Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 534 - Chương 534: Huynh Đệ Nói Chuyện

Chương 534: Huynh Đệ Nói Chuyện Chương 534: Huynh Đệ Nói ChuyệnChương 534: Huynh Đệ Nói Chuyện

Chương 534. Huynh Đệ Nói Chuyện

Điền Hữu Đạo dù sao cũng là bá phụ của Lý Huyền Phong, bối phận trong nhà rất lớn nên có tư cách những nói lời này, Điền Trọng Thanh thấy thế không nhịn được mà âm thâm thở dài:

"Trong tộc chỉ có bá phụ mới có thể nói lời này..."

“Trọng ThanhI"

Điền Hữu Đạo khẽ gọi, Điền Trọng Thanh vội ngẩng đầu lên, thúc cháu liếc nhìn nhau, mặt Điền Hữu Đạ tràn đầy vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói:

"Nói đến việc này... Hiện tại nhà ta có được uy thế như vậy, nhìn thì có vẻ như là do hai thúc cháu ta trước sau đột phá Luyện Khí, Điền thị có nhiều người có linh khiếu xuất hiện làm trụ cột vững vàng, được chủ gia tín nhiệm cho kiểm soát Sơn Việt, thế nhưng Trọng Thanh...'

Hắn nhìn cháu trai, thấp giọng nói:

"Ngươi phải hiểu được, uy thế và quyền lực của nhà ta chỉ có mình ta mà thôi!"

Điên Trọng Thanh gật đầu, hiện tại hắn đã thành gia lập nghiệp nhiêu năm, con cháu rất nhiều nên cũng trưởng thành hơn rất nhiều, buồn bực nói:

"Nhâm thị và Đậu thị thuộc bá mạch, hiện tại có Hi Minh công tử tài khoa có thể đi theo, Liễu thị đã suy tàn, Từ thị một lòng muốn ở trong quân doanh, đông không dính tây không dựa, nhưng đó là do họ không có gì phải lo lắng."

"Còn Điền thị ta..."

Điên Hữu Đạo chính là bá phụ của Lý Huyền Phong, Điền gia luôn luôn lấy thúc mạch làm đầu nhưng hết lần này tới lần khác Lý Huyền Phong đi tới Nam Cương Ÿ Sơn Thành, hiện tại lại không có con nối dòng, chính vì chuyện này mà đã khiến Điền gia không còn chỗ dựa.

Lý Huyền Phong nói là đi Ỷ Sơn thành đóng quân nhưng từ trước tới nay, những người đến thành này có mấy người là trở về được, mọi người không nói nhưng trong lòng đã coi như hắn sẽ không về được, những người còn lại thì không có cảm giác gì nhưng trong lòng Điền thị lại âm thầm bồn chồn.

'Không sai.'

Điên Hữu Đạo lắc đầu, đáp: "Ta chỉ sợ ngày nào đó ta gặp phải bất trắc, Điền thị sẽ tan nát giống như Liễu thị."

Điên Trọng Thanh do dự một lát rồi thấp giọng nói:

"Bá phụ, ngài xem... Đại công tử thì như thế nào?"

Lý gia đời này có Lý Hi Tuyền là lớn nhất, là Đại công tử, Lý Hi Trị thứ ba, Lý Hi Minh và Lý Hi Tuấn lần lượt là thứ bảy và thứ tám, còn lại còn có một người con gái và ba người con trai đều là phàm nhân nên đã bị đưa xuống núi.

Lý Hi Tuyên hiện đang phụ trách công việc ở Sơn Việt, xem như là công tử duy nhất xuống núi quản lý công việc của Lý gia, thuộc trọng mạch Lý Thông Nhai, Điền Trọng Thanh có tiếp xúc nhiều với hắn nên hiểu rõ, giải thích:

"Đại công tử rất lịch sự tao nhã, khẳng khái tình yêu, nếu hắn lấy thê thiếp là người của Điền thị, ta sẽ rất muốn có một mối quan hệ với trọng mạch, có lẽ có thể tìm được mối quan hệ với một cây 'đại thự"

"Trọng mạch đã sa sút một thời gian, nếu không có mẫu tộc( gia tộc bên ngoại) giúp đỡ thì đó thật sự là lựa chọn tốt nhất!"

Điên Hữu Đạo nhấp một ngụm trà, đáp:

"Ngươi thử đi, lúc trước ta tạo quan hệ với hắn, thấy hắn có độ lượng tao nhã, nhưng không đủ cứng rắn, là người dễ dựa thế, nếu có thể được hắn tín nhiệm thì không cần lo cho mấy đời sau."

Trong đại điện, Lý Uyên Bình mặc cẩm bào, khoanh chân ngồi, chiếc nệm dưới thân loé lên những luồng ánh sáng trắng trợ giúp hắn tiến hành ngưng thần, tránh quấy nhiễu.

"Gia chủ! Thư từ phía tây gửi tới."

Tộc binh đi lên khẽ gọi một tiếng, thấy Lý Uyên Bình đang tu luyện trong đại điện, nhất thời không dám tiến lên.

Gần đây Lý Uyên Bình rất ít khi được thoải mái, hắn cũng có thời gian rảnh rỗi để tu luyện, tuy rằng hiệu quả rất ít nhưng có còn hơn không.

"Mang lên đi.'

Lý Uyên Bình thở ra một hơi, đưa tay cầm lấy bức thư, sử dụng pháp quyết đặc biệt mở mật thư ra, đọc:

"Đông Hà đã đến hoang mạc phía tây, nơi đây gọi là Cốc Yên đại mạc, hai người đi theo đều rất cung kính, nơi này có rất nhiều lối đi, ta giống như một vị khách ở Cốc Yên Miếu dưới sự quản lý Kim Vũ tông, ba người hợp lực, bảy năm là có thể trở về."

"Được"

Mắt thấy phía tây có phương pháp thu thập [Kim Dương Hoàng Nguyên ], Lý Uyên Bình nhất thời mừng rỡ, nhìn mật thư trong tay, nghi ngờ nói:

"Nó được lấy từ ở đâu?"

"Bẩm gia chủ."

Tộc binh kia trả lời:

"Là do các thương nhân tạp khí trên đường mang theo."

Lý Uyên Bình giật mình gật đầu, lấy bút mực viết một chữ " Được”, lại viết chút lời động viên cùng cảm tạ, dùng pháp ấn của mình phong ấn rồi ném vào trong tay Đậu Ấp:

"Thưởng cho hắn chút linh đạo để hắn mang về."

Thật ra việc liên lạc không cần phiền phức như vậy. Từ thời thượng cổ đã có một loại truyên âm phù, chỉ là sau đó không biết tại sao loại phù này mất đi hiệu lực, hoặc là giá vô cùng đắt nên ít người có thể mua dùng.

Thu lại suy nghĩ, Lý Uyên Bình đem lực chú ý đặt vào chuyện trong nhà.

"Sơn Việt thì dễ xử lý."

Trước đó vài ngày, Lý Uyên Giao đã đề cập tới chuyện này với Lý Uyên Bình, sau đó không lâu liền vê núi tu hành, Lý Uyên Bình thì một lòng đặt ở việc giải quyết hai chuyện này.

Lý Uyên Bình đã sớm bất mãn với Sơn Việt nên đã âm thâm sắp xếp, chỉ là trong tộc có một đám con cháu khiến cho Lý Uyên Bình rất đau đầu.

"Thật giống như lời huynh trưởng... Tìm đâu ra đây..."
Bình Luận (0)
Comment