Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Bi Thương

Chương 392: Bi Thương Chương 392: Bi ThươngChương 392: Bi Thương

Úc Tiêu Hề không nghĩ cách chạy trốn nữa, thần sắc phức tạp, tu thành tiên cơ Ngọc Đình, lại nhắm vào Úc gia, có phương pháp phá giải Ngọc Đình đại trận. Lại nhìn bề ngoài Tưởng Hợp Càn, có vài phần tương tự với thê tử của mình, Úc Tiêu Hề đã nhận định rồi.

Úc gia và An gia vốn đều là tu sĩ khác họ của Tưởng gia, về sau Tưởng gia xuống dốc, Úc gia liền cùng An gia cắt nhỏ từng miếng thịt, xâm thực Tưởng gia từng chút từng chút, nói đến thì hai nhà đều có huyết thống Tưởng gia, hôm nay nhìn thấy nhất mạch chủ gia trước kia đứng trước mặt, trong lòng Úc Tiêu Hề chính là ngũ vị tạp phần.

Con mắt Tưởng Hợp Càn khẽ đảo, hai con ngươi có cảm giác thông thấu bằng ngọc giống như Úc Ngọc Phong năm đó, hai con ngươi đáng sợ nhìn chằm chằm vào Úc Tiêu Hề.

Tưởng Hợp Càn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt của hắn nhìn Úc Tiêu Hề, nhìn đến Úc Tiêu Hề liên tục lui về phía sau, vẻ mặt chật vật, tuy rằng Úc Tiêu Hề là bối tự chữ Tiêu, lại bởi vì gia gia hắn sinh ra Úc Ngọc Phong khi lớn tuổi, cho nên tuổi tác hắn so với Úc Ngọc Phong còn lớn hơn, mẫu thân của hắn là người Tưởng gia, tổ mẫu của hắn là người Tưởng gia, hắn lấy chính là người Tưởng gia, cuối cùng người giết hắn cũng là Tưởng gia.

Trong não não của Úc Tiêu Hề hiện ra rất nhiều ảo giác hỗn loạn, mẫu thân, tổ mẫu của hắn, con mắt của các nàng vào thời khắc này đều tập trung lại, giống như lôi điện xuyên thẳng qua đầu óc suy sụp của hắn. Tưởng Hợp Càn còn chưa ra tay, đã đánh cho Úc Tiêu Hề liên tiếp bại lui.

"Phốc!"

Úc Tiêu Hề đang nghĩ người trung niên trước mắt là em vợ của hắn, hoặc là cháu trai của hắn, hoặc là cái gì khác, nhưng bàn tay to như ngọc của hắn đã xuyên thấu lồng ngực của Úc Tiêu Bác, móc ra trái tim đập thình thịch của người già.

Trong lòng Tưởng Hợp Càn hiện ra khoái ý thấu xương, nhưng mà ánh mắt trông mong cùng ánh mắt kinh ngạc của lão nhân kia lại làm cho y không đành lòng, khó chịu như ăn phải ruồi bọ, không dám nhìn thẳng, ánh mắt hung ác trong của y chậm rãi hạ xuống, biến thành thống khổ, Tưởng Hợp Càn nghĩ:

"Có lẽ lão ông này là tỷ phu của ta, hoặc biểu cữu, hoặc là cái gì khác."

Tưởng Hợp Càn cúi đầu, chậm rãi co rút cánh tay, dẫn tới Úc Tiêu Hề phun ra một ngụm máu tươi, dính đầy râu trắng. Hắn dùng sức trừng mắt già đục ngâầu kia, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người trung niên kia, thấy trong mắt của hắn ta đoan chính hào phóng, hai con mắt tuy rằng hung ác ác độc, nhưng vẫn cực kỳ giống với thê tử đã mắt của hắn, linh động mà mang theo đau buồn nhẹ nhàng.

Trong đầu hắn hiện lên đêm động phòng hoa chúc năm đó, nữ tử dùng thần sắc bi thương nhìn hắn mà uất ức. Thiếu nữ mười lăm tuổi làm Úc Tiêu bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hắn vén mái tóc dài của nàng lên, gọi nàng là Hợp Thanh.

Trời đất quay cuồng, Úc Tiêu Hề cảm nhận được một loại đùa cợt vận mệnh, lồng ngực của lão nhân phập phồng, bởi vì đau đớn của nước bọt từ khóe miệng trượt xuống, từng giọt rơi xuống, nước tiểu không khống chế được mà chảy ra, lão nhân xấu xí run rẩy phun ra hai chữ:

Thanh nhi.

Tưởng Hợp Càn lạnh lùng cười một tiếng, giống như đang châm chọc gã, Úc Tiêu Hề chỉ cúi đầu nhìn qua cánh tay trắng noãn xuyên qua ngực kia, bàn tay già nua đầy nếp nhăn dường như an ủi đè lên trên cánh tay kia, nhẹ nhàng vỗ võ.

Tu vi Luyện Khí đỉnh phong cũng chỉ kéo dài cho hắn mấy hơi thở, Úc Tiêu Hề tản đi sinh cơ, mơ màng gục đầu xuống. ...

"Loảng xoảng loảng xoảng..."

Phường thị quận Mật Lâm dấy lên lửa lớn đỏ thẫm, hỏa diễm nhảy nhót trên mái hiên, phát ra mùi khét khi các kiến trúc bị đốt cháy, máu tươi chảy tí tách đầy đất, thi thể ngã trái ngã phải chồng chất ở đầu phố, Phí Vọng Bạch đứng chắp tay, lẳng lặng đứng đó.

Vài khách khanh hắn mang đến đã chết một vị, đã thu thập xong thi thể, Phí Vọng Bạch không có cảm giác bi thương nào, hắn lần này công phá phường thị của Mật Lâm quận, linh vật cùng pháp khí cướp đoạt được ngay cả túi trữ vật cũng không chứa nổi, trong lòng Phí Vọng Bạch vui mừng đến mức muốn cười ra tiếng, hai nhà Lý Úc tranh chấp, ngược lại là Phí gia hắn đắc lợi lớn nhất.

Phí Vọng Bạch dùng giày trắng lau hai cái trên mặt đất, trong lòng kiêu ngạo thỏa mãn vô hạn, máu đỏ tươi chảy đầy đường, đạp trên đường đi hai bước, liền thấy một nam tử trung niên lăng không mà đứng, thi thể chất thành đống cao, để tránh bị lửa thiêu.

"Tưởng huynh..."

Phí Vọng Bạch hỏi một tiếng, liên thấy giọng nói của Tưởng Hợp Càn sa sút, chậm rãi nói: " Dù gì cũng là thân thích, chớ để lửa đốt đi, Úc gia sẽ tự dẫn người tới chôn vùi."

Phí Vọng Bạch im lặng, Tưởng Hợp Càn là tiên tu Trúc Cơ, trong mười mấy hơi thở liền xử lý sạch sẽ những việc nhỏ này, Phí Vọng Bạch chắp tay nói:

"Hợp Càn huynh, lân này ngươi đã ra sức, tài vật thu được trong phường thị này, ta và ngươi cũng chia một phần."
Bình Luận (0)
Comment