Chương 551: Khôn Khéo 2
Chương 551: Khôn Khéo 2Chương 551: Khôn Khéo 2
Lý Uyên Bình vui mừng khôn xiết khi nghe thấy lời nói của hắn, hắn nói vài lời riêng, Lý Ký Man cảm ơn rồi lui xuống, lúc đến thì ủ rũ, lúc đi thì ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đợi đến khi hắn biến mất ở ngoài điện, nụ cười trên mặt Lý Uyên Bình chậm rãi biến mất, ngả người ra sau, lấy tay nâng trán, cầm lấy bút đỏ trầm tư.
"Lý Ký Man là người thông minh, hành động của Điền gia quá mức đột ngột, vì một mẻ hốt gọn một mẻ mà hành động quá quyết đoán, sớm muộn gì cũng sẽ hoài nghi đến đầu của ta... Không bằng chủ động nói rõ, hóa giải lòng nghi ngờ của hắn, còn có thể bán cho người ta một cái nhân tình..."
Hắn nhẹ nhàng gác bút đỏ lại, ho khan hai tiếng liền thấy một người đi lên, một thân ngọc giáp nhìn qua ổn trọng thành thật, quỳ một gối xuống, trâm giọng đáp:
"Báo gia chủ, mười ba thị tộc Sơn Việt dựa vào tội danh đã diệt hai nhà, bắt giữ chín nhà, còn lại hai nhà không hề phạm tội."
"'Ừm"
Một số thị tộc Sơn Việt vẫn biết cách kiềm chế bản thân cho nên hai nhà may mắn sống sót, Lý Uyên Bình gật đầu, nhìn những hộp rương lớn cùng hộp gỗ phía sau lưng được mang lên, nhẹ giọng nói.
"Thu hoạch như thế nào?"
Trân Mục Phong báo lại danh sách linh vật rôi mới đáp:
"Tổng cộng có ba mươi năm viên linh thạch, tất cả đều ở chỗ này."
Lý Uyên Bình bảo hắn đưa đồ xuống, ho khan một trận, âm thâm nghĩ:
"Đến lúc đó phái mấy khách khanh áp giải đồ vật đến Quan Vân Phong, tài chính trong nhà lại có thể buông lỏng, trì hoãn thêm vài năm, [ Uyển Lăng hoa ] có lẽ có thể nở, hẳn là có thể tốt lên."
Phường thị Quan Vân Phong.
Gió lạnh thổi qua, trước cửa có cây cột đung đưa, lá cờ màu đỏ thẫm treo trên đó lay động, chữ 'Lý' giãn ra khiến nó khá nổi bật trên không trung.
Trên cánh cửa đen kịt có hơn chục vết giãm đạp lưu lại, nhìn qua có chút gồ ghề, một nam tử trung niên cúi người khóm lưng, ngơ ngác ngồi ở trên ngưỡng cửa, kéo cằm nhìn qua.
Mãi đến khi một tu sĩ áo xám dừng chân, liếc hắn một cái, kêu to: "Vân lão đệ, đan dược nhà ngươi còn có hàng không.'
Cửa hàng Lý gia vài ngày trước xuất hiện mười mấy bình đan dược, hàng đẹp giá rẻ dẫn tới mọi người tranh đoạt, không tới một ngày đã bán hết, thế cho nên mỗi tu sĩ đi ngang qua đều phải hỏi một câu.
"Sớm đã bán hất."
Lý Uyên Vân ngẩng đầu lên, niệm một câu gì đó, người nọ vung tay áo lên rồi lẩm bẩm rồi đi.
Lý Uyên Vân cũng biết người này, hắn là tu sĩ Thai Tức thường đi vào trong phường thị, tu vi không cao, cũng không trêu chọc nổi Lý gia. Lý Uyên Vân mặc dù là phàm nhân nhưng cũng là dòng chính thế gia cho nên ít người dám động tới hắn.
Người này phẩy tay áo bỏ đi, Lý Uyên Vân thì tiếp tục cúi gầm mặt xuống trước bậc thang. Y hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, vốn đã già, cha là Lý Huyên Lĩnh vừa chết nên hắn càng nhìn càng già hơn.
"Thế gia dòng chính lại phải làm công việc tùy tùng..."
Lý Uyên Vân đã từng khen ngợi tộc quy quản thúc tộc nhân này nhất, hiện giờ quy củ này quản đến trên người hắn thì lại lộ ra vẻ không còn sảng khoái như trước, chỉ nhìn chằm chằm người lui tới, không biết làm sao.
Đợi trong giây lát, rốt cục cũng có một tu sĩ mặc áo bào màu đen dừng bước, chuông gió phía trước cửa leng keng vang lên, Lý Uyên Vân biết là tu sĩ luyện khí nên vội vàng đứng dậy cung kính nói:
"Mời tiền bối vào!"
"Ừm"
Giọng nói của tu sĩ này khàn khàn, đội mũ rộng vành rũ xuống không thấy được gương mặt, âm thanh trâm khàn khiến Lý Uyên Vân không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.
"HừtI”
Tu sĩ mặc áo bào đen này lạnh lùng nói một tiếng, Lý Uyên Vân vội vàng cúi đầu, đi theo vào trong phòng. Lý Thu Dương ở trong góc vội vàng ngẩng đầu lên, cười cười cung kính nói:
"Tiền bối trông hơi lạ, không biết là làm nghề gì?”
Lý Uyên Vân nghe xong giọng điệu này của Lý Thu Dương liền hiểu được hơn phân nửa là tu sĩ chính pháp Luyện Khí hậu kỳ thậm chí là Luyện Khí đỉnh phong, yên lặng rời khỏi một bước.
Tu sĩ mặc áo bào màu đen làm động tác gật đầu, nhìn chằm chằm hắn một hồi rồi lại nhìn quanh bốn phía giống như đang ước lượng giá trị của hàng hóa, diện mạo che giấu trong tấm lụa đen, mặc quần áo quái dị, trâm giọng nói:
“Nhìn xem vật này đi.'
Nói xong, y búng ngón tay làm lộ ra một viên ngọc châu đen nhánh, Lý Thu Dương vội vàng tiếp nhận, nhìn kỹ.
Ngọc châu này lớn chừng nắm tay, Lý Thu Dương đưa tay tiếp nhận chỉ cảm giác được tay hơi tê dại, có chút tối nên cái gì cũng nhìn không ra.
Lý Thu Dương nhìn một hồi cũng không phát hiện đầu mối gì, dùng linh thức dò xét, nghi ngờ nói:
"Linh vật này của tiền bối hiếm có, ta thật ra chưa thấy qua, cửa hàng nhà ta thu linh vật không nhiều lắm, kính xin tiên bối thứ lỗi... Có phải là linh vật cấp bậc Luyện Khí không?”
"Ha ha hal"
Tu sĩ mặc áo bào màu đen cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vỗ lên bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, Lý Thu Dương cùng Lý Uyên Vân sợ tới mức đều là sửng sốt, tu sĩ này nói:
"Mở cửa hàng, ngay cả linh vật cũng không biết được hết! Lê Kính Lý gia chỉ có trình độ này sao?! Buồn cười?!"