Huyền Huyễn Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu ( Dịch Full )

Chương 45 - Chương 648. Tiền Bối, Chẳng Qua Là Gì?.

Chương 1. Thiên Cơ Khả Trắc! - Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! Chương 648. Tiền bối, chẳng qua là gì?.

. .

Chương 648: tiền bối, chẳng qua là gì?.

Ít nhiều gì còn có thể dành ra được một chút chỗ trống.

Chỉ trong nữa ngày ngắn ngủn, mà đã chứa đầy mười cái nhẫn trữ vật, chờ đến khi mang nó về Thiên Nguyên giới, thì chắc chắn Cửu U Ma tông sẽ bay lên đến tận trời.

Khi đó.

Cửu U Ma tông bồi dưỡng ra vài đại đế, quả thực không hề khó khăn. Thậm chí.

Nếu như có đầy đủ thời gian, thì bồi dưỡng ra vài vị Chân Tiên, căn bản cũng không thể nào tiêu tốn hết nhiều tài nguyên như vậy. Có thể nói tương lai của Mạnh Khánh Chi hắn sẽ chẳng hề có bất kỳ trắc trở nào trên còn đường tiến đến cảnh giới Chân Tiên.

“Ít nhiều gì đều vào Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, nếu không thì lão phu có tài đức gì mà có thể đi đến được này hôm nay chứ?”

Mạnh Khánh Chi lẩm bẩm tự nói.

Khi hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng. Bỗng nhiên.

“Ầm ầm!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vọng đến từ biên giới, toàn bộ Huyền Quang giới đều đang rung lắc kịch liệt, giống như ngày tận thế, khiến cho vô số người cảm thấy lo sợ không yên.

Hình dáng của một thế giới khổng lồ, trong hỗn độn xuất hiện một hình dáng mơ hồ..

“Chuyện gì nữa đây?”

Mạnh Khánh Chi ngây ngẩn cả người.

Giờ khắc này.

Hắn chẳng còn hơi sức đâu mà lo đi thu gom tài nguyên bên trong Địa Phủ nữa.

Hắn đứng lặng nhìn cảnh tượng nơi xa, thật lâu sau mới chậm rãi hoàn hồn lại, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đây lại là một cái thế giới mới?”

Thế giới dung hợp.

Đối với sinh linh của Thiên Nguyên giớ mà nói, thì chuyện này chẳng còn xa lạ gì nữa. Dù sao thì.

Bọn họ thấy rất nhiều lần.

Nhưng mỗi một lần thế giới dung hợp, đều đồng nghĩ vỡi việc chẳng phải là chuyện gì tốt.

Trước đây đã có vết xe đổ của Địa Tiên giới, Tử Huyền giới, sau này lại có Huyền Quang giới, mỗi một lần hợp nhất thế giới đều sẽ có sóng to gió lớn, mà nay vừa mới xử lý xong Huyền Quang giới.

Lại có thêm một thế giới hoàn toàn mới.

Chẳng lẽ nào Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối muốn vờn chết mọi người hay sao? Lúc này.

Không chỉ có là Mạnh Khánh Chi, ngay cả Thái Sơ và Trường Sinh chân quân đều khóc không ra nước mắt. Thái Sơ còn đỡ hơn một chút.

Dù sao thì quê hương của hắn cũng là ở Thiên Nguyên giới, cũng chẳng đến nổi phải đứng mũi chịu sào, nhưng mà Trường Sinh chân quân thì lại đau lòng, bởi vì hình như là thế giới mới kia xuất hiện giữa biên giới giữa Địa Tiên giới cùng Huyền Quang giới.

Điều này có nghĩ là không bao lâu nữa.

Một thế giới hoàn toàn mới này sẽ nối liền giữa Huyền Quang giới và Địa Tiên giới, đến lúc đó chẳng phải là Địa Tiên giới bọn họ lại sẽ bị người ta chinh phạt một lần nữa hay sao?

“Hết rồi.”

“Hết thật rồi.”

Hai mắt của Trường Sinh chân quân vô thần, vẻ mặt tuyệt vọng, tuy rằng Địa Tiên giới không yếu, nhưng mà phải coi thử là so sánh nó với một thế giới như thế nào, nếu như so với Thiên Nguyên giới thì nó còn có thể chiếm được chút thế thượng phong.

Nhưng nếu so với một thế giới như Huyền Quang giới, vậy thì chẳng có cái gì mà so với sánh.

“Tiền bối, phải làm sao bây giờ?”

Trường Sinh chân quân quay đầu lại nhìn về phía Thái Sơ, mong đợi nói. Thái Sơ không nói gì.

Lúc này.

Nói thật.

Hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Một lúc lâu sau đó.

Thái Sơ lẩm bẩm nói: “Có lẽ phải đến hỏi Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối, dù gì thì chẳng ai có thể đoán được tâm tư của hắn, hẳn là hắn sẽ không đẩy những thế giới khác vào đường cùng.”

“Nhưng mà...........”

Trường Sinh chân quân muốn nói lại thôi.

Hắn rất muốn nói, nhìn vào tình hình trước mắt, thì có thể thấy là Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối đã đẩy những thế giới khác vào đường cùng, còn chưa giải quyết được một chủ nhân Địa Phủ.

Vào thời khắc mấu chốt này lại xuất hiện thêm một thế giới mới nữa.

Lỡ đâu.

Thế giới mới kia còn chưa biết rõ chân tướng, vừa mới đến mà đã càn quấy, thì e là tất cả những nỗ lực của bọn họ trước đây đều trôi theo dòng nước, mà chủ nhân Địa Phủ cũng có thể nhân cơ hội này khôi phục nguyên khí.

Chờ đến khi chủ nhân Địa Phủ ngóc đầu trở lại, phỏng chừng chẳng ai có thể ngăn cản được.

“Chẳng có gì tốt, nhưng mà dường như là ta có biết một chút về thế giới này, trên đó có khí tức mà ta quen thuộc.”

Ánh mắt Thái Sơ nhìn xuyên qua qua hư không, xuyên qua hàng tỉ vạn dặm, nhìn sâu vào bên trong hỗn độn, nhìn thoáng qua thế giới rộng lớn mênh mông kia.

Chỉ với một cái liếc mắt, thì trong lòng hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Hắn chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai thì hình như thế giới này là một trong hai thế giới trước đây tách ra từ Thiên Diễm giới, cũng coi như là có cùng nguồn gốc với Huyền Quang giới.”

“Tiền bối biết thế giới này sao?”

Ánh mắt của Trường Sinh chân quân sáng ngời.

Điều mà hắn sợ nhất chính là trước mắt một màu đen, chẳng hề hay biết gì về thế giới sắp hợp nhất đến đây, chẳng ai biết được là thế giới kia sẽ có thái độ như thế nào với bọn họ.

Nếu như làm không tốt thì nó cũng giống như là Địa Phủ của Huyền Quang giới một tay che trời, vậy thì đúng là toang thật rồi.

“Cũng chỉ hơi hiểu biết mà thôi.”

Thái Sơ gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “ Nếu như mà ta không nhìn lầm thì thế giới này hẳn là Tu Di giới!”

“Năm xưa ta đi du lịch trong hỗn độn, trong lúc vô tình đã tiến vào Huyền Quang giới, cũng coi như là có chút hiểu về lịch sử của Huyền Quang giới, hai thế giới này có cùng nguồn gốc, thực lực cũng không phân cao thấp.”

“Lúc trước bên trong Huyền Quang giới, khi thế lực của Địa Phủ mới vừa xuất hiện, không ít người muốn đếnTu Di giới trung cầu viện, chỉ tiếc là những người đi cầu viện kia, chân trước vừa đi, thì sau lưng đã bị đám người của Địa Phủ đánh nát lối đi không gian.”

“Cũng chính vì nguyên nhân nà mà Tu Di giới mất liên lạc cùng Huyền Quang giới.”

“Ồ?”

Trường Sinh chân quân nghe vậy, mày nhíu lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm nói: “Hai thế giới này lại có ẩn khuất như vậy nếu là như thế thì.........”

“Chẳng phải là Tu Di giới cũng chẳng hề có hảo cảm với người của Địa Phủ người sao?”

.................

“Không sai.”

Thái Sơ gật gật đầu, trầm giọng nói: “Địa Phủ chính là kẻ thù của chư thiên vạn giới, tất nhiên là không loại trừ Tu Di giới.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trường Sinh chân quân đã hoàn toàn yên tâm, trước mắt chủ nhân Địa Phủ vẫn còn sống, nói cách khác bọn họ còn có một kẻ thù chung, trong khoảng thời gian ngắn thì người của Tu Di giới sẽ không thiển cận như vậy.

Chương 649. Tiếp tục thăm dò tin tức.

. .

Chương 649: Tiếp tục thăm dò tin tức.

Nếu như thật sự là người của họ dẫn đầu khai chiến, chỉ sợ là Địa Phủ liền có thể đục nước béo cò.

“Chẳng qua là........”

Thái Sơ nói đến đây, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu.

“Tiền bối, chẳng qua là gì?”

Trường Sinh chân quân tò mò hỏi.

“Chẳng qua là, lúc trước Thiên Diễm giới được chia cắt làm ba, mà nay Huyền Quang giới và Tu Di giới đã xuất hiện, vì sao Chân Võ giới còn lại lại chẳng hề có tung tích?”

Thái Sơ lẩm bẩm nói.

“Tiền bối nói vậy thì, một Huyền Quang giới và một Tu Di giới cũng đã cũng đủ khủng bố, nếu lại thêm một thế giới cùng cấp bậc, thì chỉ sợ là..........”

Trường Sinh chân quân cứng đờ nói.

Nhưng lời còn chưa nói xong.

Tư bên trong hỗn độn, lần thứ hai phát ra một luồng dao động kịch liệt, tại một nơi cực kỳ xa xôi trong hư không, lại thêm một thế giới khổng lồ chậm rãi xuất hiện trước mặt của mọi người..

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trạng thái biểu cảm trên gương mặt của Trường Sinh chân quân hoàn toàn cứng đờ. Hắn liếc mắt nhìn Thái Sơ một cách bất đắc dĩ.

Không cần nói cũng biết được ý nghĩa. Lần này coi như xong rồi, bị tiền bối nói trúng rồi.

Hai thế giới với thái độ không rõ, hơn nữa thực lực lại khủng bố đã xuất hiện, Địa Tiên giới chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, đương nhiên có lẽ Thiên Nguyên giới sẽ không sao cả, vì dù sao nó còn có Thiên Cơ Lâu.

Nhưng mà thế giới của mình thì phải làm sao bây giờ?

“Yên tâm, vẫn là câu nói kia, Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm.”

Thái Sơ nhìn liếc mắt nhìn Trường Sinh chân quân, lời nói sâu sắc.

Ngay sau đó.

Hắn lại nhìn lướt qua đống đổ nát của Địa Phủ, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục ở lại nơi này, cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chúng ta cũng nên trở về thôi.”

“Vừa kịp lúc xem thử rốt cuộc là thái độ của Tu Di giới và Chân Võ giới ra sao.”

“Cũng được.”

Trường Sinh chân quân gật đầu.

Nếu như tiếp tục lưu lại ở Huyền Quang giới, thì trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, một khi hai giới khai chiến, mà mình lại không có mặt ở đó, vậy thì tình thế Địa Tiên giới sẽ nghiêng về một bên.

Đương nhiên.

Trong lòng bọn họ suy nghĩ cho dù là mình có mặt ở đó thì, phỏng chừng cũng chẳng có mấy tác dụng.

..........

Không lâu sau khi hai người kia rời khỏi.

Lúc này Mạnh Khánh Chi mới cảm thấy thỏa mãn ngừng tay lại.

Tài nguyên của Địa Phủ gần như đều bị đào lên hết rồi, mà quả nhiên chuyến đi này của mình giống như dự đoán, kiếm đầy bồn đầy bát. Chờ cho đến khi trở về Thiên Nguyên giới, thì gần như là có thể tung hoành được rồi.

“Chẳng biết là thái độ của hai thế giới mới xuất hiện này là như thế nào......”

Mạnh Khánh Chi nhìn lướt qua phương hướng của Tu Di giới, từ sâu trong đôi mắt hắn, lấp lánh tinh quang, suy nghĩ của hắn không giống với Trường Sinh chân quân. Theo hắn nghĩ thì nếu có đại chiến xảy ra, đó là một chuyện không thể tốt hơn.

Như vậy thì.

Chẳng phải là lại có cơ hội cho hắn đục nước béo cò hay sao chứ?

Nếu như tiếp tục như vậy, nói không chừng thời điểm mà mình trở thành Chân Tiên còn có thể rút ngắn lại không ít.

“Thôi, về Thiên Nguyên giới rồi lại tính.”

“Có lẽ là.........”

“Khẳng định là Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối biết được tình hình của hai thế giới kia.”

Mạnh Khánh Chi thu hồi ánh mắt, sau đó phất phất tay, thu lại trận pháp, sau đó bước ra một bước, thân thể hóa thành một luông sáng phóng lên cao.

............ Cùng lúc đó. Trong Chân Võ giới. Liễu thị đế tộc.

Gia tộc này có truyền thừa mấy chục vạn năm ở Chân Võ giới, tuy rằng vẫn chưa được gọi là truyền thừa lâu đời, nhưng cũng có vài phần căn cơ, trong tộc có một Đại Đế tọa trấn.

Từ xa nhìn lại.

Đế tộc bên trong, mây lành trời trong, nguy nga lộng lẫy, có vô số tiên quang bừng sáng, chiếu rọi hư không, nơi nơi đều tràn ngập khí tức tốt lành.

Lúc này.

Ở trong một tòa lầu cát.

Một nam tử trẻ trung, đầu đội ngọc quan, đứng trước cửa sổ, nhìn ra phía hư không nơi xa, trong con ngươi là một vùng sâu thẳm, không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Thiếu chủ, tin tức đã được thăm dò rõ ràng rồi.”

Một giọng nói cung kính truyền đến.

Nam tử trẻ tuổi nghe thấy vậy, xoay người lại, chậm rãi phun ra một chữ, nói: “Nói.”

Bên ngoài lầu các.

Hạ nhân mở miệng, nhanh chóng nói: “Chân Võ giới hợp nhất với thế giới khác, quả nhiên giống như dựđoán của thiếu chủ, không phải là không có duyên cớ.”

“Mà là bị người ta dùng thủ đoạn nghịch thiên, trước tiếp kéo đến đây từ bên trong hỗn độn.”

“ Theo như tin tức mà tại hạ thăm dò được, thì dường như người ra tay là hành động của một vị Thiên Cơ Lâu chủ thuộc Thiên Nguyên giới, thực lực của vị Thiên Cơ Lâu chủ kia sâu không lường được, trước đó, đã hợp nhất không ít thế giới.”

“Mục đích của hắn, hình như là muốn kiến tạo một thế giới chí cao vô thượng!”

“Hơn nữa......”

