Chương 550: Khôn Khéo
Chương 550: Khôn KhéoChương 550: Khôn Khéo
"Trân Mục Phong."
Lý Ký Man ngẫm nghĩ cái tên này một chút, âm thầm ghi nhớ trong lòng, không kịp nói nhiều, chỉ nói một tiếng cám ơn rồi vội vội vàng vàng lao ra ngoài.
Nhìn Lý Ký Man vội vã ra khỏi điện, ánh mắt Trân Mục Phong nhìn chằm chằm vào đống hoa quả, chén vàng chén ngọc bay xeẹt qua, tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào vị trí ở trên cùng.
"Sơn Việt Vương chẳng qua chỉ là con rối mà thôi."
Trong miệng hắn nói lời này, bước chân thì bất tri bất giác đi tới, đặt tay thon dài trên ghế dài được chạm khắc nhiều hoa văn mà không nói một tiếng.
Người của Trần gia từ trước đến nay đều có thiên phú tốt, tu vi hiện giờ của Trần Mục Phong đã là Thai Tức tâng năm, ngoại trừ mấy người dòng chính chủ gia thì không ai có thể đuổi kịp hắn, trong lòng hắn vẫn có chút tự phụ.
"Huyết mạch chủ gia cao quý, đương nhiên không so được, nhưng Điền Trọng Thanh và Từ Công Minh chỉ là người lớn hơn ta mấy tuổi mà thôi... Xét về thiên phú và xuất thân thì ai có thể so được với ta..."
Hắn còn trẻ và có tham vọng nên trong lòng tự nhiên có dã tâm vô hạn, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào quyền vị này.
"Râm."
Trân Mục Phong nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dài này xuất thân, một đám tu sĩ mặc giáp trắng ở bên ngoài đột nhiên vén rèm đi vào, một người cung kính nói:
"Thiếu gia, tất cả đều đã bị bắt, ngài xem..."
Cánh tay của Trân Mục Phong như bị điện giật mà bật ra khỏi ghế, ho khan một tiếng, đáp:
'Đi thôi.
Lê Kính Trấn.
Lý Uyên Bình mặc cẩm y, cầm bút đỏ phác họa, trên bàn có chồng phiếu gỗ được xếp ngay ngắn, hơi ngẩng đầu lên đã thấy Lý Vấn sải bước đến gần, cúi đầu như ngọc trụ đẩy xuống, trâm giọng nói:
"Gia chủ, Ngọc Đình Vệ đã khống chế được toàn bộ người của Sơn Việt, Lý Ký Man đánh xe một mạch bay nhanh đến trong trấn rồi."
"Ừm"
Lý Uyên Bình đáp, vuốt cằm im lặng không nói gì, Lý Vấn đứng dậy thủ ở phía dưới, đại khái qua nửa ngày nghe thấy được một tiếng bước chân, một nam tử xông vào trong điện.
Người này có màu da nâu nhạt, mặc một bộ áo bào tráng lệ, hai tay nắm lấy áo bào sải bước nhanh đến trước mặt hắn, khuyu gối xuống, buồn bã nói:
"Gia chủ, Điền thị lòng lang dạ sói muốn độc chiếm Sơn Việt, dùng nó làm chỗ dựa... Nếu chúng ta thả hắn ra chỉ sợ sẽ gây thành họa lớn!"
"Ký Man?"
Lý Uyên Bình khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
"Điền thị là mẫu tộc thúc mạch, trung thành như một, sao có thể nói ra lời này!"
Sắc mặt hắn không chút lo lắng mà còn ẩn ẩn nét giận dữ. Hắn đẩy mộc giản như ngọn núi nhỏ trên bàn ra, lập tức rơi vương vãi dưới mặt đất, lăn đến trước mặt Lý Ký Man, lạnh lùng nói:
"Tội chứng của các bộ lạc Sơn Việt ở đây, mọi thứ đều có nhân chứng vật chứng! Ngươi có cái gì để nói!"
