Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 537 - Chương 537: Vương Tâm 2

Chương 537: Vương Tâm 2 Chương 537: Vương Tâm 2Chương 537: Vương Tâm 2

Chương 537. Vương Tầm 2

Đặt chén ngọc xuống, Vương Tầm trịnh trọng đứng dậy, rũ tay áo rồi lui lại một bước, cung kính nói:

"Kính xin gia chủ cho mượn kiếm, nếu ta đạt thành công trên con đường từ luyện, ta sẽ vô cùng cảm kích!"

Vương Tầm chỉ nhẹ nhàng chắp tay, hơi cúi đầu nhưng không cúi xuống, lời nói mặc dù cung kính nhưng chỉ từ cử chỉ có thể thấy được một phần cao ngạo, Lý Uyên Bình cho rằng hắn xuất thân Tiên Tộc nên đương nhiên sẽ có điểm khác, nhưng chưa từng để ý tới sắc mặt của Vương Tầm hiện ra có vẻ lúng túng, ngay sau đó nói:

"Mệnh Số của Tầm đang ở trên người, không được khom người nói chuyện, sợ hại đến gia chủ, xin đừng trách!"

Lý Uyên Bình lần đầu nghe được những lời này, nhất thời hai mắt sáng lên, trong lòng nhớ kĩ nhưng không nói ra, đáp:

" [Thanh Xích] kiếm chính là bảo vật trấn tộc nhà ta, vừa là pháp khí cũng là tế khí, việc này rất nghiêm trọng, Uyên Bình còn phải báo cáo về tộc, xin trưởng bối định đoạt, kính xin chờ một chút.'

" Được, được, hẳn là phải như thế!"

Vương Tầm vội vàng gật đầu, đáp lại hai tiếng, Lý Uyên Bình đi ra ngoài, thì thâm vài câu với Lý Vấn ngoài cửa, đem chuyện kể ra chỉ tiết để cho hắn lên núi phục mệnh.

Nhìn hán tử ngốc này đi ra ngoài, Lý Uyên Bình liên trở về điện, trong lòng nghĩ:

"Người này có kiến thức khá rộng, mỗi câu đều là thông tin bí truyên của các tông môn, không bằng thừa dịp cơ hội hiếm có này để hiểu rõ hơn về vài thứ, đây là Chân Quân gia truyền, ngàn vàng khó mua."

Còn chưa kịp mở miệng, Vương Tầm đã kích động nói:

"Quý tộc truyền thừa kiếm đạo, cũng là họ Lý, sống ở Vọng Nguyệt Hồ, chính là tông tộc của Động Hoa chân nhân của Nguyệt Hoa Nguyên Phủ năm xưa sao?"

Lý Uyên Bình nghe cái tên xa lạ này, chỉ đáp:

"Cũng không phải, nhà ta được truyền từ Mộc Điền lão tổ, cũng chỉ là Trúc Cơ tiên tu, không thể biết được tổ tiên nên cũng chưa từng nghe nói tới tên chân nhân."

Vương Tầm gật gật đầu, cười nói: "Chân nhân họ là Lý, tên Giang Quần, là Kiếm Đạo Thông Thần, tại Kính Hoa quận ta cũng có nghe nói tới, năm đó cũng là cao tu trên Vọng Nguyệt Trạch.'

"Hóa ra là truyền nhân Tiên Phủ."

Nói đến việc này, mấy người dòng chính Lý gia cũng từng hoài nghi, tuy nhiên, thứ nhất là không có chứng cứ để kiểm tra, thứ hai là nhân quả trên người Lý Giang Quần quá lớn, Lý gia chẳng qua là tiểu thế gia, tránh còn không kịp, nào dám đi dính vào.

Lúc này mới nói sang chuyện khác, thử thăm dò con đường phục khí dưỡng tính, cười nói:

"Nghe nói phương bắc đã biến thành nơi Hồ Yết tu hành, không ngờ còn có đồng đạo của chúng ta."

“Chuyện này...

Vương Tầm dừng một chút, giải thích:

"Hồ Yết đi vê phía nam tuy đã tạo ra thế lớn cho Thích Tu nhưng phương bắc vẫn có rất nhiều sơn động và thánh địa ẩn dật, thậm chí còn có mấy nước nhỏ không chịu sự quản lý của thích tu... Huống chi..."