“Hơn nữa cái gì?”

Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng hỏi.

“Hơn nữa, ngoại trừ Chân Võ giới của chúng ta ra thì còn có Tu Di giới và Huyền Quang giới cũng bị hợp nhất lại với nhau, nói cách khác là khôi phục lại Thiên Diễm giới như lúc ban đầu!”

Vị hạ nhân kia nhẹ giọng nói...

“Ồ?”

“Lại có việc này sao?”

Nam tử trẻ tuổi nhíu mày một cái, nhẹ giọng nói: “Sở dĩ năm xưa Thiên Diễm giới bị vỡ nát, nghe nói là do bị một vị chuẩn Tiên Đế đánh nát, mà người có thể dung hợp thế giới, chẳng lẽ vị Thiên Cơ Lâu chủ kia lại là một chuẩn Tiên Đế sao?”

Lúc trước Thiên Diễm giới có thể dung nạp được Tiên Vương, vậy thì đương nhiên Tiên Vương không thể nào đánh nát được thế giới khổng lồ này rồi. Nếu thật sự vị Thiên Cơ Lâu chủ kia là một vị chuẩn Tiên Đế, thì e là chuyện này rắc rối rồi đây.

“Chuyện này, tại hạ cũng không rõ lắm, phỏng chừng phải phái những người khác hoặc là thiếu chủ tự mình đi một chuyến, mới có thể nhìn thấu vị Thiên Cơ Lâu chủ kia.”

Vị hạ nhân kia cung kính nói.

Nam tử trẻ tuổi không nêu ý kiến, hắn chậm rãi nói: “Nếu ta không nhớ lầm nói, hẳn là hiện tại trong Huyền Quang giới, Địa Phủ đang một tay che trời.”

“Nếu như Huyền Quang giới cũng hợp nhất đến đây, thì Địa Phủ sẽ chung sống hòa thuận với sinh linh của những thế giới khác hay sao?”

“Thiếu chủ liệu sự như thần, mọi việc đều không thể qua được mắt của thiếu chủ.”

Hạ nhân lên tiếng khen tặng một câu, tiếp tục nói: “Huyền Quang giới hợp nhất đến đó trước Chân Võ giới một thời gian rồi, bọn họ đã gây một trận chiến lớn với Địa Tiên giới.”

Chương 650. Nay đã khác xưa.

. .

Chương 650: Nay đã khác xưa.

“Kết quả là Địa Tiên giới hoàn toàn bại trận, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là không lâu sau, Địa Phủ bỗng nhiên biến mất, không còn biết tung tích, theo như lời của những người khác thì bên trong Địa Phủ từng xảy ra một trận đại chiến.”

“Sau khi trận chiến kết thúc thì đã không còn biết tung tích của chủ nhân Địa Phủ, quan tinh nhuệ bên trong Địa Phủ thì cũng biến mất sạch sẽ, dường như là vị Thiên Cơ Lâu chủ kia đang âm thầm ra tay.”

“Ồ?”

Trong mắt nam tử hiện lên vẻ nghiêm nghị, hắn nhìn thoáng qua phương hướng Thiên Nguyên giới, lẩm bẩm nói: “Xem ra thì mấy thế giới này.....?”

“Ngươi đi xuống tiếp tục thăm dò tin tức, một khi có kết quả, lập tức truyền tin cho ta!”

“Dạ!”

Tên hạ nhân kia cung kính lĩnh mệnh, nhanh chóng xoay người rời đi.

Trong nháy mắt khi hắn rời đi, khí tức Đại Đế trên người hắn chợt lóe lên rồi biến mất.

Sau khi tên hạ nhân rời đi.

Bên trong lầu các chìm vào yên lặng.

Nam tử trẻ tuổi đứng khoanh tay, đứng ở phía trước cửa sổ, hai mắt sâu thăm thẳm, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Thật lâu sau đó.

Nam tử nhẹ giọng nói: “Mạnh như Địa Phủ mà cũng bị huỷ diệt, nếu ta không đoán sai thì hẳn là thực lực của chủ nhân Địa Phủ đã tiếp cận với cảnh giới Tiên Vương rồi.”

“Rốt cuộc thì vị Thiên Cơ Lâu chủ kia có lai lịch gì?”

“Hắn đã hợp nhất vô số thế giới, rốt cuộc là cố ý hay là vô tình đây?”

Vô số nghi vấn xuất hiện trong lòng, bốn chữ 'Thiên Cơ Lâu chủ' này giống như là có ma lực nào đó, khiến cho người ta không thể nào không chú ý đến, mỗi một lần nhắc đến cái tên này thì đều như có một cảm giác như tất cả các bí mật đều không thể nào che giấu được.

Dường như là.

Trong bóng tối có một đôi mắt ở khắp mọi nơi, đang nhìn chằm chằm vào mình. Nghĩ đến đây.

Nam tử không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Bí mật trên người mình cũng không ít, nếu như hoàn toàn phơi bày ra ánh sáng, thì chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn.

“Trên cảnh giới Tiên Vương hình như là chuẩn Tiên Đế, tại sao lại rảnh rỗi đến độ đi hợp nhất thế giới?”

Nam tử chau mày.

Bất kể là có suy nghĩ như thế nào, thì chẳng thể nào nghĩ ra được manh mối.

Theo lý mà nói, một người như vậy chẳng phải là nên quanh năm suốt tháng bế quan, chuẩn bị đột phá cảnh giới tiếp theo hay sao? Rảnh rỗi không có việc gì lại đi hợp nhát thế giới, tạo phúc cho hàng tỉ sinh linh, đây là thủ đoạn gì chứ?

Đối với những sinh linh bình thường và vô số tu luyện giả mà nói, việc hợp nhất thế giới này vô cùng cơ lợi, nhưng đối với một nhân vật như Thiên Cơ Lâu chủ mà nói thì lại chẳng có được bao nhiêu lợi ích.

Dù sao thì người bình thường cũng không thể nào dung hợp được thế giới tối cao, mà kể cả là có muốn dung hợp một số thế giới bình thường với nhau thì cũng tốn không hề ít thời gian.

Hơn nữa bởi vì thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ quá mạnh, sau khi hợp nhất những thế giới thì cũng chẳng hề có chút tác dụng nào với hắn cả. Có nhìn thế nào thì cũng đều là tốn công vô ích.

“Chỉ mong là hắn không phải đến đây vì Địa Phủ.”

Nam tử trẻ tuổi xoay người lại, cách nơi hắn đứng không xa là có một mặt bàn, trên mặt bàn có một cây bút ngọc màu đen và một cuốn sách lặng lẽ nằm ở nơi đó.

Nhìn bên ngoài thì không có bất kỳ điều gì bất thường.

Nhưng khi nhìn kỹ thì lại như ẩn chứa một điều gì đó vô cùng ảo diệu, khiến cho thần hồn của con người không thể tự chế mà trầm luân vào trong đó.

“Người đâu.”

Nam tử liếc mắt nhìn mặt bàn, nhẹ giọng nói.

“Thiếu chủ có gì phân phó?”

Một giọng nói truyền đến.

Ngoài cửa.

Xuất hiện bóng dáng của một người, mang theo khí huyết khó có thể che giấu được, như là một sát thần trở về từ núi thây biển máu, lẳng lặng đứng ở nơi đó, trấn áp cả một vùng đất trời.

Thần sắc cực kỳ cung kính, mang theo vài phần thành kính, phảng phất như đang đối diện với một vị thần vậy, không dám có nửa phần trái ý.

“Đi tìm chủ nhân Địa Phủ, chớ để cho Thiên Cơ Lâu chủ tìm được hắn trước.”

Nam tử trẻ tuổi phân phó.

“Rõ”

Bóng người cung kính nói, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện thêm vài phần chần chờ nói: “Thiếu chủ, theo như chúng ta được biết, Thiên Cơ Lâu chủng kia, ngoại trừ có thực lực mạnh mẽ ra, thì dường như còn am hiểu suy đoán thiên cơ.”

“Thuộc hạ chỉ sợ............”

Bóng người vẫn chưa nói xong, nhưng ý trong lời nói thì không cần nói cũng biết.

Bọn họ không thể chắc chắn trăm phần trăm, có thể mang được đối phương về đây, trước cả khi Thiên Cơ Lâu chủ tiên đoán được tung tích của chủ nhân Địa Phủ.

Hơn nữa.

Chỉ dựa vào thực lực của bọn họ, thì kể cả là có tìm được đối phương, cũng không thể làm gì được đối phương. Dù sao thì lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, chủ nhân Địa Phủ vẫn không phải là đối tượng mà bọn họ có thể trêu chọc được.

“Làm hết sức mình!”

Nam tử trẻ tuổi chậm rãi hộc ra bốn chữ.

“Rõ!”

Bóng người gật đầu, hóa thành một tia sáng, biến mất trên bầu trời, nhất cửa nhất động của hắn không hề kinh động bất kỳ kẻ nào, chẳng có một ai trong Liễu thị đế tộc phát hiện được chỗ khác thường.

............... Cùng lúc đó.

Bên trong hỗn độn, cách Huyền Quang giới hàng tỉ vạn dặm.

Trong một mảng sương mù hỗn độn, xuất hiện mấy bóng người, một người trong số đó có hơi thở cực kỳ suy yếu, thần hồn không vững, gần như là bất kỳ lúc nào cũng sẽ vỡ nát.

Mấy người đứng bên cạnh hắn, tuy rằng trạng thái khá hơn một chút, nhưng cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.

Đám người này chính là chủ nhân Địa Phủ và vài tên thuộc hạ của hắn, trong khi hắn trốn đi thì phát hiện mấy tên thuộc hạ của Địa Phủ vẫn còn sống sót, vì thế hắn nhân tiện cứu ra luôn.

Tuy rằng trong mắt của chủ nhân Địa Phủ, mấy người này chẳng khác gì lũ tạp nham, nhưng dù sao thì cũng là trợ thủ, không phải lúc nào mọi chuyện cũng phải đến tay hắn, dù thế nào cũng phải có người thay hắn ra mặt xử lý một số việc chứ.

“Chủ thượng, ngươi............”

Mấy người vừa mới đáp xuống, một người thuộc hạ trong số đó tiến lên một bước, đỡ lấy thần hồn của chủ nhân Địa Phủ, quan tâm nói.

“Không sao.”

Chủ nhân Địa Phủ vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người không cần phải lo lắng, hắn hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Huyền Quang giới một cái, trong ánh mắt ấy bừng lên sát ý đủ khiến cho người ta khiếp sợ.

“Tất cả những gì hôm nay, ngày sau sớm hay muộn gì thì bổn tọa sẽ thanh toán với bọn chúng!”

Chương 651. Không thuộc về vùng đất này.

. .

Chương 651: Không thuộc về vùng đất này.

“Chủ thượng, bây giờ chỗ chúng ta cũng không tính là quá xa so với Huyền Quang giới, rất có thể Thái Sơ sẽ mang theo người đuổi giết đến đây, hay là chúng ta tạm thời đến một thế giới khác tránh họa đi?”

Có người đề nghị nói.

Thế giới khác trong miệng bọn họ thì chỉ là Chân Võ giới hoặc là Tu Di giới mà thôi.

Mà mấy thế giới kia đều được tách ra từ Thiên Diễm giới, mấy thế giới này đều có chút liên can với nhau trong quá khứ, cho nên cũng biết rõ vị trí của đối phương.

Lúc trước Địa Phủ càng quét cả thế giới, bởi vì lo lắng các thế giới khác sẽ nhúng tay vào, cho nên đánh nát tất cả những lối đi không gian nhưng nay đã khác xưa.

Bọn họ đã không có nhà để về, không thể nào cữ mãi lưu lạc trong hỗn độn, mà không thể nghi ngờ gì trước mắt chỉ có Tu Di giới và Chân Võ giới là trở thành chốn quay về của bọn họ..

“Đã trễ rồi.”

Chủ nhân Địa Phủ trầm giọng nói.

“Ngay khi chúng ta chạy khỏi Huyền Quang giới, bóng dáng của Tu Di giới và Chân Võ giới đã xuất hiện từ trong hỗn độn, hơn nữa đã hợp nhất cùng Địa Tiên giới rồi!”

Những lời này vừa thốt ra.

Tất cả mọi người đều ngơ người.

“Sao lại có thể?”

Có người lẩm bẩm nói.

Trong suy nghĩ của mỗi người ở đây, Tu Di giới và Chân Võ giới là đường lui của bọn họ, lúc trước chưa tiến hành chinh phạt hai nơi này, chẳng qua chưa thể điều động nhân thủ mà thôi.

Chờ đến khi Địa Phủ thống trị hoàn toàn Huyền Quang giới, thì Tu Di giới và Chân Võ giới cũng khó thoát khỏi kết cục bị huỷ diệt.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, còn chưa đợi đến khi bọn họ vượt giới, thì đã bị Thiên Cơ Lâu chủ kéo bọn họ từ bên trong hỗn độn đến nối tiếp với Địa Tiên giới.

Nhưng mà.

Hôm nay lại một lần nữa, Thiên Cơ Lâu chủ đã hoàn toàn chăt đứt đường lui của bọn họ. Chẳng lẽ là.

Thiên Cơ Lâu chủ đã tính đến chuyện này từ trước rồi sao?

Nếu thật sự là như thế nói, thì Thiên Cơ Lâu chủ không khỏi quá sức đáng sợ. Dù sao thì.

Hai thế giới kia cũng chẳng hề yếu hơn so với Huyền Quang giới!

Trước khi kéo chúng về đây, thì tất nhiên là Thiên Cơ Lâu chủ đã hoàn toàn nắm chắc, mới có thể làm như vậy, nói như thế tới, kể từ khi bắt đầu, thì kết cục của Địa Phủ bọn họ đã được định trước rồi sao.

“Đằng sau tất cả những chuyện này đều là do Thiên Cơ Lâu chủ đứng sau khống chế sao?”

Có người nhẹ giọng nói.

Trong giọng nói mang theo một chút bất lực, như một con kiến khi đối mặt với sự an bài của thượng đế, căn bản là không thể nào sinh ra bất kỳ sự chống cự nào.

Đối phương còn chưa lộ mặt thì Địa Phủ cũng đã biến mất rồi.

Nếu như Thiên Cơ Lâu chủ tự mình ra tay, thì không biết là sẽ có cục diện như thế nào?

Đám người bọn họ may mắn là trước đây chưa có chết đi, không chịu chế của Hoán Hồn châu, nếu không thì e là đã bị một lưới bắt hết rồi!

“Là bổn tọa xem thường Thiên Cơ Lâu chủ.”

Chủ nhân Địa Phủ chậm rãi mở miệng, hắn thở dài một cái, nhẹ giọng nói. Cho đến ngày hôm nay.

Hắn không thể không đối mặt với cục diện này, nếu như biết trước là Thiên Cơ Lâu chủ có được năng lực như thế, chắc chắn là ngay từ lúc bắt đầu, đã cố gắng làm rùa rụt cổ, chuẩn bị tốt sách lược ứng phó.”

