Huyền Linh Ký

Chương 229

Sức khống chế của Dương Thiên đạt đến một tình trạng kinh người, khi lời nói vừa mới vang lên, Dương Thiên đã phát tán ra toàn bộ lực lượng của mình, đổ theo huyền khí tán loạn ra xung quanh. Cho nên khi bàn tay đánh ra đến cuối cùng, toàn bộ lực lượng cũng đã tiêu tán đi, đồng thời bàn tay vừa vặn dừng lại ở trước mặt người vừa lên tiếng.

“Lâm Thương?”

Lâm Thương vẫn còn giơ lên động tác muốn đón đỡ, nhưng thật sự hắn không có chút tự tin nào có thể đón đỡ được, chỉ có thể kịp lui lại nửa bước để hô lên một tiếng mà thôi. Không phải Dương Thiên phản ứng nhanh thì Lâm Thương đã trọng thương rồi.

Lâm Thương trong lòng kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ đến khoảng cách của hắn với Dương Thiên lại lớn đến thế, khoảng cách so với trước kia càng lớn hơn mấy lần, cơ hồ là nghiền ép không có chút cơ hội phản kháng nào.

Hơn nữa điều làm Lâm Thương càng kinh hãi hơn chính là Dương Thiên thế mà phát hiện ra hắn, mặc dù nói Lâm Thương bị bất ngờ nhưng việc Dương Thiên có thể phát hiện ra tung tích của hắn cũng là một điều khó tin.

Dương Thiên trong lòng cũng hơi bất ngờ một chút, không nghĩ đến sẽ gặp Lâm Thương ở đây. Hơn nữa thuật ẩn thân của Lâm Thương cũng làm cho Dương Thiên kinh thán không thôi. Nếu không phải do hắn đột ngột trở lại khiến cho trong không khí còn lưu lại một luồng gió lay cùng mùi máu nhạt, hắn còn thật không thể nắm được tung tích của Lâm Thương.

Hơn nữa, Dương Thiên cũng chỉ tung một đòn diện rộng chứ cũng không thể xác nhận vị trí cụ thể của Lâm Thương được, đây đúng là một kỹ năng đáng sợ.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Dương Thiên thu hồi lại bàn tay của mình, ánh mắt đánh giá Lâm Thương một hồi hỏi ra.

Trên thân của Lâm Thương cũng không phải rất tốt, toàn bộ cơ thể được băng bó chặt chẽ nhưng vẫn có chút máu tươi thấm đỏ ra ngoài lớp băng trắng. Đồng thời lớp quần áo phía ngoài cũng nhiều dấu vết cắt chém tàn phá.

Vừa nhìn là đủ biết Lâm Thương lẻn vào hiệu thuốc này muốn tìm một chút dược dịch chữa thương rồi. Về việc tại sao lại là tiểu quán này thì khá trùng hợp là vị trí của nó không quá đáng chú ý, lại còn không có người, dược liệu đầy đủ. Quá thích hợp để cho một người đang ẩn giấu hành tung nhắm đến.

Lâm Thương hơi ho khụ khụ một cái chuyển rời sự ngại ngùng rồi nói.

“Lão đại, ta chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi, cũng không biết cửa tiệm này là của ngươi.”

Dương Thiên hơi lườm Lâm Thương một cái khiến hắn có chút mất tự nhiên, sau đó Dương Thiên đóng cửa lớn lại, đồng thời điều khiển một luồng huyền khí bí ẩn truyền xuống dưới nên gạch.

Lập tức có rất nhiều huyền văn hiện ra, thoáng cái bao phủ toàn bộ tiểu quán, hình thành một cái đại trận. Cuối cùng, Dương Thiên ý niệm vừa động, kích phát ra một số loại huyền văn nhất định, tủ thuốc lớn phía tường đột nhiên tách ra, để lộ ra một thông đạo rộng rãi, bậc thang sâu xuống hết tầm mắt.

“Đi theo ta.”

Dương Thiên nói rồi bước vào trong thông đạo, Lâm Thương hơi sững sờ trước hành động này nhưng cũng rất nhanh thành thật đi theo.

Thông đạo này cũng không phải rất dài, chủ yếu là do không có ánh sáng cho nên không thế trông thấy phần cuối mà thôi. Lâm Thương ước chừng đi hơn ba trăm mét, cuối cùng đến một gian phòng lớn.

