Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 857

- Thì ra là thế.

Diệp Huyền có chút bừng tỉnh. Quả thực, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy được đệ tử nội viện.

Trong lúc hai người đang bàn luận, đột ngột...

Vù!

Một khí tức khủng khiếp hạ xuống. Một nam tử thân mặc đồng phục đạo sư, hạ xuống ở trước đại điện.

- Các vị, ta là Lỗ Tuấn đạo sư chịu trách nhiệm sát hạch nội viện lần này. Tiến hành sát hạch nội viện, số người báo danh đạt tới 103 người, nhiều nhất là thuộc về khoá trước. Hiện tại, lập tức bắt đầu vòng thứ nhất thi viết. Vẫn mong các vị học viên tham gia sát hạch tiến vào đại điện, vào vị trí ngồi xuống. Một khắc đồng hồ sau, thi viết sẽ đúng giờ bắt đầu.

Lỗ Tuấn nói xong, vung tay lên. Mấy nhân viên công tác lập tức liền mở ra đại điện thi viết.

Bên trong là một đại sảnh rộng rãi. Trong đại sảnh đã bày rất nhiều bàn và ghế.

Từng học viên đi lên phía trước, giao lệnh bài học viên của từng người cho nhân viên công tác, dùng để nghiệm chứng.

- Ta tiến vào.

Chỗ Diệp Huyền đứng tương đối sát đầu. Sau khi từ biệt đám người La Thành bọn họ, hắn tiến vài bước đi đến trước đại điện, sau đó thông qua nghiệm chứng, tiến vào đại điện.

Hắn quét mắt nhìn các vị trí còn trống ở bên trong đại sảnh. Sau đó ở một chỗ tương đối rộng rãi chính giữa, hắn ngồi xuống.

- Nhìn kìa. Người kia chính là Huyền Diệp, danh hiệu đứng đầu trong lần sát hạch học viên mới nhập học khóa này.

- Thực sự quá lợi hại. Lúc này mới nhập học hơn một tháng, hắn lại có thể tham gia sát hạch nội viện. Không quan tâm hắn có thể thông qua hay không, đều là một truyền kỳ.

- Đúng vậy, cánh cửa tham gia sát hạch nội viện rất cao. Yêu cầu tháp thí luyện và phòng huyễn cảnh đều xông tới tầng thứ hai. Phần lớn mọi người đều chỉ có thể ở năm thứ hai, hoặc năm thứ ba mới đạt tới. Nhưng Diệp Huyền này mới vừa vào học lại đạt tới. Quả thực biến thái.

- Nghe nói trong đám học viên mới này, còn một người khác gọi là Hầu Phi, cũng đạt tới tiêu chuẩn sát hạch nội viện.

- Mau nhìn kìa. Người này chính là Hầu Phi.

Bên ngoài đại điện, không ít các học viên bàn luận ầm ĩ, dẫn tới không ít học viên Vũ Tôn lục giai cấp khác đều nhìn lại.

Tuy rằng bọn họ đều nghe nói về sự tích của Diệp Huyền và Hầu Phi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy người thật.

Trước mắt bao nhiêu người, Hầu Phi đi tới bên cạnh một cái bàn cách Diệp Huyền không xa, sau đó ngồi xuống.

- Ngươi quả nhiên không khiến cho ta thất vọng.

Ý chí chiến đấu của Hầu Phi dạt dào nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Ta nhất định sẽ thông qua sát hạch nội viện. Chính là không biết ở bên trong nội viện, còn có thể nhìn thấy ngươi hay không.

Diệp Huyền mỉm cười, không nói gì.

- Tiểu tử cuồng vọng.

Một học viên cũ nghe nói như thế, lại không khỏi hừ lạnh một tiếng:

- Vũ Tông ngũ giai tam trọng cũng muốn tới tham gia sát hạch nội viện. Ngươi cho rằng tiến vào nội viện là trở về nhà gặp gia gia sao? Đừng có khiến người khác chết cười. Ta năm trước đã đã tham gia sát hạch nội viện, lấy thực lực lục giai nhất trọng, lại chưa từng có thể thông qua. Ta thấy hai người các ngươi vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài đi. Đừng biến mình trở thành trò cười cho người khác.

...

Không ít các học viên cũ đã tiến vào đại điện. Bọn họ đều liếc mắt nhìn Diệp Huyền và Hầu Phi, không khỏi giễu cợt cười.