Tuyệt đối sẽ khôn dễ dàng bị người ta đánh vào bên trong, mà chôn vùi toàn bộ Địa Phủ ngay tức khắc như vậy.

“Chủ thượng, hiện tại chúng ta .........”

Một vị thuộc hạ mở miệng hỏi.

Hắn mờ mịt nhìn đám sương mù hỗn độn chung quanh, trong lòng hoang mang lo sợ, tất cả mọi chuyện của đám người mình đều bị Thiên Cơ Lâu chủ đoán được hết, ai có thể chắc chắn rằng phải chăng hành động tiếp theo của mình có bị Thiên Cơ Lâu chủ thao tóm hay không?

Mỗi một người đều như một con rối gỗ, đều bị Thiên Cơ Lâu chủ nhìn thấu. Nói thật là loại cảm giác này cũng không mấy dễ chịu, dường như là toàn thân trên dưới đã không còn chút bí mật gì cả.

“Tạm thời ở lại nơi này đi.”

Chủ nhân Địa Phủ liếc mắt đánh giá chung quanh, mở miệng nói. Là phúc thì không phải họa.

Nơi này rất gần Huyền Quang giới, một khi bên trong Huyền Quang giới xuất hiện bất kỳ biến cố gì, bọn họ đều có thể biết được đầu tiên, hơn nữa nếu như Thiên Cơ Lâu chủ muốn đối phó với bọn họ, thì họ cũng có thể nhanh chóng nghe được tiếng gió, mà tiến hành đào tẩu.

Thử hỏi.

Ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ ra thì còn ai có thể nghĩ đến, sau khi bọn họ rời khỏi Huyền Quang giới mà cũng không đi xa, ngược lại còn ở lại gần đây?

“Hơn nữa...”

Chủ nhân Địa Phủ nhìn vào hư không xa xôi, lần thứ hai nói: “Ta cảm thấy, sau khi Tu Di giới và Chân Võ giới hợp nhất đến đây, trước mắt thế giới này chưa chắc sẽ yên bình như vậy đâu!”

............ Vào lúc này.

Thiên Nguyên giới.

Bên ngoài Đại Hoang thành, một luồng sáng từ nơi xa bay tới, nhanh chóng đi vào bên trong thành.

Đây là một người nam tử, dáng vẻ chỉ mới trung niên, cả người lấp lánh thần huy, ánh mắt khép hờ, đảo qua mỗi một góc của Đại Hoang thành, muốn tra xét toàn bộ Đại Hoang thành không chừa lại bất kỳ thứ gì một lần.

“Đại Hoang thành này quả nhiên bất phàm.”

Nam tử thu hồi ánh mắt, trong lòng trở nen trầm trọng, mới vừa rồi chỉ là nhìn lướt qua, mà đã nhìn thấy được vô số trận pháp khủng bố, rậm rạp chen chúc đầy trên hư không.

Trong số những trận pháp này, cái yếu nhất cũng là cấp Trường Sinh. Còn cái mạnh nhất, thì đến ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra được cụ thể.

Có thể khẳng định, cho dù là một người có tu vi cấp Trường Sinh đỉnh phong, dám can đảm giở thói ngang ngược trong Đại Hoang thành, phỏng chừng cũng sẽ hóa thành tro bụi.

“Thiếu chủ đã dự đoán đúng, vị Thiên Cơ Lâu chủ này sâu không lường được, hắn đứng đằng sau thao túng tất cả mọi thứ, một khi đi sai bước nhầm, thì chẳng còn bất kỳ cơ hội nào cả!”

Nam tử đi vào trước Thiên Cơ Lâu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu, trong ánh mắt mang theo vẻ suy tư.

Rõ ràng là tòa Thiên Cơ Lâu này đang nằm ở trước mắt, nhưng thần thức thăm dò thì chỉ là một vùng không khí, không có bất kỳ dấu vết nào, dường như nó không tồn tại trên mảnh đất này vậy, cực kỳ quỷ dị.

Chương 652. Không phải đã có đáp án rồi sao.

. .

Chương 652: Không phải đã có đáp án rồi sao.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, thì rất khó tưởng tượng được lại có một tòa nhà qua mắt được sự tra xét của thần thức.

“Không thuộc về vùng đất này sao?”

Nam tử khẽ nhíu mày, hắn bước một bước ra, rồi lại chậm rãi thu chân trở về, trong mắt hắn thì dường như là Thiên Cơ Lâu này giống như cái miệng của một con cự thú vậy, có thể cắn nuốt cả đất trời.

Nếu như bản thân mình tiến vào trong đó, thì chẳng ai có thể chắc chắn là sẽ có kết cục ra sao. Dù sao thì.

Một nhân vật mà có thể sử dụng một trận pháp còn ghê gớm hơn cấp Trường Sinh, vậy thì chắc chắn là thực lực của đối phương cũng không thể khinh thường, bản thân mình chẳng qua cũng chỉ đến để thăm dò tin tức về Thiên Cơ Lâu, không phải tự đưa mình vào trong vòng nguy hiểm như vậy.

“Thiên Cơ Lâu rất kỳ lạ, phải về báo lại với thiếu chủ rồi nói sau.”

Trong lòng lẩm bẩm một câu..

Rất nhanh đã có hồi âm.

Nam tử lập tức đã nhận được hồi âm của thiếu chủ nhà mình.

Sau khi hắn nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.

“Thiếu chủ lại bảo ta đi vào trong đó thăm dò một phen sao?”

Sắc mặt nam tử trở nên vô cùng khó coi.

Hắn nhìn thoáng qua Thiên Cơ Lâu, lại nhìn nội dung bên trong miếng ngọc bội, trong lúc nhất thời lâm vào thế khó lựa chọn, nếu như đi vào bên trong Thiên Cơ Lâu thì lại rất đơn giản, nhưng muốn đi ra khỏi đó, thì chỉ có trời biết có bao nhiêu khó khăn, lỡ đâu mà đi vào thì được mà không đi ra được thì sao?

Tạm thời chưa cần nhắc đến Thiên Cơ Lâu, mà ngay cả tòa Đại Hoang thành trước mắt này, nói thật hắn cũng chưa chắc chắn là mình có thể chạy thoát ra được, một khi trận pháp được kích hoạt, thì ngay cả người có cảnh giới Tiên Vương cũng gần như là phải tốn một phen công sức.

Thì chẳng cần phải nhắc đến hắn lại là một người bình thường người, có tu vi Trường Sinh cảnh.

“Haii.”

Thật lâu sau đó.

Nam tử thở dài một tiếng, mang theo tâm trạng thấy chết không sờn, dứt khoát bước vào bên trong Thiên Cơ Lâu, ngay khi hắn đi vào bên trong, thì cảnh tượng chung quanh đã thay đổi.

Phảng phất như đi vào một vùng đất khác vậy.

Ngay cả thần thức cũng bị chặn đứng hoàn toàn, không thể nào thoát ra khỏi cơ thể.

Ngay sau khi phát hiện ra sự thay đổi này, nam tử vẫn luôn cảnh giác kia, cảm xúc của hắn ngay tức khắc thay đổi. Ngoại trừ thần thức ra, thì hắn còn phát hiện tu vi của mình hầu như là đã biến mất.

Điều này thì tương đối đáng sợ rồi.

Vị Thiên Cơ Lâu chủ thần bí kia, bất tri bất giác lại tước mất tu vi của mình, biến hắn thành một người bình thường. Phải biết rằng Tiên Vương cũng không làm được điều này, rất dễ để giết một người có tu vi Trường Sinh cảnh, nhưng muốn lấy đi tu vi của hắn trong yên lặng thì gần như là chuyện không thể.

“Thiên Cơ Lâu chủ........”

“Lại đáng sợ như vậy sao?”

Sắc mặt nam tử xoẹt một cái, lập tức trắng bạch, thân thể run rẩy, xém chút nữa trực tiếp mềm nhũn ra ngã trên mặt đất, tu vi lúc trước là điều tự hào nhất của hắn.

Vào giờ phút này hoàn toàn mất đi hiệu lực, phỏng chừng có là ai thì cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Bởi vì.

Đã không còn tu vi, thì sự sống chết đã bị người khác nắm trong lòng bàn tay, một khi đối phương cảm thấy không vui thì chỉ sợ là một giây tiếp theo thì mình sẽ lên đường xuống suối vàng.

“Ngươi tìm ta sao?”

Lúc này.

Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ bên cạnh.

Nam tử nghe thấy giọng nói, lập tức hoàn hồn lại, không biết từ khi nào, cách nơi hắn đứng không xa, xuất hiện một vị thanh y nam tử, đang lẳng lặng ngồi trên ghế, một thân thanh bào, khí chất ôn nhuận như ngọc, khóe miệng mang theo nụ cười khiến cho người ta có cảm giác như là đang đắm mình trong gió xuân, một đôi mắt cực kỳ thâm thúy, dường như là có thể nhìn thấu hết mọi thứ trên thế gian này.

Dưới đôi mắt ấy thì bất kỳ thứ gì đều không thể che dấu.

Sau khi nhìn nhau một giây đồng hồ, nam tử lập tức dời ánh mắt đi, gian nan chắp tay, nói: “Tại hạ Tằng Minh, trong lúc vô ý bước vào Thiên Cơ Lâu.”

“Xin Thiên Cơ Lâu chủ chớ trách tội.”

Có thể vô thanh vô tức mà xuất hiện trong Thiên Cơ Lâu, theo như Tằng Minh đoán thì chỉ có thể là một mình Thiên Cơ Lâu chủ mà thôi.

Hiện tại một thân tu vi của hắn đã hoàn toàn biến mất, trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm, đó chính là rời khỏi nơi đây, trong khoảnh khắc này, mấy thứ như là thăm dò tin tức đều không còn quan trọng.

Cái mạng nhỏ của mình sắp toi tới nơi rồi.

Nếu như có thăm dò được tin tức của Thiên Cơ Lâu chủ thì đã làm sao chứ. Hắn có thể rời khỏi nơi này được nữa sao?

Lập tức.

Tằng Minh nhanh chóng nói: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, sau này lại đến bái kiến Thiên Cơ Lâu chủ.”

Nói xong.

Hắn trực tiếp xoay người, đi về phía bên ngoài.

Ngay khi hắn chỉ còn cách ngưỡng cửa Thiên Cơ Lâu một trượng nữa thôi thì, Lý Vân chậm rãi mở miệng.

“Ngươi đến Thiên Cơ Lâu, chưa thăm dò được tin tức gì mà đã rời đi như vậy, nếu như thiếu chủ sau lưng ngươi mà biết được, chỉ sợ là kết cục của ngươi sẽ không quá tốt đâu.”

Khóe miệng Lý Vân mang theo nụ cười như có như không, nhẹ nhàng lạnh lùng nói. Những lời này vừa thốt ra.

Chân của Tằng Minh vốn dĩ đã bước ra, lập tức cứng đờ giữa không trung, sắc mặt của hắn trắng như tuyết, cả người lập tức ướt đẫm mồ hôi, không phải là hắn bị thiếu chủ sau lưng mình dọa cho sợ hãi.

Mà là bị nội dung trong câu nói của Lý Vân hoàn toàn đánh ngục.

“Sao có thể?”

Sự sợ hãi khắc sâu trong đáy lòng.

Chuyện mà thiếu chủ nhà mình phân phó cho mình, sao có thể truyền tới trong tai của Thiên Cơ Lâu chủ nhanh như vậy chứ? Phải biết rằng, khi thiếu chủ phân phó cho mình thì chỉ có hai người mình ở đấy mà.

Tại sao Thiên Cơ Lâu chủ lại biết được? Tự suy đoán được sao?

Nếu ngay cả nội dung trò chuyện cụ thể mà còn có thể tiên đoán được, thì thật đúng là quá đáng sợ rồi, đã có thể đoán ra được cả những chuyện này thì, liệu rằng hắn có thể tiên đoán được những chuyện khác không?

“Xin hỏi Thiên Cơ Lâu chủ, sao người có thể biết được những tin tức này?”

Tằng Minh chậm rãi thu lại nửa bước chân của mình, sắc mặt khó coi hỏi.

“Không phải là trong lòng ngươi đã có đáp án rồi sao?”

Lý Vân hỏi ngược lại.

“Ta.............”

Tằng Minh nghẹn lời.

Sau một lúc lâu trầm ngâm.

Hắn đã chẳng thèm quan tâm nữa, mục đích của hắn đến đây đều đã bị người ta đoán ra được rồi, che che giấu giấu, còn có ý nghĩa gì nữa sao? Dù sao thì.

Chương 653. Người tham gia trận chiến Địa Phủ.

. .

Chương 653: Người tham gia trận chiến Địa Phủ.

Chỉ cần Thiên Cơ Lâu chủ không hài lòng, thì bất kỳ lúc nào đều có thể dìm chết mình, thay vì như vậy, còn không bằng thử hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu chủ phân phó vậy.

Nghĩ đến đây, ngược lại Tằng Minh hơi bình tĩnh lại. Ít nhất.

Thiên Cơ Lâu chủ không có hung ác như trong tưởng tượng của hắn. Nhìn vẻ ngoài thì lại có cảm giác như một thế ngoại cao nhân, thờ ơ hững hờ.

Hẳn là một người như vậy sẽ không vô duyên vô cớ mà đi giết mình.

Dù sao thì bây giờ mình vẫn chưa trêu chọ Thiên Cơ Lâu, chỉ là có chút tò mò với Thiên Cơ Lâu chủ mà thôi. Thử hỏi trong mấy cái thế giới trước mặt, có mấy người không tò mò về Thiên Cơ Lâu chứ?

“Tiền bối.........”

Tằng Minh hạ quyết tâm, dứt khoát mặc kệ tất cả.

Hắn vừa muốn mở miệng thăm dò, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Lý Vân cắt ngang.

“Ngươi muốn hỏi là Thiên Cơ Lâu có ý muốn đối đầu với các ngươi hay không sao?”

“Hay là nói, các ngươi tò mò về thực lực của ta hơn?”

Khóe miệng của Lý Vân mang theo một nụ cười như không cười nói. Cho đến ngày hôm nay.

Mặc dù Lý Vân không dựa vào hệ thống, nhắm mắt lại cũng có thể đoán được, những người bên ngoài kia cảm thấy vô cùng tò mò với thực lực của hắn. Bởi vì mỗi một lần hắn phô bày thực lực, đều khiến cho người ta chấn động.

Mà Tằng Minh trước mặt này cảm thấy tò mò cũng là điều hợp tình hợp lý.

“Dạ.............”

Tằng Minh cứng đờ gật gật đầu.

Trong khoảnh khắc khi hắn thừa nhận, thì nhiệt độ không khí trong toàn bộ Thiên Cơ Lâu lập tức xuống dưới mức không độ, trên mặt đất xuất hiện một lớp băng mỏng, ánh lên sắc lam của băng.

