. .
Một kẻ có đẳng cấp như Thiên Cơ Lâu chủ, làm sao mà không tiên đoán được bên trong Mị giới cũng không hề đơn giản, mà còn chứa đựng một điều đáng sợ như vậy?
“Thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ không tầm thường, nếu như hắn muốn giết chúng ta, thì không cần phải rắc rối như vậy, cũng có khả năng là số tài sản mà Hàn Tuyệt mang đi không đủ, không thể nào tra xét được bí mật chân chính bên trong Mị giới.”
Bóng người bao phủ trong sương mù màu đen, trầm giọng nói. Lời này vừa nói ra.
Tô trường Lạc đã trầm mặc.
Những thứ trong tay Hàn Tuyệt đều là do hắn đưa cho, trong lòng hắn đại khái có thể biết được là chừng đấy thứ có thể đổi lấy được bao nhiêu tin tức, dù gì thì ngay từ đầu hắn cũng chỉ tính toán, tìm được tung tích của Minh đế mà thôi.
Còn về lá bài tẩy của Minh đế, thì hắn chưa từng nghĩ đến. Ai có thể ngờ đến.
Tin tức về tung tích của Minh đế cũng không đáng giá, mà thứ chân chính đáng giá chính là con át chủ bài trong tay nàng ta?
Nếu như bọn họ biết trước, trong tay Minh đế còn có một cái một nhánh sông Hoàng Tuyền, thì cho dù là có bị đánh chết bọn họ tuyệt đối sẽ không bước vào Mị giới nửa bước.
Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ như vậy, chỉ có chủ thượng đích thân hành động, mới có khả năng chống lại.
“Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, vẫn nên tìm cách rời khỏi nơi này thì hơn.”
Tô trường Lạc trầm mặc nửa ngày, nhanh chóng nói.
Hắn nhìn thoáng qua nhanh sông dài cách đó không xa, đang nhanh chóng tuôn trào về hướng này, trong rùng mình một cái, lúc này, đã có vô số quân tinh nhuệ của Địa Phủ bị bao phủ trong đó.
Ngay tức khắc sẽ lan đến trước mặt đám người bọn hắn.
Nếu như đám người mình cũng bị bao phủ bên trong, chỉ sợ là muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.
Đến ngay cả thần hồn của Tiên Vương mà còn bị cầm tù, thì đám người có tu vi Trường Sinh cảnh như bọn họ, chỉ sợ còn chẳng quấy lên được một cái bọt sóng nữa là.
“Đây không phải là Hoàng Tuyền đích thực, nên chúng ta cũng không phải là không thể thoát ra được.”
Bóng người bao phủ trong sương mù màu đen, ánh mắt nhìn lướt qua phía sau, trầm giọng nói đến: “Nhưng mà............”
“Trước khi rời đi, ta muốn thử một lần, phải chăng là Hoàng Tuyền này thật sự có được uy lực như trong truyền thuyết hay chỉ là tốt mã dẻ cùi.”
“Ngươi điên rồi hả?”
Tô trường Lạc giật mình thất sắc.
Thân là người của Địa Phủ, chẳng ai có thể biết rõ uy lực của Hoàng Tuyền hơn bọn họ.
Bất kể là người sống hay là vong linh, một khi bước vào trong đó, thì đều vĩnh sinh vĩnh thế không thể siêu thoát, bao gồm cả Tiên Vương cho đến những sinh linh bình thường đều là như thế.
....
Vào lúc này, đi thăm dò con át chủ bài của Minh đế thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!
“Không thử xem thì làm sao biết?”
Bóng người bao phủ trong sương mù màu đen kia tiến lên một bước, khí tức quanh thân tuôn trào, đánh nát bầu trời, sương mù màu đen quanh người hắn bao phủ chư thiên.
Mà bản thân hắn phảng phất như hóa thân thành một ma chủ vô thượng.
Một đôi bàn tay lao ra từ trong đám sương mù màu đen, một chiêu này làm khiếp sợ lòng người, chẳng có người nào dám đối đầu, sắc bén đến mưc cực hạn, phảng phất như nghịch chuyển âm dương ngũ hành.
Toàn bộ Mị giới đều đang rung lắc, gần như là sắp nứt vỡ ra.
“Không hổ là người có tu vi Trường Sinh cảnh, đối mặt với nước sông Hoàng Tuyền cùng với lục đạo luân hồi, nhưng vẫn có thể phát huy được thực lực như vậy, khiến cho người ta bội phục.”
“Đáng tiếc là các ngươi đã quá coi thường ta.”
Minh đế lạnh lùng mở miệng.
Ánh sáng cả người nàng bắn thẳng lên chín tầng trời mây, chiếu rọi hàng tỉ vạn dặm, lấp lánh như ngọc, ma uy ngập trời, uy nghiêm mà cường đại, khi đối diện với một đòn này, nàng cũng không có ý định chống lại.
Mà là bàn tay trắng nhẹ vung, nước sông Hoàng Tuyền sau lưng này bỗng nhiên quay cuồng, một cơn sóng lớn cao tới mấy chục vạn trượng, nối liền đất trời, từ không trung dội thẳng xuống dưới.
“Rào!”
Một tiếng vang nhỏ.
Nước sông rút xuống.
Trùm lên bóng người bao phủ trong đám sương mù màu đen kia.
“Tại sao lại........?”
Tô Trường Lạc ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi bóng người bao phủ trong đám sương mù màu đen kia, thực lực của hắn khủng bố đến mức nào thì chẳng có ai có thể biết rõ hơn hắn, dù sao thì hai người cũng đã dốc lòng cho Địa Phủ nhiều năm.
Hai bên có những lá bài tẩy nào thì cũng không nói chính xác được, nhưng cũng biết được bảy tám phần. Nhưng kết quả thì sao?
Vừa mới đối mặt với nàng thì người đã chẳng còn.
Cũng không phải là vì thực lực của Minh đế quá mạnh, mà là con bài tủ của nàng quá mứ quỷ dị, căn bản là khó lòng phòng bị.
Ngay cả một người có cùng cấp bậc mà cũng không chống đỡ được, Tô Trường Lạc tự nghĩ nếu như là hắn xông lên thì phỏng chừng cũng có kết cục giống nhau.
“ Truyền thừa của Địa Phủ mà người này có được chỉ sợ là cũng không thua kém gì chủ thượng.”
Tô Trường Lạc lẩm bẩm nói.
Chủ thượng nhà mình đúng thật là còn có rất nhiều lá bài tẩy, nhưng rốt cuộc là có lợi hại như Minh đế không, thì ngay cả hắn cũng chẳng thể nói được.
Thậm chí.
Theo như hắn nghĩ thì.
Nếu như lúc này chủ thượng nhà mình đến đây, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của Minh đế.
“Ngươi tùy tiện dẫn dắt nước sông Hoàng Tuyền, thì chắc là cũng có ảnh hưởng cực lớn để bản thân mình, ta không tin là ngươi chỉ dựa vào thực lực Chân Tiên cảnh là có thể giữ vững được trạng thái bây giờ!”
Tô Trường Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Minh đế, trầm giọng nói.
“Thả người vừa rồi ra, ta có thể lập tức rời khỏinơi này, từ đây vĩnh không bước vào Địa Tiên giới!”
Đây đã là cực hạn của hắn.
Lúc này.
Không có khả năng mang được Minh đế quay về.
Bây giờ, điều duy nhất mà hắn có thể làm đó là chuộc người vừa rồi về, nếu như không thể mang được Minh đế về thì cũng đành vậy, mà còn tổn thất thêm mấy vị Trường Sinh cảnh.
Chỉ sợ là đợi đến khi chủ thượng xuất quan, hắn không thể thoái thác tội lỗi của mình. Dù gì thì.
Tuy rằng trong Địa Phủ có không ít người có tu vi Trường Sinh cảnh, nhưng cũng chẳng nhiều như rau cải ngoài chợ, trước đây đã bị Thiên Cơ Lâu chủ chụp chết ba vị.
Hôm nay lại tổn thất mất vài vị ở Mị giới, thì thực sự Địa Phủ sẽ đại thương nguyên khí.
“Thả người vừa rồi ra?”
Minh đế đứng trước đại dương mênh mông, vạt áo tung bay, nàng không hề làm ra những động tác dư thừa, gần như chỉ tùy ý đứng thẳng, thì đã có thể dẫm các loại thiên địa đạo văn dưới chân.
Chương 634. Các ngươi không thoát được đâu.. .
Gần như là vạn tộc trong đất trời đều phải thần phục, đáng sợ đến mưc cực hạn. Vào thời khắc này.
Mặc dù thực lực của nàng chỉ mới đạt đến cảnh giới Chân Tiên, nhưng cộng thêm nước sông Hoàng Tuyền cùng với lục đạo luân hồi, phảng phất như khiến cho nàng trở thành chủ nhân của Địa Phủ vào thời viễn cổ.
Từ thời viễn cổ hồi sinh trở về.
“Trên đời này, đúng thật là có người đi vào trong Mị giới mà còn có thể toàn thân trở ra, nhưng trong số những người này cũng không bao gồm các ngươi!”
Giọng nói của Minh đế lạnh lùng nói.
Vốn dĩ.
Nàng muốn nói.
Bất kỳ ai lạc vào Mị giới thì chỉ có một con đường chết mà thôi, nhưng vào thời khắc mấu chốt, nàng bỗng nhiên lại nhớ tới Thiên Cơ Lâu chủ.
Những người có đẳng cấp như Thiên Cơ Lâu chủ kia chỉ sợ chẳng tốn chút sức lực nào để đi Mị giới một chuyến. Còn nếu như đối phương muốn rời đi thì căn bản là mình cũng không giữ người lại được, vì vậy thay đổi cách nói khác.
Nhưng mà với cách nói này, đã đủ để làm cho đám người Tô Trường Lạc run rẩy dữ dội.
“Minh đế, ngươi muốn đối đầu với Địa Phủ sao?”
Tô Trường Lạc trầm giọng nói.
“Nực cười.”
Minh đế cười lạnh một tiếng, mày liễu dựng thẳng lên, quát khẽ: “Là các ngươi chạy vào giới này, muốn đối đầu với ta, chứ không phải là ta muốn đối đầu với các ngươi!”
“Minh đế ngươi chớ quên.”
Tô Trường Lạc đưa mắt đánh giá chung quanh một cái, yên lặng lui ra phía sau một bước, nhưng ngoài miệng vẫn không hề yếu thế, lạnh giọng nói: “Chủ thượng của chúng ta cũng có truyền thừa của Địa Phủ.”
“Nếu hôm nay chúng ta xảy ra chuyện gì ở đây, chỉ sợ ngươi gánh không nổi lửa giận của chủ thượng chúng ta đâu!”
“Đến lúc đó một Tiên Vương đến đây, đừng nói là ngươi, ngay cả thế giới nhỏ này, chỉ sợ cũng sẽ hóa thành cát bụi!”
“Tiên Vương?”
Sắc mặt Minh đế khẽ biến.
Ngay khi đám người Tô Trường Lạc thở ra một hơi nhẹ nhõm, cho rằng đã hù dọa được Minh đế, thì giọng nói lạnh lùng của Minh đế lại chậm rãi truyền đến.
“Tiên Vương thì đã sao?”
Một tay nàng nâng lên, hơi ép xuống..
“Rào!”
Nước sông Hoàng Tuyền vô tận lập tức sôi trào, bọt nước càng quét không trung, lấp đầy mỗi một ngóc ngách, mang theo khí tức vãng sinh ầm ầm đổ về từ khắp bốn phương tám hướng.
Còn chưa tới gần.
Thhì hình bóng của tử vong đã lấp đầy trong lòng mỗi người.
“Không hay!”
“Mau lui lại!”
Tô Trường Lạc giật mình thất sắc, cao giọng hô. Mà bản thân hắn.
Thì lại hóa thành một tia sáng liều mạng bay về hướng xa, chỉ cần rời khỏi nơi này, thì còn có cơ hội bắt đầu lại tất cả mọi thứ.
Nhưng nếu như tất mọi người đều phải nằm lại nơi này, thì tất cả mọi thứ cũng coi như là kết thúc.
“Các ngươi không thoát được đâu!”
Minh đế lạnh lùng mở miệng.
Nàng gần như là hòa làm một với mảnh đất trời này, bàn tay trắng nhẹ vung lên, khe nứt không gian vốn nằm ở kia bắt đầu khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chỉ trong giây lát.
Nó đã hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vế nào trước mắt đám người Tô Trường Lạc.
“Không!”
Tô Trường Lạc hét lớn một tiếng, đánh ra một quyền, phanh một tiếng, vòm trời bị đánh nát, sau đó phía sau lộ ra chính là thế giới hỗn độn vô biên vô tận .
Mà cũng không là Địa Tiên giới vốn có.
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Trường Lạc hoàn toàn ngớn người.
Thẳng đến lúc này, hắn mới hoàn hồn lại, bản thân hắn đã nhận được quá ít tin tức, những hiểu biết của hắn về Mị giới căn bản chẳng còn bằng một hạt cát trong sa mạc.
Thế giới này đã bị Minh đế khống chế, ở chỗ này, nàng ta chính là chúa tể chí cao vô thượng, mà đám người mình lại còn ngây ngốc chạy tới chịu chết.
Trên đời này còn có chuyện gì nực cười hơn chuyện này không?
“Lên đường đi.”
Minh đế chậm rãi mở miệng. Giọng nói rơi xuống.
Nước sông Hoàng Tuyền vô cùng vô tận đổ về từ bốn phương tám hướng, nhấn chìm toàn bộ Mị giới trong đó, đám người Tô Trường Lạc còn chẳng kịp hét thảm một tiếng mà đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Nửa tháng sau.
Bên trong Huyền Quang giới là một mảnh thanh bình, sau khi không có thế lực khác đánh phá, Địa Phủ có thể nói là chiếm thế độc tôn, chỉ cần bọn họ không vô cớ sinh sự.
Toàn bộ Huyền Quang giới, không truyền ra bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng mà.
Dưới mặt ngoài tĩnh lặng này. bên trong Địa Phủ lại là một bầu không khí rất nặng nề. Lúc này.
Trong một đại điện.
Lục Trường Phùng đi tới đi lui, một thân áo giáp, ánh lên thứ ánh sáng sắt lạnh, một đôi mắt xanh u bắn ra thứ ánh sáng khiếp người, khiến cho người ta không rét mà run.
“Đã nửa tháng trôi qua, rốt cuộc thì đám người Tô Trường Lạc ra sao rồi?”
Lục Trường Phùng dừng bước chân, nhìn về hướng Địa Tiên giới, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc, theo lý mà nói, nếu như mọi thứ thuận lợi thì bọn họ đã trở vè từ lâu rồi.
Nếu như gặp phải chuyện khó giải quyết, cũng nên trở về báo tin mới phải. Những mà đã nửa tháng trôi qua rồi.
Đừng nói là truyền tin, toàn bộ đám người đi theo Tô Trường Lạc giống như là đã lặng yên không một tiếng động bốc hơi khỏi thế giới này.
Nếu hồn bài của bọn họ không phải vẫn sáng bình thường, thì e là hắn đã hoài nghi, những người đó đã bị Minh đế dùng một lưới bắt trọn rồi.
“Hàn Tuyệt!”
Lục Trường Phùng mở miệng nói. Bên ngoài cung điện.
