Huyền Linh Ký

Chương 228

“Các vị, kỳ hạn hai mươi năm sắp tới, lần này nên để ai chủ trì đây?”

Trong một đại sảnh rộng rãi ngồi lấy mười mấy người không biết đang thương thảo vấn đề gì. Chủ đạo là một vị trung niên, tuổi tác chừng bốn mươi, vai hùm lưng gấu, uy vũ bá khí. Giọng nói hùng hồn hữu lực, đồng thời mang theo một cỗ bá khí bễ nghễ thiên hạ, khiến người khác nghe đến liền không tự chủ muốn thần phục.

Những người còn lại ngồi thành hai hàng, mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều không phải là người trẻ tuổi, dáng dấp ít nhất cũng có bốn mươi năm mươi tuổi. Bọn họ khí thế cũng không thấp hơn vị chủ đạo, chí ít cũng có tu vi huyền phủ cảnh.

Một vị râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào láng mịn, thân vận đạo bào rất ra dáng tiên phong đạo cốt, giọng nói hiền từ hòa ái nói.

“Quán chủ, chi bằng để thiếu chủ đến chủ trì. Dù sao hắn cũng từng lịch luyện hồng trần, đối với địa phương này cũng quen thuộc.”

Trung niên chủ đạo nghe vậy thần sắc không đổi nhưng trong lòng gật gù, nhị trưởng lão vẫn là tinh ý như vậy, rất hợp ý hắn.

Vị khác ngồi đối diện với “nhị trưởng lão” lúc này cũng lên tiếng. Người này so với “nhị trưởng lão” thì hoàn toàn đối lập, dáng vẻ thô kệch, tóc tai sơ rối mang mày đỏ đậm, làn da hơi ngăm đen, trông hung ác vô cùng. Hắn nói.

“Không tệ, thiếu chủ tu vi đã thành hình, đủ để đảm đương một phía rồi, nhiệm vụ lần này cũng rất thích hợp hắn.”

Mấy người khác nghe vậy cũng nhao nhao phụ họa, biểu thị đồng ý với ý kiến này. Điều này làm người chủ đạo trong lòng vui vẻ, rất hài lòng với biểu hiện này. Nhưng ngoài mặt vẫn âm trầm, làm ra vẻ muốn hỏi xem có ai có “cao kiến” khác hay không.

Việc lần này ý nghĩa trọng đại đối với việc phát triển bản quán, người chủ trì cũng sẽ được lợi ích rất lớn. Hắn đang muốn thông qua việc này dò xét một phen tâm ý của các vị đang ngồi đây. Nhưng có vẻ người sống lâu thành tinh, tất cả đều làm không chút sơ hở nào, khiến cho lòng vị quán chủ này có chút không thoải mái.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, sự việc diễn ra suôn se, thuận theo lòng mình thì lại có chút không vui, do bản thân không tìm ra được kẽ hở, cũng đồng dạng với việc đám lão già này diễn giỏi, tất cả đều qua mặt được mình. Nhưng nếu như mọi việc không thuận, chắc chắn vị quán chủ này cũng sẽ không vui vẻ rồi.

Quả nhiên lòng người thật là rắc rối.

“Báo!!!”

Đột nhiên, một tên thủ hạ lớn tiếng hô lên. Hắn cũng không chạy vào trong này, mà đứng phía sau cánh cửa hô lớn. Tên thủ hạn này có chút lo lắng khi mà cơ thể cứ run lên từng hồi. Dù sao chính hắn nhìn thấy kẻ báo tin không đúng thời điểm bị quán chủ một chưởng đánh chết, hắn thật sự rất lo sợ mình vừa hô thế liền làm quán chủ mất lòng.

Cũng may, vị quán chủ tâm tình còn tạm ổn, giọng nói uy nghiêm hỏi.

“Chuyện gì?”

Tên thủ hạ nào dám chậm trễ, chắp tay hướng vào cánh cửa nói.

“Bẩm quán chủ, thiếu chủ đột nhiên huyết khí xung thiên hôn mê bất tỉnh, cảnh giới giống như nhận lấy...”

Tên thủ hạ còn chưa kịp nói xong liền thấy cổ họng của mình bị bóp nghẹt, sau đó liền nghe thấy tiếng cửa lớn bị đá vỡ nát, cuối cùng toàn bộ ý thức đều chìm vào trong bóng tối.

Tên thủ hạ này tốt xấu gì cũng là huyền chân cảnh tứ trọng, đặt ở đâu cũng là một phương cao thủ. Thế mà lời còn chưa nói hết đã chết đi cặn bã không còn, thật sự là số phận bi ai.

Giết chết hắn không ai khác chính là vị quán chủ uy vũ bá khí kia, đương nhiên hắn cũng không nán lại hiện trường làm cái gì, thân hình đã hướng đến phòng của nhi tử của mình rồi, cũng chính là “thiếu chủ” trong miệng mấy người vừa nói.