Bất luận kỳ kẻ nào đứng trong đó, đều sẽ cảm thấy không rét mà run, càng đừng nói đến Tằng Minh đã bị cướp đoạt một thân tu vi, hắn hiện tại giống như một người bình thường, đứng ở bên trong Thiên Cơ Lâu run bần bật.

Sau khi chống đỡ được một lúc. Bùm một tiếng.

Hắn rốt cuộc hết nhịn được nữa rồi, lập tức quỳ rạp xuống đất, thân thể run cầm cập, run giọng nói: “Tại hạ đáng chết, xin Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối thứ tội!”

Giờ khắc này. Hắn đã hiểu rõ.

Rất có thể câu hỏi của hắn đã chạm vào điều cấm kỵ của Thiên Cơ Lâu chủ, rảnh rỗi không có việc gì, lại hỏi thực lực của hắn làm gì, chẳng phải là tự tìm chết sao?

Sau khi biết được, ngươi muốn làm cái gì? Hạ độc thủ sau lưng sao?

Tuy rằng Lý Vân không sợ có người tính kế hắn, nhưng vẫn luôn có mưu đồ gây rối với chính mình, thì cũng đã đủ ghê tởm, giống như cả ngày có ruồi bọ kêu ong ong bên tai mình.

“Có một số việc, nên cho các ngươi biết thì tất nhiên là các ngươi sẽ biết.”

Lý Vân ngồi dậy tới, từ trên cao nhìn xuống đối phương, nhàn nhạt nói: “Nhưng có một số việc, các ngươi không thể nào tò mò dù chỉ là một chút.”

“Hiểu chưa?”

“Dạ dạ dạ, tại hạ đã hiểu.”

Tằng Minh vã vội không ngừng gật đầu.…… Bây giờ hắn đã bị chế ngự, chỉ trong nháy mắt, hắn đã cảm nhận được mình vờn tới vờn lui cạnh ranh giới sinh tử không dưới mười lần, mỗi một lần đều làm hắn cảm giác sự tuyệt vọng đến vô tận.

Chỉ có trời biết, phải chăng vị Thiên Cơ Lâu chủ trước mắt này sẽ trực tiếp bóp chết mình.

Kể cả là mình có chết đi nữa, thì hắn ước chừng thế lực sau lưng mình, trong tình huống không rõ lắm về thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ. Nhất định sẽ làm bộ không biết, và sẽ mặc kệ cái chết của mình.

“Nhưng mà...........” Lý Vân đổi giọng.

Này hai chữ này vừa thốt ra, Tằng Minh rõ ràng cảm giác được áp lực trên vai mình bớt đi không ít, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, dường như chuyện này còn có chút biến chuyển.

“Có một số việc, nói cho ngươi biết cũng không sao, Thiên Cơ Lâu sẽ không nhúng tay vào chuyện của thế tục, bao gồm cả vị thiếu chủ sau lưng ngươi, đang âm thầm làm một số chuyện vặt.”

Lý Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Trong mắt ta, thì những thế lực trong tay hắn chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi, một kẻ hồi sinh chuyển thế, mặc dù thực lực của hắn đã khôi phục đến đỉnh cao, thì đã sao chứ?”

Lời này vừa nói ra.

Tằng Minh không thể nào bình tĩnh được.

“Chuyện này mà Thiên Cơ Lâu chủ cũng đã biết rồi sao?”

Hắn là một người có tui vi Trường Sinh cảnh, cho dù có là là như thế nào cũng không thể nghe theo sự chỉ huy của một vị thiếu chủ của đế tộc, dù sao thì người có tui vi Trường Sinh vẫn phải có lòng tự tôn của chính mình.

Nhưng có một tình huống ngoại lệ, đó chính là tiềm lực trong tương lai của người này không thể đong đếm được.

Thiếu chủ của Liễu thị đế tộc chính là loại người này, đời trước hắn chính là một Tiên Vương kỳ cựu, sống qua vô số năm tháng, đã từng là kẻ vô địch một phương.

Sau khi hắn chết đi, thì thuộc hạ trước đây của hắn luôn tìm kiếm chuyển thế của hắn.

Mãi cho đến không lâu trước đây, mới tìm được một ít manh mối.

Nhưng mà không ngờ đến, chẳng qua là mình chỉ chạy đến Thiên Cơ Lâu một chuyến mà, vị Thiên Cơ Lâu chủ thần bí này cũng đã biết được tất cả mọi chuyện, bao gồm cả bí mật lớn nhất của thiếu chủ nhà mình!

Vậy thì đúng là có chút khó xử rồi.

“Làm sao, ngươi cho rằng thiếu chủ nhà ngươi hành sự không lọt giọt nước nào hay sao?”

Lý Vân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Theo như ta thấy thì chẳng qua là hắn muốn mượn truyền thừa của Địa Phủ Khải Du kia, để tiến thêm một bước.”

“Này.........”

Tằng Minh ngơ ngẩn, thật lâu sau đó, hắn mới lẩm bẩm nói: “Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối nói đùa.”

Tuy nhiên là nói như vậy, nhưng rốt cuộc có phải là nói đùa hay không, thì trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, ở đời trước, thiếu chủ nhà mình bị mắc kẹt ở bước cuối cùng, chậm chạp không cách nào đột phá được.

Vì vậy bất đắc dĩ mới phải chuyển thế trùng tu.

Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới chính là, vào thời điểm hắn chuyển thế trùng tu, lại có được tin tức về truyền thừa của Địa Phủ.

Thân là một vị Tiên Vương kỳ cựu, đã sống vô số năm tháng, hắn tận mắt chứng kiến sự huy hoàng của Địa Phủ, chẳng có một ai có thể biết rõ sự khủng bố của truyền thừa Địa Phủ hơn hắn.

Nếu có thể có được truyền thừa của Địa Phủ, không hề nghi ngờ, hắn sẽ có cơ hội đột phá một bước cuối cùng, trở thành một vô thượng Tiên Đế mà vạn giới phải cung phụng!

Mà chủ nhân Địa Phủ của Huyền Quang giới chính là mục tiêu đầu tiên mà hắn nhắm đến.

Còn chưa đợi đến khi hắn xuống tay, Huyền Quang giới cũng đã biến mất, chờ đến khi hắn biết được tin tức của Địa Phủ, thì hắn lại có chút ngơ ngác, bởi vì Địa Phủ đã bị hủy diệt!

“Tiền bối chính là người đã tham gia vào trận chiến của Địa Phủ năm đó sao?”

Tằng Minh thật cẩn thận hỏi.

Tin tức này vô cùng quan trọng, người đã từng tham gia huỷ diệt Địa Phủ mà sống đến hiện giờ, cho dù có là một tên lính quèn thì, hiện tại cũng trở nên vô cùng đáng sợ.

Nếu như là một trong những chiến lực chủ chốt trong trận chiến năm đó thì, chỉ sợ là thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ còn phải gấp cả trăm ngàn lần như vậy nữa.

Chương 654. Bây giờ lại nữa sao?.

. .

“Ồ?”

Trên mặt Lý Vân hiện lên dáng vẻ cười như không cười, nhàn nhạt nói: “Vấn đề có quan trọng không?”

Tằng Minh không trả lời, mà nhanh chóng gật gật đầu.

“Nếu ngươi muốn biết, ta đây cũng không ngại nói cho ngươi biết.”

Lý Vân chậm rãi nói.

Lời này vừa nói ra.

Tằng Minh lập tức tỉnh táo hẳn, hắn tập trung tinh thần, dựng lên lỗ tai, chờ Lý Vân tiếp tục nói, mà Lý Vân cũng không khiến hắn phải đợi lâu, trực tiếp nói một cách lưu loát: “Hai vật phẩm cấp Trường Sinh.”

“Hả?”

Tằng Minh phảng phất như nghe được một chuyện gì đó không thể tưởng tượng được, mặt mày ngay lập tức đơ ra.

“Hai.......... Hai vật phẩm cấp Trường Sinh?”

“Không thì sao?”

Lý Vân hỏi lại.

Hắn khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Trừ phi ngươi đã quên mất đây là đâu? Bất kỳ một câu hỏi nào đều phải có một cái giá nhất định, chẳng ai có thể có được một tin tức miễn phí ở Thiên Cơ Lâu đâu.”

“Cho dù là Tiên Đế cũng không được!”

“Ta..........”

Tằng Minh nghẹn lời.

Hắn bị câu nói vừa rồi kia dọa sợ. Tiên Đế cũng không được?

Ý nằm trên mặt lời nói, vị Thiên Cơ Lâu chủ này còn chẳng thèm coi trọng Tiên Đế nữa hay sao?

Mặc kệ những lời này là thật hay là giả, hắn đều không tìm được lý do phản bác, bởi vì chỉ dựa vào chút thực lực ấy của hắn thì căn bản không thể nhìn thấu được Lý Vân.

“Bây giờ ngươi còn muốn biết nữa không?”

Ánh mắt Lý Vân nhìn xuống, nhìn về phía Tằng Minh, nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Tằng Minh nhanh chóng thay đổi, hắn không ngừng tính toán trong lòng, mục đích mà hắn đến đây tìm hiểu tin tức có liên quan đến Thiên Cơ Lâu, nếu như cứ như vậy mà trở về.

Chỉ sợ là sẽ lưu lại ấn tượng về một kẻ làm việc không tốt trong lòng thiếu chủ. Phải biết rằng.

Thiếu chủ chính là một Tiên Vương chuyển thế, nếu như sau này không ngã xuống, thì sẽ là một vô thượng Tiên Vương, ôm chặc được bắp đùi của hắn thì mình sẽ có ngày lên như diều gặp gió.

Nhưng một khi lưu lại ấn tượng về một kẻ làm việc không tốt, thì đừng nói đến chuyện lên như diều gặp gió, nếu như làm không tốt sẽ bị đá văng ra.

Nếu như lại muốn tìm được một cái bắp đùi như vậy nữa, thì thật sự là không dễ nữa.

Thật ra vị Thiên Cơ Lâu chủ trước mặt này cũng là một cái bắp đùi vô cùng to, nhưng chắc có đến lượt mình không?

Phỏng chừng vô số người muốn được Thiên Cơ Lâu để mắt đến, chỉ dựa vào mình mà muốn Thiên Cơ Lâu chủ xem trọng liếc mắt một cái, thì gần như là không thể. một khi đã như vậy, vậy thì chỉ trông cậy vào thiếu chủ nhà mình thôi.

Nghĩ đến đây.

Tằng Minh cắn chặt răng, hắn lấy ra hai cái hộp ngọc, bên trong có phong ấn hai cây linh dược cấp Trường Sinh, đặt ở trước mặt Lý Vân, cung kính nói: “Xin Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối giải đáp một nghi vấn.”

“Dễ thôi.”

Lý Vân gật gật đầu, thu lại hai cái hộp ngọc, nhàn nhạt hộc ra mấy chữ.

“Ta chưa từng tham gia vào trận chiến ấy.”

“Hả?”

“Chưa từng sao?”

Tằng Minh có chút không kịp phản ứng lại.

Hai gốc linh dược cấp Trường Sinh mà chỉ đổi được một tin tức như vậy thôi sao.

Vậy thì biết hay không biết tin tức này, có gì khác nhau chứ?

Cho dù là Thiên Cơ Lâu chủ có nói với mình là hắn đã từng tham gia trận chiến ấy, thì mình còn có thể tương đối dễ chấp nhận. Kết quả là hắn không tham gia vào, vậy thì khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

Dựa vào thực lực của Thiên Cơ Lâu chủ, thì ngàn vạn năm trước đây, khẳng định đã trở thành một kẻ hùng bá một phương, vậy tại sao hắn không tham gian chứ?

Là không quan tâm đến vạn giới, hay là không để tâm đến Địa Phủ, thái độ lúc bấy giờ của hắn là như thế nào? Căn bản là không thể nào phỏng đoán được điều này.

Không biết được thái độ của Thiên Cơ Lâu chủ, nếu như sau này thiếu chủ nhà mình có mưu đồ với truyền thừa của Địa Phủ, bỗng nhiên lại bị Thiên Cơ Lâu chủ nhúng tay vào, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Vẻ mặt của Tằng Minh xám như tro tàn.

Bây giờ coi như hắn đã nhìn ra, gần như là không thể nào thăm dò được tin tức của Thiên Cơ Lâu.... Dù sao.

Thì làm sao mà Thiên Cơ Lâu chủ lại có thể kể chuyện của bản thân hắn cho người trong thiên hạ biết được chứ? Nếu như không thăm dò được tin tức của Thiên Cơ Lâu, trước mắt xem ra chỉ có thể đổi vấn đề khác.

Tằng Minh lại sửa sang lại suy nghĩ của mình một lần nữa, thử hỏi: “Tiền bối nghĩ như thế nào về sự trỗi dậy đột ngột của Địa Phủ ở Huyền Quang giới và xâm lấn vạn giới ?”

Lúc trước tuy rằng Địa Phủ ở Huyền Quang giới rất mạnh, nhưng Chân Võ giới cũng chẳng hề sợ hãi.

Từ lời kể của những sinh linh chạy thoát khỏi Huyền Quang giới, bọn họ nhiều ít cũng biết được chút tin tức về Huyền Quang giới , không ít người đã phong ấn cả tổ địa của nhà mình.

Còn có một số kẻ tàn nhẫn hơn, trực tiếp nghiền nát những hài cốt trong phần mộ tổ tiên thành tro bụi.

Kể từ đó, có thể nói là hạn chế đến mức thấp nhất sức uy hiếp của Hoán Hồn châu, mặc dù còn có một sốcá lọt lưới, nhưng sau khi hồi sinh thì sức uy hiếp không lớn.

Hiện tại nếu có thể thăm dò được thái độ của Thiên Cơ Lâu chủ, không thể nghi ngờ gì là sẽ mang lại rất nhiều lợi ích đối với bọn họ. Ít nhất.

Sẽ không đột ngột đụng phải họng súng của Thiên Cơ Lâu chủ.

“Vấn đề này...........”

Lý Vân trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói: “Một vật phẩm cấp Trường Sinh.”

“Này......”

Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Tằng Minh ngay lập tức thay đổi, hai vật phẩm cấp Trường Sinh mà mình dùng cho câu hỏi vừa rồi kia coi như là đổ sông đổ bể rồi.

Bây giờ lại đến câu hỏi này, có khi nào lại trực tiếp bay luôn một đồ vật vô cùng quý giá nữa không?

Bất cứ thứ gì, chỉ cần dính đến hai chữ Trường Sinh thì đều có giá trị xa xỉ, chẳng phải cải trắng ngoài chợ, mặc dù là Tằng Minh thì cũng không thể dễ dàng lấy ra được.

“Yên tâm.”

Lý Vân nhìn ra sự do dự của Tằng Minh, nhẹ giọng nói: “Trước đây đã có người từng hỏi câu này, chỉ lấy của ngươi một vật phẩm cấp Trường Sinh, thì ngươi cũng chẳng chịu thiệt đâu.”