Một người nam tử trung niên nghe được giọng nói, thân thể lập tức run lên, sau đó trên mặt xuất hiên nụ cười, tự nghĩ thầm bản thân hắn bị người của Địa Phủ, dùng thủ đoạn quỷ dị đưa đến Thiên Nguyên giới, sau đó lại bị thủ đoạn quỷ dị trực tiếp kéo về.
Cả đi lẫn về còn chưa mất đến mười ngày. Thời gian mặc dù có ngắn, nhưng công lao thì lại lớn.
Nếu như không có mình, thì làm sao mà Địa Phủ có thể tìm được tung tích của Minh đế chứ? Nghĩ đến đây.
Vị Lục Trường Phùng thống lĩnh này bây giờ lại gọi mình, chức là phong thưởng? Tuy là việc phong thưởng này tới chậm một chút, nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, Hàn Tuyệt không dám chậm trễ, bước vào trong điện, mới vừa tiến vào, đã cao giọng hô: “Tại hạ Hàn Tuyệt, bái kiến Lục thống lĩnh!”
“Ừ.”
Lục Trường Phùng không mặn không nhạt gật gật đầu.
Hắn quét mắt nhìn Hàn Tuyệt một cái, nhàn nhạt hỏi: “Trước đây khi đến Thiên Cơ Lâu, ngươi có chắc là không nghe nhầm vị trí của Minh đế chứ?”
“Tuyệt đối không có lầm!”
Chương 635. Cũng đã vỡ rồi.. .
Thân thể Hàn Tuyệt run lên, hắn ngửi được mùi bất bình thường trong câu nói này, lập tức thốt lời thề son sắt nói: “Tại hạ dùng tính mạng để bảo đảm, Minh đế tuyệt đối đang ở tại di chỉ của Địa Phủ, lời này do chính miệng Thiên Cơ Lâu chủ nói”
“Không thể nào có nửa phần sai lầm.”
Nói xong.
Giọng nói của Hàn Tuyệt trở nên trầm xuống vô số lần, thử nói: “Chẳng lẽ là lúc này đám người Tô thống lĩnh đã gặp phải chuyện rắc rối gì rồi sao.”
Hắn bất giác nhớ đến câu nói đầy ẩn ý kia của Thiên Cơ Lâu chủ trước khi mình rời khỏi Thiên Cơ Lâu:” Tìm được tung tích của Minh đế, nhưng lại không bắt được Minh đế sao??”
Nếu là như thế thì ngày vui chắc cũng sẽ rất náo nhiệt, nếu thực sự là Tô Trường Lạc không người bắt được người, nói không chừng sau khi trở về sẽ trút giận lên người mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Tuyệt bỗng cảm giác sau lưng lạnh run.
“Cũng chẳng phải là rắc rối gì, chỉ là một Minh đế mà thôi, chắc cũng chẳng thể nào tạo nên được sóng gió gì, dù sao cũng chỉ là cảnh giới Chân Tiên mà thôi.”
Lục Trường Phùng lẩm bẩm nói.
“Dạ dạ dạ.”
Hàn Tuyệt gật đầu như mổ thóc.
Nhưng trong lòng lại đang bồn chồn, tưởng tượng đến câu nói kia của Thiên Cơ Lâu chủ, cảm giác bất ổn trong lòng hắn càng trở nên nồng đậm lên, phảng phất như bất kỳ lúc nào đều có thể xảy ra chuyện xấu xảy ra.
Chẳng lẽ thật sự là đám người Tô Trường Lạc không bắt được Minh đế? Chắc không phải vậy đâu?
Tốt xấu gi cũng là người có tu vi Trường Sinh cảnh, mà còn không chỉ là một người, đối phó với một người vừa mới trở thành Chân Tiên, chưa nói đến chuyện có thể bắt tận tay, nhưng cũng có thể đè bẹp được chứ.
“Ngươi có tâm sự sao?”
Lúc này.
Lục Trường Phùng nhìn lại, một đôi mắt xanh lục gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt, tựa hồ như muốn nhìn thấu hắn, sau khi phát hiện ra sắc mặt của Hàn Tuyệt không đúng.
Hắn chậm rãi mở miệng.
“Không....”
Hàn Tuyệt cười cứng ngắt, sắc mặt đã lập tức trắng bệch.
Cái trán của hắn không tự chủ được mà rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn chỉ là một vị Đại Đế, đối mặt một người có tu vi Trường Sinh cảnh, thì ngay cả là đối phương không phô bày ra bất kỳ uy thế nào.
Đã làm cho hắn không thở nổi
“Ồ?”
Lục Trường Phùng sâu cay nhẹ giọng ồ một tiếng. Tiếng nói vừa dứt.
Ngoài điện.
Một bóng người bước nhanh đi đến, mới vừa tiến đến, người nọ liền quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt buồn bã nói: “Thống lĩnh đại nhân, không hay rồi!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Lục Trường Phùng ‘lộp bộp’ một tiếng, nhanh chóng mở miệng hỏi.
“Hồn bài của Tô thống lĩnh vỡ rồi” Người nọ lẩm bẩm nói.
“Cái gì?”
Lục Trường Phùng hít vào một ngụm khí lạnh, lần thứ hai lạnh lùng nói: “Hồn bài của Trần thống lĩnh thì sao?”
Trần Phong là một người khác, người mà cả người đều được bao phủ trong sương mù màu đen, hắn cũng giống như Lục Trường Phùng đã chết đi từ rất lâu rồi, có thể xem như là một người bất tử bất diệt.
Tô Trường Lạc đã chết kia thì còn dễ nói, dù sao thì Địa Phủ cũng có cách làm cho hắn hồi sinh. Nhưng nếu như là Trần Phong mà ngã xuống, thì đúng là tới công chiện rồi!
“Hồn bài của Trần thống lĩnh cũng........” Người nọ nhẹ giọng nói.
“Đây chẳng phải có nghĩa là...........”
Thân hình Lục Trường Phùng nhoáng một cái, trong ánh mắt của hắn nổi lên thần thái vô cùng nghiêm trọng, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đám người đi tìm kiếm Minh đế kia, chẳng ai còn sống sót sao?”
Đến ngay cả Tô Trường Lạc cùng Trần Phong đều ngã xuống, thì nững binh sĩ bình thường của Địa Phủ kia, làm sao có thể còn đường sống? Nghĩ đến đây.
Lục Trường Phùng bỗng nhiên xoay người, đô mắt gắt gao nhìn thẳng Hàn Tuyệt, trong miệng lạnh giọng nói: “Đây là tin tức mà ngươi mua được ở Thiên Cơ Lâu sao?”
“Này này này...”
......
Hàn Tuyệt hoang mang lo sợ.
Trong lúc nhất thời, căn bản là không biết phải trả lời như thế nào.
Chỉ là một Minh đế vừa mới bước vào cảnh giới Chân Tiên, còn chưa được mấy năm, tại sao lại có năng lực chôn vùi được toàn bộ đám người có tu vi Trường Sinh cảnh chứ?
Trong chuyện này có phải là có âm mưu gì không? Hay là có những người khác nhúng tay vào?
Ngay cả khi có người khác nhúng tay vào cũng không thể là người bình thường được. Cho dù là sau khi mấy cái thế giới hợp nhất với nhau, thì người có tu vi Trường Sinh cảnh chẳng qua cũng chỉ có một người mà thôi.
Nhưng mà người kia cũng đã bị thương nặng. Trừ phi là Thiên Cơ Lâu chủ nhúng tay vào.
Nhưng nếu như Thiên Cơ Lâu chủ muốn đối phó với Địa Phủ, thì căn bản là không cần vong vo nhiều như vậy, trực tiếp đánh thẳng tới cửa, chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của Địa Phủ thì căn bản là không thể chống đỡ được.
Nghĩ đến đây.
Hàn Tuyệt càng thêm hoảng loạn, hắn lẩm bẩm nói: “Đây đúng thật là tin tức mà tại hạ mua từ Thiên Cơ Lâu, chính miệng Thiên Cơ Lâu chủ nói có thể bảo đảm rằng Địa Phủ tìm được Minh đế.”
“Tìm được Minh đế?”
Lục Trường Phùng rùng mình, lạnh giọng nói: “Ngươi nói là tìm được Minh đế sao?”
“Này.........”
Hàn Tuyệt nghe vậy.
Trong ánh mắt hắn là một trận hoảng hốt, phảng phất như ngược dòng thời gian về lại lúc mình tiến vào Thiên Cơ Lâu kia. Ngay khi mình rời đi.
Thiên Cơ Lâu chủ đã từng trịnh trọng nói một câu, đó chính là tin tức này chỉ giới hạn trong việc tìm được Minh đế mà thôi. Nhưng vào lúc ấy theo như suy nghĩ của chính mình thì tìm được Minh đế chẳng phải là tương đương với việc bắt được Minh đế rồi sao? Ai có thể ngờ được giữa đường lại phát sinh biến cố lớn đến như vậy?
“Đây là do Thiên Cơ Lâu chủ nói cho vãn bối..........”
Hàn Tuyệt thấp giọng nói.
“Nếu như Thiên Cơ Lâu chủ chỉ nói cho ngươi biết là có thể tìm được Minh đế, thì ngươi không nghĩ đến bên trong những lời này có sơ hở sao? Trong tay Minh đế nắm truyền thừa của Địa Phủ, thì làm sao mà lại không có lá bài tủ được chứ?”
Chương 636. Trung thành tận tâm.. .
Cơn giận của Lục Trường Phùng không thể kìm chế được, hận không thể lập tức chụp chết con người trước mắt kia.
Nếu Thiên Cơ Lâu chủ cố ý thiết kể bẫy để cho bọn hắn nhảy vào thì cũng coi như thôi, nhưng bây giờ xem ra, dường như Thiên Cơ Lâu chủ còn âm thầm nhắc nhở Hàn Tuyệt nữa.
Nhưng căn bản là Hàn Tuyệt không để tâm. Thậm chí.
Trong quá trình gởi tin tức, căn bản là không nhắc đến chuyện này.
Nếu như hắn nhắc nhở trước một câu, thì làm sao Địa Phủ có thể tổn thất nặng nề như vậy chứ?
“Lục thống lĩnh, tại hạ oan uổng mà!”
Hàn Tuyệt run rẩy nói.
“Thật sự là khi Thiên Cơ Lâu chủ nói những lời này, trên người tại hạ đã không còn bất kỳ tài nguyên nào nữa, hơn nữa tin tức của Thiên Cơ Lâu luôn luôn quý giá, bởi vậy..”
“Bởi vậy, ngươi giấu luôn không báo?”
Lục Trường Phùng đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng, lời nói rét lạnh. Địa Phủ thiếu tài nguyên sao?
Không hề thiếu gì cả!
Nếu như Hàn Tuyệt nói ra tin tức này sớm hơn một chút, thì làm sao Địa Phủ phải đến nông nỗi này?
“Tại hạ cho rằng, trước mặt Địa Phủ chỉ với chút bản lĩnh của Minh đế thì căn bản không thể nào tạo được bất kỳ sóng gió gì, cho nên...”
Hàn Tuyệt ngập ngừng.
Nhưng câu nói kế tiếp, bất kể là như thế nào cũng không nói được nữa.
Hắn hiểu rõ.
Bởi vì một chút khôn vặt của mình mà toàn bộ Địa Phủ đã trả giá một cái giá thật lớn, đã tổn thất mất đi mấy người có tu vi Trường Sinh cảnh.
Muốn hoàn toàn khôi phục lại nguyên khí, còn không biết là phải đợi đến ngày tháng năm nào.
“Ha ha!”
Lục Trường Phùng cười lạnh một tiếng, mây đen vô tận quay cuồng quanh thân hắn, bản thân hắn lại giống như một thần ma thượng cổ đứng thẳng ở nơi đó, khí tức khủng bố vô biên.
Tuy rằng không hề làm ra bất kỳ hành động nào, nhưng lại khiến cho Hàn Tuyệt cảm thấy như ngừng thở. Loại uy thế này thật sự quá khủng bố.
Căn bản không thể nào khiến cho người ta sinh ra bất kỳ ý niệm chống cự nào, mặc dù muốn chống cự, thì cũng chỉ là phí công, sự chênh lệch giữa hai người giống như khoảng cách giữa trời và đất, kẻ mạnh muốn bóp chết người yếu hơn, chỉ cần một ánh mắt thì đã đủ rồi
“Người đâu.”
Lục Trường Phùng lạnh lùng mở miệng. Tiếng nói vừa dứt.
Hai tên quân tinh nhuệ của Địa Phủ bước vào, chắp tay hành lễ nói: “Thống lĩnh có gì phân phó?”
“Dẫn Hàn Tuyệt đi, nhốt hắn lại, chờ chủ thượng xuất quan sẽ xử lý.”
Lục Trường Phùng phất phất tay.
Hiện tại hắn hận không thể lập tức giết chết tên Hàn Tuyệt này, nhưng nếu như đối phương chết rồi, thì mình không thể nào bàn giao với chủ thượng được, chỉ có Hàn Tuyệt tồn tại mới có thể gánh nợ được.
Dù gì thì.
Tin tức này cũng là do hắn kiếm về.
Nếu không có tin tức của hắn, thì Địa Phủ cũng sẽ không tổn thất lớn như vậy.
“Lục thống lĩnh.........”
Hàn Tuyệt nghe thấy vậy, tức khắc sắc mặt đại biến, gần như là trong phút chốc hắn đã hiểu được tính toán của Lục Trường Phùng, nếu như bản thân mình đến gặp chủ nhân của Địa Phủ .
Thì có trời mới biết mình sẽ gặp phải kết cục như thế nào.
Đừng coi hắn có được thực lực của Đại Đế, nhưng khi đối mặt với một con quái vật khổng lồ như Địa Phủ thì hắn cũng chẳng khác gì một con kiến hôi, đối phương có một vạn biện pháp để khiến cho hắn sống không bằng chết.
“Lục thống lĩnh, tại hạ luôn trung thành tận tâm với Địa Phủ mà!”
Hàn Tuyệt cất cao giọng hô.
Nhưng mà hai binh linh của Địa Phủ đi bên cạnh cũng không hề để ý tới lời nói của hắn, trực tiếp phong ấn tu vi của hắn, sau đó dẫn hắn xuống.
Nhìn theo Hàn Tuyệt bị mang đi.
Trên khuôn mặt của Lục Trường Phùng càng thêm lạnh băng, hắn nhìn về phía Địa Tiên giới, trong mắt là thần sắc nghiêm nghị, thực lực của Minh đế vượt xa sự dự đoán của mọi người.
Nếu có thể đánh chết được đám người Tô Trường Lạc.
Vậy thì phải chăng nàng còn có bản lĩnh phản công ngược lại Địa Phủ không? Không thể không suy xét về điểm này.
Nếu mà vào giờ phút này, còn dùng ánh mắt trước kia mà nhìn nhận Minh đế thì đúng là đầu óc bị cửa kẹp mất rồi, bất kể là Minh đế đã làm như thế nào để giết chết Tô Trường Lạc.
Không hề nghi ngờ gì trong tay Minh đế đã có thủ đoạn có thể uy hiếp được Trường Sinh cảnh.
“Chẳng lẽ lại phái thêm người đi Thiên Cơ Lâu một chuyến nữa sao?”
Lục Trường Phùng lẩm bẩm nói. Lúc này.