Vị thiếu chủ này tướng mạo cùng quán chủ có mấy phần tương tự, ít đi một chút hung hãn, thêm nhiều phần tuấn tú, có thể nói ngọc thụ lâm phong. Nhưng hắn sắc mặt tái nhợt, hô hấp rối loạn nằm ở trên giường, khóe miệng còn có chút máu tươi.

Mấy người đang chăm sóc thiếu chủ đột nhiên bị một cỗ cự lực ném văng ra ngoài, xô đổ mấy bức tường, toàn thân cốt cách rung động. Có người tu vi yếu kiém thì trực tiếp biến thành bánh thịt, hình ảnh có chút kinh người.

Quán chủ bàn tay huyền khí lưu chuyển, nhẹ nhàng xoa trán của nhi tử mình, điều trị thương thế. Không qua một phút thời gian, thiếu chủ hô hấp bình hòa trở lại, lồng ngực hơi phập phồng ho ra một hơi, ánh mắt trĩu nặng mở ra.

“Cha...”

Trông thấy quán chủ đang thu tay lại, thiếu chủ nhẹ nhàng hô một tiếng, sức lực vẫn còn yếu ớt nên tiếng gọi có chút khó khăn, nhưng không qua được mấy giây lên bình ổn rất nhiều.

Quán chủ hỏi.

“Tiểu Minh, chuyện gì xảy ra?”

Tiểu Minh khẽ nghiến răng nói.

“Có người phá kiếm tử của ta, làm ta tổn thất một quả kiếm tâm.”

Quán chủ nghe vậy, sắc mặt âm trầm xuống, đồng thời một cỗ sát khí lạnh lẽo bốc ra xung quanh, mơ hồ làm rạt nứt không ít đồ đạc. Thật khó tưởng tượng tu vi vị này cao bậc nào mà chỉ một cái ý niệm thôi cũng làm cho cảnh vật xung quanh thất sắc, vạn vật tiêu điều phá nát.

...

Dương Thiên chiến thắng trở về, mặc dù dọc đường có nhiều ánh mắt nhìn hắn không thoải mái, nhưng cuối cùng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Hắn đưa thân vào trong Phong Vân Bảng vị trí thứ hai mươi sáu, nắm chắc suất tham gia Tiên Long Bí Cảnh, nhưng Dương Thiên cũng có chút không được vui vẻ lắm.

Dù sao dạo gần đây hắn khá đen đủi, chỉ là một chút chuyện thôi mà cứ bạo phát ra bao nhiêu hung hiểm. Hắn chỉ có tu vi huyền biến cảnh ngũ biến kỳ mà thôi, sao mỗi lần kẻ địch đến đều là huyền chân cảnh, huyền phủ cảnh trở lên, thậm chí mấy lão quái vật cấp bậc không rõ ràng nữa.

Thật sự là không hiểu thấu được.

Dương Thiên muốn tăng lên chút thực lực của mình, nhưng ngẫm lại thời gian này trải qua đủ loại biến cố rồi, còn có ba ngày nhập bí cảnh, trước hết cũng không vội vàng, liền giải quyết chút vấn đề cho xong đã.

Đầu tiên là làm lại lệnh bài thân phận, sau đó đặt lấy một đôi song kiếm vừa tay. Dương Thiên tương đối tiếc đôi song kiếm mà Ninh Văn đưa tặng kia, dù sao đồ tốt chưa kịp dùng mấy lần liền bị phá hủy, không đau lòng không được.

Nói đến Ninh Văn, Dương Thiên có đặc biệt tìm kiếm qua, nhưng mấy người khác nói cả hắn lẫn Lan Ngọc Hân đều chưa trở về học viện. Mặc dù Dương Thiên không có giao tình gì sâu đậm với họ, nhưng cũng có chút lo lắng về tính mạng của hai người. Dù sao cái hố kia quá lớn, vạn vật hóa thành bột mịn, cũng chẳng biết hai người có thoát được chăng.

Hắn còn đáp ứng lo liệu cho hậu nhân của Tiểu Đao Thánh nữa, cho nên việc này cũng đáng Dương Thiên lưu tâm lại. Sau khi rời Tiên Long bí cảnh có lẽ nên hoàn thành hứa hẹn.

Đầu giờ chiều, Dương Thiên rời học viện tiến đến tiểu quán. Cũng có một thời gian hắn chưa thấy qua Lê Tĩnh rồi, lần này hắn định đem Lê Tĩnh đưa vào trong học viện, mặc dù không thể thấy Hà hiệu phó nhưng ở trong học viện tu luyện cũng tốt.

Nói đến Hà hiệu phó, nhưng thời gian nửa năm rồi hắn cũng chưa gặp lại lão. Có lẽ lão đã quên mất cuộc hẹn với Lê Tĩnh rồi cũng nên.

Người đâu?

