Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 186

Đoản kiếm màu đen này phát ra tà khí âm trầm, cũng không biết là huyền binh đẳng cấp nào, chỉ là khi nó tới gần thì lão gia tử lập tức sinh ra một cảm giác nguy cơ cực mạnh.

- Vô song chưởng!

Lão không dám khinh thường, đánh ra một chưởng, hung hăng đánh lên sống kiếm, lưỡi kiếm sắc bén thiếu chút nữa cắt vỡ chưởng khí của lão để đâm rách bàn tay lão.

- Vương gia và Chu gia quả nhiên không hổ là một trong tam đại gia tộc, bảo vật nhiều không đếm xuể.

Ánh mắt của lão gia tử trở nên ngưng trọng, luận thực lực, lão nhất định hơn hẳn bốn người Vương Tuyên, chính là dù sao thì Diệp gia cũng là gia tộc nhỏ, xét bảo vật thì còn lâu mới có thể sánh được với hai đại gia tộc.

- Lão thất phu này, cư nhiên còn dám đơn thân độc mã đuổi tới đây, lần trước nếu như không phải lão đột nhiên đột phá, đả thương chúng ta, thì chúng ta sao có thể bỏ chạy được, thiên đường có cửa người không đi, địa ngục không lối lại xông vào, đã như vậy thì giết lão thôi!

Vương Tuyên tức giận gầm lên một tiếng, võ hồn hắc xà trên đầu xè xè kêu lên, hung tợn lao tới.

- Giết!

Mấy người Chu Băng cũng trở nên dữ tợn, thúc giục võ hồn tới mức tận cùng, đều phát động thế công mạnh nhất.

Ầm ầm ầm!

Dưới thế công liên tục của mấy kẻ này, trong đáy mắt của lão gia tử loé lên tia cười lạnh, vừa toàn lực chống đỡ vừa điên cuồng ra tay đánh về phía một trong hai kẻ mạnh nhất trong số này là Chu Băng.

Dù cho Chu Băng có được huyền binh tam cấp đi nữa, nhưng dưới thế tiến công của lão gia tử thì cũng không ngừng lùi lại phía sau, sau mấy chiêu thì huyền khí của gã đột nhiên có loại cảm giác không liền mạch.

- Phá!

Phanh!

Lão gia tử nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó lại dồn toàn lực đánh ra một chưởng, huyền khí bên ngoài cơ thể Chu Băng ầm ầm vỡ nát, trong lúc nguy hiểm kề cận gã vội vàng giơ Hạo Thiên chùy lên trước ngực chống đỡ, lúc này mới tránh được một kiếp, huyền khí kích động, miệng phun ra máu tươi.

- Chết cho ta!

Lão gia tử quát lên, đuổi theo sát.

- Chu Băng, không cần triền đấu với lão, mục tiêu của lão chính là công phá từng người.

Vương Tuyên rống to một tiếng, đoản kiếm màu đen liều lĩnh đâm ra, ngăn cản lão gia tử.

- Ta biết rồi.

Chu Băng ngăn chặn huyết khí sôi trào trong cơ thể, lạnh lùng mở miệng, lại chuẩn bị ra tay lần nữa.

Đột nhiên ——

Oanh!

Dị biến xuất hiện, mấy người giao thủ với nhau, không biết từ khi nào đã di chuyển tới trước một lùm cây, chỉ thấy đột nhiên có một bóng người phóng ra từ trong phiến cây rừng yên tĩnh kia, bóng người nọ nhanh như chớp, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh úp về phía Chu Băng ở sát đó.

- Chu Băng, cẩn thận.

Vương Tuyên gằn giọng quát lên.

Lúc này Chu Băng cũng cảm thấy sau lưng có gì đó, xoay người định ra tay.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi!

Phanh!

Tốc độ của bóng người kia cực nhanh, đánh một chưởng nhanh như chớp lên sau lưng của gã, huyền khí cường hãn đột nhiên bộc phát, mơ hồ có tiếng rồng ngâm hổ gầm vang vọng khắp đất trời, ngực của Chu Băng lập tức bị đánh thủng một lỗ lớn, bịch một tiếng, thân thể liền ngã xuống trên đất.

Một vị cường giả địa võ sư nhị trọng mới nãy còn sống sờ sờ ra đó, chỉ trong nháy mắt liền trở thành một khối thi thể vô tri.