Những chứng cứ phạm tội này tất nhiên là do chính viện tộc thu thập, từng thứ đều là thật, chỉ có điêu dùng danh nghĩa của Điền gia dâng lễ, Lý Ký Man tuy không biết nội tình nhưng biết được những quý tộc này là ai, căn bản không dám cãi lại, chỉ đau khổ nói:
"Gia chủ! Tuy rằng đám người ở Sơn Việt bạo ngược thành tính nhưng từ đầu đến cuối vẫn là kiêm chế Điền gia, nếu giết sạch sẽ như vậy, Điền thị một mình nắm quyền, Sơn Việt Quốc mặc kệ hắn xoay xở nhưng cũng là mầm mống tai hoạ al"
"Ký Man đọc sử, Tưởng gia Vọng Nguyệt hồ dựa vào họ khác, cuối cùng chia năm xẻ bảy, bị Vu thị soán ngôi, vết xe đổ rõ mồn một trước mắt..."
Lý Uyên Bình bình tĩnh nhìn hắn, tựa hồ có chút dao động, thấp giọng nói:
"Ngươi muốn thế nào?"
"Xin gia chủ... triệu hồi Điên thị!"
Lý Ký Man quỳ rạp xuống, sắc mặt đỏ bừng, Lý Uyên Bình thấp giọng thở dài, nhìn qua người hai bên, trâm giọng nói:
"Tất cả lui xuống!" Thế là một đám binh giáp sột soạt ui xuống, Lý Uyên Bình lúc này mới thở dài một tiếng, bước nhanh xuống dưới đỡ y đứng lên, ôn hoà nói:
"Ký Man, ngươi làm cái gì vậy! Ngươi là người Lý gia ta, đương nhiên Điền thị không thể so sánh!"
Lý Ký Man nhất thời phản ứng không kịp, thấy Lý Uyên Bình thấp giọng nói:
" Điền gia có căn cơ sâu xa ở Sơn Việt khiến ngươi không duỗi tay chân được, ta đều nhìn thấy!"
Vẻ mặt hắn chân thành tha thiết, thành khẩn nói:
"Nhưng người Sơn Việt bạo ngược, tham lam hung ác, làm sao là thứ tốt đây? Nếu không trừ hai thứ này, Sơn Việt làm sao có thể rơi vào trong tay hiên đệ?"
Lý Ký Man cứng đờ mặt, trong khoảng ba hơi thở mới bùng lên tia lửa vui mừng, thất thanh nói:
"Gia chủ! Đây là... Gia chủ mưu tính sâu xa, ta còn xa mới kịp!"
"Ô¡."
Lý Uyên Bình kéo tay hắn, thân thiết kéo hắn đi lên bậc thang, trầm giọng nói:
"Điền thị có quan hệ trong tộc nhưng lại vô tội, làm sao có thể vô duyên vô cớ điều bọn hắn đi!"
Lý Ký Man liên tục gật đầu, sau đó thấy Lý Uyên Bình cười nói:
"Ta đã buông xuống ý chỉ điều Điền gia, đêm nay qua đi, đàn sói chết, mãnh hổ dời, toàn bộ Sơn Việt đều trông cậy hiền đệt"
"Gia chủ!"
Lý Ký Man rất cảm động, thấp giọng nói:
"Gia chủ suy nghĩ từng bước cho ta, ta lại hồn nhiên không phát giác... Rất hổ thẹn..."
Lý Uyên Bình lắc đầu, dặn dò:
"Một bộ phận tu sĩ quý tộc thì ta sẽ giữ lại cho ngươi sử dụng... Ngươi học trị quốc chi thuật hơn mười năm, kế tiếp thăng chức, chia ruộng đất, bảo vệ linh điền, nuôi thượng sĩ... Cũng không cần ta dạy ngươi chứ?"
"Tất nhiên là như vậy!"
Lý Ký Man vô cùng tự tin, kích động không thôi, đáp:
"Dùng công không bằng xử tội, kể từ đó áp giải một đám quý tộc đến trồng lúa, lại cho tiểu đệ chút thời gian bồi dưỡng tu sĩ, không đến năm năm, sản lượng Sơn Việt có thể tăng thêm hơn ba phần!"