Dương Thiên nghi hoặc. Tiểu quán giống như có một khoảng thời gian rồi không có người đến. Kể cả việc kinh doanh ế ẩm thì cũng không đến nỗi như thế mới phải. Hơn nữa Lê Tĩnh cũng không thấy đâu hết.

Trên người Lê Tĩnh có thiên đạo thệ ngôn, không lo việc hắn phản bội chạy trốn, dù sao Lê Tĩnh làm trái lời thề sẽ bị diệt sát ngay tức khắc, đồng thời Dương Thiên sẽ cảm nhận được.

Rõ ràng là xảy ra chuyện rồi.

Dương Thiên trong lòng trầm xuống. Tiểu quán mặc dù không lớn, cũng không thể hiện ra có thế lực chống lưng, nhưng cũng có Hoa Hồng Thương Hội trong âm thầm giúp đỡ, cản đi không ít phiền toái.

Nghĩ đến đây, Dương Thiền liền đổi hướng đi đén Hoa Hồng Thương Hội một chuyến. Từ khi tới Vương Đô, Dương Thiên cũng chưa từng đi qua nơi này, nhưng trong tay có Hoàng Kim Khách Quý Lệnh, nghĩ đến cũng không khó khăn.

Quả nhiên khi mấy người quản sự trông thấy lệnh bài, thái độ vô cùng tốt. Hơn nữa kiểm tra thấy tài sản của Dương Thiên lên đến hơn mười triệu đồng vàng. Mới có nửa năm, số tài sản này quả thật là khôgn nhỏ, hơn nữa đây còn là Dương Thiên đã sử dụng qua không ít còn dư lại, quả thật là một số tiền kếch xù.

Mười triệu đồng vàng, cũng gần như tương đương một phần ba thu nhập của hoàng thất trong một tháng rồi, nghĩ lại đủ thấy là một số tiền kinh khủng.

Nhưng khi Dương Thiên hỏi đến chuyện của Lê Tĩnh, hắn có thể tinh ý phát hiện ra tên quản sự này có chút lo lắng, rõ ràng là có chuyện giấu giếm. Rất có thể Lê Tĩnh mất tích chính là do thương hội này giờ trò. Dương Thiên liền lạnh giọng nói.

“Ta muốn gặp các chủ của ngươi.”

Quản sự nghe đến vậy sắc mặt cũng hơi lạnh xuống, có chút khó xử, còn mang theo một tia trào phúng không rõ ràng, nhưng cũng không trả lời Dương Thiên, chỉ nói cần đi bẩm báo một phen.

Nhưng hắn còn chưa ra đến cửa thì cảnh cửa đột nhiên mở ra, một người thiếu niên bước đến, dáng vể anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt đắc ý cao cao tại thượng khiến người nhìn lập tức chán ghét. Giọng nói cũng mang theo một loại ý vị cao thượng từ trên đỉnh nhìn xuống dưới chân.

“Hiện tại phân hội này là do ta điều hành, nếu như ngươi có điều gì muốn trao đổi có thể nói trực tiếp với ta...

Đồng thời, Hồng gia cũng không phải kẻ nào cũng có thể bắc quàng làm họ, ngươi hiểu chứ.”

Dương Thiên sắc mặt âm trầm xuống, tên này đến không có thiện ý đồng thời còn có địch ý thế này, Dương Thiên biết chuyện cũng không lành. Nhưng hắn cũng không yếu thế trước thanh niên kia, chỉ hỏi lại một lần.

“Các ngươi thật sự không biết tung tích của hắn?”

Thanh niên kia chắp tay sau lưng, cũng không trả lời. Dương Thiên cũng không tiếp tục nán lại nữa, đứng dậy rời đi. Bản thân Dương Thiên biết không thể nói chuyện dễ dàng rồi, đồng thời thương hội hiện tại có chút kỳ quái.

Còn thanh niên kia từ đầu đến cuối cũng chưa từng để Dương Thiên vào trong mắt, toàn bộ đều là coi thường, nghĩ rằng Dương Thiên muốn lừa gạt dựa vào gia tộc của hắn mà thôi.

Dương Thiên rời khỏi trụ sở của Hoa Hồng Thương Hội liền trở về tiểu quán. Nếu không có manh mối từ phía khác, chỉ có thể dựa vào tự thân tìm tòi thôi. Đồng thời hắn cảm thấy tin tức của bản thân bị thiếu thốn một cách nghiêm trọng, điều này làm Dương Thiên thấy không hài lòng, đi ra ngoài một chuyển rồi trở về liền thành người tối cổ, cái gì cũng không biết.

“Kẻ nào?”

Dương Thiên vừa bước chân vào trong tiểu quán, ánh mắt liền trở nên sắc lạnh, miệng quát một tiếng, đồng thời bàn tay thành chưởng, hướng một bên đánh đến. Tốc độ nhanh như thiểm điện, lực lượng cuồn cuộn mà đến, không nương tay chút nào.

“Là ta!”

Bình Luận (0)
Comment