Ngoại trừ đến Thiên Cơ Lâu thêm một lần nữa, hắn thật sự nghĩ không ra cách nào để có thể thăm dò được cụ thể chi tiết về Minh đế. Còn về phần.
Lại phái thêm người đi đến Mị giới, cái này ý tưởng vừa mới xuất hiện đã bị hắn quăng ra khỏi đầu. Điều này vô cùng không thực tế..
Trong khi Lục Trường Phùng đang suy nghĩ chuyện có nên phái người đến Thiên Cơ Lâu một chuyến. Thì hai bóng người đã lén vào bên trong Địa Phủ.
Nói cách khác.
Hai người kia quang minh chính đại bước vào. Bởi vì.
Khí tức trên người của hai người này giống như là của sinh linh Địa Phủ, cả người lượn lờ âm khí, không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện ra bất kỳ sự khác thường nào.
“Tiền bối, chúng ta cứ đi vào như vậy thì có vấn đề gì không?”
Trường Sinh chân quân bước lên trên thềm đá bằng ngọc, tâm trạng căn thẳng đến mức cực hạn, đôi mắt thỉnh thoảng đánh giá chung quanh đại điện.
Bên ngoài cung điện được trận pháp bao phủ, rất khó thấy rõ tình hình bên trong, nhưng không hề nghi ngờ có thể khẳng định là những người ngụ tại cung điện này đều không phải là những kẻ đầu đường xó chợ.
Trong vài tòa cung điện toát ra khí tức hắc ám, cho dù là hắn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Thật là đáng sợ.
Những kẻ ở trong đó tuyệt đối đều ở trên cảnh giới Chân Tiên.
Nếu như kinh động đến bọn họ, thì vị tiền bối đứng bên cạnh mình này có lẽ còn có thể toàn thân rút lui, nhưng bản thân mình thì chắc là phải nghẻo rồi.
“Yên tâm.”
Thái Sơ rất bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn chung quanh một cái, nhàn nhạt nói: “Công pháp mà Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối cho, thì người bình thường há có thể nhìn thấu sao?”
“Chỉ cần chúng ta không để lộ ra manh mối, chắc chắn là những người này không thể nào phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.”
Chương 637. Hỏi thử.. .
“Vậy thì tốt rồi.”
Trường Sinh chân quân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không phải hắn không tin tưởng Thiên Cơ Lâu chủ, mà là hắn không hề có quá nhiều sự tự tin về bản thân hắn. Xét đến cùng.
Hắn vẫn không đủ tự tin.
“ Địa Phủ bây giờ khác xa của ngày xưa, hình như là ít đi rất nhiều cường giả tọa trấn, không thể không nói, đây là một cơ hội trời cho!”
Thái Sơ thu hồi ánh mắt, hơi vui mừng nói.
Với nhãn lực của hắn không khó để nhận ra được, hình như bên trong Địa Phủ đã thiếu mất mấy người có tu vi Trường Sinh cảnh, những kẻ bây giờ muốn bắt hắn lại thì chẳng thể nào bắt được hắn.
“Chắc là đã đến Địa Tiên giới rồi?”
Trường Sinh chân quân nhíu mày nói.
Tin tức mà Địa Phủ gióng trống khua chiêng, phái người chạy đến Địa Tiên giới căn bản là không thể giấu diếm được, bởi vì bọn họ cũng không có ý định giấu giếm, với thực lực và căn cơ của Địa Phủ.
Nếu như bọn họ muốn làm chuyện gì, thì nhìn chung quanh những thế giới bây giờ, ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ ra thì còn có ai có thể ngăn cản được họ? Nếu không ai có thể ngăn cản, thì cần gì phải che che giấu giấu. Nếu như thực sự có kẻ nào đó không sợ chết, chạy tới chỉ tay năm ngón, vậy thì vừa đúng lúc chiều theo tâm ý của Địa Phủ thuận tay giết chết mấy kẻ có địch ý với Địa Phủ, chắc là bất kỳ sinh linh nào của Địa Phủ đều sẽ không hề ngại.
Chỉ tiếc.
Điều mà bọn họ không ngờ tới chính là, trên đường đi thì lại thuận buồm xuôi gió, nhưng điểm đến thì lại là nơi đầm rồng hang hổ.
“Ngày xưa bên trong Địa Tiên giới cũng có một vị Minh đế, kẻ đã sáng lập ra Địa Phủ, nhưng nàng ta chưa làm nên trò trống gì thì đã bị ta làm cho bị thương nặng, rồi sau đó không biết tung tích.”
“Nếu như truyền thừa trong tay của Minh đế truyền thừa rơi vào tay của Huyền Quang giới, chỉ sợ lại là một trận tai họa.”
Trường Sinh chân quân trầm giọng nói.
Hắn biết không ít tin tức của Địa Phủ, bởi vậy trước nay đều chưa từng buông lỏng cảm giác với Minh đế kia. Nhìn tình hình trước mắt.
Lúc trước chưa tiêu diệt Minh đế, bây giờ lại muốn tiếp tục tiêu diệt đối phương, thì khả năng này phỏng chừng không lớn.
“Tạm thời chưa cần đề cập đến chuyện của Minh đế.”
Thái Sơ vẫy vẫy tay, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, nơi đó là một tòa đại điện nguy nga cao ngất trong mây, cảnh sắc tráng lệ, nhìn gần thì mang lại cho người ta một loại cảm giác muốn quỳ lạy.
Trực giác mách bảo hắn, đại điện này không đơn giản.
Nếu nơi này không phải là nơi mà chủ nhân của Địa Phủ bế quan thì cũng là nơi ở của một vị thống lĩnh nào đó.
“Việc cấp bách trước mắt của chúng ta là phải phá hủy Hoán Hồn châu của Địa Phủ, nói cách khác, một khi chủ nhân của Địa Phủ tiến thêm một bước, đến lúc đó không chỉ là Địa Tiên giới mà những thế giới khác đều phải chịu tai họa ngập đầu!”
“Một thứ quan trong như là Hoán Hồn châu, thì chắc là chủ nhân của Địa Phủ sẽ mang theo người chứ?”
Trường Sinh chân quân nhíu mày nói.
“Chưa chắc.”
Thái Sơ lắc lắc đầu nói.
“Trong mắt của chúng ta thì Hoán Hồn châu vô cùng quan trọng, nhưng trong mắt của đám người Địa Phủ, thì giá trị của Hoán Hồn châu cũng không cao đến như vậy.”
“Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối đã từng nói, vào những năm tháng khi Địa Phủ còn ở đỉnh cao, thì số lượng Hoán Hồn châu chưa tới mười vạn, thì cũng có tám vạn, chưa chắc là trong tay mỗi một người đều có thể có một viên, thì cũng gần như vậy.”
“Một vật như vậy, hiện giờ trong tay của chủ nhân của Địa Phủ ước chừng cũng phải được bảy viên, hơn nữa còn ban cho Lục Trường Phùng một viên rồi, thì giá trị của nó có cao đến vậy không?”
“Hơn nữa.....”
“Thứ thật sự quan trong bên trong Địa Phủ chính là những thứ đáng sợ như sổ Sinh Tử, lục đạo luân hồi vv.”
“Nhưng mà............”
Trường Sinh chân quân há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Nắm giữ một quả Hoán Hồn châu thì đã có thể khống chế cả một cái thế giới, một vật như vậy, giá trị của nó có cao hay không thì còn phải xem là nó nằm trong tay ai.
Đối với Tiên Vương mà nói, thì nó đúng thật chỉ là một thứ râu ria, bỏ thì tiếc mà giữ lại thì chẳng có mấy tác dụng.
Nhưng đối với những người có cảnh giới Chân Tiên như hắn mà nói, thì nó cũng là một đại sát khí, một khi tế khởi nó, đủ để càng quét một mảng lớn, căn bản là không thể ngăn cản được.
“Tiền bối, chắc là người không cho rằng trong tòa cung điện phía trước này có Hoán Hồn châu đâu nhỉ?”
Trường Sinh chân quân chú ý tới ánh mắt của Thái Sơ, hắn nhìn theo rồi nhẹ giọng hỏi.
“Có khả năng!”
Thái Sơ không hề giấu giếm.
“Hya là chúng ta bắt một người lại rồi hỏi thử xem?”
Trường Sinh chân quân đề nghị.
Đám người họ mạo hiểm lẻn vào Địa Phủ, mỗi khi tiến vào mỗi cung điện thì phải vô cùng thận trọng, dù gì thì bên trong mỗi một cung điện đều được bố trí một trận pháp.
Một khi bất cẩn sẽ chạm vào một cấm chế nào đó.
Nếu kinh động Địa Phủ, thì ngày vui cũng tới luôn. Đến lúc đó.
Có muốn thoát thân thì cũng chỉ là hi vọng viễn vông mà thôi..
“Bắt vài người?”
Thái Sơ nghe vậy.
Hắn cũng có chút dao động.
Nhưng ngay sau đó, hắn liếc mắt đánh giá một chút tình huống chung quanh, ở quanh đây đều là những binh lính Địa Phủ bình thường, nếu như chúng nó hợp lực với nhau, tuy rằng thực lực không yếu.
Nhưng cũng không tính là rất manh. Hoán Hồn châu là thứ quan trọng cỡ nào chứ? Làm sao mà binh lính bình thường có thể biết được tin tức?
Nếu bắt bọn họ, không hỏi được gì thì cũng coi như xong, mà ngược lại còn có khả năng rút dây động rừng, nếu như kinh động đến những lãnh đạo cấp cao của Địa Phủ, thì hai người bọn họ chỉ có nước ngẻo mà thôi.
“Vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Thái Sơ lắc lắc đầu.
Hắn nhìn chung quanh, lúc này nơi mà hai người đang đứng cũng gần như là khu vực trung tâm của Địa Phủ, cung điện chung quanh núi non trùng điệp, mây che sương mù.
Từng vòng trận văn luân chuyển trên hư không, phát ra khí tức trấn áp đương thời.
Gần đó thỉnh thoảng lại có binh lính Địa Phủ đi qua, nhất cử nhất động của hai người đều có thể nói là nằm ngay trước mắt của người ta, bất kỳ hành động nào đều có thể rướt lấy nguy hiểm.
“Nếu là như vậy thì chỉ có thể đi tìm từng cung điện một mà thôi.”
Chương 638. Trực tiếp phá huỷ.. .
Trường Sinh chân quân bất đắc dĩ nói.
Địa Phủ là một thế lực độc nhất vô nhị trong Huyền Quang giới, sào huyệt của bọn họ có khí thế hùng hậu, lầu đài cung điện nhiều vô số kể, chưa đến một vạn thì cũng có tám ngàn.
Cứ như vậy mà đi tìm thì khi nào mới kết thúc? Giờ phút này.
Điều duy nhất khiến cho bọn họ yên tâm đại khái là được Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối cho bọn họ một bộ công pháp thay hình đổi dạng. Loại công pháp này thay đổi khí tức nguyên bản của bọn họ.
Trong mắt của bất kỳ kẻ nào, thì hai người bọn họ đều là từ đầu đến đuôi là người của Địa Phủ.
Có được sự đảm bảo này thì đối với bọn họ mà nói, phần lớn địa điểm đều không có nguy hiểm, dù sao thì trận pháp bên trong Địa Phủ sẽ không nhằm vào người của Địa Phủ.
“Đi vào trong cung điện này xem thử đi.”
Thái Sơ thuận miệng nói một câu, bước nhanh ra, bước về hướng cung điện kia.
Trường Sinh chân quân nghe vậy, cẩn thận nhìn thoáng qua chung quanh, sau khi không phát hiện có người nhìn theo mình, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nơm nớp lo sợ, đi theo hắn như đi trên băng mỏng.
Hai người đi men theo con đường phía trước.
Đi qua thềm đá bạch ngọc, nhanh chóng bước vào trong điện.
Cũng không dấu hiệu của bất kỳ trận pháp nào bị kích hoạt, điều này khiến cho hai người hoàn toàn yên tâm, nhìn có vẻ trận pháp nơi này đúng thật là không cảm nhận được bất kỳ điều dị thường nào.
Chỉ cho rằng hai người này là sinh linh Địa Phủ bình thường.
“Vậy mà lại không kích hoạt.”
Có được bước đệm này thì con đường tiếp theo tương đối yên ổn hơn rất nhiều. Tình hình bên trong cung điện cũng không giống như những gì mà hai người nghĩ.
Nhìn từ bên ngoài thì tuy là đại điện này hùng vĩ, nhưng nó chỉ thuộc về phạm trù cảm quan mà thôi, nhưng khi đi vào bên trong thì mọi thứ hoàn toàn khác.
Bên trong đại điện vô cùng bao la, gần như là mênh mông vô bờ, có thể thấy được bên trong đại điện này có một loại bí pháp về không gian khiến cho diện tích của đại điện này mở rộng ra không ít.
Cũng may là phạm trù này còn nằm trong phạm vi khống chế của hai người.
Chỉ cần thần thức dò ra, trong khoảnh khắc thì đã có thể nắm rõ được tình hình.
“Tiền bối!”
Sau khi thu hồi thần thức, sắc mặt Trường Sinh chân quân có chút kích động, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, điểm cuối của tầm mắt là trên một đài cao, có sáu viên trân châu hìn tròn màu xanh lục đang trôi nổi ở nơi đó.
Những đốm hoa ánh sáng màu xanh lục chiếu khắp đại điện.
Phảng phất như sáu vầng mặt trời nhỏ, rực rỡ lấp lánh, gần như là không thể nào không thu hút sự chú ý của người khác.
“Tiền bối, đó có phải là Hoán Hồn châu hay không?”
Trường Sinh chân quân kích động nói. Theo như hắn được biết.
Thì bên trong Địa Phủ tổng cộng có bảy viên Hoán Hồn châu, một viên nằm trong tay Lục Trường Phùng, nói cách khác là còn sáu viên Hoán Hồn châu khác nằm trong tay của Địa Phủ.
Trăm triệu lần không ngờ tới chính là, ngay tại chỗ này bọn họ đã nhìn thấy sáu viên gần như là Hoán Hồn châu. Bọn họ chưa từng nhìn thấy Hoán Hồn châu.
Nhưng căn cứ vào số lượng, thì ít nhiều gì cũng đã đoán ra được một chút.
Mà điều quan trọng hơn chính là trên mặt của mỗi một hạt châu này đều có âm khí nồng đậm, phảng phất như có hàng tỉ vong linh đang thét gào, dường như xuyên qua dòng sông thời gian.
Từ một thế giới khác, ngược dòng về đây, vô cùng khủng bố.
“Nếu như không phải nó, thì hẳn là cũng là một báu vật của Địa Phủ............”
Thái Sơ trầm ngâm một phen, hắn bước ra một bước, đi tới đài cao, một tay vung lên, tóm về phía Hoán Hồn châu. Nhưng khi bàn tay vừa đến giữa không trung, lại bị một tầng cấm chế vô hình chặn lại.
Trên mặt cấm chế xuất hiện những phù hiệu, lộng lẫy vô cùng, gần như vững chắc không thể phá nổi.Cấm chế này cũng không gọi là quá lợi hại.
..............
Nếu như gượng ép mà mở nó ra thì cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng mà làm như vậy thì tất sẽ kinh động đến toàn bộ Địa Phủ, nhưng nếu như không làm như vậy, thì không thể phá hủy được thứ mà gần như là Hoán Hồn châu này.
