo, đi bộ tới nơi này.

Người nhà này coi như hiếu khách, nhiều năm trước đã chết một đứa con trai, bị một nhánh cây đâm xuyên cổ, chết ở trong sân nhà mình, vì thế liền để trống một phòng, giờ để cho An Chá nói ở lại.

'Lý gia...

An Chá Ngôn không biết bây giờ trên Kỳ Trung Sơn như thế nào, từ chỗ người nhà biết được An Chá Vũ đã thành gia chủ, trong lòng trống rỗng, thâm nghĩ:

"Tiểu tử này là tên hỗn trướng... sợ rằng đã làm chó săn cho Úc gia rồi..."

An Chá Ngôn còn không biết kết cục thi thể An Cảnh Minh, nhưng đã có dự cảm không rõ, lau nước mắt, thấp giọng thở dài, thấp giọng nói:

"Cho dù chưa từ bỏ ý định... Cũng nên đi thôi, đến Lý gia xem một chút."

Nghĩ đến đây, thần sắc An Chá Ngôn dần dần trở nên dữ tợn, thâm nghĩ:

" Không thể lưu lại phu thê này!"

An Chá Ngôn trong tay bấm niệm pháp quyết, hiện ra một tia thuật hỏa, chậm rãi đứng dậy, căn phòng này chủ yếu làm bằng gõ, chỉ cần một đạo thuật hỏa liên có thể che dấu tất cả dấu vất.

"Cốc cốc!"

Cửa phòng lại bị gõ vang, An Chá Ngôn có chút nghi hoặc nhíu mày, tiến lên một bước, cửa lớn mở rộng, trước mắt là thê tử của gia đình này, rụt rè đứng đó, trong tay còn bưng bát canh vịt, thấp giọng nói:

"Nhà ta ở nơi rừng núi hoang vắng này, nhiều năm mới gặp được một người, khách nhân ăn không quen rau dại... Phu quân liền giết con vịt này, nấu mấy canh giờ, kêu khách nhân nếm thử."

An Chá Ngôn bị lời nói này chấn động đến khó nói nên lời, hắn đã quen ăn sơn hào hải vị, mấy ngày nay vì che giấu nên cũng đi ăn cơm cùng, chỉ động vài đũa, bị vợ chồng này nhìn thấy, lo lắng hắn ăn không ngon.

"Đa tạ... Đa tạ.

An Chá Ngôn ngơ ngác tiếp nhận bát canh này, giống như là ăn một cái tát, chần chờ uống một ngụm canh, phụ nhân này tám chín phần mười chưa từng nấu canh vịt, hương vị nhạt nhẽo, có một mùi đất nhàn nhạt, ngụm canh nhạt mùi vị đảo một vòng trên đầu lưỡi, rơi vào trong bụng.

Đổi lại là vài năm trước, nếu có ai bưng lên canh này cho An Chá Ngôn uống, 100% sẽ bị chặt mất hai tay, An Chá Ngôn hôm nay lại nuốt xuống, trong lòng thầm mắng:

"Con mẹ nó, thật là khó uống."

Trong mắt lại đau xót, khó có thể kìm nén rơi lệ, An Chá Ngôn hừ một tiếng, nước mắt chảy dài, khóe miệng cong lên, kêu lên:

"Ngon quát! Đúng là ngon thật!"

Vừa dứt lời, An Chá Ngôn gào khóc, thân thể nặng trên dưới tám mươi cân lăn lộn trên mặt đất, phụ nhân bên cạnh bị hắn dọa sợ lui về phía sau một bước, canh vịt đổ trên cánh tay, nàng nhìn An Chá Ngôn trên mặt đất, che mặt cẩn thận uống nước súp trên tay.

"Ta thật sự sai đến tận cùng..."

Những chuyện hoang đường này xông lên đầu, An Chá Ngôn ngồi khóc một hồi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt nhất thời tốt hơn rất nhiêu, mặc kệ phụ nhân sợ tới kêu to kia, An Chá Ngôn ném ra hai khối hoàng kim, cưỡi gió bay về phía bắc.

Để lại phụ nhân kia ở trong viện mê man nhìn xung quanh, nam nhân bên ngoài vội vội vàng đi vào, hai người trừng đôi mắt nhỏ đối với khối hoàng kim, nam nhân ngây người một lúc, vội vàng cầm lấy cuốc, kêu lên:

"Còn ở đó nhìn cái gì nữa, chôn xuống trước đãi"
Bình Luận (0)
Comment