Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 393

“Đột nhập vào nhà, ý đồ hành hung g.i.ế.c người, nếu như các ngươi có ý, thì trực tiếp báo quan đi." Tiêu Vân Chước không nói thẳng, cũng không phải bởi vì lý do nàng đã đồng ý với Biện Ngạn Tài, mà chính là có mấy lời, người ngoài nói cũng vô dụng.

Lúc này, Tiêu Vân Chước nhìn về phía cô nương tên là Yên Chi.

Nàng ta dáng dấp thanh tú, so với gương mặt thì thứ càng khiến người ta tán thưởng chính là khí chất toàn thân của nàng ta, có lẽ là con cái của người nghèo sớm đã biết lo liệu việc nhà, lại hoặc là trong nhà gặp quá nhiều trắc trở, cho nên tuổi tác của nàng ta, lại kiên nghị bình tĩnh hơn so với những cô nương đồng trang lứa.

Tướng mạo nàng ta không tệ, tránh được kiếp sinh tử này, thì sẽ có phúc về sau.

"Báo, báo quan? Chuyện này..." Chu phụ có hơi mềm yếu, người như bọn họ, cả một đời cũng không dám bước vào nha môn.

Cũng chỉ có năm mà nhi tử thất lạc, ông ấy đến huyện nha một chuyến, ghi chép độ tuổi và điểm đặc biệt của nhi tử, về sau đã nhiều năm như vậy, suy cho cùng cũng không dám đến nơi kia nữa.

"Cha, người này cầm đao, là tới g.i.ế.c người! Chúng ta phải nghe theo quý nhân!" Yên Chi vội vàng nói.

Chu phụ dường như cũng biết người đáng tin cậy, chỉ có thể nhẹ gật đầu: "Vậy ta đi mời người đến giúp..."

Chu phụ còng lưng, đi lại run rẩy, ra ngoài đối mặt với những thôn dân đến thăm hỏi ở phía trước, bắt đầu kêu gọi mời người làm việc, đi nha môn báo quan không phải chuyện nhỏ, Yên Chi còn chạy về phòng lấy ra một chuỗi tiền đồng, giao cho người hỗ trợ chạy vặt kia.

Hai người Tiêu Vân Chước cũng được mời vào phòng ngồi.

Nàng cũng thả Miêu thị ra, nhưng thêm lời thì thừa thãi, nên một câu cũng không nói.

Miêu thị nhìn người áo đen kia, lại nhìn dáng vẻ hốt hoảng của trượng phu và nữ nhi, lúc này cũng đã rõ trong nhà xảy ra chuyện gì, sự oán hận và không cam lòng của bà ta cũng thay đổi thành sợ hãi và chấn kinh, căn bản không thể tin được, nhi tử ruột của mình, vậy mà lại mua hung thủ g.i.ế.c người!

Tiêu Vân Chước đối xử với khách nhân của mình, dưới tình hình bình thường thì vô cùng khoan dung, cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, sẽ rất ít khi cố ý kích thích bọn họ.

Chỉ là Miêu thị lại khác.

Người này vừa mới biết chân tướng nhi tử lầm đường lạc lối, trong thời gian ngắn căn bản không chấp nhận được, nếu nàng không tham dự, chờ đến lúc cảm xúc của Miêu thị bình ổn, chỉ sợ mộ phần của cha con Chu gia đã xanh cỏ rồi, chẳng lẽ phải đợi đến khi cả nhà đều c.h.ế.t sạch sẽ, rồi ôm đầu khóc rống, hối hận chuyện cũ sao?

Quá khứ hai mươi năm, bà ta chấp nhất không sai.

Một là vì chính mình, hai là vì bà ta giàu tình mẫu tử.

Nhưng hai mươi năm sau, khi biết được chân tướng, vậy thì chắc hẳn là khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, người như Biện Ngạn Tài, nếu đã vứt bỏ bà ta mà đi, có oán hận như thế nào cũng vô dụng.

"Cha, cha không cần sợ, đã không sao rồi." Yên Chi an ủi phụ thân: "Chỉ là cha, kẻ ác này vừa mới nói, hắn ta nhận bạc mới đến g.i.ế.c người, vậy người... Người phải chuẩn bị sẵn sàng..."

Chu phụ sửng sốt, nhìn nữ nhi một chút.

Yên Chi hơi có vẻ thuận theo: "Người và mẹ cả một đời cần cù chăm chỉ làm người, thân bằng hảo hữu cũng đều là nông hộ bình thường, trong nhà có thể tích trữ mười lượng bạc đã đủ ghê gớm, nào lại có ai, bỏ ra 5 trăm lạng bạc ròng để g.i.ế.c chúng ta chứ?"

Sau khi người áo đen kia bị tóm, chỉ nói mình nhận tiền rồi làm việc.

Hắn ta chỉ lấy tiền đặt cọc, giữ lại một vật trên người đối phương, vật kia chính là do hắn ta chọn, sau khi làm xong chuyện, đối phương cầm số tiền còn lại đến chuộc đồ về là được.

Vốn dĩ là mua bán nhất thời, dĩ nhiên cũng sẽ không thủ nghĩa vì đối phương, cho nên người áo đen trực tiếp giao tín vật này ra, lúc này đồ vật đang ở ngay trên người Yên Chi.

Chu phụ thân thể không tốt, gần đây lui tới đạo quán và thư viện tìm người, đều là Yên Chi.

Những thứ khác nàng ta có lẽ không biết, nhưng ngọc bội trong thư viện Kinh Thành này, nàng ta nhìn vẫn có chút quen mắt, cho nên lúc này, trong lòng đã đoán ra được.
Bình Luận (0)
Comment