“Đối với Địa Phủ mà nói, nếu như thứ này đặt ở nơi này, thì giá trị của nó không thể đo lường, nếu như muốn lấy nó đi một cách dễ dàng thì chỉ sợ là không thể.”
Trường Sinh chân quân nhẹ giọng nói.
Người của Địa Phủ cũng không phải đồ ngốc. Nếu bọn chúng đã dám đặt nó ở nơi này, thì sẽ không lo lắng đến chuyện có người có thể cướp được nó, dù sao thì bước đầu tiên muốn vào được Địa Phủ thì phải đi qua cửa thành.
Chỉ với mỗi một bước đầu tiên, đã có thể ngăn cản được vô số người.
“Nếu như không thể nào lấy đi được, chi bằng......”
Trong mắt Trường Sinh chân quân hiện lên vẻ tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Trực tiếp phá huỷ nó!”
Đây là hết cách rồi.
Dù sao thì.
Bọn họ cũng không có cách nào xác nhận đây có phải là Hoán Hồn châu hay không, một khi phá huỷ nó, thì bọn họ cũng không thể tiếp tục lưu lại Địa Phủ, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mà còn chưa chắc là có thể bình yên vô sự trốn thoát.
Đã có vết xe đổ, lần sau muốn lại bắt chước lần này, tiếp tục lẻn vào, thì độ khó không thua gì lên trời. Có thể nói.
Bọn họ đang đánh cuộc.
Đánh cuộc là sáu viên trân châu trước mặt này chính là Hoán Hồn châu!
“Phá huỷ sao?”
Ánh mắt Thái Sơ lấp lánh, hắn hai tròng mắt khép hờ, thần thức khuếch tán ra như thủy triều, bao trùm hơn phân nửa Địa Phủ, thật cẩn thận dò la mỗi một chỗ.
Không ít đại điện đã bị hắn thăm dò.
Mặc dù trong điện có người, nhưng vẫn không cảm nhận được sự thăm dò của hắn.
Chỉ có vài đại điện là ngăn cản được thần thức của hắn, có thể nhận ra được là bên trong những đại điện, có những kẻ không kém gì hắn.
Sau một lát. Hắn thu hồi thần thức.
Thái Sơ mở mắt, tinh quang lấp lánh.
Mới vừa thăm dò được, ngoại trừ nhìn ra được căn cơ thâm hậu của Địa Phủ thì hắn không hề thu hoạch được bất kỳ điều gì, còn về phần bóng dáng của Hoán Hồn châu thì chẳng thấy đâu.
Có thể khẳng định.
Chương 639. Chắc là thành công.. .
Một là sáu viên trân châu trước mắt này là Hoán Hồn châu. Hai là Hoán Hồn châu đã bị cất giấu ở một nơi bí mật hơn.
“Tiền bối?”
Trường Sinh chân quân nhẹ giọng hô một câu.
“Bên trong Địa Phủ, thủ vệ nghiêm ngặt, cho dù là ta cũng không thể nào do là được hết mỗi một góc, trước mắt xem ra, chỉ có sáu viên trân châu này có thể là Hoán Hồn châu.”
Thái Sơ nhẹ giọng nói. Tuy rằng.
Bọn họ quá tự tin vào sự may mắn của chính mình.
Dù sao thì đây cũng mới là đại điện đầu tiên mà bọn hắn tiến vào.
Loại tình huống bây giờ, không phải do bọn họ không tin, nhưng nếu như tiếp tục tìm kiếm, chẳng ai có thể chắc chắn là bỗng nhiên ở một nơi nào đó họ lại bị bại lộ tung tích.
“Xin tiền bối ra tay phá huỷ nó, trả lại tự do cho Địa Tiên giới!”
Trường Sinh chân quân chắp tay, trầm giọng nói.
Hắn không nghĩ được nhiều như vậy, trước mắt đã nhìn thấy được, số lượng còn phù hợp như vậy, nếu như chúng nó còn không phải Hoán Hồn châu, thì hắn thật sự nghĩ không ra, Địa Phủ còn có thể giấu Hoán Hồn châu ở nơi nào.
Lỡ đâu.
Tạo hóa an bài, tất cả đều là do chỉ dẫn của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối thì sao?
Nếu như đám người mình bỏ lỡ cơ hội này, có trời biết sẽ còn xuất hiện cơ hội nào nữa hay không.
“Được!”
Thái Sơ gật đầu.
Hắn không hề có chút do dự, vươn một tay ra vung vào hư không, một đạo kiếm quang bay ra, phụt một tiếng, xuyên thủng hư không, phá tan cấm chế bên ngoài Hoán Hồn châu.
Rồi sau đó.
Kiếm quang không ngừng, tiếp tục chém nát sáu viên Hoán Hồn châu trên hư không trung thành bụi phấn.
“Rắc! Rắc!”
“..........”
Thanh âm vỡ vụn truyền đến.
Hoán Hồn châu vỡ nát, uy lực khủng bố tràn ngập ra, âm khí nồng đậm đến mưc cực hạn, trong nháy mắt biến thành một vầng mặt trời bao phủ toàn bộ đại điện.
Hoán Hồn châu vốn chính là đồ vật có cấp bậc Trường Sinh cảnh. Mà nay.
Trong nháy mắt đã bị tan vỡ.
Loại uy thế gần như hủy thiên diệt địa này, thật sự là quá khủng bố.
Đủ để so sánh với uy thế khi một nhân vật Trường Sinh cảnh đỉnh phong tự bạo trước mặt hai người, cho dù là Thái Sơ đều không khỏi nheo mắt lại.
“Lui!”
Thái Sơ quát nhẹ một tiếng.
Hắn vung tay áo bào, vô lượng chân nguyên sôi trào bao phủ quanh người Trường Sinh chân quân, hai người hóa thành một đạo thần quang, bắn lên tận trời, rời khỏi tòa đại điện này.
Bọn họ chân trước vừa mới rời đi.
Sau lưng.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ rung trời truyền ra, uy năng khủng bố đã hoàn toàn không thể đè nén được, nổ tung ra, dư lực cuồn cuộn khuyết tán về bốn phương tám hướngg.
Không biết bao nhiêu người còn chưa kịp phản ứng thì đã biến thành bụi phấn.
Lại có bao nhiêu binh lính Địa Phủ chưa biết được đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt nhìn thân thể của mình nhanh chóng lu mờ, rồi sau đó biến thành hư vô.
Bọn họ vốn dĩ là những vong linh đã chết đi.
Nhờ vào sự tồn tại của Hoán Hồn châu, lúc này mới có thể trở về thế gian. Hiện giờ.
Hoán Hồn châu đã bị hủy đi, bọn họ cũng không còn lý do để tiếp tục tồn tại nữa.
“Sao lại thế này?”
“Hoán Hồn châu vỡ rồi?”
Bên trong Địa Phủ, một người có tu vi Trường Sinh cảnh, bỗng nhiên đứng dậy, hắn nhìn về phía hư không, trong ánh mắt ánh lên sát ý, vừa muốn lao ra ngăn cản những kẻ địch xâm lăng Địa Phủ.
Nhưng thân thể hắn lại dần dần tiêu tan.
“Này..........”
Người này ngây ngẩn cả người, hắn run lên, trong ánh mắt mang theo lửa giận, rít gào từng tiếng trong miệng: “Lão phu, không cam tâm!”
Lời nói còn chưa dứt ..... Bóng dáng của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Thật vất vả mới sống lại từ trong dòng sông thời gian, kết quả còn chưa đạt đến bước quan trọng nhất, lại bị người ta đá cho một cái trở về, có đổi lại là ai thì cũng không thể chấp nhận kết quả này.
Điều mà hắn không biết chính là dù hắn có thiên tư tuyệt diễm đến như thế nào, thì bị Hoán Hồn châu khống chế, thì cả đời này hắn cũng chẳng thể nào bước được đến bước cuối cùng, bởi vì căn bản là Hoán Hồn châu không thể khống chế được Tiên Vương.
Tất nhiên.
Cũng sẽ không cho phép bọn họ đột phá đến cảnh giới Tiên Vương được.
“Chúng ta......... Thành công rồi?”
Hai người Trường Sinh chân quân cùng Thái Sơ đứng trên trời cao vạn trượng, nhìn xuống tất cả mọi thứ ở phía dưới, trong tầm mắt của hai người có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không biết là đã có bao nhiêu quân tinh nhuệ của Địa Phủ đang hóa thành những đốm sáng, nhanh chóng tan biết.
Không qua bao lâu sau, trong toàn bộ Địa Phủ có hơn chín phần sinh linh đã biến thành hư vô. Đối với bọn họ mà nói, thì tin tức này chẳng kém gì tia sáng bình minh giữa màn đêm u tối.
Không có đám người hồi sinh kia, thì Địa Phủ cũng không còn sức uy hiếp quá lớn, chỉ còn sót lại vài người có tu vi Trường Sinh cảnh, làm sao có thể dốc lòng hết sức với Địa Phủ được cơ chứ?
Phải biết rằng.
Sở dĩ bọn họ thần phục Địa Phủ, chẳng phải là vì họ đánh không lại hay sao.
Mà điều quan trọng hơn chính là bọn họ biết một khi thần phục Địa Phủ, thì đám người mình cũng có thể hồi sinh, trước mắt điều kiện này đã không còn nữa, thì gần như là bọn họ đã không còn khả năng thần phục Địa Phủ nữa!
“Chắc là đã thành công!”
Thái Sơ hơi hơi gật đầu.
Sau khi hắn tu luyện hàng tỉ năm, lòng đã sớm tĩnh lặng như nướ, giờ phút này cũng không khỏi hiện lên vẻkích động mà hắn không phát hiện ra được.
Tuy rằng Địa Phủ chưa bị huỷ diệt, nhưng ngày tàn của nó đã không còn xa nữa! Khi hai người đang kích động đầy khó hiểu.
Một giọng nói khàn khàn như truyền đến từ địa ngục Cửu U, vang vọng khắp đất trời.
“Chính các ngươi đã phá huỷ Hoán Hồn châu?”
Chương 640. Chọc phải quái vật gì thế này?.. .
“Chính các ngươi đã phá huỷ Hoán Hồn châu?”
Sát ý lạnh lùng, khí tức bừng bừng, kinh thiên động địa. Trong khoảnh khắc khi lời vừa thốt ra.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Đất trời như nổ tung, không biết bao nhêu núi non sông ngòi, hàng tỉ ngôi sao trời nổ tung thành bụi phấn chỉ trong một một khắc này,đáng sợ như ngày tận thế.
Ở một nơi sâu trong Địa Phủ.
Trường đao màu đen phóng lên cao, đại diện cho ý chí của thiên địa, sát khí sôi trào cuồn cuộn như sóng thần khiến cho chư thiên phải lắc lư.
Chuôi trường đao này dài chừng chín thước, khí phách phi phàm, không biết là nó được tạo thành từ chất liệu nào, toàn thân đen bóng, ánh lên thứ ánh sáng sắt lạnh, lại chứa đựng hàn ý chấn động lòng người.
Trong khoảnh khắc khi nó xuất thế, dù là sinh linh của Địa Tiên giới cách đó rất xa đều như rơi xuống hầm băng, thân thể không thể kìm chế được mà phát run, phảng phất như đang đối mắt với một ma thần vô thượng vậy.
Trong lòng không hề nảy sinh bất kỳ khái niệm chống cự nào.
“Đây là....….’?”
Trường Sinh chân quân hãi hùng khiếp vía, hắn có thể cảm nhận được trên chuôi ma đao này có một loại sát ý cực đoan, dường như đã tàn sát vô số thế giới, đáng sợ đến mức cực điểm.
Cho dù là hắn, nhưng khi đối mặt với chuôi ma đao này, trong lòng bất giác cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, phảng phất như đang phải đối mặt với chúa tể của thiên địa vậy.
“Thiên Lục!”
Giọng nói của Thái Sơ khàn khàn, sắc mặt trắng bệch.
Hắn biết rất rõ về chủ nhân của chuôi ma đao này, đây là người sáng lập ra Địa Phủ ở Huyền Quang giới, người này một tay kiến lập Địa Phủ, rồi sau đó chôn vùi cả Huyền Quang giới.
Những sinh linh đã ngã xuống dưới chuôi ma đao này nhiều đếm không xuể, cho dù là người có tu vi Trường Sinh cảnh thì cũng đã có đến vô số người.
Lần này nó lại hiện thế, đại diện cho việc chủ nhân của nó cũng sắp sửa xuất thế! Dù sao thì.
Ngoại trừ chủ nhân của Địa Phủ ra thì chẳng một ai có thể sử dụng chuôi ma đao này, một khi nó sống lại thì, nếu như không huyết tế hàng tỉ sinh linh thì e là không thể thu hồi nó.
Thái Sơ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt dừng lại trên người Trường Sinh chân quân, hầu kết của hắn lên xuống, gian nan nói: “E là ngày hôm nay, hai người chúng ta gặp nguy rồi!”
Nếu như một người có tu vi Trường Sinh cảnh nào đó ra mặt, thì Thái Sơ nắm chắc trăm phần trăm là có thể rút lui an toàn. Nhưng mà chủ nhân của Địa Phủ ........
Nói thật, hắn chẳng hề có chút chắc chắn nào cả.
Tuy rằng, hắn chưa từng gặp mặt chủ nhân của Địa Phủ. Nhưng người có tên, cây có bóng, chủ nhân của Địa Phủ có được truyền thừa của Địa Phủ, lại còn huỷ diệt Huyền Quang giới.
Người như vậy, thì có dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ, thì cũng có thể hiểu được thực lực của đối phương sâu đến mức không thể nào đo lường được.
“Hoán Hồn châu đã bị phá hủy, đã hoàn thành nhiệm vụ, cùng lắm thì phải chết mà thôi!”
Trường Sinh chân quân cười khẻ một tiếng, tựa hồ như chẳng còn quan tâm đến sinh tử của mình nữa.
Công pháp mà hắn tu luyện tương đối huyền ảo, trừ phi giết chết hết tất cả những phân thân của hắn, nếu không thì, hắn không chết được, mà nay tất cả những phân thân của hắn đều ở Địa Tiên giới.
Nếu như thân thể này của hắn có bị đánh thành tro bụi, hắn cũng không hề quan tâm. Mà điều quan trọng hơn chính là.
Sống lâu như vậy rồi, cũng chưa thể nói là sống đủ rồi, nhưng ít nhất trước khi chết, hắn có thể làm một chút cống hiến cho Địa Tiên giới, cũng coi như mình chết không nghẹn khuất.
“Chết thôi mà?”
“Đúng không?”
Giọng nói khàn khàn truyền đến, giống như đại đạo thiên âm nổ vang, ù ù vang vọng, hàng tỷ núi non chấn động, không biết là có bao nhiêu sinh linh, khí huyết quay cuồng.
Cũng không biết là có bao nhiêu sinh linh có tu vi thấp kém trực tiếp nổ tan xác mà chết.
“Cộc! Cộc! Cộc!!”
Lúc này.
Một trận tiếng bước chân thanh thúy vang lên. Tiếng động này cách đó không xa.
Trong Địa Phủ, bên trong một đại điện, một người nam tử bước nhanh ra, dáng người hắn cường tráng, tóc dài tung bay, đứng phía trước đại điện .
Mặc dù chỉ lặng im đứng ở nơi đó, nhung lại gần như là trung tâm của mảnh đất trời này vậy, chẳng ai có thể không chú ý đến hắn.
