Chương 532: Nguyên Tư bái Kiến
Chương 532: Nguyên Tư bái KiếnChương 532: Nguyên Tư bái Kiến
Chương 532. Nguyên Tư bái Kiến
"Xem ra cũng thật thà chất phác."
Lý Uyên Giao nhìn bóng lưng của hắn, thản nhiên nói, Lý Uyên Bình tái nhợt mặt gật gật đầu, thâm nói:
"Thứ mạch tuy đông nhưng thiên phú lại không được như ý, nhiêu người như vậy cũng chỉ xuất hiện một mình hắn, thậm chí ngay cả tu sĩ tạp khí cũng chỉ có một mình Thu Dương thúc.
"'Ừm"
Lý Uyên Giao gật đầu, đặt chén ngọc lên bàn, đáp:
"Đúng là có chút ít, chỉ sợ sẽ lộ ra chân tướng."
Dù sao đời nào của dòng chính Lý gia cũng xuất ra linh khiếu tử, mỗi người đều có thiên phú tốt hơn người trước. Dòng dõi đông đảo, nhưng phàm nhân cũng nhiều thế nên kéo theo tỉ lệ cao đến đáng sợ này giảm xuống một chút, chi mạch lại quá mức uể oải, nhiều năm như vậy cũng không xuất hiện thiên tài nào ra dáng, khó tránh khỏi khơi dậy sự nghi ngờ trong lòng người khác.
"Bình đệ có ý gì?"
Trong lòng Lý Uyên Bình sớm đã có tính toán nhưng vẫn nhìn về phía huynh trưởng Lý Uyên Giao, thấy hắn hỏi, Lý Uyên Bình chậm rãi gật đầu, đáp:
"Xuống tay từ hai đầu, chỉ mạch lấy tội danh cắt giảm hộ khẩu, cổ vũ tu sĩ ở rể cải cách họ, chủ mạch thì mở rộng ra nhiều nhánh làm phong phú dân... Mấy năm qua tiểu đệ một mực mày mò những chuyện này.'
Lý Uyên Bình dừng một chút, sắc mặt có chút âm trầm, giải thích:
"Dù sao cách trừ tông miếu cũng là chuyện lớn, đánh vào điểm đau của chi mạch, cách này còn đau đớn hơn việc đổi Lý thành Diệp, vẫn phải từ từ."
Lý Uyên Giao gật đầu, nhìn chằm chằm vào Lý Uyên Bình, thấp giọng nói:
"Ta cũng có một biện pháp tốt."
"Xin rửa tai lắng nghe."
Lý Uyên Bình ngẩng đầu nhìn, Lý Uyên Giao mở miệng nói:
"Hiện giờ trong chỉ mạch có rất nhiều kẻ phong lưu và vô lại, mặc dù chính viện có rất nhiều tu sĩ nhưng cũng không thể mỗi ngày đều tốn thời gian tu hành để kiểm soát ở tộc nhân nên dần dần có chút lực bất tòng tâm, còn có mấy tên ngu xuẩn bị họ khác chơi đùa xoay quanh."
Giọng nói của hắn trâm thấp, phiêu phiêu đãng đãng trên không trung:
"Nếu có thể có một trận đại chiến, theo lệ phân phối đệ tử trong tộc làm tướng, trừ đi lương tâm, nhất định có thể khiến cho Thượng Nhất Thanh giảm gánh nặng."
Thời niên thiếu của Lý Uyên Giao chinh chiến sa trường, tại Sơn Việt giết vô số người, khi đó Lý Uyên Bình còn chưa sinh ra, đợi đến lúc sinh ra rồi thì Lý Uyên Giao đã thu lại tính tình, ngày đêm cùng hắn nói chuyện, không thấy hung thái gì.
Hôm nay nghe xong lời này mới hiểu được vì sao năm xưa cha Lý Huyền Tuyên luôn nhắc Lý Uyên Giao sát tính quá nặng, yên lặng hít một hơi, hỏi:
"Cùng nhà ai đại chiến?"
