Chương 62: Làm chó sao có thể dễ chịu như làm chủ nhân chứ!
Chương 62: Làm chó sao có thể dễ chịu như làm chủ nhân chứ!Chương 62: Làm chó sao có thể dễ chịu như làm chủ nhân chứ!
Chương 62. Làm chó sao có thể dễ chịu như làm chủ nhân chứ!
Vạn Thiên Thương xê dịch bát trà, nghi hoặc mở miệng nói:
"Ta lại nghe nói lúc lệnh tôn quay trở vê chính là phàm nhân. .
Lý Thông Nhai cười khổ một tiếng, giải thích nói:
"Gia phụ ở trong nhà được một vị tiên tu chỉ điểm, luyện thành luyện khí, chinh chiến trong quân lại có được cơ duyên, luyện thành tiên cơ, vê phần vì sao bị phế đi tu vi cũng không tiện truyền ra ngoài."
'Là Thiên Thương vô ý!
Vạn Thiên Thương chắp tay một cái, trong lòng thầm nghĩ:
"Sợ là lúc tuổi trẻ luyện thành tiên cơ, trẻ tuổi nóng tính đắc tội với con cháu những đại tộc kia, cũng sợ là con cháu đại tộc kia trả thù phế thành phàm nhân."
Ngoài miệng tiếc rẻ mở miệng nói:
"Đáng tiếc đáng tiếc."
Vạn Thiên Thương nhìn qua Lý Thông Nhai ngậm miệng không nói, cắn răng một cái, rốt cục mở miệng nói:
"Không dối gạt Lý huynh, Thiên Thương lần này đến đây là hi vọng có thể dùng trận pháp truyền thừa bên trong tộc đổi lấy một đạo phù lục luyện khí đỉnh phong hoặc là trúc cơ, tru sát Cấp Đăng Tề kia!"
Lý Thông Nhai mới chợt hiểu ra, trong lòng thầm nghĩ:
"Ta đã nói Vạn Thiên Thương này làm sao trong lúc rảnh rỗi lại nhắc đến trưởng bối ta, thì ra gia hỏa này đánh chủ ý này!"
Lý Thông Nhai nhìn qua Vạn Thiên Thương trước mắt, trong chốc lát lúng túng không thôi, nếu như trong nhà có mấy tấm phù lục hay luyện khí trúc cơ kia, hắn tốt xấu gì cũng có thể thật sự cân nhắc lấy ra đổi lấy truyền thừa trận đạo của Vạn Thiên Thương, nhưng vệt trắng có thể cứu Vạn Tiêu Hoa kia lại căn bản không phải phù lục gì mà là Pháp Giám cảm nhận được địch tới nên mới phát ra công kích, cái này khiến cho Lý Thông Nhai không chỗ nào mở miệng.
"Vạn huynh, không phải là Thông Nhai không muốn trao đổi, thực ra là không thể. . "
Lý Thông Nhai há hốc mồm, phun ra một câu chính mình cũng không tin, trong lòng thở dài. Vạn Thiên Thương tất nhiên không chịu tin, một bên cau mày đau khổ thuyết phục, trân thuật lợi hại trong đó, trong lòng cũng âm thầm nghi ngờ:
"Đây rõ ràng là sự tình hai nhà đều vui vẻ, vì sao Lý Thông Nhai không nói tỉ mỉ, một bộ dáng vẻ không quá cảm thấy hứng thú thế này."
Thấy Lý Thông Nhai một mặt khó xử, Vạn Thiên Thương lập tức bừng tỉnh đại ngộ, lập lời thê son sắt mở miệng nói:
"Thông Nhai huynh yên tâm! Bên trong trận pháp truyên thừa này ngoại trừ Tỏa Hoa Thiên Trận quan hệ tới an nguy truyền thừa Hoa Thiên sơn nhà ta ra nên không thể tiết lộ ra ngoài, còn lại có mười đạo trận pháp Thai Tức cảnh, ba đạo trận pháp Luyện Khí kỳ một cái cũng không thiếu, một cái cũng sẽ không động, tuyệt đối là hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao đến trong tay quý tộc!"