Gian phòng này được đóng kín bằng cửa đá cực lớn, Lâm Thương cũng không rõ ràng độ kiên cố của nó, nhưng chắc chắn với khả năng của mình không phá được cửa này. Mặc dù không tinh thông huyền trận, nhưng Lâm Thương cũng có thể nhận ra đây là một đống tổ hợp cấp năm huyền trận, được thiết kế cực kỳ tinh vi, lấy khả năng của hắn khó lòng phá trận mà ra được.

Trong gian phòng này cũng không phải tối tăm như thông đạo kia mà cực kỳ đầy đủ ánh sáng. Trong phòng bài trí cũng đơn giản, một bộ bàn ghế, một chiếc giường, nhiều thiết bị luyện dược bày ở một khu vực góc phòng cùng với một chiếc tủ ốp tường dài đến hai mươi mét.

Dương Thiên mở một ngăn trong số hàng trăm ngăn của chiếc tủ đó, lấy ra một túi chứa vật. Từ trong túi chứa vật lấy ra một bình dược dịch, ném cho Lâm Thương nói.

“Chữa thương đi.”

Lâm Thương hơi giật mình một cái, nắm lấy dược dịch trong tay nhìn thật lâu. Nói thật trong lòng hắn có chút không hiểu ra sao. Mặc dù quan hệ giữa bọn hắn cũng tính là tốt nhưng còn không đến mức mang bí mật của mình lộ ra cho người kia được.

Từ đầu đến cuối cả hai trông như là bạn thân, nhưng thực tế cũng không thân đên thế, nhiều lắm chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Nhìm căn phòng bí mật này không phải là một thức hời hợt, thiết kế chăm chú tỉ mỉ, Lâm Thương nghĩ mãi cũng không thể biết được Dương Thiên đang có mục đích gì.

Dương Thiên mặc kệ Lâm Thương ngẩn người, hắn ngồi xuống trên ghế gỗ, ánh mắt đánh giá bốn phía, đồng thời ý niệm câu thông đại trận, mong muốn tìm được dấu vết nào đó do Lê Tĩnh để lại, nhưng sau một hồi, Dương Thiên cũng chỉ có thể thất vọng mà thôi.

Không có chút manh mối nào.

Một con người sống sờ sờ có thể biến mất đi đâu mà không để lại giấu vết được cơ chứ.

Kỳ thật, quan hệ giữa Dương Thiên cùng Lê Tĩnh cũng không tính là chủ tớ, càng nhiều hơn là huynh đệ thân giao. Cho nên tác dụng của Lê Tĩnh có thể lớn có thể nhỏ, nhưng Dương Thiên cũng không tính cứ thế mà vứt bỏ đi hắn được.

Lâm Thương sau một hồi ngẩn người, đã bắt đầu chữa thương. Không thể không nói, Lê Tĩnh đã bước chân vào cấp năm luyện dược sư được một thời gian, tạo nghệ cũng đã cực cao.

Bên ngoài dược dịch cải tiến cung không đủ cầu, nhưng ai có thể ngờ rằng dược dịch được cất giấu ở trong mật thất này mới là loại cao cấp nhất, dược lực vượt xa loại cũ đến bốn năm lần, so với loại mới cũng mạnh gần gấp đôi.

Các vết thương của Lâm Thương trong chớp mắt liền lại, mọc lên da non, từ trong ra ngoài nhanh chóng được tẩm bổ một lần, khôi phục không sai biệt lắm bảy tám phần.

Không đến thời gian ba phút đồng hồ, Lâm Thương đã khôi phục lại gần như toàn bộ, quả thật là mạnh đến kinh người. Lâm Thương cũng hơi ngỡ ngàng vì tốc độ chữa thương này, thoáng cảm nhận một cái, liền đứng gậy cười tươi nói.

“Đa tạ lão đại, thuốc này quả thật là thần kỳ đến không tưởng.”

Dương Thiên từ chối cho ý kiến, ánh mắt hip lại thành một đường hẹp. Dương Thiên biết cái vẻ mặt vô hại này chính là diễn kịch mà thôi, mà người có thể diễn tự nhiên đến như thế, cũng tính là một nhân vật đáng lưu tâm.