Chương 655. Tại hạ không làm chủ được.

. .

Có người đã từng hỏi?

Theo bản năng, Tằng Minh suýt nữa hỏi một câu, rốt cuộc là ai đã từng hỏi vấn đề nào. Nhưng lời nói đã đến bên miệng.

Hắn lại nuốt trở về.

May là mình không hỏi, nếu như hỏi, thì chỉ có trời biết vị Thiên Cơ Lâu chủ này lại đưa ra cái giá cắt cổ như thế nào nữa. Trầm ngâm nửa ngày.

Tằng Minh cắn răng, lần thứ hai lấy ra một vật phẩm cấp Trường Sinh, đặt ở trước mặt Lý Vân, mở miệng hỏi: “Tiền bối, bây giờ có thể nói được chưa?”

“Có thể.”

Lý Vân gật đầu, mở miệng nói: “Chuyện của Địa Phủ không liên quan gì đến Thiên Cơ Lâu, đương nhiên là nếu như các ngươi muốn đối đầu với Địa Phủ, Thiên Cơ Lâu cũng sẽ không nhúng tay vào.”

“Nhưng...........”

Nói đến đây.

Lý Vân đổi giọng.

Vừa rồi trong lòng Tằng Minh bắt đầu kích động, bỗng chốc như là bị bát một chậu nước lạnh, trái tim lần thứ hai run lên, hắn mang vẻ mặt tò mò nhìn về phía Lý Vân, lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo.

“Nhưng nếu như có người khác muốn quấy rối, mà có xảy ra bất kỳ chuyện gì, thì đều không liên quan đến Thiên Cơ Lâu.”

Lý Vân không để Tằng Minh chờ lắm, chậm rãi nói.

Ý của lời này đã rất rõ ràng. Đó chính là.

Các ngươi cứ đánh tự nhiên, Thiên Cơ Lâu sống chết mặc bây, nhưng có người đến Thiên Cơ Lâu mua tin tức, thì bản thân hắn cũng sẽ không cự tuyệt, nếu như các ngươi bị tin tức của Thiên Cơ Lâu hại mà bị đánh cho tan tành.

Đến lúc đó, cũng không nên đổ lên đầu của Thiên Cơ Lâu.

“Nếu nói như thế.........”

Tằng Minh cúi đầu, ánh mắt hắn lấp lánh, trong lòng cũng đang không ngừng toan tính.

Dường như là Thiên Cơ Lâu không có thiện cảm mà cũng không có ác ývới Địa Phủ, chưa chắc là thiếu chủ nhà mình không có cơ hội cướp được truyền thừa của Địa Phủ.

Còn về chuyện phải chăng là có người ngăn cản, điểm này hắn chưa từng nghĩ tới. Lại đến thời điểm.

Hắn đã thăm dò sáng tỏ không ít tin tức, Địa Phủ ở Huyền Quang giới đã khiến cho nhiều người tức giận, không ít người muốn diệt trừ quách đi cho rồi, mà đám người mình lại thèm nhỏ dãi Địa Phủ.

Ít nhất thì theo tình hình trước mắt, tất cả mọi người đều cùng chung chiến tuyến, đó chính là đều muốn giết chết chủ nhân Địa Phủ.

Mà điều quan trọng hơn là mình ở trong tối, những người khác đều ở chỗ sáng, ai có thể ngờ đến khi mọi người đang trai cò đánh nhau, còn có một ngư ông đứng ở một bên, sẵn sàng hành động?

“Xin hỏi tiền bối..”

Trong lòng Tằng Minh như lửa đốt, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc, vội vàng hỏi: “Tiền bối có biết tung tích của chủ nhân Địa Phủ Huyền Quang giới không?”

Địa Phủ ở Huyền Quang giới đã bị đánh tan rã.

Còn chủ nhân Địa Phủ mang theo mấy người còn sống sót đào tẩu, chuyện này đã không còn là bí mật.

Điều duy nhất khiến cho hắn lo lắng chính là chủ nhân Địa Phủ có khả năng sẽ đột phá Tiên Vương, trong tương lai không xa nữa, sẽ ngóc đầu trở lại.

Cho nên.

Lúc này, không biết có bao nhiêu người đang muốn tìm được tung tích của chủ nhân Địa Phủ, nhân lúc hắn còn chưa đột phá, thì bóp chết hắn từ trong trứng nươcs.

“Các ngươi muốn xuống tay với chủ nhân Địa Phủ sao?”

“Lá gan đúng là không nhỏ.”

Lý Vân cười khẽ nói.

Đối với việc này, hắn cũng không hề ngạc nhiên, tuy rằng thế lực sau lưng Tằng Minh không được Tiên Vương tọa trấn, nhưng trước khi thiếu chủ bọn hắn luân hồi chuyển thế, không thể nào không có sự chuẩn bị về lực lượng.

Dù sao thì.

Nguy hiểm của việc luân hồi chuyển thế không hề nhỏ, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi thì hắn chưa trưởng thành mà đã phải ngã xuống.

Hiện tại đối phương dùng con át chủ bài của mình để đi đuổi giết của chủ nhân Địa Phủ, thật ra thì cũng không phải là không có khả năng chiến thắng, tốt xấu gì thì người ta cũng đã từng là một vị Tiên Vương.

Hắn có không ít thủ đoạn.

Ví dụ như, khôi phục chiến lực của một Tiên Vương trong thời gian ngắn?

Những người như Tiên Vương, cho dù chỉ là trong thời gian của một lần hít hở, cũng đủ để trấn áp chủ nhân Địa Phủ.

“Tiền bối, tin tức này có giá bao nhiêu?”

Tằng Minh mong đợi hỏi.

“Không nhiều lắm.”

Lý Vân dựng thẳng một ngón tay lên, nhàn nhạt nói: “Một vật phẩm cấp Tiên Vương.”

“Tiên Vương?”

Tằng Minh gần như cho rằng mình đã nghe lầm.

Trong người hắn còn chẳng có được một vật phẩm cấp Trường Sinh, sở dĩ dám dò hỏi tin tức, đúng là bởi vì đứng sau lưng hắn là một thiếu chủ có tu vi Tiên Vương.

Nếu như là vật phẩm giá trị mà mình không lấy ra được, thì còn có thể nhờ thiếu chủ ra tay.

Nhưng hắn trăm triệu lần đều không ngờ tới một điều chính là Thiên Cơ Lâu chủ đúng thật là biết chặt chém, mới vừa ra giá đã làm một vật phẩm cấp Tiên Vương.

Chuyện này đúng là vượt quá quyền hạn của hắn.

Cho dù là thiếu chủ nhà mình cũng rất khó lmóc ra được.

Đã từng là Tiên Vương và bây giờ là Tiên Vương, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu như lấy ra thì, bọn họ đều phải đối mặt với vô số nguy cơ bị người khác đánh úp.

Dù sao thì.

Không quá lời khi nói rằng những vật phẩm cấp Tiên Vươn có thể trấn áp được đương đại. Ít nhất.

Nếu như đặt nó trong Thiên Nguyên giới hoặc là Địa Tiên giới thì chẳng quá đáng chút nào, trong những thế giới này đừng nói là người có tu vi cấp Trường Sinh, mà còn chẳng có lấy vài người có tu vi chân tiên nữa là Chân Tiên.

Tùy tiện móc ra một binh khí hoặc là công pháp cấp Tiên Vương, đủ để khiến cho vô số người phải khao khát, đồng thời còn chẳng ai dám hó hé gì.

Tuy rằng báu vật này rất động lòng, nhưng tất cả mọi người điều hiểu rõ, có một số thứ, bọn họ không thể đụng vào. Đây là sức uy hiếp của vật phẩm cấp Tiên Vương.

Mà hiện giờ, cái giá mà Thiên Cơ Lâu chủ đưa ra cao như vậy, trong lúc nhất thời, khiến cho Tằng Minh lâm rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, sau khi hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Tiền bối, vật phẩm cấp Tiên Vương, thì tại hạ không làm chủ được, có thể để vãn bối hỏi thử ý kiến của thiếu chủ được không?”

“Có thể.”

Lý Vân gật gật đầu, nói: “Ngươi nói cho thiếu chủ nhà các ngươi cơ hội không đến hai lần đâu, chủ nhân Địa Phủ chẳng còn cách cảnh giới Tiên Vương bao xa nữa đâu.”

“Bất kỳ lúc nào đối phương đều có khả năng trở thành một Tiên Vương.”

“Hơn nữa..........”

“Trước đây, thiếu chủ của các ngươi chưa đột phá cảnh giới trở thành Tiên Đế, hiện tại nếu lại bỏ lỡ truyền thừa của Địa Phủ, tương lai sau này còn có thể trở thành Tiên Đế nữa hay không thì cũng khó mà nói được.”

Chương 656. Cái giá quá đắt.

. .

Tằng Minh vốn dĩ còn có chút do dự.

Nghe được lời này của Lý Vân, đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, có chút không thể tin hỏi: “Ý của tiền bối là nói, nếu như thiếu chủ nhà ta lấy được truyền thừa trong tay của chủ nhân Địa Phủ............”

“Thì sẽ có thể như hổ thêm cánh sao?”

“A.”

Lý Vân cười khẽ một tiếng.

“Địa Phủ của ngày xưa, huy hoàng đến mức nào?”

“Trong đó còn có một vị Tiên Đế tọa trấn, có được hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, thì còn chưa nhắc đến chuyện trước khi thiếu chủ nhà ngươi chuyển thế, thì chẳng qua chỉ là một người có tu vi Tiên Vương mà thôi.”

“Ngay cả khi hắn ta tiến thêm một bước và trở thành một chuẩn Tiên Đế, hắn vẫn có thể thu lợi rất nhiều từ trong truyền thừa của Địa Phủ.”

“Đương nhiên.”

Lý Vân liếc mắt nhìn Tằng Minh một cái, thong thả ung dung nói: “Cái mà vừa rồi ta nói chính là truyền thừa nguyên vẹn của Địa Phủ, mà một thứ như vậy, thì tạm thời các ngươi đừng nên nghĩ đến.”

“Ngay cả khi có được nó, cũng không thể giữ nó, ngược lại sẽ dẫn lửa thiêu thân.”

“Nhưng mà có một thứ ta có thể nói cho các ngươi biết, khi mua tin tức của Thiên Cơ Lâu ta, các ngươi không hề chịu thiệt, không hề bị lừa gạt!”

Một vật phẩm cấp Tiên Vương, đúng thật là có giá trị phi phàm, nhưng mặc kệ có nói như thế nào, chủ nhân Địa Phủ cũng đã dựa vào truyền thừa của Địa Phủ mà đã có thể trở thành một Tiên Vương hàng thật giá thật.

Bởi vậy có thể thấy được.

Truyền thừa trong tay hắn, tất nhiên là có giá trị bất phàm.

Đối với người khác mà nói, một vật phẩm cấp Tiên Vương gần như là đã dư xài rồi. Đứng bên cạnh.

Tằng Minh trầm ngâm một lát, hắn chắp tay với Lý Vân, sau đó đi ra bên ngoài Thiên Cơ Lâu, sau khi phất tay bày ra một cái cấm chế, trong tay xuất hiện một miếng ngọc bội.

Hắn nhanh chóng gởi một tin cho thiếu chủ. Không bao lâu.

Tại Chân Võ giới xa xôi, bên trong Liễu thị đế tộc, một người nam tử trẻ tuổi, đang tu luyện thì mở hai mắt.

“Ồ?”

Khóe miệng nam tử hiện lên nét cười, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy mà đã có tin tức rồi sao? Hiệu suất làm việc của Tằng Minh quả nhiên không tệ!”

Hắn lấy miếng ngọc bội ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong. Càng xem sắc mặt lại càng thêm kỳ lạ.

Không phải là mình phái hắn đi thăm dò tin tức của Thiên Cơ Lâu chủ sao?

Hắn lại bị Thiên Cơ Lâu chủ lừa gạt, khiến mình mua tin tức, đây là sao chứ?

Vừa mở miệng đã đòi một vật phẩm cấp Tiên Vương, thật sự coi mình là kẻ ngu nhiều tiền hả, coi một vật phẩm cấp Tiên Vương như rau cải ngoài chợ sao, thích tặng là tặng sao?

“Là vì tin tức của chủ nhân Địa Phủ sao?”

Trong lòng của nam tử trẻ tuổi trồi lên cảm giác không vui, nhưng rất nhanh cảm giác ấy đã biến mất.

“Chủ nhân Địa Phủ.........”

Nam tử trẻ tuổi nhẹ giọng lẩm bẩm.

Với hắn mà nói, người này cực kỳ quan trọng, nhưng mình cũng đã phái người đi tìm kiếm, cũng chẳng biết là có thể tìm được hắn hay không, nhưng lỡ như tìm được rồi thì sao?

Vậy thì chẳng phải là tự mình không đâu lại ném cho Thiên Cơ Lâu một vật phẩm cấp Tiên Vương rồi sao?

Nhưng nếu như không tìm thấy, có khi đối phương đã trở thành một Tiên Vương, đến lúc đó muốn mưu tính truyền thừa của đối phương, thì đúng là khó như lên trời.

Dù sao thì.

Thực lực bây giờ của hắn, chẳng qua chỉ mới bước vào cấp Trường Sinh, còn cách cảnh giới Tiên Vương một đoạn đường khá dài, mặc dù có át chủ bài, nhưng cũng không thể nào tùy tiện sử dụng.

Át chủ bài sở dĩ gọi là át chủ bài, nguyên nhân chính là vì nó có vô số hạn chế.

“Tằng Minh, đúng là đưa ra một câu hỏi khó cho ta mà.”

Nam tử trẻ tuổi cau mày, lẩm bẩm nói.

Hắn dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, trong tầm tay xuất hiện một cái hộp ngọc, bên trong đó có một quyển thư tịch cổ xưa, mặt trên có bốn chữ lớn ‘Thiên La Đạo Chương’.

Đây là công pháp mà hắn tu luyện ở đời trước, có thể đạt tới cảnh giới Tiên Vương.

Với tình hình hiện giờ, thì đây là vật phẩm cấp Tiên Vương duy nhất mà hắn có thể lấy ra được, hơn nữa không làm tổn thương đến nguyên khí của hắn, tâm huyết của cả một đời của hắn mà cứ đưa ra không không như vậy, nhiều ít gì hắn cũng có chút không cam lòng.

Bởi vì hắn không nắm chắc được là sau khi đánh bại chủ nhân Địa Phủ, thì hắn có thể đi đến bước cuối cùng không nữa. Lỡ đâu.

Mất cả chì lẫn chài thì sao?

Trong khi hắn cảm thấy khó khăn trong việc đưa ra quyết định, ngọc bội truyền tin vừa rồi lại sáng lên. Vẫn là tin từ Tằng Minh.

