Chương 391: Tưởng Gia
Chương 391: Tưởng GiaChương 391: Tưởng Gia
Tưởng Hợp Càn cũng che giấu khuôn mặt, thanh âm cùng trang phục lại chưa từng che giấu, ngay cả sương mù chỉ miễn cưỡng che đậy khuôn mặt, loáng thoáng có thể thấy được dung mạo đại khái, dường như căn bản không sợ thậm chí vui vẻ khi người Úc gia nhận ra, lạnh giọng trả lời:
"Đạo hữu yên tâm! Ngọc Đình Trận này chính là đại trên do phụ thân ta tự truyền xuống, Úc Tặc chỉ biết Ngọc Đình Trận có thể mượn địa mạch, sát nhập nhiều trận lực, lại không hiểu được bí ẩn chân chính trong đó!"
Trận pháp phía dưới dâng lên một màn sáng màu ngà sữa, ánh sáng trên trận pháp mơ hồ hiện ra, dưới sự gia trì của trận pháp mà phát ra tiếng vang như lôi đình.
"Mấy vị đạo hữu vì sao vô cớ công kích phường thị Úc gia, xin hãy suy nghĩ kỹ càng, lão tổ nhà ta..."
Úc Tiêu Hề còn muốn kéo dài thời gian, Phí Vọng Bạch lại phất tay áo một cái, tiếng oanh kích cực lớn phát ra ở trên trận pháp, cứng rắn đánh gãy lời nói của Úc Tiêu Tán, trường bào và áo choàng phía sau hắn phấp phới, vì sợ người khác nhận ra, cho nên đã có chút biến hóa, cũng chưa từng lấy ra trường thương, đạo cẩm tiên cơ dĩ nhiên là âm thâm vận chuyển.
Tưởng Hợp Càn thì lạnh giọng cười, cắn chặt hàm răng, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn, y lẻ loi một mình, hồn nhiên không sợ, hoa văn bằng ngọc hiện lên ở trong con ngươi, song chưởng khép lại, trên người toả ra sáu đạo pháp quang màu trắng như ngọc, da thịt đều lộ ra từng đường vân ngọc, từ chỗ khuỷu tay kéo dài ra tới vành tai, sau đó tung bay trên không trung, giống như mấy đạo lụa trắng.
Tiên cơ này chỉ là vừa hiển lộ, người Úc gia phía dưới đều nhìn ngây người, thậm chí có người khống chế trận kỳ bị miên man, hiển nhiên là tâm thần đang đại chấn, không có gì khác, tiên cơ của Tưởng Hợp Càn này vậy mà không khác biệt so với lão tổ Úc gia nhiều năm trước, lập tức khiến cho một đám người suy nghĩ kỳ quái.
Úc Tiêu Hề rất kinh hãi, nhìn đến mất hồn mất vía, thất thanh nói:
"Ngọc Đình... Sao có thể chứt"
Thứ mà Tưởng Hợp Càn tu thành chính là tiên cơ Ngọc Đình do Bạch Thủ Ngọc Đình Kinh tạo thành, Bạch Thủ Ngọc Đình Kinh sớm đã đánh thất truyền cùng với "Hồng Trần Thượng Đình". Úc gia cũng chỉ giữ lại một phần thiên địa linh khí này, dùng ở trên người Úc Ngọc Phong, từ nay về sau liền không còn tu hành giả nào có được nữa, hôm nay thấy tu sĩ đến đây vận dụng Tiên Cơ Ngọc Đình, trong đầu Úc Tiêu Hề một mảnh trống rỗng, hiện ra rất nhiều phỏng đoán.
Thậm chí hắn còn không để ý đến hai người đang công kích trận pháp, có chút thất thân, khàn giọng nói:
"Là các ngươi...
Hai người bên ngoài cũng không cho hắn cơ hội, Phí Vọng Bạch chưa từng vận dụng trường thương, chỉ dùng pháp thuật và quyền cước ngăn chặn Ngọc Đình trận một hồi. Tưởng Hợp Càn thì bay lên trước người, bàn tay dán vào, hoa văn bằng ngọc tỏa ra đang nhao nhao sống lại chui vào trong trận pháp màu nhũ bạch, nhanh chóng lan tràn ra.
"Đây là...
Lòng dạ Úc Tiêu Hề rối như tơ vò, lại phát hiện đại trận càng ngày càng xao động, hắn dựa vào trận đồ để duy trì, nhưng lực khống chế lại từ từ yếu đi, tâm trạng buồn bực không yên, trái tim nhảy lên râm rầm, hắn cảm thấy khó mà tin nổi, lại cảm thấy là nhân quả ở trong này, âm thanh Úc Tiêu Hề run rẩy nói:
"Là người của Tưởng gia."
Đại trận không ngừng dao động, mắt thường có thể thấy được vết rách đang dần xuất hiện trên Ngọc Đình trận, Úc Tiêu Hề nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ cùng tiếng khóc thấp thoáng bên ngoài điện, chậm rãi buông lỏng tay ra.
“Bànhl"
Úc gia đau khổ thiết lập Ngọc Đình trận một hồi, Ngọc Đình trận do năm tòa Địa Mạch Tiên Sơn kết nối với nhau tạo thành đại trận, dưới sự thi pháp của Tưởng Hợp Càn lại giống như một tờ giấy vỡ vụn, màn sáng màu trắng sữa chậm rãi biến mất, hóa thành những đốm sáng nhỏ xíu, biến mất trong rừng rậm quận.
Phía dưới hiện ra từng quân thể kiến trúc, phường thị Mật Lâm quận còn chưa tới thời gian mở ra, trong đó phần lớn là tu sĩ cùng khách khanh Úc gia, nhưng đối mặt hai vị Trúc Cơ ở đây, một đám Thai Tức cùng tu sĩ Luyện Khí không còn trận pháp để dựa vào, đâu dám đứng yên, tự mình bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Phí Vọng Bạch dẫn mấy khách khanh đáp xuống các trận điểm, Tưởng Hợp Càn gần như không chần chờ, thân hình khẽ động, rơi vào trong chỗ cao nhất đại điện, một cước đạp nát mái vòm đại điện, rơi vào trong đó.
“Oanh...
Úc Tiêu Hề bị Ngọc Đình trận một đại trận phản phệ, chấn động đến ngũ tạng lục phủ đều đau đớn, một thân pháp lực bị hút đến sạch sẽ, gân như muốn ngã xuống, chớ nói chi là cưỡi gió chạy trốn, chỉ có thể nhìn đất đá trên mái vòm rơi xuống, tốn công mà lui về phía sau mấy bước. "Ngươi là... người của Tưởng gia?"