Giờ khắc này.
Ma uy cái thế, không gì ngăn được!
Hắn như là một ma chủ trở về từ địa ngục Cửu U, ánh mắt như tia sét, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, bắn ra tia lửa điện.
Hắn ngạo nghễ độc tôn, hai chân dẫm trên mặt đất, khiến cho vô số người không nhịn được mà uốn gối quỳ lạy, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như là đang bái lạy thần thánh!
Uy thế của chủ nhân Địa Phủ khó có thể nói nên lời, ngạo nghễ khắp vạn giới, thế gian khiếp sợ, vô số người đều nơm nớp lo sợ, tâm trạng cũng chao đảo theo.
“Phốc!”
Trong góc tối.
Mạnh Khánh Chi hộc ra một ngụm máu tươi, cả người vang lên tiếng lạch cạch, lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, hắn dùng sức xoay một cái, trả lại xương cốt về vị trí cũ.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn khó có thể khống chế được.
Tuy là hắn có thực lực của một Đại Đế, vào lúc này thì hắn cũng chẳng khác gì một con kiến, đừng nói là hành động, mà ngay đến cả việc đứng thẳng lên cũng là một hy vọng xa vời.
Hắn nhìn bóng dáng ở nơi xa kia, trong ánh mắt mang theo vẻ khiếp sợ nồng đậm, cơ hồ là không dám tin.
“Rốt cuộc thì hai người kia đã chọc phải quái vật gì thế này?”
Trong lòng Mạnh Khánh Chi giật mình nghĩ đến. Vừa rồi.
Bên trong Địa Phủ, đã có không biết bao nhiêu binh lính hóa thành mưa ánh sáng, tan biến trong đất trời, điều này đã khiến cho hắn vui mừng không thôi, bởi vì điều này đại diện cho việc có thể là Hoán Hồn châu đã bị đánh nát.
Không có Hoán Hồn châu khống chế, vô số quân tinh nhuệ của Địa Phủ đã biến mất, đám lầu đài cung điện khổng lồ kia phơi bày ra trước mặt hắn giống như là chẳng hề được bảo vệ vậy.
Chỉ cần hắn chăm chỉ tìm kiếm, tuyệt đối có thể kiếm đầy bồn đầy chén. Nhưng mà.
Hắn còn chưa động thủ.
Một biến cố vô cùng lớn đã xảy ra.
Một nhân vật khủng bố đến mức cực điểm xuất thế, trực tiếp đẩy tất cả mọi người vào tuyệt cảnh, mặc dù là không có quân tinh nhuệ của Địa Phủ, nhưng chỉ với một mình hắn.
Cũng có thể nói bây giờ Địa Phủ chính là nơi nguy hiểm nhất trên thế giới, mà chẳng nơi nào có thể sánh bằng!
Chương 641. Bổn tọa sẽ ban cho ngươi vĩnh sinh.. .
“Hay là...... Rời khỏi đây trước?”
Lúc này Mạnh Khánh Chi bắt đầu bỏ cuộc giữa chừng.
Bên trong Địa Phủ có không ít thứ tốt, nhưng với điều kiện là phải có mạng để lấy mới được, còn chủ nhân của Địa Phủ trong truyền thuyết thì đã là một người sắp đạt đến cảnh giới Tiên Vương.
Trong những thế giới trước mặt, ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối tự mình ra tay, thì bất kỳ ai cũng không phải là đối thủ của người này.
Nếu như mình ở lại đây.
Ngoại trừ chôn cùng với Địa Phủ, thì chẳng còn khả năng nào khác nữa.
“Huỷ hoại Hoán Hồn châu của bổn tọa, các ngươi đều ở lại đây đi.”
Chủ nhân của Địa Phủ đứng sừng sững, bất động như núi, ánh mắt của hắn lạnh lùng đến mức cực hạn, giống như một thanh thiên đao băm nhỏ hư không, những nơi ánh mắt của hắn liếc tới, vòm trời đều tan vỡ.
Phóng mắt nhìn lại.
Địa Phủ vẫn như ngày nào nhưng trong đó đã thiếu đi rất nhiều bóng người.
Cung điện lầu đài với khí thế mênh mông, phảng phất như hóa thành quỷ vực, lạnh lẽo, tuy rằng trước đây Địa Phủ vẫn là quỷ vực, nhưng trước mắt thì thực ra đã không khác gì với cái tên này.
Hoán Hồn châu bị phá hủy, tất cả những sinh linh Địa Phủ đã hoàn toàn bị biến mất. Không hề nghi ngờ gì.
Đây là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Bắt đầu từ khi, Địa Phủ càng quét khắp nơi trong Huyền Quang giới thì chưa từng gặp phải một đối thủ nào cả, mặc dù đã từng có người nghĩ đến cách phá hủy Hoán Hồn châu, nhưng lại chưa từng có ai dám hành động như vậy.
Cho dù là bọn họ có biết Hoán Hồn châu đang nằm trong Địa Phủ, nhưng thử hỏi có mấy người có thể xông vào được bên trong.
Năm rộng tháng dài qua đi, cho dù là chủ nhân của Địa Phủ cũng đã không còn đề phòng, một thế giới mạnh mẽ như Huyền Quang giới mà chẳng có lấy một cái có thể làm được chuyện này, thì làm sao Địa Tiên giới có thể làm được?
Chỉ dựa vào mấy con chó con mèo kia hay sao? Giỡn chơi!
Bất ngờ là.
Thật sự là Địa Tiên giới đã làm được!
Không chỉ đã làm được, còn khiến cho vốn liếng bao nhiêu năm của Địa Phủ trôi theo dòng nước, gần như là tất cả vong linh đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đây chính là tâm huyết bao nhiêu năm của hắn mà!
Hôm nay.
Cho dù là phải huyết tế mấy kẻ trước mắt này, cũng vẫn khó có thể làm tiêu tan lửa giận trong lòng hắn.
“Muốn giữ chúng ta lai, thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!”
Thái Sơ tiến lên trước một bước, chắn ngay trước mặt Trường Sinh chân quân, giống như là một khối bàn thạch, trấn giữ bên trong mặt trời, ngăn chặn sóng to gió lớn.
Có Thái Sơ ra mặt, Trường Sinh chân quân không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi có thể thử xem!”
Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ bên trong Địa Phủ.
Sát ý như nước!
Ầm!
Hắn bước ra một bước, trời sụp đất nứt, ma uy khủng bố mênh mông cuồn cuộn càng quét khắp nơi, có không biêts bao nhiêu lầu đài cung điện trở thành đất bằng, giống như là một tờ giấy trắng dễ dàng bị vò nát.
“Ầm ầm!”
Bàn tay to lớn của chủ nhân Địa Phủ vung ra, ma đao màu đen phát ra một tiếng leng keng rung trời, hóa thành một tia sáng dừng lại trên tay hắn, vào khoảnh khắc khi chuôi đao rơi vào tay hắn, toàn bộ thế giới dường như bị một luồng sát niệm hoàn toàn bao phủ.
Vô số sinh linh run bần bật, sau lưng rét lạnh, không thể kìm nén mà phủ phục trên mặt đất. Từ Chuẩn Đế, Đại Đế cho đến những sinh linh bình thường đều giống như nhau.
“Trảm!”
Chủ nhân của Địa Phủ gầm lên một tiếng.
Bầu trời bốn phương tám hướng rung lắc, khí tức cực kỳ đáng sợ, phát ra những tiếng giông tố.
Một đao chém xuống, sương mù hỗn độn cuồn cuộn, vòm trời rách nát thành hai nửa, toàn bộ Huyền Quang giới như bị chém làm đôi, như trở về với thuở Hồng Hoang.
Ánh đao màu đen vắt ngang vạn cổ, trở thành độc nhất trên thế gian, giống như một con sông dài chảy xuống từ trên bầu trời, một mảnh đen như mực, nhìn không thấy điểm cuối.
Tất cả mọi thứ đều bị bao phủ trong đó. Ngay một khắc này.
Những vì sao trên bầu trời đều mất đi màu sắc vốn có, sau đó ầm ầm vỡ nát, những tinh vực liên tục trở nên lu mờ, không còn rực rỡ như ngày xưa nữa.
Sắc mặt Thái Sơ lạnh lùng, trong tay hắn nắm trường kiếm, cảm xúc lên đến đỉnh điểm, đây là một kẻ địch mạnh chưa từng thấy trong đời, đang giao phong trực diện với hắn.
Nói thật, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Thậm chí có thể nói, bản thân hắn phần thua thì nhiều mà phần thắng thì ít!
Nhưng cho dù biết rõ là không thể địch lại hắn, thì mình cũng muốn ra tay, bởi vì đối phương sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho mình, nếu như mình thất bại, chỉ sợ tiếp theo sau đây toàn bộ thế giới đều sẽ bị Địa Phủ đồ sát.
Chẳng một ai có thể may mắn tránh được.
“Leng keng!”
Kiếm quang như ầu hồng.
Hai tay Thái Sơ cầm kiếm, cả người hóa thành một ngọn kiếm sơn nguy nga, huy hoàng vô biên, lại giống như một đóa hoa sen bằng kiếm nở rộ trên hư không.
Tầng tầng lớp lớp kiếm quang lấp đầy mỗi một tấc không gian trên bầu trời, kiếm quang sắc nhọn gần như băm nát hết tất cả mọi thứ, không gì ngăn được, thế không thể đỡ.
“Keng!”
Kiếm quang va chạm với ánh đao, tiếng vang leng keng điếc tai, vũ trụ nổ tung, toàn bộ Huyền Quang giới đều đang rung lắc kịch liệt, có không biết bao nhiêu khe nứt đang lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt, Huyền Quang giới gần như là vỡ nát.
Nơi nơi đều là khe nứt, giống như những vực sâu cực kỳ đáng sợ, tỏa ra khí tức diệt thế. Còn có không biết bao nhiêu dãy núi đã biến thành tro bụi trong khoảnh khắc này.
“Ầm!”
Va chạm đã kết thúc, nhưng dư lực vẫn chưa tan hết.
Một bóng người kêu lên một tiếng, nhanh chóng bay ngược về sau, sắc mặt Thái Sơ trắng bệch, tay cầm kiếm đang không ngừng run rẩy, chỉ một kích mà thôi.
Mà bản thân hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Hơn nữa.
Vừa rồi bản thân hắn đã dốc hết sức mình, nhưng hắn lại không dám chắc rằng chủ nhân của Địa Phủ đã sử dụng bao nhiêu sức mạnh, bảy phần hay là tám phần?
Một điều có thể chắc chắn chính là, đối phương nhất định đã giữ lại một phần sức mạnh. Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ hôm nay sẽ gặp nguy.
“Lên đường đi!”
“Thực lực của ngươi không tệ, đợi đến sau khi ngươi ngã xuống, bổn tọa sẽ ban cho ngươi được vĩnh sinh, biến ngươi trở thành một chiến tướng trong Địa Phủ!”
Mấy từ ‘trong Địa Phủ’ vang dội, lạnh lùng vang vọng khắp đất trời..
Chương 642. Ai?.. .
“Bây giờ mà đã kết luận thì vẫn còn sớm đấy!”
“Trước khi ngươi có được nó, Địa Phủ cũng từng không ai bì nổi, đã từng cho rằng nắm chắc thắng lợi, giờ phút này không phải cũng trở thành lịch sử rồi sao? Còn về phần ngươi, sớm muộn gì cũng không tránh đượ kết cục thất bại!”
Thái Sơ mở miệng.
Hắn đứng ở trên bầu trời, giọng nói xôn xao vọng đến, một trăm lẻ tám thanh trường kiếm bay ra từ trong Tử phủ, sắp đặt ở bên ngoài, hóa thành một tòa trận pháp to lớn, trấn áp bốn cực đất trời, chia cắt bao vây khu vực mấy trăm vạn chung quanh đây vào trong đó. Phảng phất như khiến gười ta lạc vào trong một không gian khác vậy.
Đây là một trận pháp khủng bố do chính Thái Sơ sáng tạo ra, uy lực vô tận, ẩn chứa sát khí bao la, khiến cho hỗn độn vô biên cũng phải rung lắc.
“Kết cục thất bại?”
Ánh mắt của chủ nhân Địa Phủ trở nên nghiêm nghị, hắn liếc xéo Thái Sơ, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng tòa trận pháp này của ngươi sao?”
“Đúng là chẳng chịu được một kích!”
Tiếng nói vừa dứt.
Chủ nhân của Địa Phủ đã hành động, cả người hắn sáng lên, lửa cháy hừng hực đánh sâu vào bên trong trận pháp, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, tựa như có thể đi xuyên qua không gian.
Sau lưng hắn ma vật cuồn cuộn phân tán ra, chúng nó phát ra những tiếng thét gào rung trời, phảng phất như có vô số thần ma sắp sửa từ một thế giới khác, vượt thời không mà đến đây.
Đáng sợ đến mức cực đoan.
Mỗi một lần hắn đánh sâu vào bên trong của trận pháp, đều phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, khiến cho trận pháp lung lay sắp đổ. Giờ khắc này.
Dường như chủ nhân của Địa Phủ đã hóa thân thành, một con thú hoang viễn cổ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tung hoành trong đại trận, đánh cho trời sụp đất nứt, nhật nguyệt thất sắc, sao trời nổ tung.
Sắc mặt Thái Sơ trắng bệch, lưng dựa vào trận pháp mà đối đầu với đối phương. Nhưng cho dù có trận pháp hỗ trợ, thì hắn vẫn rơi xuống thế hạ phong.
Thực lực của chủ nhân Địa Phủ quá mức với khủng bố.
Ước chừng giữa hai người chỉ hơn thua nhau một cấp bậc, nhưng cũng rất khó tranh phong.
Trận chiến này chấn động vạn cổ, cho dù là có ở Huyền Quang giới hay là Địa Tiên giới hoặc là một nơi xa xôi như Thiên Nguyên giới, thì tất cả đều cảm nhận được sự dao động của cuộc chiến.
Khí tức vô thượng càng quét bát hoang, khiến cho mỗi một sinh linh đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Người có tu vi Trường Sinh cảnh mà đã hoàn toàn bước vào ngưỡng cửa của sự trường sinh, bọn họ có muốn phân chia thắng bại thì không hề dễ dàng như vậy, mặc dù Thái Sơ không bằng đối phương.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, có thể giằng co một chút. Nếu như kéo dài thì không nắm chắc được.
Mà chủ nhân của Địa Phủ, ngoại trừ muốn rửa sạch mối nhục của ngày hôm nay ra, còn một lòng muốn đột phá cảnh giới Tiên Vương, vì vậy hắn muốn tốc chiến tốc thắng, không ngờ lại bị Thái Sơ giằng co như vậy.
Vì vậy.
Trận chiến này cực kỳ khốc liệt, máu tươi có chứa khí tức Trường Sinh rải đầy hư không, vô cùng thê lương mà diễm lệ, khiến cho thiên địa vạn vật đều phải ảm đạm thất sắc.
Mỗi một giọt máu rơi xuống trên mặt đất, đều tự động biến thành một cấm địa.
Chẳng một ai dám sờ vào, mặc dù bọn họ vô cùng thèm muốn, cũng không dám tới gần, bởi vì cho dù nó chỉ là một giọt máu tươi cũng đủ để giết chết một vị Đại Đế!
Đại chiến tiếp tục.