“Thiếu chủ suy nghĩ sao rồi? Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối đã từng nói, đây là cơ hội duy nhất của thiếu chủ, bỏ lỡ cơ hội lần này, thiếu chủ muốn có thêm cơ hội để tiến xa hơi thì đã có chút xa vời.........”

“Hơn nữa chủ nhân Địa Phủ đã gần tiếp cận với cảnh giới Tiên Vương, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành một Tiên Vương, nếu như hắn đột phá, thì e là nếu chúng ta muốn đối đầu với hắn, phải trả một cái giá rất đắt.”

Tuy rằng Địa Phủ đã bị hủy diệt.

Nhưng chủ nhân Địa Phủ vẫn còn sống, hắn còn tồn tại, Địa Phủ vẫn còn là một thế lực siêu nhiên, chẳng có mấy ai dám can đảm trêu chọc, cho dù là tất cả người của Chân Võ giới hợp sức lại.

Phải chăng đủ sức để đối địch với chủ nhân Địa Phủ, thì cần phải cân nhắc thêm. Còn chưa cần nhắc đến Liễu thị đế tộc của bọn họ.

“Xem ra vẫn tiếc của không đành lòng.”

Nam tử nhìn thoáng qua công pháp bên cạnh, đây chính là tâm huyết của cả đời hắn, nhưng nếu thật sự có thể đổi lấy được truyền thừa của Địa Phủ thì cũng đáng.

Dù gì thì.

Địa Phủ chính là tâm huyết cả đời của một vị Tiên Đế.

Nếu như so với hắn thì bản thân mình cũng mới chỉ là một Tiên Vương mà thôi, vẫn còn kém quá xa.

Nghĩ thông suốt điều này, trực tiếp truyền nội dung của bộ công pháp qua ngọc bội, hơn nữa còn hạ một tầng cấm chế bên trong.

Như vậy tất nhiên là để đề phòng bị người ngoài nhìn lén, còn về phần Thiên Cơ Lâu chủ có thể xem được hay không, thì chẳng phải là việc mà hắn cần nghĩ.

Nghĩ đến.

Dựa vào thủ đoạn của Thiên Cơ Lâu chủ, hẳn là chẳng khó khăn gì để phá giải cấm chế mà mình lưu lại?..

Chương 657. Nhớ kỹ chưa?

. .

Bên trong Thiên Cơ Lâu.

Tằng Minh đi rồi quay trở lại.

Lúc này đây.

Trên tay hắn xuất hiện một miếng ngọc bội.

“Tiền bối, đây là đồ mà ngài yêu cầu, không biết tung tích của chủ nhân Địa Phủ....?”

“Dễ thôi.”

Lý Vân gật đầu, cầm lấy miếng ngọc bội nhìn thoáng qua, cấm chế bên trong dễ dàng bị hắn phá được, sau khi xem qua nội dung bên trong, khóe miệng của hắn dần dần xuất hiện một nụ cười.

Thông qua bộ công pháp này thì có thể biết được vị thiếu chủ của Tằng Minh kia, kiếp trước đúng là có chút thực lực. Bộ công pháp của hắn đúng là có chỗ độc đáo.

Nếu như cứ tiếp tục đi theo con đường này, tương lai cũng có một chút khả năng trở thành một Tiên Đế, đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi.

“Đây là tung tích của chủ nhân Địa Phủ.”

Bàn tay Lý Vân vừa lật, một miếng ngọc bội mới tinh xuất hiện, từng đốm hoa ánh sáng bừng lên, dừng lại trước mặt của Tằng Minh.

“Ngay bây giờ, chủ nhân Địa Phủ đang ở trong hỗn độn gần với Huyền Quang giới...........”

Lý Vân trầm ngâm một chút, rồi lại mở miệng nói: “Hôm nay ta sẽ tặng kèm các ngươi một tin tức, sức mạn trong tay của chủ nhân Địa Phủ cũng không hề yếu như các ngươi tưởng tượng đâu.”

“Hả?”

Tằng Minh có chút nghi hoặc.

Vừa rồi hắn có nhìn thoáng qua ngọc bội, trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng ‘thủ đoạn không tồi’.

Nơi mà chủ nhân Địa Phủ ẩn thân thì cũng chẳng phải là lợi hại gì cho cann, nhưng đối phương có thực lực cấp Trường Sinh đỉnh phong lót đường, cố tình ẩn nấp, thì ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ ra thì gần như là chẳng có ai có thể tìm được.

Trước mắt.

Bản thân mình đã có được vị trí của đối phương.

Theo như hắn nghĩ thì chủ nhân Địa Phủ cũng chẳng khác nào một khối thi thể. Dù sao thì.

Đối phương vừa mới bị Thái Sơ làm cho trọng thương, mới chưa được bao lâu, thực lực tuyệt đối không thể nào khôi phục được, nếu như đám người mình chạy tới đó, giết chết chủ nhân Địa Phủ, có thể nói không cần tốn nhiều công sức.

Nhưng khi hắn cho rằng mình đã nắm chắc.

Thì một câu nói của Thiên Cơ Lâu chủ giống như một chậu nước lạnh, dội xuống từ trên đỉnh đầu, khiến cho hắn không khỏi phát run.

“Tiền bối, những lời này của ngài có ý gì?”

Tằng Minh khó hiểu.

Chẳng lẽ.

Chủ nhân Địa Phủ còn có những thế lực ẩn giấu sao?

Nhưng nếu như có, thì vì sao khi Địa Phủ bị huỷ diệt, hắn lại không sử dụng chứ?

“Tuy rằng Địa Phủ đã bị huỷ diệt, nhưng có một số thế lực vẫn tồn tại.”

Lý Vân thong thả ung dung nói.

“Ý của tiền bối là nói, chủ nhân Địa Phủ còn có trợ thủ sao?”

Tằng Minh nhăn mày lại, khó hiểu nói: “Lúc này còn có ai dám không màn đến nguy cơ bị vạn giới phỉ nhổ, mà ra tay trợ giúp Địa Phủ chứ?”

“Tiền bối, ngài có biết ai là trợ thủ của Địa Phủ không?”

“Đây là một giao dịch khác.”

Lý Vân mỉm cười nói.

“Ách..........”

Tằng Minh nghẹn lời.

Mãi cho đến giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hình như mình lại rơi vào trong cạm bẫy của Thiên Cơ Lâu chủ, tin tức vừa rồi kia nào phải là muốn nhắc nhở hắn chứ.

Đây rõ ràng là đang chờ hắn cắn câu mà.

Trong lòng mình nổi lên sự tò mò, chỉ cần mở miệng dò hỏi, tất nhiên thì phải mất thêm chút máu nữa. Nhưng mà bây giờ trên người mình nào còn có thứ gì đáng giá nữa chứ?

Những tin tức có liên quan đến chủ nhân Địa Phủ, thì có dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ thì cũng có thể hiểu rõ được, tất nhiên là có giá trị xa xỉ, nhưng mà nếu bảo hắn lại đi dò hỏi ý của thiếu chủ, thì hắn lại có chút không thể mở miệng ra được.

Dù sao thì.

Bọn họ đã phải trả một cái giá quá lớn rồi.

“Chỉ cần không phải là một Tiên Vương ra tay, thì chủ nhân Địa Phủ chắp cánh khó thoát.”

Tằng Minh nhẹ giọng nói.

Lý Vân không hề có ý kiến.

Trên thực tế cũng giống như suy đoán của Tằng Minh, đúng thật là sẽ không có Tiên Vương ra tay, hiện tại trong mấy thế giới hiện nay còn chẳng có lấy một Tiên Vương, thì làm sao có thể có Tiên Vương ra tay giúp đỡ Địa Phủ chứ?

Vừa rồi mình nói như vậy chẳng qua là vì muốn xén thêm chút thịt thôi. Nếu như không lấy được thì với hắn mà nói, cũng chẳng sao cả.

“Nếu như không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể đi rồi.”

Lý Vân phất phất tay.

“Đúng vậy.”

“Tại hạ cáo lui.”

Tằng Minh chắp tay nói.

Đi ra bên ngoài Thiên Cơ Lâu, hắn thở ra một cái, ngọc bội xuất hiện trên tay, nhanh chóng gởi nội dung bên trong về Chân Võ giới trung.

“Có tin rồi?”

Trong Liễu thị đế tộc.

Một người trẻ tuổi mang bạch y, bỗng nhiên mở hai mắt, từ sâu trong đôi mắt hắn hiện lên chút ánh sáng khó có thể phát hiện được.

Bản thân hắn đã phải bỏ ra một quyển công pháp cấp Tiên Vương, nếu như nói hắn không lo lắng thì không đúng, lỡ đâu bị Thiên Cơ Lâu chủ giài bẫy thì đúng là mất cả chì lẫn chài rồi.

Cũng may là Tằng Minh lại gởi tin tức về cho mình.

Hắn lấy ngọc bội ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, cầm lòng không đậu lẩm bẩm một tiếng “Tốt” Tằng Minh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã mang tin tức về tới.

Có được tung tích của chủ nhân Địa Phủ, thì mình có thể bắt đầu bày bố rồi, lần này chắc chắn là phải lấy được truyền thừa của Địa Phủ, nếu có thể tìm ra một con đường đi thẳng đến cảnh giới Tiên Đế.

Thì cho dù là phải bỏ ra mười vật phẩm cấp Tiên Vương, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

“Chỉ mong là chủ nhân Địa Phủ, đừng làm ta thất vọng!”

Bạch y nam tử lẩm bẩm nói

“Hành Mậu!”

Người trẻ tuổi mở miệng.

Bên ngoài phòng hắn, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện, toàn bộ quá trình không có kinh động đến bất kỳ kẻ nào của Liễu thị đế tộc.

“Có thuộc hạ!”

Bóng người kia cung kính nói.

“Ngươi lập tức phái người bao vây nơi này, không để cho bất kỳ kẻ nào ra vào, trước khi ta đến đó, nhớ kỹ là không thể làm kinh động người ở bên trong.”

“Nhớ kỹ chưa?”

Nam tử trẻ tuổi nói rồi, trong tay bay ra một tia sáng, dừng lại trước mặt bóng người kia. Bóng người kia nhận lấy tia sáng, cung kính nói: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”

“Rất tốt, đi thôi.”

Nam tử trẻ tuổi vẫy vẫy tay.

Nhìn theo bóng người kia đi xa, hắn nhìn về phía một phương hướng khác, nhẹ giọng nói: “Chuyện cho đến bây giờ, thì ta cũng nên sử dụng một số lá bài tẩy trước đây của mình rồi.”

“Nếu không thì chỉ sợ là sẽ có sai sót.”

Tin tức vừa rồi mà Tằng Minh gởi về cho hắn, đã có nói rất rõ ràng, chủ nhân Địa Phủ cũng không chỉ lẻ loi có một mình, hắn còn có thuộc hạ và những người chưa rõ thế lực, sẽ nhúng tay vào.

Nếu như mình không chuẩn bị kỹ càng, xử lý không tốt sẽ như giỏ tre múc nước công dã tràng..

Chương 658. Cái giá quá đắt.

. .

Tằng Minh vốn dĩ còn có chút do dự.

Nghe được lời này của Lý Vân, đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, có chút không thể tin hỏi: “Ý của tiền bối là nói, nếu như thiếu chủ nhà ta lấy được truyền thừa trong tay của chủ nhân Địa Phủ............”

“Thì sẽ có thể như hổ thêm cánh sao?”

“A.”

Lý Vân cười khẽ một tiếng.

“Địa Phủ của ngày xưa, huy hoàng đến mức nào?”

“Trong đó còn có một vị Tiên Đế tọa trấn, có được hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, thì còn chưa nhắc đến chuyện trước khi thiếu chủ nhà ngươi chuyển thế, thì chẳng qua chỉ là một người có tu vi Tiên Vương mà thôi.”

“Ngay cả khi hắn ta tiến thêm một bước và trở thành một chuẩn Tiên Đế, hắn vẫn có thể thu lợi rất nhiều từ trong truyền thừa của Địa Phủ.”

“Đương nhiên.”

Lý Vân liếc mắt nhìn Tằng Minh một cái, thong thả ung dung nói: “Cái mà vừa rồi ta nói chính là truyền thừa nguyên vẹn của Địa Phủ, mà một thứ như vậy, thì tạm thời các ngươi đừng nên nghĩ đến.”

“Ngay cả khi có được nó, cũng không thể giữ nó, ngược lại sẽ dẫn lửa thiêu thân.”

“Nhưng mà có một thứ ta có thể nói cho các ngươi biết, khi mua tin tức của Thiên Cơ Lâu ta, các ngươi không hề chịu thiệt, không hề bị lừa gạt!”

Một vật phẩm cấp Tiên Vương, đúng thật là có giá trị phi phàm, nhưng mặc kệ có nói như thế nào, chủ nhân Địa Phủ cũng đã dựa vào truyền thừa của Địa Phủ mà đã có thể trở thành một Tiên Vương hàng thật giá thật.

Bởi vậy có thể thấy được.

Truyền thừa trong tay hắn, tất nhiên là có giá trị bất phàm.

Đối với người khác mà nói, một vật phẩm cấp Tiên Vương gần như là đã dư xài rồi. Đứng bên cạnh.

Tằng Minh trầm ngâm một lát, hắn chắp tay với Lý Vân, sau đó đi ra bên ngoài Thiên Cơ Lâu, sau khi phất tay bày ra một cái cấm chế, trong tay xuất hiện một miếng ngọc bội.

Hắn nhanh chóng gởi một tin cho thiếu chủ. Không bao lâu.

Tại Chân Võ giới xa xôi, bên trong Liễu thị đế tộc, một người nam tử trẻ tuổi, đang tu luyện thì mở hai mắt.

“Ồ?”

Khóe miệng nam tử hiện lên nét cười, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy mà đã có tin tức rồi sao? Hiệu suất làm việc của Tằng Minh quả nhiên không tệ!”

Hắn lấy miếng ngọc bội ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong. Càng xem sắc mặt lại càng thêm kỳ lạ.

Không phải là mình phái hắn đi thăm dò tin tức của Thiên Cơ Lâu chủ sao?

Hắn lại bị Thiên Cơ Lâu chủ lừa gạt, khiến mình mua tin tức, đây là sao chứ?

Vừa mở miệng đã đòi một vật phẩm cấp Tiên Vương, thật sự coi mình là kẻ ngu nhiều tiền hả, coi một vật phẩm cấp Tiên Vương như rau cải ngoài chợ sao, thích tặng là tặng sao?

“Là vì tin tức của chủ nhân Địa Phủ sao?”

Trong lòng của nam tử trẻ tuổi trồi lên cảm giác không vui, nhưng rất nhanh cảm giác ấy đã biến mất.

“Chủ nhân Địa Phủ.........”

Nam tử trẻ tuổi nhẹ giọng lẩm bẩm.