- Đáng chết!

Vương Tuyên lập tức trợn mắt.

- Là ngươi, Diệp Triển Vân, ngươi cư nhiên một mực mai phục ở đây, Diệp gia các ngươi đúng là hèn hạ.

Một màn bất thình lình, lập tức khiến ba người Vương Tuyên kinh sợ.

- Ha ha ha, hèn hạ, có hèn bằng Vương gia và Chu gia các ngươi không?

Lão gia tử cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi Diệp Triển Vân xuất hiện thì liền xoay người nhanh như chớp, quét một chưởng về phía ba người Vương Tuyên.

Vương Tuyên đang khiếp sợ, chỉ kịp cản lại, cả người nháy mắt liền văng ra như một miếng giẻ rách, nện thẳng lên trên vách đá, miệng phun máu tươi.

Còn hai người khác thì không được may mắn như gã, một người trong số đó trực tiếp bị chưởng của lão gia tử đánh nát đầu, kẻ còn lại thì cũng đứt gân gãy xương, kêu la thảm thiết, máu tươi trên người phun ra tung toé.

Nhất thời, tứ đại cao thủ của Vương gia và Chu gia, hai chết hai bị thương, tràng diện vô cùng thê thảm.

Hai kẻ còn sống chính là Vương Tuyên và Vương Thông, đều là người của Vương gia.

- Vương Tuyên, Vương Thông, lần này các ngươi dám tới đây giết Diệp gia ta, kết cục đã định sẵn rồi, chịu chết đi!

Diệp lão gia tử quát lạnh một tiếng, không hề cho đối phương cơ hội lấy hơi, cuồng mãnh đánh ra.

Diệp Triển Vân đứng bên cạnh cũng cười lạnh dốc toàn lực ra tay.

- Không xong, tứ đệ, cứ tiếp tục như vậy thì hai người chúng ta đều sẽ mất mạng.

Trong lòng Vương Tuyên vô cùng sợ hãi, trên tay của gã đột nhiên xuất hiện một viên đan dược màu đen, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, đột nhiên nhét vào trong miệng.

- Tứ đệ, ngươi mau đi đi, ta cản hai người bọn họ lại trước, lát nữa sẽ đuổi theo hội hợp cùng ngươi.

Vương Tuyên rống lên một tiếng, đột nhiên đâm một kiếm về phía lão gia tử.

- Muốn đi sao, đi nơi nào?

Diệp lão gia tử đánh ra một chưởng, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, hai người đồng loạt lùi về sau mấy bước, huyền khí trong cơ thể sôi trào.

- Cái gì?

Trên mặt Diệp lão gia tử lộ ra vẻ giật mình, lực lượng của tên Vương Tuyên này nháy mắt lại tăng lên gần gấp bội.

- Triển Vân, ngươi phải cẩn thận, đan dược mà tên Vương Tuyên này dùng rất cổ quái.

Sắc mặt của lão gia tử trở nên ngưng trọng nói.

- Ha ha ha, đan dược ta dùng chính là đan dược tam phẩm bạo huyền đan, hôm nay, ta sẽ trả thù cho con trai Vương Phi đã bị phế của ta!

Vương Tuyên hung tợn cười lớn, trên người gã không ngừng tản mát ra một loại khí tức màu đen, ánh mắt hung tàn đỏ bừng lên, kết hợp với đoản kiếm trong tay và hắc xà võ hồn trên đầu, cả người giống như một tên ma quỷ bước ra từ địa ngục.

Lão gia tử và Diệp Triển Vân đều thầm giật mình.

Bạo huyền đan tam phẩm là một loại đan dược cực kỳ cường đại, có thể khiến cho thực lực của bất kỳ cường giả cấp bậc địa võ sư nào tăng lên một cấp bậc trong thời gian ngắn.

Đương nhiên, tác dụng phụ của nó cũng vô cùng đáng sợ, sau khi dược liệu tan hết mà không trị liệu kịp thời, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, huyền khí hỗn loạn, nặng thì chết tại chỗ, thân vẫn đạo tiêu.

Loại đan dược này, trừ phi ngay lúc sinh tử kề bên, người bình thường đều không dám dùng tuỳ tiện, lúc này Vương Tuyên rốt cuộc cũng liều mạng.

- Chết đi!

Gã lướt nhanh về phía Diệp Triển Vân.

Đông!
Bình Luận (0)
Comment