Ba ngày sau, chủ nhân của Địa Phủ giống như là ma thần hồi sinh, tung hoành thiên hạ, tóc đen tung bay khắp bốn phương, mỗi một cử động đều chứa đựng thần uy rung trời chuyển đất, hắn trực tiếp đánh nát kiếm trận, bước ra phía bên ngoài.
Hơn nữa.
Còn khiến cho Thái Sơ ho ra máu.
“Như thế nào?”
Chủ nhân của Địa Phủ quát hỏi: “Ngươi còn thủ đoạn gì nữa? Thì lôi hết ra đi, bằng không ngươi hết cơ hội rồi!”
“Chỉ đánh nát một trận pháp mà thôi, ngươi chưa thể giết được ta đâu!”
Thái Sơ hừ lạnh, máu từ trong khóe miệng chảy xuống, toàn thân sáng lên, kiếm khí tận trời, hắn hóa ra một con thanh long, được ngưng tụ từ kiếm quang, uốn lượn xông đến.
Trực tiếp đánh lui chủ nhân của Địa Phủ về sau mấy bước. Đại chiến lại được bắt đầu.
Rốt cuộc thì trên người chủ nhân của Địa Phủ cũng đã xuất hiện một vết thương, máu tươi mừa mới bắn ra, miệng vết thương đã nhanh chóng khép lại, dường như là một tấm thân bất tử vậy.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trở tay đánh ra, đánh nát con rồng xanh kia. Rồi sau đó.
Bước chân không ngừng, vọt tới trước người Thái Sơ, một tay niết ấn, dẫn lối cho giông tố Cửu Thiên, ầm ầm giáng xuống, biến hàng tỉ dặm chung quanh đây thành một mảnh biển sấm sét.
Những cột sét cuồn cuộn hóa thành đại dương mênh mông, bao tùm tất cả mọi thứ. Chẳng một ai có thể may mắn thoát khỏi.
Cho dù là Trường Sinh chân quân và Mạnh Khánh Chi cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt của Trường Sinh chân quân vô cùng sợ hãi, tuy rằng đây chỉ là một sát chiêu dùng để đối phó với Thái Sơ, nhưng nếu như nó ảnh hưởng đến mình.
Thì có trăm triệu lần khả năng là mình không né được. Dù sao .
Thì đây cũng là một chiêu dốc toàn lực của một nhân vật có cảnh giới Trường Sinh đỉnh phong, mình chỉ là một Chân Tiên, có tài đức gì mà chống đỡ được một đòn này? Đây có thể nói là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Trong lúc hắn hoàn toàn thất vọng.
“Ong!”
Đột nhiên.
Hư không run lên, một cổ khí tức chí cường bùng nổ. Chỉ thấy.
Trong nháy mắt.
Ở chỗ vốn là Địa Phủ kia đột nhiên xuất hiện một trận pháp huyền ảo đến mức cực hạn, không biết là có bao nhiêu phù hiệu ngập tràn trong hư không.
Những vòng hoa văn đan chéo nhau tạo thành một tấm lưới lớn, che kín vòm trời. Lại là một tòa trận pháp!
Mà tòa trận pháp này lại xuất hiện vô cùng đột ngột, chẳng ai có thể ngờ được là sau Thái Sơ lại xuất hiện thêm một kẻ bày trận ở đây, lập tức bao vây Thái Sơ và chủ nhân của Địa Phủ ở bên trong.
“Ai?”
“Lại có đạo hữu đến tương trợ sao?”
Chủ nhân của Địa Phủ và Thái Sơ cùng biến sắc, điểm bất đồng duy nhất chính là, tâm trạng của hai người hoàn toàn bất đồng, một kẻ thì ánh mắt lạnh lẽo, cảm giác như sự tôn nghiêm của mình bị khiêu khích hết lần này đến lần khác.
Còn kẻ còn lại thì vui mừng quá đỗi, một người mà có thể bày ra một tòa trận pháp cấp Trường Sinh nhưng lại không kinh động đến hai người, thì chắc chắn là một người có cùng cấp bậc với mình.
Có thể đoán được rằng nếu như có một người có cùng cấp bậc tham gia, thì hôm nay e là chủ nhân của Địa Phủ chạy trời không khỏi nắng!
Chương 643. Thiên Cơ Lâu chủ phái ngươi tới?.. .
Chương 643: Thiên Cơ Lâu chủ phái ngươi tới?.
“Là ngươi?”
Ánh mắt chủ nhân Địa Phủ rơi xuống, sức nặng như vạn quân, như là một ngọn núi ma, rơi xuống từ vòm trời, đè lên người của Mạnh Khánh Chi.
Giờ khắc này.
Ánh mắt hắn gần như là ngưng tụ thành thực thể.
Nếu không có có trận pháp ngăn cản, chỉ sợ là Mạnh Khánh Chi đã bị đè thành cát bụi trước rồi. Tuy là như thế.
Hắn cũng cảm thấy vô cùng không dễ chịu.
Bị một vị người có tu vi Trường Sinh cảnh đỉnh phong theo dõi, đây là cảnh khốn cùng nhất mà hắn gặp phải trong đời, gần như là trong giây phút tiếp theo, bản thân hắn sẽ hoàn toàn hbị ồn phi phách tán.
Mạnh Khánh Chi nhìn trận pháp trước người mình, đây là thứ mà Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối cho mình, theo lý mà nói thì hẳn dư sức ngăn trở một người có tu vi Trường Sinh cảnh.
Nghĩ đến thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối.
Trong lòng Mạnh Khánh Chi không khỏi dấy lên vài phần dũng khí.
Hắn hít sâu một hơi, đối mặt chủ nhân Địa Phủ, vui mừng không sợ, trầm giọng nói: “Không sai, đúng là bản đế, ngươi đã đến bước đường cùng rồi, bây giờ tự phong ấn tu vi, đi theo ta đến Thiên Cơ Lâu, nói không chừng trước mặt Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, ta có thể nói giúp ngươi hai câu.”
“Nếu như tâm trạng của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối mà vui vẻ, còn có thể tha mạng cho ngươi!”
“Thiên Cơ Lâu chủ?”
Nghe thấy câu nói này.
Sắc mặt của chủ nhân Địa Phủ âm trầm như nước, hắn nhìn về phương hướng của Thiên Nguyên giới, sâu trong đáy mắ hiện lên một sự dè dặt.
Từ lâu trước đây.
Hắn cũng đã suy đoán đến chuyện Thiên Cơ Lâu chủ chính là một người có cảnh giới Tiên Vương. Vì vậy.
Bản thân hắn mới phải bằng mọi cách đột phá cảnh giới hiện tại. Chỉ tiếc.
Người tính không bằng trời tính, vào giây phút cuối cùng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Địa Phủ đều bị người ta đả thương nguyên khí, mới đầu hắn cho rằng đây là do người của Địa Tiên giới may mắn.
Hiện tại xem ra, chỉ sợ là sau lưng chuyện này không đơn giản như vậy. Rất có khả năng là vị kia Thiên Cơ Lâu chủ kia đứng sau lưng hô mưa gọi gió!
Nếu không có hắn chỉ điểm, chỉ dựa vaof Thái Sơ cùng một người có cảnh giới Chân Tiên, có thể xâm nhập vào trong Địa Phủ phá huỷ Hoán Hồn châu sao?
Hiện tại ngay cả một Đại Đế, đều có thể sử dụng trận pháp Trường Sinh cảnh, thì bây giờ trên đời này, ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ người ra thì e là chẳng có ai có thể có được sức mạnh này!
“Là Thiên Cơ Lâu chủ phái ngươi tới?”
Giọng nói của chủ nhân Địa Phủ lạnh băng.
“Phải thì sao? Mà không phải thì sao?” Mạnh Khánh Chi không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Dường như bốn chữ 'Thiên Cơ Lâu chủ’ chứa đựng một ma lực nào đó, mang lại cho người ta một cảm giác như ném chuột sợ vỡ bình, Mạnh Khánh Chi không hề do dự bất kỳ điều gì mà trực tiếp hô ra bốn chữ khẩu hiểu vàng này.
Theo như hắn nghĩ.
Thì tốt nhất là có thể dù dọa được đối phương, nếu như không dọa được hắn, ít nhất cũng có thể khiến cho đối phương phải dè chừng ném chuột sợ vỡ đồ.
“Các ngươi muốn chết!”
Ầm ầm
Sau lưng chủ nhân Địa Phủ xuất hiện dị tượng, thân ma vô thượng xuất hiện, hợp nhất cùng thân thể của hắn, khiến cho Tinh, Khí, Thần của hắn tăng vọt đến cực điểm!
Lửa giận vô tận ngưng tụ thành thực thể, một ánh mắt màu đỏ như máu xuyên qua hư không, lập tức đè xuống người Mạnh Khánh Chi.
“Thịch” một tiếng, thân mình Mạnh Khánh Chi rơi từ trên cao xuống mặt đất, thân hình hắn như nứt ra, cả người tắm máu, chật vật không chịu nổi, nhưng một lát sau.
Hắn bỗng nhiên giật mình hoàn hồn, hình như mình có hơi quá trớn.
Địa Phủ bị hủy, phỏng chừng chủ nhân Địa Phủ đều đổ hết mọi chuyện lên người của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, mà lúc này mình lại nhắc đến tên của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối.
Sao mà không gây thù chút oán cho được chứ?
“Chết!”
Chủ nhân Địa Phủ gầm lên, ma đao trong tay quét dọc trời cao, một đao chém xuống, sao trời chia thành hai nửa, một trận hủy diệt nổ ra, đất trời cũng sụp đổ theo.
Trận pháp mà Mạnh Khánh Chi vừa mới bố trí, bắt đầu rung lắc kịch liệt, không biết là có đến bao nhiêu phù hiệu phát ra những tia sáng như những đóa hoa, ngưng kết thành một luồng sáng, chắn phía trước ma đao.
Chúng nó đập vào nhau, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tuy rằng nếu chỉ nhìn sơ thì bất kỳ lúc nào trận pháp đều sẽ tan biến, nhưng nó lại có thể vững vàng chặn được một đòn!
“Có hi vọng rồi?”
Ánh mắt Mạnh Khánh Chi sáng ngời, vui mừng không thôi. Phải biết rằng.
Đây chính là một sát trận, sức phòng ngự của nó cũng không xuất chúng, nhưng vẫn chặn được một đòn tấn g của chủ nhân Địa Phủ, điều này tương đương với cái gì?
Có nghĩ là uy lực của tòa trận pháp này vượt xa dự đoán của mọi người!
“Trận pháp do Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối ban tặng, quả nhiên không giống bình thường!”
...........
Mạnh Khánh Chi kích động lẩm bẩm nói. Lập tức.
Hắn niết ấn, toàn bộ trận pháp ầm ầm vận chuyển, tựa như hồi sinh, dẫn lối cho vạn đạo pháp tắc, ngưng tụ thành chỉnh thể, toàn bộ Huyền Quang giới phảng phất như trở thành một lồng giam giống nhau, nhốt chủ nhân Địa Phủ vào trong đó.
Trong không gian vô tận, một áp lực khủng bố vọt ra từ bốn phương tám hướng. Ngay tức khắc .
Chủ nhân Địa Phủ cảm nhận được chân nguyên vận hành đã có chút ngưng trệ, trên người hắn giống như bị những núi lớn đè nặng, ước chừng tốc độ chậm lại hơn phân nữa.
“Vèo!”
Sát trận sống lại.
Từng đóa hoa ánh sáng với kích cỡ như sao trời, mênh mông cuồn cuộn rủ xuống từ trên bầu trời, sức mạnh vô biên ép nổ sao trời.
Nếu như là trước kia thì.
Chủ nhân Địa Phủ cũng sẽ không thèm quan tâm, ngay cả khi hắn không ngăn cản được thì dựa vào tốc độ của mình, thì tất nhiên là có thể né tránh được, nhưng hiện giờ lại không giống.
Đứng bên trong trận pháp, hắn đã bị áp chế toàn diện, bây giờ mà có muốn né tránh, cũng là lực bất tòng tâm.
“Cơ hội tốt!”
Ánh mắt Thái Sơ sáng ngời, hắn cầm trong tay trường kiếm, phóng lên cao, kiếm quang hóa thành một con sông dài mênh mông, không có điểm cuối, quét về phía trung tâm của Địa Phủ.
Chương 644. Khó giết khó diệt.. .
Chương 644: Khó giết khó diệt.
“Ầm ầm!”
Kiếm quang đánh xuống.
Một trận chiến kịch liệt lại bùng nổ.
Mạnh Khánh Chi thúc giục trận pháp liên thủ cùng Thái Sơ, hai người phối hợp ăn ý, ngăn chặn hoàn toàn chủ nhân Địa Phủ, trận chiến này đánh đến trời trăng vô sắc, ngân hà thành tro bụi.
Bọn họ đánh nhau từ trên bầu trời xuống dưới mặt đất, không biết là có đến bao nhiêu sao trời bị đánh tan vì dư âm của trận chiến. Từng mảng lớn sao trời biến thành tro bụi, đập vào mắt là cảnh vũ trụ tan hoang, không dám nhìn thẳng.
Chủ nhân Địa Phủ mấy lần muốn phá vỡ trận pháp bỏ chạy, đáng tiếc đều bị Thái Sơ ngăn lại, khiến cho hắn không thể không dốc hết sức để chiến đấu.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Một tiếng hét thảm thiết truyền đến.
Sương máu giăng đầy trời, nhuộm cả nửa bầu trời thành màu đỏ như máu, chủ nhân Địa Phủ bị Thái Sơ chém trúng một kiếm, nửa người tan nát.
Máu tơi như trút nước, xương trắng lộ rõ.
Ngay cả ma đao trong tay cũng bị chém nát văng ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên mà hắn rơi vào nông nổi thê thảm này kể từ sau khi hắn hắn đột phá cảnh giới Trường Sinh, nếu như không phải vừa rồi hắn nhanh chóng né được một chút.
Thì e là bây giờ không chỉ có nửa người bị chém rơi mà phỏng chừng.
Đầu cũng phải rơi xuống đất rồi.
Chủ nhân Địa Phủ rống giận, tổ hợp lại thân thể, nhưng làm sao Thái Sơ lại có thể cho hắn cơ hội làm việc này chứ?
“Leng keng!”
Kiếm quang chiếu sáng đất trời, kiếm khí vô biên vô hạn hóa thành một vầng mặt trời mênh mông cuồn cuộn, bao trùm khắp mọi nơi, xé toạc hắn ra ngay tại chỗ.
Gần như là bị lăng trì, thân thể của chủ nhân Địa Phủ đều bị đánh tan thành một vùng sương máu. Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người kinh sợ.
Đặc biệt là Huyền Quang giới.
Lúc trước.
Địa Phủ càng quét toàn bộ thế giới, uy thế lúc đó không gì sánh bằng, mãi cho đến hôm nay, bọn họ còn nhớ mang máng về phong thái vô thượng của chủ nhân Địa Phủ.
Nhưng lúc này mới qua bao lâu chứ?
Cục diện đã hoàn toàn nghịch chuyển, chủ nhân Địa Phủ lại bị đuổi đánh, thiếu chút nữa thì đã bị trấn áp. Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được.
“Xoẹt!”
