Chương 324: Người của Sơn Việt tới.
Chương 324: Người của Sơn Việt tới.Chương 324: Người của Sơn Việt tới.
"Tháng ba mùa xuân, Úc gia dùng thuật pháp giấu trong một hạt châu, đặt trong Thanh Ô quặng, sau đó hạ nhân đào lên được, mang cho Uyên Tu công tử xem xét, lúc đó chợt có Lôi Hỏa xuất hiện, phòng xá suy sụp, Uyên Tu liền qua đời."
Lý Uyên Vân lớn lên không ít, tóc đen cũng buộc lại, có bộ dáng thiếu niên, ngẩng đầu nhìn nửa tấm mộc giản bị đốt cháy, trong mắt chua xót, tiếp tục viết:
"Hạ dân đều có tiếng than khóc, gia đình mặc đồ trắng, liền biết công tử Úc gia tàn nhẫn âm độc."
Lý Cảnh Điềm mang thai, nghiêng người dựa vào bàn buồn ngủ híp mắt lại. Trần Đông Hà đã sớm trở về núi chiếu cố thê tử, dưới trời chiều lại lấy hai quả quýt bóc vỏ, trời chiêu màu vàng nhạt rơi vào trên áo bào màu trắng của người trung niên, sáng lên mấy khối lốm đốm màu vàng.
“Cô cô, ngài nhìn xem."
Lý Uyên Vân dâng lên quyển sách đã viết xong, Lý Cảnh Điềm nhìn lên, ôn nhu nói:
"Được lắm."
Lý Uyên Vân tiếp nhận lần nữa, kiểm tra hai lần, lúc này mới đặt bút xuống, cầm lấy nửa viên mộc giản bị đốt cháy kia nhìn một chút, chữ phía trên cháy đen, chỉ còn lại có lác đác bút họa, cẩn thận từng li từng tí lật qua, bên cạnh còn lại mấy chữ hoàn chỉnh, là một tờ ký tên.
"... Tăng đệ Vân "
Lý Uyên Vân còn đang nhìn xem Mộc Giản trong tay, Lý Cảnh Điềm ở bên cạnh nhận lấy quả quýt mà Trần Đông Hà đưa tới, thấp giọng nói:
"Vân Nhi, tình hình hiện nay, trong nhà không có người chưởng sự, ngươi cần phải xuống núi làm chút việc..."
Lý Cảnh Điềm nói trắng ra. Lý Uyên Vân biết Lý Cảnh Điềm đang hỏi ý hắn có đi làm gia chủ hay không, hắn lắc đầu đáp:
"Chất nhi không có ý này. Thứ nhất chất nhi không thích quản sự, thứ hai còn có Giao ca ở đây, trên người hắn có Linh khiếu, thích hợp hơn so với ta."
"Phàm nhân ở trước mặt người tu tiên dù sao cũng quá mức gầy yếu, nếu để cho một phàm nhân tới quản người tu hành thai tức luyện khí này, chỉ sợ sẽ tổn hại đến uy nghiêm của nhà ta."
Lý Uyên Vân kể lại băn khoăn, Lý Cảnh Điềm mới khẽ gật đầu, dịu dàng đáp: "Cũng đúng.'
Nàng nhìn Lý Uyên Vân đang cúi đầu đọc sách, tiếp tục nói:
"Chỉ là tuổi của ngươi cũng đã đến, quanh năm ở trên núi như vậy, chỉ sợ cũng không có nữ tử vừa ý..."
Nói xong quay đầu nhìn về phía Trân Đông Hà bên cạnh đang ngoan ngoãn bóc vỏ quýt, hỏi:
"Dưới núi có nữ tử linh khiếu nào vừa tuổi không?"
Trân Đông Hà ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nhẹ giọng đáp:
"Chưa từng có, tuổi còn nhỏ còn chưa nẩy nở."
Lý Cảnh Điềm suy nghĩ vài hơi thở, cuối cùng đành phải thôi, dựa vào bàn nhắm mắt lại. Lý Uyên Vân và Trần Đông Hà đều yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời trong viện mặt trời chiều vàng óng, chỉ còn lại tiếng hít thở đêu đều của nàng.
"Gia chủ."
