Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 391

Mê hương này hắn phải bỏ tiền ra mua, đã dùng hết rồi, nếu bây giờ mà hắn quay người bỏ chạy thì tổn thất sẽ ra sao đây?

Mà hắn và người mua đã thỏa thuận xong về thời gian rồi, nếu như không thành công sẽ phải trả lại tiền, nếu không sẽ đắc tội với người đứng sau lưng chợ đen, sau này nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Đơn hàng này không khó, nhưng dù sao cũng là g.i.ế.c người. Một khi đã sai lầm thì gần như không thể bắt đầu lại, hiện tại đã đến bước này rồi, chắc chắn không thể lùi bước được nữa!

Hoắc Kiệt hoảng sợ, vội vàng hét lên: “Mấy người trong nhà này có thù oán gì với ngươi? Ngươi, ngươi muốn g.i.ế.c người, phải, phải bước qua ta trước đã!”

Hoắc Kiệt ngoài miệng hét lên nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.

Hắn biết thê tử mình không phải là nữ tử yếu đuối, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc thì năng lực của thê tử ngang đến mức độ nào.

Mà tráng hán hung thần ác sát ở trước mặt còn cầm hung khí ở trong tay, nếu thê tử hắn mạo hiểm chạy ra, lỡ như đánh không lại thì làm sao bây giờ? Hắn biết rất rõ về bản thân mình, hắn không biết võ công, nếu như bảo hắn ngắm b.ắ.n vào tấm bia đứng yên thì còn có thể làm được, nhưng vật lộn thì…không làm được.

Huống chi ở trong căn nhà sau lưng còn có Tiêu gia biểu muội yếu đuối nhu nhược nữa.

Hoắc Kiệt luống cuống, vội vàng chộp lấy một cây sào tre ở trong góc, xuyên qua hàng rào thấp, định đ.â.m về phía bên kia.

Rõ ràng người kia không muốn phản ứng với hắn nên vội vàng đá văng cánh cửa trước mặt, nhấc chân bước vào nhà. Hoắc Kiệt vừa thấy cũng hoảng, lập tức trèo qua hàng rào chạy tới ngăn lại. Hắn cầm cây sào tre trong tay, bước chân loạng choạng, sắc mặt trắng bệch. Người kia nhìn thấy hắn chạy tới cũng không còn kiên nhẫn được nữa, bực bội bẻ cổ, cầm lấy cây đao bổ thẳng về phía Hoắc Kiệt.

Mà lúc này, Tiêu Vân Chước và Quách Sài Nữ cũng từ trong nhà bước ra.

“Tướng công?” Quách Sài Nữ lập tức kinh hoàng.

Tướng công của nàng ấy thế mà lại leo thẳng qua nhà hàng xóm, lại còn giằng co với một nam nhân tay cầm hung khí nữa?

“Nương tử, ngươi, ngươi…ngươi bảo vệ minh và Tiêu gia biểu muội…” Giọng Hoắc Kiệt run run, bàn tay siết chặt cây sào tre.

“Hai người các ngươi ở cùng nhau lâu như vậy mà chưa từng gặp nguy hiểm nào khác à?” Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ của biểu huynh, hết sức kinh ngạc. Nếu như hắn hiểu rõ mấy phần về năng lực của Quách Sài Nữ thì sẽ không có vẻ mặt sợ hãi thấp thỏm như vậy đâu.

Đúng là một giải thích trực quan sinh động của cái gọi là…tay trói gà không chặt!

“Trước kia thôn của chúng ta rất an toàn, mà trên đường đến đây cũng không xảy ra chuyện gì cả…” Quách Sài Nữ vội vàng nói, sau đó lập tức hướng về phía Hoắc Kiệt: “Tướng công đừng sợ, ta đến rồi!”

“…” Người kia có chút sốt ruột: “Không muốn c.h.ế.t thì tránh ra! Đao của lão tử không có mắt đâu.”

Vậy mà lại nhảy ra cả hai người! Mặc dù là nữ tử nhưng người nữ nhân này cao lớn không giống bình thường, vừa nhìn là biết lợi hại hơn nam nhân này nhiều!

“Còn dám uy h.i.ế.p lão nương sao? Có biết lão nhân lăn lộn chỗ nào không hả? Tướng công, ngươi tránh ra, xem ta!” Quách Sài Nữ bước nhanh nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào, bàn tay kéo nhẹ Hoắc Kiệt qua một bên, mình thì tiếp nhận cây sào tre trong tay hắn. Không đợi người kia phản ứng, trược tiếp động thủ, quét ngang mà đi.

Người kia giật nảy mình.

Nhưng hắn đã dấm tiếp nhận đơn đặt hàng g.i.ế.c người này đương nhiên cũng có mấy phần bản lĩnh, cũng là người luyện võ.

Lúc này, cả hai bắt đầu đánh nhau.

Lưỡi đao đánh mạnh vào thanh tre khiến Quách Sài Nữ có chút tức giận. Đại đao gia truyền của nhà nàng đã bị nàng giấu đi rồi, nếu như lúc này có nó trong tay thì sao người trước mặt có thể ngông cuồng được?

Chẳng qua tiểu tặc này cũng lợi hại thật, nhất định là người trong giang hồ.
Bình Luận (0)
Comment