Với hắn mà nói, người này cực kỳ quan trọng, nhưng mình cũng đã phái người đi tìm kiếm, cũng chẳng biết là có thể tìm được hắn hay không, nhưng lỡ như tìm được rồi thì sao?

Vậy thì chẳng phải là tự mình không đâu lại ném cho Thiên Cơ Lâu một vật phẩm cấp Tiên Vương rồi sao?

Nhưng nếu như không tìm thấy, có khi đối phương đã trở thành một Tiên Vương, đến lúc đó muốn mưu tính truyền thừa của đối phương, thì đúng là khó như lên trời.

Dù sao thì.

Thực lực bây giờ của hắn, chẳng qua chỉ mới bước vào cấp Trường Sinh, còn cách cảnh giới Tiên Vương một đoạn đường khá dài, mặc dù có át chủ bài, nhưng cũng không thể nào tùy tiện sử dụng.

Át chủ bài sở dĩ gọi là át chủ bài, nguyên nhân chính là vì nó có vô số hạn chế.

“Tằng Minh, đúng là đưa ra một câu hỏi khó cho ta mà.”

Nam tử trẻ tuổi cau mày, lẩm bẩm nói.

Hắn dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, trong tầm tay xuất hiện một cái hộp ngọc, bên trong đó có một quyển thư tịch cổ xưa, mặt trên có bốn chữ lớn ‘Thiên La Đạo Chương’.

Đây là công pháp mà hắn tu luyện ở đời trước, có thể đạt tới cảnh giới Tiên Vương.

Với tình hình hiện giờ, thì đây là vật phẩm cấp Tiên Vương duy nhất mà hắn có thể lấy ra được, hơn nữa không làm tổn thương đến nguyên khí của hắn, tâm huyết của cả một đời của hắn mà cứ đưa ra không không như vậy, nhiều ít gì hắn cũng có chút không cam lòng.

Bởi vì hắn không nắm chắc được là sau khi đánh bại chủ nhân Địa Phủ, thì hắn có thể đi đến bước cuối cùng không nữa. Lỡ đâu.

Mất cả chì lẫn chài thì sao?

Trong khi hắn cảm thấy khó khăn trong việc đưa ra quyết định, ngọc bội truyền tin vừa rồi lại sáng lên. Vẫn là tin từ Tằng Minh.

“Thiếu chủ suy nghĩ sao rồi? Thiên Cơ Lâu chủ tiền bối đã từng nói, đây là cơ hội duy nhất của thiếu chủ, bỏ lỡ cơ hội lần này, thiếu chủ muốn có thêm cơ hội để tiến xa hơi thì đã có chút xa vời.........”

“Hơn nữa chủ nhân Địa Phủ đã gần tiếp cận với cảnh giới Tiên Vương, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành một Tiên Vương, nếu như hắn đột phá, thì e là nếu chúng ta muốn đối đầu với hắn, phải trả một cái giá rất đắt.”

Tuy rằng Địa Phủ đã bị hủy diệt.

Nhưng chủ nhân Địa Phủ vẫn còn sống, hắn còn tồn tại, Địa Phủ vẫn còn là một thế lực siêu nhiên, chẳng có mấy ai dám can đảm trêu chọc, cho dù là tất cả người của Chân Võ giới hợp sức lại.

Phải chăng đủ sức để đối địch với chủ nhân Địa Phủ, thì cần phải cân nhắc thêm. Còn chưa cần nhắc đến Liễu thị đế tộc của bọn họ.

“Xem ra vẫn tiếc của không đành lòng.”

Nam tử nhìn thoáng qua công pháp bên cạnh, đây chính là tâm huyết của cả đời hắn, nhưng nếu thật sự có thể đổi lấy được truyền thừa của Địa Phủ thì cũng đáng.

Dù gì thì.

Địa Phủ chính là tâm huyết cả đời của một vị Tiên Đế.

Nếu như so với hắn thì bản thân mình cũng mới chỉ là một Tiên Vương mà thôi, vẫn còn kém quá xa.

Nghĩ thông suốt điều này, trực tiếp truyền nội dung của bộ công pháp qua ngọc bội, hơn nữa còn hạ một tầng cấm chế bên trong.

Như vậy tất nhiên là để đề phòng bị người ngoài nhìn lén, còn về phần Thiên Cơ Lâu chủ có thể xem được hay không, thì chẳng phải là việc mà hắn cần nghĩ.

Nghĩ đến.

Dựa vào thủ đoạn của Thiên Cơ Lâu chủ, hẳn là chẳng khó khăn gì để phá giải cấm chế mà mình lưu lại?..

Chương 659. Nhớ kỹ chưa?

. .

Bên trong Thiên Cơ Lâu.

Tằng Minh đi rồi quay trở lại.

Lúc này đây.

Trên tay hắn xuất hiện một miếng ngọc bội.

“Tiền bối, đây là đồ mà ngài yêu cầu, không biết tung tích của chủ nhân Địa Phủ....?”

“Dễ thôi.”

Lý Vân gật đầu, cầm lấy miếng ngọc bội nhìn thoáng qua, cấm chế bên trong dễ dàng bị hắn phá được, sau khi xem qua nội dung bên trong, khóe miệng của hắn dần dần xuất hiện một nụ cười.

Thông qua bộ công pháp này thì có thể biết được vị thiếu chủ của Tằng Minh kia, kiếp trước đúng là có chút thực lực. Bộ công pháp của hắn đúng là có chỗ độc đáo.

Nếu như cứ tiếp tục đi theo con đường này, tương lai cũng có một chút khả năng trở thành một Tiên Đế, đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi.

“Đây là tung tích của chủ nhân Địa Phủ.”

Bàn tay Lý Vân vừa lật, một miếng ngọc bội mới tinh xuất hiện, từng đốm hoa ánh sáng bừng lên, dừng lại trước mặt của Tằng Minh.

“Ngay bây giờ, chủ nhân Địa Phủ đang ở trong hỗn độn gần với Huyền Quang giới...........”

Lý Vân trầm ngâm một chút, rồi lại mở miệng nói: “Hôm nay ta sẽ tặng kèm các ngươi một tin tức, sức mạn trong tay của chủ nhân Địa Phủ cũng không hề yếu như các ngươi tưởng tượng đâu.”

“Hả?”

Tằng Minh có chút nghi hoặc.

Vừa rồi hắn có nhìn thoáng qua ngọc bội, trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng ‘thủ đoạn không tồi’.

Nơi mà chủ nhân Địa Phủ ẩn thân thì cũng chẳng phải là lợi hại gì cho cann, nhưng đối phương có thực lực cấp Trường Sinh đỉnh phong lót đường, cố tình ẩn nấp, thì ngoại trừ Thiên Cơ Lâu chủ ra thì gần như là chẳng có ai có thể tìm được.

Trước mắt.

Bản thân mình đã có được vị trí của đối phương.

Theo như hắn nghĩ thì chủ nhân Địa Phủ cũng chẳng khác nào một khối thi thể. Dù sao thì.

Đối phương vừa mới bị Thái Sơ làm cho trọng thương, mới chưa được bao lâu, thực lực tuyệt đối không thể nào khôi phục được, nếu như đám người mình chạy tới đó, giết chết chủ nhân Địa Phủ, có thể nói không cần tốn nhiều công sức.

Nhưng khi hắn cho rằng mình đã nắm chắc.

Thì một câu nói của Thiên Cơ Lâu chủ giống như một chậu nước lạnh, dội xuống từ trên đỉnh đầu, khiến cho hắn không khỏi phát run.

“Tiền bối, những lời này của ngài có ý gì?”

Tằng Minh khó hiểu.

Chẳng lẽ.

Chủ nhân Địa Phủ còn có những thế lực ẩn giấu sao?

Nhưng nếu như có, thì vì sao khi Địa Phủ bị huỷ diệt, hắn lại không sử dụng chứ?

“Tuy rằng Địa Phủ đã bị huỷ diệt, nhưng có một số thế lực vẫn tồn tại.”

Lý Vân thong thả ung dung nói.

“Ý của tiền bối là nói, chủ nhân Địa Phủ còn có trợ thủ sao?”

Tằng Minh nhăn mày lại, khó hiểu nói: “Lúc này còn có ai dám không màn đến nguy cơ bị vạn giới phỉ nhổ, mà ra tay trợ giúp Địa Phủ chứ?”

“Tiền bối, ngài có biết ai là trợ thủ của Địa Phủ không?”

“Đây là một giao dịch khác.”

Lý Vân mỉm cười nói.

“Ách..........”

Tằng Minh nghẹn lời.

Mãi cho đến giờ phút này, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, hình như mình lại rơi vào trong cạm bẫy của Thiên Cơ Lâu chủ, tin tức vừa rồi kia nào phải là muốn nhắc nhở hắn chứ.

Đây rõ ràng là đang chờ hắn cắn câu mà.

Trong lòng mình nổi lên sự tò mò, chỉ cần mở miệng dò hỏi, tất nhiên thì phải mất thêm chút máu nữa. Nhưng mà bây giờ trên người mình nào còn có thứ gì đáng giá nữa chứ?

Những tin tức có liên quan đến chủ nhân Địa Phủ, thì có dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ thì cũng có thể hiểu rõ được, tất nhiên là có giá trị xa xỉ, nhưng mà nếu bảo hắn lại đi dò hỏi ý của thiếu chủ, thì hắn lại có chút không thể mở miệng ra được.

Dù sao thì.

Bọn họ đã phải trả một cái giá quá lớn rồi.

“Chỉ cần không phải là một Tiên Vương ra tay, thì chủ nhân Địa Phủ chắp cánh khó thoát.”

Tằng Minh nhẹ giọng nói.

Lý Vân không hề có ý kiến.

Trên thực tế cũng giống như suy đoán của Tằng Minh, đúng thật là sẽ không có Tiên Vương ra tay, hiện tại trong mấy thế giới hiện nay còn chẳng có lấy một Tiên Vương, thì làm sao có thể có Tiên Vương ra tay giúp đỡ Địa Phủ chứ?

Vừa rồi mình nói như vậy chẳng qua là vì muốn xén thêm chút thịt thôi. Nếu như không lấy được thì với hắn mà nói, cũng chẳng sao cả.

“Nếu như không còn chuyện gì khác thì ngươi có thể đi rồi.”

Lý Vân phất phất tay.

“Đúng vậy.”

“Tại hạ cáo lui.”

Tằng Minh chắp tay nói.

Đi ra bên ngoài Thiên Cơ Lâu, hắn thở ra một cái, ngọc bội xuất hiện trên tay, nhanh chóng gởi nội dung bên trong về Chân Võ giới trung.

“Có tin rồi?”

Trong Liễu thị đế tộc.

Một người trẻ tuổi mang bạch y, bỗng nhiên mở hai mắt, từ sâu trong đôi mắt hắn hiện lên chút ánh sáng khó có thể phát hiện được.

Bản thân hắn đã phải bỏ ra một quyển công pháp cấp Tiên Vương, nếu như nói hắn không lo lắng thì không đúng, lỡ đâu bị Thiên Cơ Lâu chủ giài bẫy thì đúng là mất cả chì lẫn chài rồi.

Cũng may là Tằng Minh lại gởi tin tức về cho mình.

Hắn lấy ngọc bội ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, cầm lòng không đậu lẩm bẩm một tiếng “Tốt” Tằng Minh quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã mang tin tức về tới.

Có được tung tích của chủ nhân Địa Phủ, thì mình có thể bắt đầu bày bố rồi, lần này chắc chắn là phải lấy được truyền thừa của Địa Phủ, nếu có thể tìm ra một con đường đi thẳng đến cảnh giới Tiên Đế.

Thì cho dù là phải bỏ ra mười vật phẩm cấp Tiên Vương, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

“Chỉ mong là chủ nhân Địa Phủ, đừng làm ta thất vọng!”

Bạch y nam tử lẩm bẩm nói

“Hành Mậu!”

Người trẻ tuổi mở miệng.

Bên ngoài phòng hắn, một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện, toàn bộ quá trình không có kinh động đến bất kỳ kẻ nào của Liễu thị đế tộc.

“Có thuộc hạ!”

Bóng người kia cung kính nói.

“Ngươi lập tức phái người bao vây nơi này, không để cho bất kỳ kẻ nào ra vào, trước khi ta đến đó, nhớ kỹ là không thể làm kinh động người ở bên trong.”

“Nhớ kỹ chưa?”

Nam tử trẻ tuổi nói rồi, trong tay bay ra một tia sáng, dừng lại trước mặt bóng người kia. Bóng người kia nhận lấy tia sáng, cung kính nói: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”

“Rất tốt, đi thôi.”

Nam tử trẻ tuổi vẫy vẫy tay.

Nhìn theo bóng người kia đi xa, hắn nhìn về phía một phương hướng khác, nhẹ giọng nói: “Chuyện cho đến bây giờ, thì ta cũng nên sử dụng một số lá bài tẩy trước đây của mình rồi.”

“Nếu không thì chỉ sợ là sẽ có sai sót.”

Tin tức vừa rồi mà Tằng Minh gởi về cho hắn, đã có nói rất rõ ràng, chủ nhân Địa Phủ cũng không chỉ lẻ loi có một mình, hắn còn có thuộc hạ và những người chưa rõ thế lực, sẽ nhúng tay vào.

Nếu như mình không chuẩn bị kỹ càng, xử lý không tốt sẽ như giỏ tre múc nước công dã tràng..

Chương 660. Còn có một con đường sống?.

. .

Bên ngoài Huyền Quang giới.

Bên trong mảnh hỗn độn hư vô. Chủ nhân Địa Phủ ngồi khoanh chân.

Đã một thời gian qua đi kể từ trận chiến lần trước, thân thể của hắn đã khôi phục, nhìn từ bên ngoài, thì khí huyết như lò lửa, ~ Mạnh mẽ đến mức cực hạn, nhưng trên thực tế.

Đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Thương thế của hắn vẫn rất nghiêm trọng, muốn khôi phục hoàn toàn thì nếu không có gần một ngàn năm, phỏng chừng cũng chẳng có bao nhiêu hy vọng hồi phục.

“Phù!”

Một tiếng thở nhẹ.

Chủ nhân Địa Phủ mở hai mắt ra, từ sâu thẳm trong đáy mắt hắn có vô số phù hiệu lưu chuyển, như là một mảnh ngân hà có diện tích rộng lớn vô biên, xuyên qua hàng tỉ vạn dặm sao trời.

“Vì sao ta lai có một loại dự cảm không ổn chứ?”

Chủ nhân Địa Phủ lẩm bẩm nói.

Khi đạt đến cảnh giới của bọn họ thì mỗi một lần xuất hiện dự cảm, đều không phải là vô duyên vô cớ, nhất định là đã xảy ra một chuyện gì đó, cho nên trong lòng hắn mới cảnh báo trước.

“Chẳng lẽ là có người muốn gây khó dễ với ta sao?”

“Chẳng lẽ là Thiên Cơ Lâu chủ?”