Thái Sơ chém thân thể của chủ nhân Địa Phủ thành một đám sương máu, đắm mình dưới máu của Trường Sinh cảnh, hắn giống như một chiến thần, đứng lặng trên bầu trời, hiện ra có một loại khí thế vô địch.
Vừa rồi khi hắn bị chủ nhân Địa Phủ áp chế, thậm chí suýt chút nữa thì rơi vào trong thảm cảnh bị giết chết, một đi không trở lại. Cho đến giờ khắc này
Bản thân Thái Sơ cảm thấy như đang ở trong mơ, hắn nhìn đăm đăm Mạnh Khánh Chi, cho đến bây giờ thì hắn đã nhận ra thực lực của Mạnh Khánh Chi chẳng qua cũng chỉ là một Đại Đế.
Người như vậy, phỏng chừng cũng chẳng có gan dám đến trước cửa nhà của Địa Phủ bố trí sát trận. Cũng chỉ có được Thiên Cơ Lâu chủ chỉ điểm, thì mới coi như là hợp lý.
Nghĩ đến đây.
Vừa rồi Mạnh Khánh Chi nói không hề sai, sau lưng hắn chính xác là Thiên Cơ Lâu chủ, cũng chỉ có Thiên Cơ Lâu chủ mới có thể dễ dàng lấy ra được một sát trận Trường Sinh cảnh.
“Thế lực vô thượng lúc trước càng quét Huyền Quang giới, không ngờ rằng gặp phải Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, thuận miệng chỉ điểm một chút, lại thêm vào một tòa sát trận, thì đã dễ dàng giải quyết được.”
Trong lòng Thái Sơ vô cùng bùi ngùi.
Nếu là lúc trước.
Huyền Quang giới được Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối tọa trấn, thì sao Địa Phủ có thể quật khởi được chứ?
Nếu như Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối tự mình ra tay, thì e là Địa Phủ còn chẳng quấy lên được chút sóng gió nào, chỉ cần trở bàn tay thì cũng đủ khiến cho nó tan biến thành cát bụi.
“Ào ào!”
Âm thành của tiếng nước chảy vọng đến.
Những dòng nước đỏ như máu, đan xen che kín bầu trời như mạng nhện, rậm rạp chói mắt, mang theo khí tức trường sinh bất hủ, hội tụ lại với nhau.
Hóa thành một biển máu. Bên trong đó là một bóng dáng vĩ ngạn đang dần dần ngưng tụ thành. Người này đúng là chủ nhân Địa Phủ.
Đại Đế cũng đã khó giết khó diệt, thì chớ nói chi là chủ nhân Địa Phủ, tuy rằng thân thể của hắn đã bị đánh nát vài lần, nhưng cũng không hề bị tổn thương đến căn nguyên, chỉ cần điều tức một chút, thì có thể khôi phục được bảy tám phần thực lực.
Sau khi thân thể được tổ hợp lại thì vẫn có sức để đánh một trận.
“Thái Sơ!”
“Thiên Cơ Lâu chủ!”
“Ngày mà bổn tọa trở thành Tiên Vương, cũng chính là ngày các ngươi trở thành vong hồn dưới đao của ta!”
Chủ nhân Địa Phủ gào rống, trong giọng nói mang theo dã tâm, làm trời cao run rẩy dữ dội, toàn bộ sinh linh trên đại địa đều phủ phục trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên..
“Ồ?”
Thái Sơ nhìn đối phương, ánh mắt đầy nghiêm nghị, sát ý trên người bừng lên.
Trong lòng hắn, bốn chữ 'Thiên Cơ Lâu chủ' này đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng, dù sao thì nếu như không có Thiên Cơ Lâu chủ thì đừng nói là không thể giữ được Thiên Nguyên giới.
Mà chỉ cần nói đến ngày hôm nay, bản thân hắn có thể đã ngã xuống rồi. Có thể nói.
Thiên Cơ Lâu chủ được xem như là ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Ân nhân cứu mạng của mình mà lại bị người như thế chửi bới, há có thể nhẫn được? Lập tức.
Một trận đại chiến mới lại bắt đầu. Thời gian trôi qua.
Hai người đánh xuyên qua thế giới, nhưng không hề đánh nát trận pháp, từ đầu này đánh đến đầu kia, một đường giết cho đến khi nhật nguyệt tắt ngúm, ngân hà ảm đạm.
Mấy ngày sau.
Thái Sơ hét lớn môt tiếng, trong khoảng khắc đó, kể cả Mạnh Khánh Chi và trận pháp gần như là hợp nhất cùng Thái Sơ, cả người hắn hoàn toàn thăng hoa, Tinh ,Khí ,Thần tăng lên tới đỉnh điểm.
Khí huyết như mặt trời, mênh mông cuồn cuộn khắp tám hướng.
Một thanh trường kiếm trấn áp bốn cực, chém về phía chủ nhân Địa Phủ.
“Xoẹt!”
Dưới kiếm quang.
Vô số người nhìn thấy hình ảnh của chủ nhân Địa Phủ đang giãy giụa, nếu như lúc trước, hắn không ngăn cản được thì nhất định có thể né tránh, nhưng bây giờ bị trận pháp trói buộc.
Hắn chỉ có thể chống chọi lại.
“Leng keng!”
Tiếng kim loại va vào nhau vọng đến, giống như tiếng của chuông đồng sấm sét xuyên qua hư không, đánh sụp hỗn độn, giống như sóng thần vỗ vào bờ, đánh cho tất cả sao trời vỡ nát.
Thân mình chủ nhân của Địa Phủ hoàn toàn nổ tung, trong tình trạng suy yếu toàn diện, rốt cuộc hắn cũng không thể chống đỡ được nữa.
Thân thể bị tiêu diệt, chỉ có một đạo thần hồn xuất hiện, hóa thành một tia sáng, mang theo thanh ma đao, lợi dụng khe hở khi trận pháp chấn động, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Biến mất trong đất trời.
Chương 645. Chắc là một bảo vật?.. .
Chương 645: Chắc là một bảo vật?.
“Chạy rồi sao?”
Thái Sơ nhìn theo phương hướng chủ nhân Địa Phủ rời đi, không biết vì sao, đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếp theo.
Sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, không còn chút máu. Đại chiến lâu như vậy.
Tuy rằng.
Dựa vào Mạnh Khánh Chi khống chế sát trận, chiếm thế thượng phong, nhưng giờ phút này, tình hình của hắn cũng chẳng hề tốt lắm, nếu như tiếp tục chiến đấu, thì cuối cùng ai sống ai chết cũng chưa biết chắc được.
Trước mắt chủ nhân Địa Phủ đã rời đi, cũng coi như là chuyện tốt nhất. Ít nhất.
Thân thể của chủ nhân Địa Phủ cũng đã bị đánh nát, hơn nữa đã bị thương tổn đến căn cơ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tái xuất, mà bản thân hắn chỉ cần điều dưỡng một chút, thì đã có thể khôi phục phần lớn chiến lực.
Mà điều quan trọng hơn nữa là chủ nhân Địa Phủ đã rời đi, nhưng căn cơ bao nhiêu năm nay của Địa Phủ vẫn còn lưu tại nơi này.
Có được mấy thứ này, phỏng chừng có thể dễ dàng tìm được tung tích của chủ nhân Địa Phủ từ chỗ của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, chỉ cần chủ nhân Địa Phủ chưa hoàn toàn hồi phục.
Thái Sơ có niềm tin rằng chính hắn có thể trực tiếp đánh bại người kia.
“Tiền bối!”
Trường Sinh chân quân từ nơi xa bay lại đây, vẻ mặt vô cùng cảnh giác, thần thức vẫn luôn khóa chặc hư không, đi đến trước mặt Thái Sơ, nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, không sao chứ?”
“Vẫn ổn.”
Thái Sơ vẫy vẫy tay, ý bảo không sao, hắn trầm giọng nói: “Chỉ tiếc, không thể nào bắt được chủ nhân Địa Phủ, đã để cho một kẻ địch lớn đào thoát mất.”
“Nếu không thể tìm được hắn trước khi thương thế của hắn khỏi hẳn, chỉ sợ vào lần gặp sau, chủ nhân Địa Phủ đã trở thành một Tiên Vương rồi!”
Tất cả những người có mặt ở đây nhìn thấy rõ ràng thực lực của chủ nhân Địa Phủ.
Rõ ràng áp đảo cả Thái Sơ, phải biết rằng Thái Sơ là người có tu vi Trường Sinh cảnh đỉnh phong, mà người kia còn mạnh hơn so với hắn, vậy thì chẳng quá đáng chút nào khi nói một câu chủ nhân Địa Phủ đã tiến gần đến cảnh giới Tiên Vương.
Nếu như đối phương thật sự có thể trở thành Tiên Vương, thì có trời biết hắn có thể gây ra bao nhiêu sóng gió nữa. Có khả năng.
Toàn bộ Địa Tiên giới kể cả Tử Huyền giới, Thiên Nguyên giới đều khó thoát khỏi kiếp nạn.
“Tiền bối việc này không nên chậm trễ, chi bằng chúng ta đuổi theo, được không?”
Trường Sinh chân quân nhanh chóng nói.
“Chỉ sợ không kịp nữa rồi.”
Thái Sơ lắc lắc đầu.
Bên trong tòa sát trận này, bản thân mình miễn cưỡng có thể sánh bằng với tốc độ của chủ nhân Địa Phủ, một khi thoát ra khỏi trận pháp. Thì chỉ trong nháy mắt, chủ nhân Địa Phủ trong giây lát, đã biết mất hút khỏi Huyền Quang giới.
Chẳng ai biết được hắn đã chạy đi đường nào, có thể.
Đối phương đang ở Thiên Nguyên giới, cũng có thể là đã đi vào trong hỗn độn. Muốn đuổi theo hắn, gần như là không có khả năng.
“Vậy cũng không sao.”
Trường Sinh chân quân nhanh chóng phản ứng lại, vẻ mặt của hắn nhẹ nhàng nói: “Có Thiên Cơ Lâu chủ ở đây, thì mặc cho chủ nhân Địa Phủ có chạy trốn tới chân trời góc biển, thì cũng có thể tìm được hắn.”
“Không sai.”
Thái Sơ gật đầu: “chủ nhân Địa Phủ đã bị ta làm cho bị thương nặng, trong vòng ngàn năm, hắn sẽ không có sức để đánh một trận đâu.”
Nói tới đây.
Thái Sơ bỗng nhiên phản ứng lại, vừa nãy mình có thể chiến thắng được chủ nhân Địa Phủ, ít nhiều cũng đã được một vị Đại Đế hỗ trợ.
Nếu như không có pháp trận mà Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối ban cho đối phương, hôm nay có khi bản thân hắn đã ngã xuống, nghĩ đến đây, hắn vội vàng nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy.
Cách vị trí của hai người không xa.
Bóng dáng Mạnh Khánh Chi nhanh như điện, xuyên qua những cung điện đổ nát, thỉnh thoảng lại đào bới được thứ gì đó từ trong đống đổ nát.
Vừa mới tức thì, trước mắt của hai người, Mạnh Khánh Chi đã lấy được một thanh trường kiếm vô cùng có giá trị.
Chuôi trường kiếm này cổ vận ngang nhiên, toàn thân đen như mực, không biết được chế tạo từ chất liệu gì, nhưng vô cùng rắn chắc, có thể còn nguyên vẹn dưới dư âm trận chiến giữa Thái Sơ và chủ nhân Địa Phủ, kiểu gì cũng chẳng phải là vật bình thường.
“Phát tài!”
Trong mắt của Mạnh Khánh Chi được lấp đầy bởi sự vui mừng.
Đã sớm biết, Địa Phủ càng quét Huyền Quang giới, thì chắc chắn là căn cơ không giống người thường, nhưng cũng không ngờ tới nó lại khủng bố như vậy. Hiện giờ.
Còn chưa tìm được bảo khố của Địa Phủ, nhưng trong đống đổ nát mà đã tìm được không ít báu vật cấp Chân Tiên, và đến ngay cả những báu vật cấp Trường Sinh cũng không hề ít.
Có thể nói.
Hôm nay xem như mình lời to rồi!
Có mấy thứ này, chờ đến khi trở về Thiên Nguyên giới sau, hoàn toàn có thể mua lại sát trận trong tay mình, nhờ vào trận chiến hôm nay, thì hoàn toàn không cần phải nghi ngờ gì về pháp trận mà Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối đã đưa cho mình.
Đến ngay cả chủ nhân Địa Phủ cũng không thể đánh nát được nó, thì sau này Cửu U Ma tông được trận pháp này che chở, thử hỏi còn có ai dám can đảm chạy đến Cửu U Ma tông làm càn?
E là ngay đến cả Thái Sơ tự mình chạy đến, chỉ cần trận pháp khởi động, thì cũng có thể khiến cho hắn có đi mà không có về nhỉ?
“Ồ? Đây là cái gì?”
Trong lòng đang mặc sức tưởng tượng cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, Mạnh Khánh Chi bỗng nhiên khẽđộng, dư quang nơi khóe mắt ánh lên, nhìn thấy được một hạt châu màu đen trong một góc cách đó không xa, đang lặng lẽ nằm ở nơi đó.
Ngay vùa rồi, hắn rõ ràng đã nhìn thấy trên mặt ngoài của hạt châu hiện lên một tia sáng có màu xanh lục.
Nhưng khi hắn nhìn qua, hạt châu lại trở về vẻ bình thường, dường như chưa từng xuất hiện bất cứ điều gì, khiến cho Mạnh Khánh Chi gần như là cho rằng hắn đã nhìn lầm rồi.
“Chắc là một báu vật?”
Mạnh Khánh Chi vươn tay, bắt hạt châu vào tay, nhìn bên ngoài thì nó chẳng hề có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, giống như là một hạt châu bình thường vậy.
Hơn nữa.
Bên trên còn có mấy vết nứt, gần như là sắp nát ra.
Có nhìn thế nào thì cũng chẳng hề có chút dáng vẻ của một báu vật, nhưng có thể còn tồn tại sau một trận đại chiến như vậy, trực giác mách bảo cho Mạnh Khánh Chi, e là lai lịch của hạt châu này không hề đơn giản.
“Thôi.”
“Lão phu cứ mang về, rồi lại hỏi Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, tất nhiên tiền bối sẽ biết rốt cuộc thì hạt châu này là thứ gì.”
Chương 646. hai vị tìm thử xem?.. .
Chương 646: hai vị tìm thử xem?.
“Đạo hữu?”
Một tiếng gọi vang lên.
Truyền đến từ trên không trung.
Thái Sơ cùng Trường Sinh chân quân sánh vai nhau đi đến, bước từng bước một đi xuống.
“Ừ?”
Nghe được giọng nói, tâm trạng Mạnh Khánh Chi thay đổi, lật tay một cái, trực tiếp dấu hạt châu trong tay đi.
Trận pháp mà hắn bố trí vẫn chưa dỡ bỏ. Một là.
Là để đề phòng chủ nhân Địa Phủ quay ngược lại đâm cho một dao. Dù sao thì.
Thực lực của chủ nhân Địa Phủ rõ như ban ngày, nếu như đối phương lại quay trở lại tấn công, không còn trận pháp che chở, thì ở đây ngoại trừ Thái Sơ ra, tất cả người ở đây, kẻ nào kẻ nấy đề chết ráo trọi.
Mạnh Khánh Chi tự hỏi, chắc chắn là bản thân hắn sẽ không chống đỡ nổi ngay cả một ánh mắt của đối phương. Hai là.
