Chương 546: Ăn Một Mũi Tên
Chương 546: Ăn Một Mũi TênChương 546: Ăn Một Mũi Tên
"Thật sự là buồn cười."
Ánh mắt Giang Nhạn đảo qua một đám phàm nhân gầy trơ xương, lập tức nhìn thấu ý nghĩ của Ma Môn, lạnh lùng âm thầm nói:
"Đâu phải để phòng thủ, chỉ là dùng để nuôi nấng yêu vật mà thôi."
“Choang!"
Cửa động trước mặt vừa mới mở ra, bên trên liền hiện ra trận pháp, pháp trận mê hoặc phát động, một đám phàm nhân lao ra ngoài giống như nổi điên.
'Aaa...
Giang Nhạn xen lẫn trong đám người, trước mặt liền đụng vào cái miệng lớn như chậu máu của yêu sói, răng trắng kia lóe lên ánh sáng sắc bén, một đám phàm nhân lại ngốc sĩ mà xông lên trên, trong lúc nhất thời máu tươi văng khắp nơi, uế vật bay loạn.
Hắn vòng qua một bên, không dám cưỡi gió mà lên nên đành phải co giò chạy như điên, nào ngờ yêu vật kia như là nhìn thấy vật hiếm lạ gì đó, nghiêng đầu cắn hắn.
"Đáng chết!"
Giang Nhạn hiện giờ đang bị thương nhưng cũng không phải là người mà tiểu yêu này có thể ức hiếp, một tát đánh cho con yêu sói này lảo đảo, đạp gió bay sát mặt đất, chật vật bay về phía nam.
Trên Ỷ Sơn thành.
Lưu Trường Điệp đã sớm đi xuống thành bảo vệ đại trận, Lý Huyên Phong cầm cung đứng ở một bên, Phí Dật Hòa đứng bên cạnh không nói một lời, lắng lặng nhìn đàn yêu thú lao tới.
Một đám tu sĩ còn lại câm cung hoặc câm trường thương, tĩnh khí ngưng thần, trên pháp khí sáng lên từng đạo pháp quang.
Những tu sĩ này không có tuyệt học gì, học kiếm hoặc là học thương đều là luyện ra kiếm quang hay thương mang bám vào pháp khí, dài một tấc mạnh mẽ, tự nhiên đều chọn đi học thương để được sống thêm mấy ngày.
Huống chỉ, cho dù tu ra kiếm khí hoặc là thương cương, thương cương vẫn có phạm vi lớn hơn kiếm khí một chút, có thêm cơ hội sống sót cho nên ngoại trừ mấy đệ tử thế gia thì trên tay những người khác đều cầm thương. Một đám người vận sức chờ phát động, sau lưng là mấy tu sĩ mặc áo xanh, phần lớn là Luyện Khí trung hậu kỳ chắp tay đứng, đều là đệ tử của Thanh Trì ở chỗ này áp trận.
"Gào!"
Đại Ưng ở xa rít lên, nhưng không dám tới gần, nhìn lại mấy cỗ thi thể yêu thú trên mặt đất, chắc hẳn đã bị Lý Huyền Phong bắn chết mấy con cho nên không dám tiến lên.
Qua nửa ngày, hơn mười con yêu vật tụ tập cùng một chỗ, lúc này mới dám chen lấn xông lên, đồng loạt hướng trên tường thành đâm tới.
"Đến rồi!"
Lý Huyền Phong kéo cung, một đám tu sĩ vội vàng thay đổi trận hình, bảo hộ hắn ta ở giữa, cầm thương phóng ra bùa chú để ngăn cản đòn tấn công của yêu vật thay Lý Huyền Phong, yêu thuật màu đen và pháp quang chạm vào nhau làm phát ra từng trận nổ vang.
“Hưu hưu hưu...
Chỉ qua mấy khắc, trên cung của Lý Huyền Phong phun ra từng đạo kim mang, dường như là đều có linh tính chui vào lỗ mũi những yêu vật này, đánh đến máu tươi đầy trời, lông thú bay loạn, đệ tử áo xanh sau lưng chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói với người bên cạnh:
"Sư huynh... Nếu không có người này, chỉ sợ đám tu sĩ không có mấy người có thể sống đến hôm nay."
Người phía trước hắn nhìn qua có vẻ có địa vị khá cao, hoàn toàn không để ý tới hắn, sắc mặt nghiêm túc, chậm rãi nhíu mày, ngưng thanh nói:
"Đây là... Nô binh?"
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm dưới thành, trong thủy triều máu tanh, nô binh kia chỉ bằng một cái tát đã đánh bay yêu lang, dùng loại tốc độ không thể tưởng tượng bay nhanh ra xa.
Yêu vật xung quanh cũng nhanh chóng tụ tập lại, nhao nhao nhào tới trên người hắn, có chút dễ thấy, nô binh này tự biết mình đã bại lộ nên dứt khoát cưỡi gió bay lên, như lưu tinh đánh tới rừng rậm phía xa.
Đệ tử câm đầu Thanh Trì Tông cười lạnh một tiếng, trong tay nặn ra một đạo pháp quang ánh vàng rực rỡ, đang muốn rời tay đi ra, nào ngờ đệ tử lúc trước nói cười một tiếng:
"Sư huynh, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu!" Hắn quơ quơ tay áo màu xanh, chuyển hướng người phía dưới, cười khanh khách nói:
"Cung thủ Lý gia kia, đem vật kia bắn xuống."
Tu sĩ áo xanh đầu trâu mặt ngựa này tùy tiện tiến lên một bước, hắn nói ra những lời khiến cho mấy tu sĩ Thanh Trì Tông đều phải liếc mắt qua. Lý Huyền Phong khẽ nhíu mày, đành phải thu cung lại.
Đám tu sĩ này phần lớn là đệ tử của Nguyên Ô Phong, chơi đùa với đám người mình không phải ngày một ngày hai, mà từ trước đến nay đám tu sĩ Phí Dật Hòa đều khúm núm, thấp thỏm nhìn về phía Lý Huyền Phong.
"Cạch...'
Lý Huyền Phong im lặng không nói gì, nâng trường cung màu vàng trong tay lên, thở ra một tiếng, ánh sáng vàng tụ lại đan xen vào nhau, ngưng tụ thành một mũi tên màu vàng trắng.
Con ngươi của hắn phản chiếu ra bóng người quần áo lam lũ kia, trường cung trong tay vô cùng sắc bén, nô binh kia dừng lại ở không trung giống như là báo động, quay đầu nhìn lại.
Thị lực của người tu hành vô cùng kinh người, hai người cách nhau trăm trượng lại có thể như đang đối mặt, Lý Huyền Phong đụng vào đôi mắt tràn đầy oán vọng của người kia thì có chút cảm giác quen thuộc, trong lòng khẽ động, tay buông lỏng.
Mũi tên sáng rực kia giống như sao băng kéo dài qua trời cao, lao thẳng đến người nọ, trong nháy mắt đã tới, đâm trúng vào người nọ, nô binh này giống như là chim gãy cánh, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống.
" Tốt!"