Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 346

Tiêu Văn Yến quan sát thấy, Lương chưởng quỹ không chỉ nghe lời Tiêu Vân Chước, mà ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước còn vô cùng kiêng kị và hoảng sợ.

Đơn giản giống như là gặp quỷ.

"Há, hắn ta ấy à..." Tiêu Vân Chước nghĩ một chút: "Ta đang do dự, nên xử trí hắn ta như thế nào đây."

"Xử trí?" Tiêu Văn Yến càng nghe càng không hiểu: "Mặc dù ta bị thương ở chỗ hắn ta, nhưng không phải bị hắn ta đánh, cưỡng ép tìm hắn ta gây phiền phức, cũng không quá thỏa đáng, nếu như truyền đi, người khác sẽ nói nhà chúng ta ức hiếp người dân lương thiện, không phải ngươi mới đắc tội với Quản thị sao? Bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách bắt lỗi ngươi, cha lại không ở nhà, nếu bị áp vào tội danh như thế, ngươi đợi mà gặp xui xẻo đi."

"Lại còn động não rồi hả?" Tiêu Vân Chước có hơi ngạc nhiên, "Có điều, nếu như đợi ngươi nghĩ cách cho ta, ta đã sớm chết không toàn thây rồi, cho nên ngươi vẫn đã chậm một bước..."

Đã chậm? Chuyện này không phải vừa mới bắt đầu hay sao, chậm ở đâu?

"Ngươi có muốn xem tổ tiên trồi lên đánh con cháu bất hiếu không?" Tiêu Vân Chước đột nhiên hỏi.

"???" Cậu... không hiểu.

"Vẫn là xem một chút đi, nhìn thấy mới có thể ghi nhớ được, tương lai nếu như ngươi không hiểu chuyện, vậy thì gọi tằng tổ lên đưa ngươi đi." Tiêu Vân Chước hù doạ.

Nhưng đàn gảy tai trâu, Tiêu Văn Yến căn bản nghe không hiểu, cho nên không có bất cứ tác dụng gì, chỉ cảm thấy đại tỷ nhà mình như kẻ điên, nói ra những lời nhiều khi khiến cho người khác không rõ.

Tiêu Vân Chước bảo xa phu quay đầu xe.

Nàng nhớ ở trên con đường kia có một nhà trọ, cách Tề Hoan Lâu không xa.

Tiêu Văn Yến lại càng mơ hồ hơn, bây giờ trên người cậu còn đang bị thương nữa.

Mặc dù Hoắc Lục thúc đại nhân đã giúp đỡ gọi đại phu đến băng bó, nhưng bây giờ cử động nhẹ nhàng cũng vẫn rất đau, bộ dạng này, một tháng cũng dưỡng không khỏi được, nhưng đại tỷ lại muốn dẫn cậu chạy lung tung?

Thật sự là không để cái mạng nhỏ của cậu vào mắt!

Tiêu Văn Yến nằm đó, một chút cũng không làm chủ được.

Giờ khắc này, cậu đã hơi cảm nhận được tình cảnh của những cô nhi đó, mặc dù cậu có cha có mẹ, nhưng lại rơi vào tay đại tỷ mẫu dạ xoa độc ác này, cậu còn thảm hơn so với cô nhi.

Tiêu Vân Chước đến nhà trọ, chọn hai căn phòng bên trên, vị trí vô cùng tốt, xuyên qua cửa sổ là có thể nhìn thấy động tĩnh dưới lầu trên phố, còn có thể nhìn thấy cửa Tề Hoan Lâu.

Nàng bảo Tiêu Văn Yến ngoan ngoãn ở trong phòng tĩnh dưỡng, bản thân thì ở căn phòng sát vách khép cửa lại.

Khi mặt trời xuống núi, bầu trời trải một màu đen.

Tiêu Vân Chước tự làm một tế đàn đơn giản để làm pháp sự, mấy lá bùa gọi hồn trong tay vung ra, cuối cùng niệm không ngừng.

Chú gọi hồn này không giống chú gọi hồn lần trước dùng với tiểu công tử Mạnh gia, đó là gọi hồn người sống, ngoài ra còn có chú gọi hồn du hồn dã quỷ, nhưng Tiêu Vân Chước muốn gọi, thì linh hồn đã xuống dưới báo danh cũng phải xuất hiện.

Hôm nay chỗ ký khế ước kia có chữ viết tay đồng ý của Lương chưởng quỹ, Tiêu Vân Chước lợi dụng đây là môi giới, lập tức dùng ba lá bùa.

Cũng không lâu lắm, một lão hồn đã xuất hiện trước mặt nàng.

Những năm này nàng đã giúp đỡ rất nhiều oan hồn giải oan, lại còn tiễn rất nhiều cô hồn dã quỷ rời đi, công đức một tràng, mượn một linh hồn lên trên để dùng một chút, dĩ nhiên có thể làm, huống chi bản thân cũng là người tu hành, chỉ cần có đủ tu vi và công đức, hô phong hoán vũ cũng không phải việc khó.

Lão hồn này, chính là cha ruột của Lương Khắc Hàn.

Vị kia là người lương thiện.

Lương lão đầu vừa xuất hiện, nhìn thấy Tiêu Vân Chước, không cần Tiêu Vân Chước nhiều lời, ông ấy đã biết mình là do đối phương gọi lên, vội vàng cẩn thận từng li từng tí cúi người chào nói: "Không biết đại sư gọi ta lên là có điều gì phân phó?"
Bình Luận (0)
Comment