Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 347

Tiêu Vân Chước cũng không khách khí, trực tiếp nói ra hết những chuyện mà nhi tử của ông ấy làm một lần.

Cũng không phải tất cả quỷ đều quan tâm đến cuộc đời của người sống.

Cho nên lúc này, sau khi Tiêu Vân Chước nói xong, linh hồn của Lương lão đầu cũng nóng nảy.

"Đứa con bất hiếu! Đứa con bất hiếu này!" Lương lão đầu khóc lóc: "Lúc ta ra đi nó nói sẽ chăm sóc cho thiện đường thật tốt! Còn thề thốt với ta! Vậy mà, vậy mà làm bừa như vậy, quả thực là tạo nghiệt mà."

"Tề Hoan Đường vào trong tay hắn ta, tổng cộng bị bệnh chết mất ba đứa trẻ, mặc dù nói bản thân ba đứa trẻ này đều có bệnh bẩm sinh, nhưng nếu không phải hắn ta khắc nghiệt, bọn nó cũng sẽ không chết sớm như vậy, trên tay hắn ta, không tính là sạch sẽ, ngươi nói đúng không?" Tiêu Vân Chước nhìn con quỷ này rồi nói.

"Ta cũng không nghĩ tới... Dưới gối ta chỉ có một nhi tử, ta dạy nó đọc sách, để nó hướng thiện, nhưng dạy thế nào cũng không được! Cả đời này ta chưa từng làm chuyện gì ác, vì sao lại nuôi ra được một đứa con bất hiếu như thế chứ?" Lương lão đầu chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ông ấy khóc, lại phát hiện mình còn nhìn thấy linh hồn của Hổ Tử.

"Đứa nhỏ này... Làm sao qua nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa xuống dưới? Bây giờ đã thành du hồn dã quỷ rồi, muốn đi cũng khó..." Lão đầu lại nói.

Hổ Tử kể lại chuyện của đệ đệ mình một lần với Lương lão đầu.

Lúc đệ đệ Hổ Tử vào thiện đường, còn đang ở trong tã lót, có thể nói là một tay Lương lão đầu nuôi lớn.

Vốn dĩ đứa nhỏ đang khoẻ mạnh, vậy mà bây giờ thành người câm, Lương lão đầu càng thấy tức giận lại xấu hổ day dứt, cũng không có mặt mũi nào nhìn Hổ Tử nữa.

"Nhi tử ngươi rất thông minh, mặc dù có hiềm nghi là ngược đại đám nhỏ, nhưng bản lĩnh thể hiện bên ngoài lại đủ, không tuân theo luật pháp, nhưng nếu chuyến này bỏ mặc hắn ta, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra tai hoạ lớn." Tiêu Vân Chước nhìn Lương lão đầu, nghiêm túc nói: "Ngươi thiện chí giúp người, lúc còn sống làm rất nhiều việc tốt, cho nên ta đặc biệt gọi ngươi lên để thương nghị một chút, làm thế nào để giải quyết vấn đề của nhi tử ngươi."

"Ta đã chết rồi, quy củ ở bên dưới là không thể nhúng tay vào chuyện của dương gian..." Lương lão đầu sốt ruột: "Ta hận không thể lập tức đưa người xuống dưới, thế nhưng chuyện này nhất định không thành..."

"Không thể đưa hắn ta đi, nhưng giáo huấn một chút thì vẫn được." Tiêu Vân Chước nói xong, tặng ông ấy một lá bùa.

Lương lão đầu cũng hiểu ý của nàng.

Có đại sư này ra tay, bản thân mình giáo huấn tử tôn không tính là phạm quy, sau khi ông ấy nhận đồ, lập tức bay ra ngoài, nổi giận đùng đùng.

Giờ phút này Lương chưởng quỹ lăn lộn khó ngủ, nghĩ đến chuyện ban ngày, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng lăn qua lộn lại một lúc lâu, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau.

"Ngươi đứa con bất hiếu này! Đồ hỗn trướng, ta nhất định phải đánh chết ngươi." Lương lão đầu nắm lấy thanh thước khi còn sống hay dùng nhất trong tay, trực tiếp đánh về phía Lương chưởng quỹ.

Lương Khắc Hàn bị tiếng gầm giận dữ này làm cho bừng tỉnh, cả người nhảy dựng lên: "Cha... cha?"

"Trước khi chết ta đã dặn dò thế nào? Ta nói, bọn nhỏ trong thiện đường đáng thương, ngươi phải coi bọn nhỏ như đệ muội của mình mà đối xử, phải chăm sóc cẩn thận, tên súc sinh thấy tiền sáng mắt này! Lương tâm của ngươi ở đâu rồi? Giữ lại một kẻ tai hoạ như ngươi, ta... chẳng bằng ta đánh chết ngươi!" Nói xong, Lương lão đầu lại đánh thêm mấy cái.

Lương Khắc Hàn rùng mình, vội vàng chạy.

Nhưng vẫn bị cha ruột đánh cho mấy lần, trong sự kinh hãi, lại xông ra ngoài, người đã chạy trên đường cái.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, Tiêu Văn Yến ở sát vách khó khăn đứng lên, nằm úp sấp ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Vừa nhìn ra, cậu giật mình.

Lương chưởng quỹ kia... mộng du à?
Bình Luận (0)
Comment