Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 185

- Thật không ngờ, lão thất phu Diệp lão gia tử kia cư nhiên đột phá địa võ sư tam trọng ngay lúc đó, khiến cho kế hoạch lần này của chúng ta thất bại trong gang tấc.

Ánh mắt của Vương Tuyên vô cùng lạnh lẽo.

- Có cường giả địa võ sư tam trọng, lần này Diệp gia quật khởi, e là thế không thể đỡ rồi.

- Chết tiệt, chỉ là một gia tộc nho nhỏ ở nông thôn mà thôi, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sau này hai nhà chúng ta phải luôn bị Diệp gia áp chế hay sao?

Sắc mặt của Chu Tiền vô cùng âm trầm.

Vương Thông lạnh lùng nói:

- Yên tâm đi, chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra đâu, chúng ta đã báo tin này về cho gia tộc, tộc trưởng bọn họ nhìn thấy nhất định sẽ phái cường giả tới đây, nhất định không thể để cho Diệp gia bọn họ quật khởi.

- Đúng vậy, nếu thật sự muốn để hai nhà chúng ta sau này phải dựa hơi Diệp gia mà sống thì chẳng thà để chúng ta chết đi còn hơn.

Bốn người của Chu gia và Vương gia đều lộ ra vẻ mặt hung tợn.

- Được rồi, việc quan trọng bây giờ không phải là lo nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải quay về Lam Nguyệt thành trước đã rồi tính sau.

Vương Thông trầm giọng nói:

- Đương nhiên phải trở lại Lam Nguyệt thành, bất quá sợ là phải đi vòng qua hắc phong lĩnh, không thể đi qua Cự Thạch Trấn được.

- Sao vậy, lẽ nào Diệp gia bọn họ sẽ mai phục ở đó sao?

- Có mai phục hay không thì ta không biết, nhưng nếu đi từ đây về Lam Nguyệt thành thì chỉ có một con đường là Cự thạch Trấn, nếu như ta là người Diệp gia, không thể tìm ra tung tích của chúng ta thì nhất định sẽ chờ sẵn ở đó, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.

Trong bốn người thì Vương Thông là người có tính cẩn thận nhất, lạnh lùng nói ra.

- Quả nhiên không hổ là người thông tuệ nhất trong đời thứ hai của Vương gia, đáng tiếc, có thông tuệ hơn nữa thì hôm nay cũng phải chết.

Đột nhiên, một tiếng cười lớn từ bên ngoài khe núi truyền vào, một bóng người khí phách đột nhiên xuất hiện ở phía trên khe núi, thân hình của lão cao lớn giống như một người khổng lồ, bao trùm phía trên bốn người, phát ra khí thế cuồng phách.

- Là ngươi, Diệp Phách Thiên, sao ngươi lại ở đây?

Trên mặt bốn người đều kinh hoảng, đồng thời khiếp sợ mở miệng hỏi.

Bốn người bọn họ đi vào sơn lâm, hành tung quỷ dị, chưa từng đi theo kiểu bình thường, tự thấy là vô cùng an toàn, bây giờ nhìn thấy Diệp Phách Thiên thì lập tức như gặp phải quỷ vậy.

- Tại sao ta lại ở đây sao? Đương nhiên là ông trời để ta tới đây để lấy mạng của các ngươi rồi.

Diệp Phách Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, hung hăng đánh thẳng một quyền xuống bốn người bên dưới.

Ầm ầm!

Quyền phong chấn động, đánh nát nham thạch, quyền uy mênh mông cuồn cuộn hoá thành mãnh hồ gầm rú, lao nhanh về phía bốn người Vương Tuyên.

- Lão thất phu, ngươi vừa mới đột phá, cho rằng một mình ngươi thì có thể giết được bốn người bọn ta sao?

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, chỗ bốn người Vương Tuyên đứng lúc trước lập tức bị đánh thành một cái hố lớn, bốn người đồng thời phi thân bay lên, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lao tới từ nhiều hướng.

- Lão thất phu chỉ có một mình thôi, giết lão rồi chúng ta mới có thể toàn mạng.

Vương Tuyên tức giận gầm lên, trên đỉnh đầu của gã hiện ra một con đại xà màu đen, đại xà vặn vẹo, đôi mắt lạnh như băng, phun ra khí tức lạnh lẽo, vầng sáng màu đen lưu chuyển, hung hăng lao về phía Diệp lão gia tử.