Qua nhiều năm như vậy, tiêu chuẩn tiến vào nội viện thấp nhất, đều là Vũ Tôn lục giai nhất trọng. Diệp Huyền và Hầu Phi hai võ giả Vũ Tông ngũ giai tam trọng cũng muốn tới sát hạch. Điều này nhất thời khiến cho những học viên cũ cấp bậc Vũ Tôn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hầu Phi cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì. Về phần Diệp Huyền, hắn càng không nhìn tới.

- Ta ngồi ở đây, ngươi không ngại chứ?

Ngay vào lúc này, đột nhiên một âm thanh êm tai truyền đến, Diệp Huyền ngẩng đầu, liền thấy Đông Phương Tử Tư trong bộ trang phục màu trắng. Hắn khẽ cười nói.

- Đông Phương Tử Tư.

- A!

Không ít nam học viên, hai mắt đều sáng lên nhìn sang. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Huyền, mơ hồ mang theo một tia không tốt.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, hiện tại, Diệp Huyền tuyệt đối đã bị cắt ra thành tám mảnh.

- Nàng muốn ngồi, sẽ không có người nào ngăn cản được nàng đi?

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó vỗ vỗ bắp đùi nói.

- Thật ra cho dù nàng muốn ngồi ở đây, cũng không có vấn đề gì.

- Thật không? Hồng nhan tri kỷ của ngươi quá nhiều, ta sợ bị người ta ghen tỵ.

Đông Phương Tử Tư khẽ cười, ngồi xuống. Một mùi thơm thoang thoảng, truyền vào trong mũi Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngươi cũng nói, ta có rất nhiều hồng nhan tri kỷ. Thêm hay bớt một người, thật ra không có gì khác nhau.

- Gia hỏa này.

Không ít nam học viên, trong mắt gần như sắp phun ra lửa. Tiểu tử này cũng dám đùa giỡn nữ thần Đông Phương Tử Tư. Hắn quả thực quá càn rỡ.

Chỉ là, nghĩ đến lời đồn đại về Diệp Huyền, bọn họ chỉ có thể nhịn đầy một bụng lửa giận.

Lúc này, từng nhân viên sát hạch dần dần tiến vào đại điện.

- Trữ Kiếm sư huynh!

- Là Trữ Kiếm sư huynh. Ở bên cạnh hắn là Phùng Quang sư huynh!

Bên ngoài đại điện vốn có chút yên tĩnh, lại một lần nữa truyền đến từng tiếng ồn ào náo động, chọc cho Diệp Huyền cũng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy hai người thanh niên chậm rãi đi tới. Một người trong đó có mũi ưng, thân cao chừng hơn một thước tám, diện mạo có chút tuấn tú, cũng được tính là một mỹ nam tử. Chỉ là ánh mắt thoáng hiện ra dấu hiệu của một con chim ưng.

Mà người thanh niên bên cạnh hắn lại có vẻ có chút đáng khinh. Đôi mắt hình tam giác, không được quan sát bốn phía xung quanh.

Khí tức của hai người này đều khồng tầm thường. Mặc dù chỉ là lục giai nhất trọng, nhưng so với Vũ Tôn lục giai nhất trọng bình thường, bọn họ lại muốn sắc bén rất nhiều.

Phùng Quang này lập tức liền nhìn thấy được Đông Phương Tử Tư đang ở giữa đại sảnh. Đôi mắt tam giác của hắn nhất thời sáng lên, xuất hiện ánh sáng màu xanh lục.

- Trữ Kiếm sư huynh, ngồi bên này đi.

Phùng Quang khuôn mặt gầy gò, trực tiếp đi về phía chỗ ngồi bên cạnh Đông Phương Tử Tư.

- Được.

Giọng nói trầm thấp âm u lạnh lẽo, từ trong miệng Trữ Kiếm truyền ra.

- Đông Phương Tử Tư sư muội, thật đúng là khéo.

Phùng Quang đi vài bước đã đến bên cạnh Đông Phương Tử Tư. Hắn đặt mông ngồi xuống, trên mặt mỉm cười nói.

Đông Phương Tử Tư nhíu mày một cái, không để ý đến Phùng Quang này. Nàng lại đứng lên, đi tới một góc khác của Diệp Huyền, ngồi xuống.

- Huyền Diệp, không ngại ta ngồi ở bên này chứ?

Đông Phương Tử Tư áy náy nói với Diệp Huyền.&
Bình Luận (0)
Comment