Lý Thông Nhai thấy người này đã nói đến lời này, lập tức tâm động không thôi, đành phải sử dụng chiến lược kéo dài, gật đầu nói:
"Thông Nhai còn phải thương thảo lại với phụ thân và đệ đệ, sau đó lại nói lại với Thiên Thương huynh.'
“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!"
Vạn Thiên Thương vội vàng gật đầu, trong lòng cảm thấy việc này đã tám chín phần mười kết thúc, lập tức buông lỏng thở phào một cái, lại mở miệng nói:
"Loại đại sự như thế này tất nhiên là phải được lệnh tôn đồng ý, vậy ta liền chờ tin tức tốt của Thông Nhai huynh!"
Hai người lại hàn huyên vài câu, Vạn Thiên Thương cáo từ rời đi.
Đỉnh núi Lê Kính.
"Vạn Thiên Thương này ngược lại miệng lưỡi tốt."
Thần thức của Lục Giang Tiên nhìn thấy rõ rõ ràng ràng cử động của hai người, ý niệm trong lòng cũng bách chuyển thiên hồi.
"Uy lực Thái Âm Huyền Quang kia tương đương với tu vi toàn thân tu sĩ Ngọc Kinh Luân đỉnh phong hội tụ hình thành một lần công kích, bất cứ tu sĩ mới vào Luyện Khí kỳ nào đều phải bị thua thiệt, cũng khó trách Vạn Thiên Thương muốn tới đòi hỏi."
Đối với Lý gia, Lục Giang Tiên có thể nói là tương đối hài lòng, cả nhà đều dựa vào Huyền Châu phù chủng của hắn mà bước vào tiên đạo, mỗi người đều ngưng tụ một thân tu vi Huyền Châu phù chủng, có thể nói hưng phế đều nằm ở một ý niệm của Lục Giang Tiên, khiến cho Lục Giang Tiên rất có cảm giác an toàn. Mỗi một lần có khí tức cường hoành bay qua Đại Lê sơn, Lục Giang Tiên đều thành thành thật thật ngụy trang thành một tấm gương phổ thông, trốn ở trong rừng sâu núi thảm này, cũng không muốn trở thành đồ vật trong tay người khác, ai biết được những Tử Phủ Kim Đan kia có thủ đoạn thế nào, chưa hẳn sẽ không làm gì được loại tồn tại giống khí linh như hắn.
Tuy nói ở trong tay những người tu tiên kia Lục Giang Tiên hắn có khả năng khôi phục rất nhanh, nhưng làm chó cho người ta nào có chuyện dễ chịu như ngày ngày ở trong núi, mỗi một người nhận được Huyền Châu phù chủng cũng giống như một sợi xúc giác của Lục Giang Tiên hắn, vì hắn mà truyền đi tin tức, tìm kiếm bảo vật, mỗi lần một người đột phá đều giúp hắn tăng thêm pháp lực và thần thức.
"Làm chó sao có thể dễ chịu như làm chủ nhân chứ!"
Lục Giang Tiên tự lẩm bẩm, nhìn phù chủng mà mình dựng phục ra che chở cho dáng vẻ sinh cơ bừng bừng của Lý gia, trong lòng cực kì hài lòng.
Nhưng thay góc độ khác mà nghĩ, nếu như mình là người của Lý gia, một thân tu vi bị một món khí cụ nắm giữ trên tay, đổi thành Lục Giang Tiên cũng tuyệt đối không thể nhẫn nại, sẽ muốn nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy được quyền khống chế, người của Lý gia mặc dù thông minh tài giỏi, nhưng cũng đa nghi hùng đoán, cho nên Lục Giang Tiên từ đầu đến cuối vẫn không biểu hiện thần trí, mà chỉ duy trì một bộ dáng hoàn toàn làm việc bằng bản năng.
Về phần trận pháp truyền thừa của Vạn gia, Lục Giang Tiên cũng tâm động không thôi, không biết lấy một thân linh kính như hắn làm môi giới để bày trận sẽ có hiệu quả như thế nào?