Đối với hắn mà nói nếu như vẫn giữ lại trận pháp thì có lợi ích to lớn, dù gì thì trận pháp cũng có thể ngăn cản sự thăm dò, cho dù là thần thức cấp Trường Sinh cũng sẽ bị ngăn cản.
Hắn đứng trong trận pháp như cá gặp nước, nói thẳng ra là đến ngay cả Thái Sơ cũng chẳng thể nào biết được hắn đã lấy được thứ gì tốt.
Như vậy thì, tránh được khả năng Thái Sơ thấy hơi tiền nổi máu tham.
Suy bụng ta ra bụng người, Mạnh Khánh Chi cảm thấy bản thân hắn thấy hơi tiền nổi máu tham, thì tất nhiên là trong mắt hắn, bất kể là Thái Sơ hay là Trường Sinh chân quân thì đều có thể như vậy.
Dù sao thì bất kể là ai trong hai người này đều có thể đánh bại hắn. Cho nên hắn không thể không đề phòng.
“Hai vị có việc gì sao?”
Mạnh Khánh Chi cất hạt châu đi, xoay người lại, dù bận vẫn ung dung chắp tay, mở miệng hỏi.
“Không có việc gì.”
Thái Sơ khẽ lắc đầu, cũng đáp lễ, mở miệng nói: “Chẳng qua là hai người chúng ta muốn đến đây cảm tạ một phen, lúc trước đạo hữu đã trượng nghĩa ra tay.”
“Nếu như không có trận pháp mà đạo hữu bày bố, thì e là hôm nay hai người chúng ta đều đã gặp nguy rồi.”
“Như vậy a.”
Mạnh Khánh Chi giơ tay xoa xoa cằm, cái mặt mo của hắn có chút nóng lên, hắn biết rõ bản thân hắn được mấy cân mấy lượng, người ta đến đây cảm tạ hắn sao?
Nói cảm tạ trận pháp bên cạnh kia mới chính xác.
Không có trận pháp này, thì kể cả có đến một vạn tên Mạnh Khánh Chi, phỏng chừng cũng không đủ cho một đầu ngón tay của chủ nhân Địa Phủ giết.
“Không cần phải nói lời cảm tạ.”
Mạnh Khánh Chi vẫy vẫy tay, hổ thẹn nói: “Tại hạ cũng nhờ vào ân huệ của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, mới có thể có được trận pháp này, nếu như không có Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, thì cho dù tại hạ có đến đây thì chẳng qua cũng sẽ nhiều thêm một vong hồn mà thôi.”
Nghe thấy lời này.
Thái Sơ cùng Trường Sinh chân quân đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên thần sắc quả nhiên là như thế, họ đã đoán được đây là do Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối đang âm thầm trợ giúp.
Hôm nay vừa nhìn đã thấy.
Quả nhiên là như thế.
Hiện tại trên đời này, kẻ nào có thể không ra mặt mà lại dễ dàng làm cho chủ nhân Địa Phủ bị thương nặng? E là chỉ có một mình Thiên Cơ Lâu chủ mới có thể làm được!
“Xem ra tất cả mọi chuyện này hôm nay đều nằm trong dự liệu của Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, vậy mà ta ại có chút sợ bóng sợ gió.”
Thái Sơ lắc đầu cười khổ nói.
Trước khi mình đến đây, đã ôm quyết tâm dù chết cùng phải đến. Dù sao thì.
Thâm nhập vào sào huyệt của Địa Phủ, mà có thể phá huỷ Hoán Hồn châu thì cũng được coi như ông trời đã ưu ái rồi, còn về chuyện có thể còn sống mà rời khỏi đây, thì hắn chẳng hề dám nghĩ đến chuyện này, lẽ nào lại coi Địa Phủ là hậu hoa viên nhà mình không bằng?
Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
“Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, tất nhiên là tính toán chu toàn.”
Mạnh Khánh Chi cung kính nói.
Nói xong hắn nhìn thoáng qua vách nát tường xiêu bên cạnh, cười khẽ nói: “Tại hạ còn có chút việc cần hoàn thành, không tiện hàn huyên, mời hai vị cứ tự nhiên.”
“Đạo hữu.”
Lúc này.
Trường Sinh chân quân tiến lên một bước, chắn ngay trước mặt Mạnh Khánh Chic, trầm giọng nói: “Hiện giờ tuy rằng Địa Phủ đã bị huỷ diệt, nhưng chủ nhân Địa Phủ vẫn còn sống, hơn nữa bên trong Địa Phủ còn sót lại không ít trận pháp, đạo hữu nên chú ý cẩn thận.”
“Cái này đương nhiên là tại hạ hiểu rõ.”
Mạnh Khánh Chi gật gật đầu.
Điều này cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao hắn chưa triệt hồi sát trận, có trận pháp của mình còn tồn tại, thì có thể nói là hắn như cá gặp nước bên trong Địa Phủ.
Cho dù là có muốn lao đầu vào chỗ chết thì cũng không thành vấn đề.
“Đúng rồi.”
Trường Sinh chân quân dường như nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: “Đạo hữu có nhìn thấy Hoán Hồn châu chưa? Trước đây ta cùng Thái Sơ tiền bối đã hủy đi sáu hạt.”
“Nhưng bên trong Địa Phủ tổng cộng có bảy hạt, trước mắt còn sót lại một hạt, Hoán Hồn châu này có thể làm người chết hồ sinh, hơn nữa bất tử bất diệt, sức uy hiếp của nó không hề nhỏ, nếu không phá huỷ nó thì nó có thể khiến cho cả một thế giới rơi vào vòng nguy hiểm.”
Lịnh sử của một thế giới quá là lâu dài.
Chẳng một ai có thể chắc chắn là Hoán Hồn châu có thể khiến cho bao nhiêu người hồi sinh, dù là trong phạm vi nhỏ cũng vô cùng đáng sợ, nếu như không có người có cảnh giới Tiên Vương tọa trấn.
Thì không hề nghi ngờ gì Hoán Hồn châu chính là một đại sát khí.
Theo như suy nghĩ của đám người Trường Sinh chân quân, thì tất nhiên là không thể lưu lại thứ này.
“Hoán Hồn châu?”
Đôi mắt Mạnh Khánh Chi xoay vòn, hắn nhớ tới hạt châu vừa rồi mà mình nhặt được kia, trong lòng không khỏi tự lẩm bẩm, chẳng lẻ thứ vừa rồi mình nhặt được lại là Hoán Hồn châu chứ?
Khi nào thì vận may của mình lại nghịch thiên như vậy chứ?
“Nếu như đạo hữu có nhìn thấy thì tốt nhất giao nó lại cho Thái Sơ tiền bối hủy diệt nó cho luôn.”
Trường Sinh chân quân trầm giọng nói.
“Làm gì có?”
Sắc mặt Mạnh Khánh Chi biến đổi, mở miệng nói: “Sao mà ta lại có thể nhìn thấy thứ kia chứ? Chắc là Địa Phủ đã để nó ở một nới nào đó quan trọng rồi cũng nên.”
“Hay là....”
“Hai vị đi tìm thử xem?”
Chương 647. Hình dáng thế giới.. .
Chương 647: Hình dáng thế giới.
Cái vật Hoán Hồn châu kia, Mạnh Khánh Chi có dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ thì cũng có thể biết được là giá trị của nó vô cùng xa xỉ, xem ra đám người Thái Sơ muốn tiêu hủy hoàn toàn.
Nhưng Mạnh Khánh Chi lại không nghĩ như vậ, thứ này mà đem đến Thiên Cơ Lâu, có nói gì thì cũng đáng giá một cơ duyên Trường Sinh cảnh chứ?
Nếu như dùng nó để tăng thực lực của mình, thơm quá đi chứ?
Nếu cứ vậy mà hủy đi nó, có nhìn thế nào thì cũng lỗ vốn..
“Nếu là như vậy thì hai người chúng ta đi tìm thử đây.”
Trường Sinh chân quân không nghi ngờ lời của hắn.
Hắn xoay người sang chỗ khác, vừa muốn rời đi, bỗng nhiên lại xoay người lại, mở miệng dặn dò nói: “Đạo hữu, nơi đây cũng không an toàn, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn lâu năm của Địa Phủ.”
“Chủ nhân Địa Phủ có thể trở về đây bất kỳ lúc nào, ngươi sớm rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Nói tóm lại thì thực lực của Mạnh Khánh Chi vẫn quá yếu.
Mặc dù có trận pháp che chở, nhưng trận pháp cũng không phải vạn năng, nếu như xuất hiện dư lực quét qua, có lẽ trận pháp sẽ không sao, nhưng người bên trong trận pháp sẽ trực tiếp bị đánh chết.
“Tại hạ hiểu rồi.”
Mạnh Khánh Chi chắp tay, mỉm cười nói: “Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở.”
“Ừ.”
Trường Sinh chân quân gật đầu, hắn nhìn chăm chú Mạnh Khánh Chi, không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này, chạy đến nơi khác để tìm kiếm Hoán Hồn châu.
Chỉ tiếc.
Hắn và Thái Sơ, hai người đã lật tung toàn bộ Địa Phủ, ngay cả bảo khố mà cũng tìm được mấy cái, duy nhất chỉ có Hoán Hồn châu là chẳng hề thấy bóng dáng.
Mãi cho đến lúc này, nội tâm của hai người không khỏi nặng nề hơn mấy phần. Phải biết rằng.
Lúc trước, viên Hoán Hồn châu cuối cùng nằm trong tay của Lục Trường Phùng, mà Lục Trường Phùng dựa vào viên Hoán Hồn châu này để khống chế toàn bộ vong linh của Địa Tiên giới, thậm chí là Thiên Nguyên giới.
Nếu không tìm được và phá hủy nó, chỉ sợ là mấy thế giới này sẽ tiếp tục như vậy. Trừ phi.
Có một vị Tiên Vương ra tay.
Trước mắt, ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối ra, thì chẳng còn ai phù hợp với chuyện này cả.
Còn về bản thân Thái Sơ, hắn cũng chỉ có suy nghĩ như vậy thôi, ngay đến cả chủ nhân Địa Phủ mà còn không thể nào trở thành Tiên Vương, thì con đường để hắn trở thành Tiên Vương còn quá xa.
“Thái Sơ tiền bối..........”
Trong một cung điện đổ nát, Trường Sinh chân quân lại nhìn thấy bóng dáng của Thái Sơ, hắn tiến lên một bước, mở miệng hỏi: “Ngươi có tìm được tung tích của Hoán Hồn châu không?”
Thái Sơ nghe vậy, không trả lời, mà là hơi hơi lắc lắc đầu.
“Này...........”
Trường Sinh chân quân thấy thế, sắc mặt cứng lại, rồi khẽ thở dài môt tiếng: “Vậy thì phải làm sao bây giờ đây, không tìm được Hoán Hồn châu, e là tương lai của Địa Tiên giới cùng Thiên Nguyên giới vĩnh viễn không có ngày được yên bĩnh.”
“Có lẽ..........”
Nói tới đây.
Trường Sinh chân quân ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Chỉ có đến Thiên Cơ Lâu hỏi Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, có lẽ hắn có biện pháp tìm được viên Hoán Hồn châu còn lại.”
“Bên trong Địa Phủ có không ít tài nguyên, nhưng sau trận chiến này đã bị hư hỏng đi rất nhiều, với những tài nguyên còn sót lại bây giờ, mà còn phải tìm tung tích của chủ nhân Địa Phủ nữa............”
Thái Sơ chậm rãi mở miệng.
Hắn nói không hết câu, nhưng ngụ ý trên mặt câu chữ thì không cần nói cũng biết.
Trận chiến vừa rồi vô cùng tàn khốc, đến ngay cả bầu trời mà còn bị đánh tan, đường nhiên là Địa Phủ nằm ngay trung tâm của trận chiến khó thoát khỏi kiếp nạn, có thể nói là thiếu chút nữa nơi này cũng đã bị san thành bình địa.
Cũng may có trận pháp do Mạnh Khánh Chi bày ra, nên nhiều ít còn có thể giữ lại một chút đồ.
Nhưng mà mặc dù có trận pháp, nhưng cũng chẳng còn lại bao nhiêu đồ vật. Hơn bảy phần tài sản đã bịphá hủy thành cát bụi, còn sót lại chút đồ lại phải chia đều cho cả ba người bọn họ.
Đối với ba người mà nói, chút tài nguyên này đều là một số tài sản cực kỳ khổng lồ.
Nhưng nếu như phải dùng nó để đổi lấy tung tích của chủ nhân Địa Phủ, thì ba người bọn họ lại chẳng hề có chút niềm tin nào. Dù sao thì.
Tin tức của Thiên Cơ Lâu đắt đỏ có tiếng.
Còn chưa nói đến thân phận là người thừa kế truyền thừa Địa Phủ của chủ nhân Địa Phủ nữa.
Rất có thể.
Nếu như mua được tung tích của chủ nhân Địa Phủ, thì hai người bọ họ sẽ lỡ mất viên Hoán Hồn châu kia. Còn nếu như không tìm được Hoán Hồn châu, thì phải đợi đến khi nào mới có thể giải quyết được những vong linh bất tử bất diệt kia đây?
“Tiền bối ngươi nói xem, có khi nào viên Hoán Hồn châu kia đã bị chủ nhân Địa Phủ mang đi mất?”
Trường Sinh chân quân nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng.
Hắn thực sự không hề muốn nghĩ đến cục diện này, dù sao thì nếu như Hoán Hồn châu rơi vào trong tay chủ nhân Địa Phủ, thì chẳng ai có thể biết được còn nổi lên sóng gió gì nữa đây.
Nhưng theo tình hình trước mắt, thì không hề nghi ngờ gì đây là một tin tức tốt. Bởi vì.
Tìm được chủ nhân Địa Phủ, cũng đồng nghĩa với việc sẽ tìm được viên Hoán Hồn châu cuối cùng.
“Khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể có.”
Thái Sơ hơi hơi lắc đầu, không chắc chắn nói.
“Có lẽ...........”
Thái Sơ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Biết đâu viên Hoán Hồn châu cuối cùng không nằm trong tay của chủ nhân Địa Phủ mà lại rơi vào trong tay của người bên ta thì sao?”
“Sao có thể?”
Nagy tức thì.
Trường Sinh chân quân đã muốn phủ nhận, trong này, mình không tìm được, Thái Sơ cũng không tìm được, thì còn có thể là ai? Nhưng ngay sau đó.
Thân hình hắn chấn động, nhìn theo ánh mắt của Thái Sơ về phía bên ngoài, nơi đó đúng là bóng dáng của Mạnh Khánh Chi đang bôn ba trong đống đổ nát.
Hắn có chút bán tín bán nghi hỏi: “Ý của tiền bố là Mạnh Khánh Chi đạo hữu nhặt được viên Hoán Hồn châu cuối cùng sao?”
“Có lẽ vậy.”
Thái Sơ phải mà không phải nói.
........ Lúc này.
Mạnh Khánh Chi đang thu nhặt tài nguyên, vui vẻ vô cùng.
Nhẫn trữ vật trogn tay hắn đã dắp không thể đựng được nữa rồi, nhưng vẫn không hề che giấu được vẻ tràn trề nhiệt huyết, tìm được những thứ tốt hơn, thì chỉ cần ném bớt mấy thứ không lắm tốt bên trong nhẫn đi là được.