Cùng lúc đó, ba người Vương Thông, Chu Băng và Chu Tiền cũng đều thi triển ra võ hồn của bản thân, trên người của hai nhà Chu gia lập tức bao trùm một tầng khôi giáp bằng đá thật dày, vầng sáng màu vàng lưu chuyển, hoành tảo vô địch.

Tứ đại cao thủ biết rõ, lúc này mà chạy trốn thì chắc chắn chỉ còn một con đường chết, bị đối phương lần lượt đánh bại từng tên, chỉ có liên thủ thì mới còn đường sống.

- Lũ nhãi nhép, chỉ là bại tướng dưới tay ta mà cũng dám mạnh miệng?

Lão gia tử cười lạnh một tiếng, thi triển ra đại địa võ hồn, ánh sáng chói lọi phát ra vạn trượng, hai tay giống như hai cái quạt hương bồ khổng lồ, hung hăng quét về phía bốn người kia.

Binh binh binh binh binh!

Tiếng quyền bạo vang lên liên tiếp vọng khắp núi rừng, mấy cây đại thụ ở xung quanh bị lực trùng kích khủng bố kia nháy mắt liền bị đánh gãy nát, mặt đất nham thạch cứng rắn bị cào lên một tầng, đá vụn bay tán loạn.

Trong tiếng nổ đùng đùng, lão gia tử giống như mãnh hổ, ngạo tiếu sơn lâm, liên tục ra tay, âm bạo liên tục, bốn người Vương Tuyên bị đánh văng ngược ra, thân hình chấn động.

- Đây chính là thực lực của các ngươi sao? Chút tài mọn!

Lão gia tử cười lạnh một tiếng, giống như mãnh hổ xuống núi phóng tới chỗ bốn người, kình phong kích động quanh người, khí thế không ai địch nổi.

- Đáng chết.

Sắc mặt của bốn người vô cùng khó coi, địa võ sư tam trọng, tuy rằng nhìn qua chỉ cao hơn bọn họ có một trọng, nhưng thực lực lại vượt hẳn bốn người bọn họ rất nhiều, thế cho nên cả bốn người bọn họ liên thủ cũng vẫn rơi vào thế hạ phong.

- Vương Tuyên, cứ tiếp tục như vậy thì không được, ta biết ngươi vẫn còn đòn sát thủ, nếu không lấy ra nữa thì hôm nay bốn chúng ta đều phải bỏ mạng ở nơi này đó.

Chu Băng gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây chuỳ lớn, bên trên cây chuỳ có quang mang lưu chuyển, tản ra khí tức bành trướng.

- Hạo Thiên Chuỳ, diệt!

Quang mang trên người Chu Băng loé lên, nhào tới như sói đói, cự chuỳ trong tay cũng phóng ra huyền khí ngập tràn, uy thế kinh người.

Vương Tuyên thấy thế thì cũng cắn răng một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, bên trên đoản kiếm toả ra sương mờ, vô cùng tà ác, hoá thành một đạo lưu quang màu đen trong tay Vương Tuyên, theo sát Chu Băng, đâm về phía Diệp lão gia tử.

- Hừm!

Sắc mặt của lão gia tử hơi động.

- Cút đi!

Miệng lão như sấm xuân nổ, đại địa võ hồn vận chuyển tới cực hạn, đánh một chưởng lên cự chuỳ hùng hậu kia, chỉ nghe ầm vang một tiếng, Chu Băng bay ngược ra xa, còn lão gia tử cũng bịch bịch bịch lùi lại ba bước, giẫm ra ba dấu chân thật sâu trên mặt đất.

- Huyền binh tam cấp này quả nhiên lợi hại.

Ánh mắt của lão gia tử hơi ngưng lại, Hạo Thiên chùy này trong đêm đó Chu Băng cũng đã thi triển qua, nếu như không vì thanh bảo binh này thì lão cũng sẽ không để cho đám nguời Vương Tuyên chạy thoát.

Mà lúc này, Vương Tuyên cũng đã lẻn tới sau lưng lão gia tử, đoản kiếm màu đen dùng một góc độ vô cùng xảo trả từ hướng khác nghiêng mình đâm tới.
Bình Luận (0)
Comment