Dương Thiên không biết mục đích Lâm Thương tiếp cận mình, nhưng Dương Thiên chắc chắn là Lâm Thương không có ác ý với hắn. Cho nên Dương Thiên muốn thử một phen.

Dương Thiên từ tốn nói.

“Ngồi đi.”

Lâm Thương thành thật ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, hơi thở cũng bình hòa, không có loạn tượng, làm Dương Thiên cũng không thể đoán ra ý nghĩ chân chính của hắn.

Nhưng Dương Thiên cũng không cần mất công phỏng đoán, hắn đang nắm giữ thế chủ động hơn một chút vì Lâm Thương đã hạ thấp bản thân trước, nên Dương Thiên nói.

“Đối với cửa hàng này, ngươi hiểu rõ bao nhiêu?”

Lâm Thương vẻ mặt tươi cười hơi cứng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, đồng thời nở một nụ cười khổ nói.

“Lão đại, ta chỉ vô ý đi ngang qua mà thôi, thật sự không phải cố ý nhằm vào ngài đâu.”

Dương Thiên lắc đầu, bàn tay ngưng kết một nắm huyền khí. Ở huyền biến cảnh, huyền khí thông thương đều gần như là trong suốt, chỉ khi đạt đến thất biến kỳ mới có thể nhìn được rõ ràng.

Đây là do chất lương chênh lệch, dưới thất biến kỳ, chất lượng huyền khí cũng không cao bao nhiêu, một sợi huyền khi nặng khoảng hai cân mà thôi, thậm chí còn không đến.

Nhưng Dương Thiên huyền khí dày nặng vô cùng, có thể dễ dàng biểu hiện ra màu sắc của huyền khí.

Dương Thiên khống chế huyền khí cũng rất có môn đạo, dễ dàng ngưng tụ ra hình ảnh mà mình muốn. Thực tế Dương Thiên viết chữ khá tốt, luyện vẽ huyền văn cũng không ít thời gian rồi, nhưng vẽ hình thì Dương Thiên không giỏi lắm.

Cũng may mà việc biểu hiện hình ảnh bằng huyền khí thế này cũng do tinh thần ý niệm điều khiển, chỉ cần phục khắc lấy hình ảnh trong đầu là được. Mặc dù vậy, Dương Thiên tạo ra hình ảnh cũng không hoàn toàn giống Lê Tĩnh được, nhưng vẫn có thể nhận dạng không sai.

Nhìn trong tay hình ảnh hơi mông lung mờ ảo, Dương Thiên nói.

“Ngươi từng thấy qua hắn sao?”

Lâm Thương lâm vào trầm ngâm trong chốc lát, làm dáng như đang suy nghĩ lại. Một hồi sau mới trả lời.

“Đã từng thấy qua, đúng là chủ của cửa hàng này.”

Dương Thiên gật đầu tán đi huyền khí, mặc dù sức không chế của hắn rất mạnh, nhưng còn không thể duy trì lâu được, rất tốn sức. Đồng thời, hắn cũng hướng Lâm Thương nói.

“Ta không biết ngươi đang trốn cái gì, nhưng nơi này cũng đầy đủ bí ẩn, rất thích hợp tình cảnh hiện tại của ngươi. Đồng thời, lấy thân phận của ta che giấu ngươi cũng không thành vấn đề.”

Lâm Thương hơi thu lại sắc mặt tươi cười, không nghĩ đến Dương Thiên vừa liếc mắt liền hiểu ra hiện trạng của mình, đồng thời còn một lời nói ra như thế, rõ ràng là có mục đích riêng.

Không có miếng bánh miễn phí nào rơi từ trên trời xuống cả, cho nên Lâm Thương suy nghĩ một hồi hỏi.

“Đổi lại ta cần bỏ ra thứ gì?”

Dương Thiên khóe miệng hơi nhếch lên một chút, nhưng hắn lập tức mở lời, che giấu đi cái nhếch miệng nhỏ bé đó.

“Trước hết giúp ta tìm đến tung tích của hắn đã.”

Lâm Thương hơi chần chừ rồi nói.

“Ta không thể hiện thân.”

Dương Thiên đứng dậy, đi đến một ngăn tủ, lấy ra một túi chứa vật khác, lại từ đó lấy ra một cái mặt nạ da, đưa cho Lâm Thương nói.

“Ngươi có thể dùng thân phận này.”

“Thường Long.”
Bình Luận (0)
Comment