Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 392

Hoắc Kiệt thấy vậy sắc mặt kinh hãi.

Hắn biết thê tử hung dữ mạnh mẽ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ mạnh mẽ như vậy!

Cây gậy trúc trên tay nàng ấy cứ thế được dùng như tư thế dùng trường thương, mỗi một chiêu thức đều nhanh chóng quyết đoán, tựa như còn quất ra gió "vù vù", trong đêm tối, Sài Nữ nhà hắn giống như một nữ thần tướng, thần thánh lại uy vũ.

"Hay!" Mắt thấy thê tử một gậy bổ vào vai đối phương, Hoắc Kiệt nhịn không được hét lớn một tiếng.

"Kiệt biểu huynh, huynh giúp không được gì thì cũng thôi đi, lại còn xem kịch lớn tiếng khen hay, không cảm thấy nóng mặt sao?" Tiêu Vân Chước cũng đã đi tới, nhìn Hoắc Kiệt ngồi dưới đất dáng vẻ chật vật, vốn dĩ còn muốn trấn an một chút, kết quả trong mắt đối phương lại tràn đầy ánh sáng gào to một câu, quả thực khiến cho nàng không còn gì để nói.

Hoắc Kiệt lộ vẻ xấu hổ, vội vàng đứng lên: "Biểu muội cẩn thận, đao kiếm không có mắt..."

"Viu — "

Hoắc Kiệt còn chưa dứt lời, chiếc đao bổ củi trong tay người áo đen kia bay văng ra ngoài, bay thẳng đến chỗ hai người, sắc mặt Hoắc Kiệt đại biến, đã thấy một khắc sau, Tiêu Vân Chước đột nhiên nhấc chân quét một cái nhẹ nhàng, chỉ trong nháy mắt, con đao bổ củi này đã bay đi nơi khác, rơi trên mặt đất.

"Không chơi với ngươi nữa!" Quách Sài Nữ thấy thế, ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Liên tiếp mấy lần, đều đánh vào chỗ đau của đối phương, người áo đen liên tục bị đau, thấy mình rơi xuống thế hạ phong, đã có lòng muốn chạy trốn, hắn ta biết Quách Sài Nữ không phải người dễ chọc, lập tức nhắm vào Hoắc Kiệt và Tiêu Vân Chước.

Hắn ta nhanh chóng xông về phía hai người, ý đồ khống chế.

Giữa Hoắc Kiệt và Tiêu Vân Chước, người áo đen do dự một chút, lựa chọn người sau.

Hai tay nhắm ngay cổ Tiêu Vân Chước, lập tức muốn bóp xuống, dễ khống chế được người.

Nhưng một khắc sau, một cây trâm bạc trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay của đối phương.

Trong nháy mắt, cơn đau đớn mãnh liệt ập tới, người áo đen trực tiếp ngã xuống, một tay máu me đầm đìa, bắt đầu kêu to không ngừng.

Hoắc Kiệt có hơi bối rối.

Hắn không nhìn thấy biểu muội Tiêu gia ra tay thế nào, càng không biết trong tay nàng từ lúc nào có thêm một cây trâm bạc, còn có, cây trâm này... Cũng không phải vô cùng sắc bén, chuyện này phải cần sức lực lớn bao nhiêu, mới có thể đâm xuyên qua toàn bộ bàn tay!

Màu máu tươi khiến cho đầu óc hắn ngừng chuyển động, trước mắt quay cuồng, một khắc sau, cả người trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Tướng công!" Quách Sài Nữ vội vàng tới đỡ lấy người: "Tướng công ta trước kia gặp phải kẻ cướp, lúc ấy hắn và cha ta đều bị thương, có lẽ là bị dọa sợ, về sau không nhìn được loại chuyện này..."

Kẻ trộm này chảy rất nhiều máu, nếu như ít một chút, có lẽ tướng công nàng ấy vẫn có thể chống đỡ một chút.

"Là ta lỗ mãng rồi, sớm biết vậy, đánh ngất kẻ trộm này là được." Tiêu Vân Chước cũng không nghĩ tới lá gan Hoắc Kiệt lại nhỏ như vậy.

Vừa rồi cũng dám giằng co với kẻ trộm, rõ ràng cũng còn tính là dũng mãnh...

Tiếng kêu la của người áo đen thực sự quá lớn, khiến cho đám chó trong thôn sủa ầm ĩ, lục tục ngo ngoe, lại có không ít nhà sáng đèn, Quách Sài Nữ đỡ Hoắc Kiệt bố trí xong, qua một lúc lâu, người Chu gia mới thức dậy.

Trong thôn mọi người đều mơ màng, cha con Chu gia nhìn người mặc áo đen kia lại càng không hiểu.

"Tiểu nhân... Tiểu nhân cũng không đắc tội với ai..." Trên khuôn mặt già nua của Chu phụ là sự tang thương, nhìn Tiêu Vân Chước và Quách Sài Nữ, càng vô cùng thấp thỏm không yên và lo lắng nói.

Thân thể của ông ấy không tốt, nói xong lời này, lại liên tục ho khan mấy tiếng.

Cô nương Yên Chi ở bên cạnh lập tức tiến lên đỡ, giúp lão phụ thân vỗ lưng.

"..." Quách Sài Nữ há to miệng, nàng ấy đi cùng với Tiêu Vân Chước, dĩ nhiên biết chút ít nội tình, giờ phút này cũng hiểu vì sao Tiêu Vân Chước muốn tới thôn nhỏ này dừng chân, xem xét phong thuỷ là giả, hoá giải trắc trở cho Chu gia mới là thật.

Nàng ấy có chút không nín được, lúc này cũng muốn trực tiếp mắng tên súc sinh kia rồi.
Bình Luận (0)
Comment