"Cũng chưa chắc là đại chiến, chẳng qua là ý nghĩ mà thôi."
Lý Uyên Giao cười ha hả, cười khanh khách nhìn chằm chằm vào thư của Đông Sơn Việt trên bàn, ôn hòa nói:
"Đông Sơn Việt hiện giờ cũng bị quý tộc chiếm cứ, năm đó cần những quý tộc này kiểm soát Ô Ma Lý nhưng hiện giờ Điền gia đã thành sự, giữ bọn họ lại chẳng qua là tham ô linh vật, chiếm cứ linh điền mà thôi."
Hắn nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói:
"Một là sâu bọ trong tộc, hai là quý tộc Sơn Việt, trước khi ma tai đến nhất định phải xử lý sạch sẽ hai chuyện này để ngừa sau này khi gia tộc suy yếu sẽ bị cho hai con sâu bọ kia ăn sống nuốt tươi sống."
Tiêu gia, Phụng Ưu Phong.
Hồ nước lạnh trong vắt hơi gợn sóng, linh thảo bên bờ xiêu xiêu vẹo vẹo mọc lên, Tiêu Sơ Đình từ trong Thái Hư đạp mây đi ra, ngồi xuống trên tảng đá cao nhất.
"Thượng Vu Hà Huyết Tam Cửu Tính thật sự là rất hoành tráng."
Tiêu Sơ Đình vuốt râu, trong lòng tràn đây cảm khái, đạo kim quang kia chớp động trọn vẹn hơn mười hơi thở ở trong Thái Hư, toàn bộ Tử Phủ của Ngô Việt đều bị kinh động, trong lòng tràn đầy cảm xúc khi nhìn thấy cảnh tượng kim tính hiếm thấy, trăm năm chưa thấy được này.
"Dù sao Khánh Tế Phương cũng còn trẻ, suy bụng ta ra bụng người, thật sự cho rằng những Tử Phủ này bất kể rơi vào tình huống nào cũng đều tham sống sợ chết, sẽ khuất phục Trường Hoài Sơn bọn hắn." Ngẫm lại bộ dạng kinh hãi của Khánh Tế Phương khi bị Thượng Vu Kim Tính đụng tới, trong lòng Tiêu Sơ Đình có chút thoải mái.
"Giang Bá Thanh... Từ khi Đoan Mộc Khuê ngã xuống, Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn mất đi tung tích, hắn tự biết mình không còn nhiều thời gian nữa... Chỉ là không cam lòng nên luôn xông vào những rắc rối mới chịu chết..."
Năm đó Giang Bá Thanh đứng trong hư không Thái Hư của Lê Hạ quận, khí tức có thể so với Tử Phủ đỉnh phong dọa một đám Tử Phủ của Thanh Trì Tông không biết phải làm sao mà trơ mắt nhìn Giang Bá Thanh giật dây đùa nghịch mọi người như con rối, không có một người nào dám lên tiếng.
Lại quay đầu nhìn xem hôm nay, hắn ở Thanh Trì Tông sống tạm cẩu thả hơn mười năm, bị buộc tự tổn hao kim tính đoạt xá đạo cơ, lưu lạc tứ phương, cuối cùng lựa chọn bỏ mạng để làm bị thương một tiểu bối, thật sự làm người ta phải thổn thức.
"Cũng là xui xẻo, hết lân này tới lần khác khi Đoan Mộc Khuê ngã xuống, hắn cũng hết thọ rồi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không có cơ hội chuyển thế..."
Hắn lấy cần câu ngọc trắng ra, đặt ở trên tảng đá, vừa chuẩn bị kích hoạt thần thông nhìn xem gân đây có vật gì tốt thì bên tai liền vang lên một giọng nói ôn hoà:
"Cung nghênh lão tổ về núi, Nguyên Tư đến bái kiến!"