Hắn xấu hổ cười cười, đáp:

"Ta tu là phục khí dưỡng tính, ngàn năm trước còn đại chiến với Tử Phủ Kim Đan Đạo bên phía các ngươi, gần trăm năm rồi, tuy tình thế bức bách phải liên thủ nhưng thật sự không tính là đồng đạo..."

"Thì ra là thế! Là ta mạo phạm."

Lý Uyên Bình cười ha hả, trong lòng chợt nhận ra, tuy rằng có chút tò mò đối với cái gọi là phục khí dưỡng tính này nhưng cũng không dám nhìn trộm đạo thống nhà người khác, dù sao Tiểu Lang Quân trước mắt không rành thế sự chứ không phải ngu xuẩn, nói vài lời khách sáo thôi.

Vương Tầm thấy Lý Uyên Bình xin lỗi thì có hơi áy náy, vội vàng nói thêm:

"Đạo vô thiện vô ác, chỉ có người làm, ta không phải loại người lấy đạo thống luận thiện ác kia. Năm trước ta đến Tu Việt Tông cầu kiếm với Thượng Nguyên tiên bối, cũng trò chuyện với nhau thật vui...

“Thượng Nguyên chân nhân."

Lý Uyên Bình nghe cái tên này, đáp:

"Chân nhân chính là kiếm tiên dưới Kim Đan, chắc hẳn kiếm ý vô song."

"Quả thật lợi hại." Vương Tầm thở dài một tiếng, trên mặt một lần có vẻ ngưng trọng, đáp:

"Kiếm kia của hắn quá mức kinh người, một mặt là mờ ảo xuất trần, tiêu ma trảm ác, mặt khác thì như tuyết trắng, lạnh thấu xương, cho dù Chân Quân nhà ta cũng chưa từng gặp qua hai đạo kiếm ý trên một thân người như vậy."

Lý Vấn ở đầu này nhận được mệnh lệnh, cưỡi gió mà lên, trong viện trên núi thì hoàn toàn yên tĩnh, Lý Uyên Giao mặc một bộ đồ màu đen đứng ở trong viện, mặt âm trâm bất động.

Tiêu Quy Loan lắng lặng kéo tay hắn mà không nói một lời, trên mặt cũng có vẻ sầu lo, bây giờ nàng cũng đã đột phá Luyện Khí, công pháp có sinh cơ bừng bừng, ôn thương giải độc.

"Huynh trưởng."

Vẻ mặt Lý Thanh Hồng ngưng trọng, nắm trường thương trong tay, im lặng, một lúc lâu mới nói:

"Nói thì nói như thế, đem một mình Bình đệ vứt ở dưới chân núi, trong lòng ta khó chịu vô cùng.'

'Chuyện này thì cũng không có biện pháp...

Lý Uyên Giao cắn răng, cụp mắt nói:

"Dù sao... Hôm nay đã không còn con đường sống nào khác nữa, trước khi thúc công quá đời, ta đã thê rằng hai người chúng ta tuyệt đối sẽ không xảy ra việc gì."

'Đưa trường thương kia cho ta đi!”

Lý Thanh Hồng buồn bực đáp một câu, Lý Uyên Giao hơi sửng sốt nhưng vẫn lấy ra một hộp ngọc trong túi trữ vật, thấp giọng nói:

"Lúc ta đến đây đã nghĩ kỹ rồi, đã thuận tay mang theo, thúc công nói thương này cương mãnh bá đạo, kiệt ngạo bất tuân, sợ người xấu lấy được sẽ làm giảm tuổi thọ của người ta, từ khi ta câm, ta cũng chưa bao giờ dùng qua, nếu không phải Luyện Khí đỉnh phong thì không thể giao vào trong tay ngươi."

"Nhưng nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, thương này trong tay ngươi sẽ giúp tăng thêm mấy phần khả năng chạy trốn..."

Hắn đưa hộp ngọc trong tay ra, Lý Thanh Hồng vội vàng tiếp nhận, sau đó ở cửa viện đột nhiên vang lên tiếng két két, mấy Luyện khí cùng khách khanh khác họ trong nhà đều vội vàng đến, Lý Uyên Giao kêu lên một câu, để mọi người đi vào trong viện.
Bình Luận (0)
Comment