Phỏng đoán này vừa mới xuất hiện, đã bị hắn ném ra khỏi đầu, nếu như người đó là Thiên Cơ Lâu chủ, đối phương ra tay tất nhiên là sẽ nhanh như chớp, sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để thở nữa là.

Thậm chí.

Thậm chí còn chưa kịp xuất hiện dự cảm thì cảm người đã hóa thành tro bụi.

Nhưng nếu như không phải là Thiên Cơ Lâu chủ, chỉ sợ là có những kẻ khác, muốn đục nước béo cò.

“Đã bắt đầu có người ngồi không yên rồi sao?”

Trong mắt của chủ nhân Địa Phủ hiện lên một tia sát ý, khiến cho hỗn độn chung quanh đông cứng lại, làm cho đất trời bắt đầu run rẩy, như thể nó sắp tan vỡ trong giây tiếp theo.

Vài tên thuộc hạ của Địa Phủ đứnghung quanh, cảm nhận được lần lượt tỉnh lại từ trong tu luyện, nhìn thấy sự thay đổi chung quanh, đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự nghi ngờ trong mắt đối phương.

“Chủ thượng, có chuyện gì khác thường sao?”

Một thụộc hạ của Địa Phủ mở miệng hỏi.

“Nếu như ta đoán không sai, nơi chúng ta đặt chân đã bị người ta lần ra.”

Chủ nhân Địa Phủ nhìn về hướng Huyền Quang giới.

Chính xác mà nói, ánh mắt hắn lướt qua Huyền Quang giới, dừng lại bên trên Tu Di giới và Chân Võ giới.

Sau khi hợp nhất, hai thế giới này không có nửa phần động tĩnh, thậm chí chẳng có lấy mấy người vượt giới để đi đến những thế giới khác.

Điều này có chút không đúng. Đương nhiên là.

Sau khi thế giới hợp nhất.

Gần như là mỗi người đều có chút hiếu kỳ, nhưng mà bọn họ lại làm như chẳng thấy thế giới bên cạnh, tất cả đều án binh bất động, có nhìn thế nào cũng có chút không đúng.

Điều giải thích duy nhất chính là, bọn họ đang âm thầm đã bắt đầu tra xét.

Sau khi biết được tình hình cụ thể, tất cả mọi người cảm thấy nước ở những thế giới khác quá sâu, không dám làm bừa. Đương nhiên.

Càng có khả năng là bây giờ bọn họ chưa muốn khai chiến, là bởi vì thế giới bên cạnh còn có chủ nhân Địa Phủ như mình tồn tại, dù sao thì nếu như bọn họ khai chiến thì mình có cơ hội tranh thủ rồi.

Dù gì thì.

Địa Phủ chuyên môn khống chế vong hồn.

Nếu như hai bên khai chiến, tất nhiên đều có tử thương, chẳng phải tất cả những kẻ chết đi đều sẽ trở thành thuộc hạ của Địa Phủ hay sao? Giờ phút này.

Phàm là người có đầu óc bình thường, đều sẽ không tùy tiện mạo hiểm.

Nếu như là như là giả thiết đầu tiên thì còn dễ thở, có lẽ là bọn họ e sợ uy danh của Thiên Cơ Lâu chủ, không dám vượt qua giới hạn nhưng nếu như là giả thiết thứ hai thì mình đã nguy hiểm rồi.

“Bởi vì bọn họ phải ra tay với những thế giới khác, điều kiện là phải trừ khử được chủ nhân Địa Phủ là mình!”

“Chủ thượng, chúng ta…….…………..”

Một vị thuộc hạ cảm thấy sợ hãi nhìn thoáng qua chung quanh, nhẹ giọng nói: “Hay là chúng ta tạm thời rời khỏi đây trước đi?”

Trước đây.

Trận chiến của Địa Phủ đã lưu lại bóng ma cực lớn trong lòng của bọn hắn.

Nếu như lại xuất hiện thêm một Thái Sơ nữa, thần không biết quỷ không hay mà đến gần bọn họ, hơn nữa còn bày bố một tòa sát trận thì tình hình sẽ chẳng hề khả quan chút nào.

Nếu như làm không tốt, có khi bọn họ còn lâm vào nguy cơ toàn quân bị diệt.

Sở dĩ lần trước có thể chạy thoát được, đó là bởi vì thực lực của chủ thượng siêu quần, mặc dù là yếu thế, nhưng vẫn có thể áp chế Thái Sơ.

Nhưng hiện giờ tình hình đã khác.

Vết thương cũ của chủ thượng chưa lành, đừng nói tới là Thái Sơ.

Đến ngay cả mấy kẻ có tu vi Trường Sinh cảnh, bọn họ cũng rất khó ngăn cản được.

Dù sao thì ngoài chủ nhân Địa Phủ ra, trên người mấy người bọn họ ít nhiều gì cũng có chút thương thế, thì xác suất bị thua khi chiến đấu trực diện cao hơn nhiều.

“Rời khỏi nơi này?”

.................

Chủ nhân Địa Phủ hơi hơi lắc lắc đầu, hắn đứng dậy, thân hình cao lớn, có một loại uy nghiêm không giận tự uy, hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện đã đến nước này, chúng ta còn có thể đi nơi nào?”

“Có sự tồn tại của Thiên Cơ Lâu chủ, thì cho dù chung sta có chạy tới chân trời góc biển, hắn cũng có thể suy đoán ra được vị trí của chúng ta!”

“Nếu như lần này ta đoán không sai, hẳn là Thiên Cơ Lâu chủ đã chỉ điểm cho một kẻ nào đó, nói cho hắn biết chỗ trú chân của chúng ta!”

“Này.......”

Nghe được lời của chủ nhân Địa Phủ, sắc mặt mỗi người ở đây đều rất khó coi lên.

Có sự tồn tại của Thiên Cơ Lâu chủ thì thật sự là bọn họ cũng bó tay, trừ phi có người có thể vượt mặt được Thiên Cơ Lâu chủ trong việc tiên đoán thiên cơ.

Chỉ cần đảo loạn thiên cơ, bọn họ sẽ có thể tiêu dao tự tại. Nhưng đáng tiếc chính là.

Cho đến bây giờ, bọn họ chưa từng gặp ai có thể vượt qua Thiên Cơ Lâu chủ trong chuyện tiên đoán thiên cơ, thậm chí bọn họ còn chưa nghe nói đến người có thể đứng ngang hàng với Thiên Cơ Lâu chủ.

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nằm chờ chết thôi sao?”

Có người bất đắc dĩ nói.

“Không.”

“Thật ra!”

Chủ nhân Địa Phủ lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần không phải là Thiên Cơ Lâu chủ đến đây, thì chúng ta vẫn còn một con đường sống.”

Chương 661. Cũng mấy ngày nữa thôi..

. .

“Một con đường sống?”

Nghe thấy câu nói này.

Lòng mọi người rung lên.

Chuyện đến nước này, bọn họ gần như là đã rơi vào tình trạng sơn cùng thủy tận rồi, vậy mà lại có con đường sống? Dù sao thì.

Chỉ cần là một người có đầu óc, sau khi đi vào bên trong Thiên Cơ Lâu, không những có thể thăm dò được nơi trú chân của bọn họ, thậm chí còn có thể đủ biết được bây giờ bọn họ còn được bao nhiêu thực lực.

Kể cả là có vô tâm không để ý đi nữa, thì thấy thế nào bọn họ cũng thua nhiều hơn thắng.

Trong tình hình địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, trong lòng đám người Địa Phủ nơi này gần như là sắp tuyệt vọng.

Đã thế mà ngay lúc này, chủ nhân Địa Phủ lại còn nói, đám người mình vẫn còn một cơ hội sống sót, thấy thế nào cũng có chút quá sức tưởng tượng.

“Xin hỏi chủ thượng, rốt cuộc là con đường sống...........?”

Có người nhẹ giọng hỏi.

“Truyền thừa của Địa Phủ cuồn cuộn vô biên, tuy rằng ta chỉ có được một phần, nhưng cũng đủ để đối phó với phần lớn những nguy cơ từ chư thiên vạn giới.”

Chủ nhân Địa Phủ nhẹ giọng nói.

Hắn ngẩng đầu nhìn phía hư không, ánh mắt hắn sâu thẳm, lấp lánh giống như dãy ngân hà, hắn chậm rãi nâng một bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một phù hiệu màu đen nhánh lóng lánh.

Giống như là một vầng mặt trời màu đen chiếu ra hàng ngàn tia sáng, xuyên thủng hư không. Quấy đảo hỗn độn vô biên, khiến nó rung lắc theo.

Yên lặng không một dấu hiệu.

Có một loại giao động không tên, khuếch tán vào sâu trong hư không. Hơn nữa.

Có tiếng vọng về từ một chỗ xa xôi trong hư không.

Nơi đó cách chỗ bọn họ đứng cũng không quá xa, đúng là ở nơi mấy thế giới phía trước được Thiên Cơ Lâu chủ hợp nhất với nhau.

Thậm chí.

Mỗi người ở đây đều rất quen thuộc với thế giới kia.

“Ở Tu Di giới sao?”

Chủ nhân Địa Phủ lẩm bẩm nói.

“Chủ thượng, đây là.......?”

Người đứng bên cạnh không hiểu ra sao, cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa hiểu rõ lắm rốt cuộc một con đường sống mà chủ thượng nhà mình đã nói là ám chỉ cái gì.

“Năm xưa Địa Phủ càng quét vạn giới, không chỉ là do bản thân bọn họ có thế lực mạnh mẽ, mà là còn có vô số tộc đàn đi theo, mà những tộc đàn đi theo Địa Phủ phần lớn đã biến mất trong dòng sông lịch sử.”

“Nhưng.........”

“Chuyện gì cũng có ngoại lệ, luôn luôn có một số tộc đàn vẫn yên lặng chờ đợi Địa Phủ lần thứ hai quật khởi!”

Chủ nhân Địa Phủ bình thản nói.

Vừa rồi hắn mới truyền tin, đúng là ra lệnh một trong những tộc đàn mà đã thần phục Địa Phủ đến đây hỗ trợ.

Sau những năm tháng vô tận, ngay từ đầu hắn cũng chẳng rõ lắm là con bài tủ này của mình còn hữu dụng nữa hay không, sau khi thử nghiệm, thì kết quả vượt ngoài dự đoán của hắn.

Có một tộc đàn trả lời tin tức của hắn, mà hơn nữa nó lại nằm trong Tu Di giới.

Đây quả thật là niềm vui bất ngờ!

Tộc đàn năm xưa có thể thần phục Địa Phủ, thì bất kỳ tộc đàn nào đều vô cùng hùng mạnh, nhiều năm trôi qua, có thể là đối phương cũng đã bị tổn thương nguyên khí trần trọng.

Nhưng chỉ cần giữ được một phần mười sức mạnh, thì đã đủ có thể khiến cho Địa Phủ của hắn lần thứ hai khôi phục vinh quang của ngày xưa, thậm chí còn tiến thêm một bước!

“Chủ thượng, cũng đã nhiều năm qua đi rồi, có khi nào những tộc đàn trước kia thần phục Địa Phủ có những suy nghĩ không giống như trước kia không?”

Có người thấp giọng nói.

Đã vô số năm trôi qua kể từ thời gian của Địa Phủ này xưa, trong khoảng thời gian này đã có không biết bao nhiêu lần thay da đổi thịt, tộc nhân hậu bối của tộc đàn có suy nghĩ như thế nào, thì chẳng ai biết được.

Lỡ đâu bọn họ bỏ gian tà theo chính nghĩa thì sao?

Chủ thượng làm như vậy, chẳng phải là tự tìm được chết hay sao?

Mà một điều quan trọng hơn nữa chính là, người ta thần phục Địa Phủ của ngày xưa, chứ chẳng phải là Địa Phủ của hiện tại, đối phương có thể vâng lời hay không còn chưa biết chắc được.

“Không sao.”

Chủ nhân Địa Phủ vẫy vẫy tay, không thèm để ý, nhàn nhạt nói: “Năm đó Địa Phủ đã gieo nô ấn cho những tộc đàn này.”

“Đời đời kiếp kiếp cũng không thể thoát khỏi, một khi đối phương có suy nghĩ khác, ta có thể khiến cho bọn chúng tan thành mây khói trong nháy mắt!”

“Vậy là tốt rồi........” Nghe xong những lời này.

Trong lòng của mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đồng thời bọn họ có một chút chờ mong, năm đó những tộc đàn thần phục Địa Phủ, dù có như thế nào cũng sẽ không quá yếu, hôm nay lại hiện thế, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?

Có khi nào lại xuất hiện thêm một Tiên Vương?

Nhưng khi bọn họ nghĩ đến đối phương đang mai danh ẩn tích ở Tu Di giới, thì ảo tưởng trong lòng mỗi người đều biến mất. Tu Di giới chẳng khác Huyền Quang giới là mấy, không thể nào có Tiên Vương được, nhiều nhất thì cũng chỉ có tu vi Trường Sinh đỉnh phong mà thôi, nếu đối phương chạy tới, cùng lắm thì cũng chỉ có thể cứu bọn họ một mạng mà thôi.

Còn về việc phản công những thế giới khác, thì không có khả năng. Có thể.

Mà kể cả có là như vậy thì cũng đã không tồi rồi.

Ít nhất, bọn họ còn có một chốn nương thân, tạm thời tránh được nguy cơ bị những người khác nhớ thương, chờ vạn năm sau, chủ thượng đột phá trở thành một Tiên Vương.

Thì lại có thể một lần nữa quân lâm thiên hạ.

“Chủ thượng, ước chừng bao lâu nữa thì bọn họ đến được đây?”

Một người thuộc hạ mở miệng hỏi.

Nếu sớm biết chủ thượng còn có thủ đoạn này, bọn họ hà tất phải lưu lạc bên ngoài, sống những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai chứ?

Cái tộc đàn kia có thể bình yên vô sự sống sót sau khi Địa Phủ bị huỷ diệt, tự thân tất nhiên có chỗ hơn người, nếu như đám người mình mà đến đó, vậy chẳng phải là quá hời rồi sao?

“Nhanh thôi.”

“Chắc cũng chỉ mấy ngày mà thôi.”

Chủ nhân Địa Phủ liếc mắt nhìn mấy người một cái, nhàn nhạt nói.

“Vừa rồi chủ thượng có nói người có dự cảm không ổn, hay là chúng ta..........” Có người đề nghị, nói:

Hắn chưa nói hết câu, nhưng ý tứ rất rõ ràng, nơi này không an toàn, chi bằng rời khỏi đây trước rồi hẵn tính, tránh bị người ta quăng một lưới bắt hết.

“Không cần vội.”

Ánh mắt chủ nhân Địa Phủ đảo qua hư không, mở miệng nói: “Bổn tọa sẽ ở lại nơi này, ngược lại là muốn xem thử, rốt cuộc là kẻ nào muốn bỏ đá xuống giếng!”

Bình Luận (0)
Comment