Trên trán Lý Tạ Văn vẫn buộc vải trắng như cũ, chắp tay với Lý Huyền Tuyên ở một bên, thấp giọng nói:
"Sơn Việt phái người đến rồi."
"Được."
Lý Huyền Tuyên nhướng mày, khuôn mặt vẫn là bộ dáng hơn ba mươi tuổi như cũ, thân sắc lại có chút mỏi mệt, nhìn qua già đi không ít, hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
"Mấy đứa con của Ô Ma Lý ở lại Lý gia như thế nào rồi?"
Lý Huyền Tuyên và Lý Tạ Văn là hợp tác lâu năm, tuy có một đoạn thời gian chưa từng quản việc nhà, nhưng cũng quen việc dễ làm, Lý Tạ Văn trước khi lên núi đã chuẩn bị kỹ, lập tức không chút nghĩ ngợi cung kính nói:
"Tất cả đều mới 3 tới 5 tuổi, đang cùng nhau đọc sách trong học đường của con cháu trong tộc.'
"Ta biết rồi, để người ta lên đi."
Lý Tạ Văn lên tiếng lui ra ngoài, Lý Huyền Tuyên một lân nữa ngôi trở lại vị trí, mài mực nước xong, trải lá bùa ra vẽ phù.
Lý Huyền Tuyên hiện giờ đang xử lý sự vụ trên núi, lên núi phải mất một chút thời gian, còn phải thông qua Nhật Nghi Huyền Quang đại trận, phiên toái không ít, hắn vẽ xong tấm phù lục trước mắt này, lại đợi thời gian một nén hương, Lý Tạ Văn mới dẫn người vào tiểu viện.
Phù lục thứ hai trên tay Lý Huyền Tuyên còn chưa vẽ xong, đầu bút lông sáng màu đỏ phác hoạ trên lá bùa màu vàng nhạt. Sứ giả kia không dám lên tiếng, quỳ phục trên mặt đất nơm nớp lo sợ đợi trong chốc lát, lúc này Lý Huyền Tuyên mới nhấc bút lên, thở phào nhẹ nhõm, có chút hài lòng gật đầu.
Hiện giờ xác xuất Lý Huyền Tuyên vẽ bùa thành công ở hai ba phần mười, trước mắt liên tục thành công hai lần, tất nhiên là khó được, thâm nghĩ:
"Từ khi đột phá Luyện Khí, tu thành Động Tuyền Triên Linh Quyết, công pháp này có chút phù hợp với phù thuật, vẽ bùa chú càng thêm thuận tay!"
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn sứ giả kia, thấy hắn một thân bạch y, bên ngoài phủ tầng vải gai, Lý Huyền Tuyên thấp giọng nói:
"Vì sao sứ giả lại đến."
"Sơn Việt Vương nghe nói Tu công tử bị ngộ hại, cực kỳ bi thống, liền để cho thuộc thân mang cống phẩm, dâng lên ba trăm sáu mươi nô lệ để tuẫn táng cho công tử..."
Bây giờ Sơn Việt trở thành phụ thuộc, sứ giả không dám xưng là đại vương Ô Ma Lý nữa, mà gọi là Sơn Việt Vương, còn tự xưng là thần, tư thái hạ thấp, Lý Huyền Tuyên nghe xong nhíu nhíu mày, trâm giọng nói:
"Nhà ta không có thói quen tuẫn táng, mang nô lệ kia trở về đi."
"Vâng.
Sứ giả kia thấy thế, vội vàng dập đầu, quỳ rạp trên mặt đất, Lý Huyền Tuyên thì nhíu mày, hỏi:
“Còn có chuyện gì?”
Sứ giả đầu đây mồ hôi, áo trắng dán trên thân, làn da ướt nhẹp lộ ra màu đồng thô ráp, đáp:
"Mấy ngày nay Sơn Việt Vương đã sửa sang xong sự vụ trong nước, dân sinh ổn định lại, chỉ cảm thấy bên người không có một đứa con trai, con gái nào hầu hạ, cảm giác cô đơn lạnh lẽo, ở phía đông đã sinh ra bốn trai một gái vẫn, liền nghĩ... Liền nghĩ... nhận một đứa con trở về..."