Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 37

Không thể khai thông Trần Hàng, trên người hắn lại có điện, còn là giống quái dị.

Triển Dực cảm thấy muốn bắt sống người này có vẻ khó khăn, mà phiền phức nhất chính là người này không phải quỷ đỏ.

Triển Dực suy nghĩ một lúc lâu, khoát tay với vài cảnh viên đang chuẩn bị động thủ ở phía trước, tới gần Trần Hàng đang cố chấp một chút, hỏi, “Tại sao phải đánh nhau?”

Trần Hàng có chút bất ngờ, “Anh không muốn ra tay?”

Triển Dực ngồi xuống mặt cỏ, ngáp một cái, “Cậu không phải quỷ đỏ, không nằm trong phạm vi của tôi, bằng không thì nói chuyện, nếu không muốn nói thì tôi sẽ đổi người tới đối phó với cậu.”

Trần Hàng nhìn chằm chằm Triển Dực trong chốc lát, “Thì ra trung tâm an toàn phân công rõ ràng như vậy? Hay là nói các người đều trốn tránh trách nhiệm.”

“Phải xem tình hình thế nào, mỗi chuyện đều có cách xử lý riêng.” Triển Dực vừa nói vừa búng tay với Khải, ý bảo hắn gọi Lam Lạc tới thu hàng.

Khải nhìn tình trạng ở hiện trường, lấy năng lực của Trần Hàng, cho dù có gọi Lam Lạc tới đây cũng chưa chắc bắt được hắn.

Cơ mà lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện mất sóng.

Khải nhìn Triển Dực — Giờ làm sao?

Triển Dực cũng khó xử.

Trần Hàng đột nhiên nở nụ cười, “Trên đời này, có hai loại người là đáng ghét nhất.”

Khi hắn nói, tất cả những chiếc xe xung quanh bắt đầu hụ còi.

Triển Dực khoát tay, ý bảo tất cả cảnh viên chạy trốn hết đi.

Mọi người chạy vào rừng cây cách đó không xa, chỉ còn lại Triển Dực và Trần Hàng đứng đối diện nhau và Bạch Vũ ngồi xổm trên chiếc xe không có năng lượng.

“Một là loại người lập ra quy định.” Cặp mắt Trần Hàng đỏ thêm vài phần, “Hai là người trốn tránh trách nhiệm.”

Nói xong, Trần Hàng vẫy sợi dây trong tay, điện lực siêu mạnh, ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy tia lửa đỏ vung ra, Triển Dực nhảy lên né tránh, chiếc xe bên cạnh đột nhiên chạy tới, lập tức bị châm lửa, nổ mạnh, lửa bốc ngút trời.

Triển Dực khẽ nhíu mày, Trần Hàng sắp vung đánh lần thứ hai, Triển Dực thì chưa cầm cái gì, vũ khí, bao tay cách điện, thậm chí gậy còn không có, hắn không phải sợ nhưng không có cách tới gần, làm sao mà bắt đây?

Triển Dực tránh đi đợt vung lần thứ hai, lại thêm một chiếc xe nữa bốc cháy, hắn lùi lại, xoay đầu nhìn Bạch Vũ đang nâng cằm xem náo nhiệt.

Bạch Vũ nhìn chằm chằm Trần Hàng, chẳng biết suy nghĩ cái gì.

Mắt thấy đối phương lại vung dây, Triển Dực hơi nghiêng người, nhưng lại nhanh chóng lui ra sau… Điện lực phóng ra xung quanh, vô cùng nguy hiểm hơn nữa xem ra càng ngày càng mạnh.

Mục Tát và Khải trốn sau cái cây.

Mục Tát khều Khải, “Dực Dực không có cách tới gần người đó, bây giờ làm sao?”

“Tới gần cũng vô dụng.” Khải khẽ cau mày, “Toàn thân hắn đều có điện.”

“Chúng ta cũng không thể gọi điện kêu người mang vũ khí tới, hơn nữa những những vũ khí cơ bản đều sử dụng điện, giờ phải làm sao?”

Lúc mọi người đang sầu thảm, Bạch Vũ bỗng nhiên đứng lên, chạy vào trong rừng.

Mọi người nhìn nhau.

Mọi người đang đoán xem Bạch Vũ chạy vào rừng làm gì, thì đột nhiên… có một tảng đá bay ra.

Trần Hàng cau mày, rút dây, nhưng đồng thời lại có tảng đá thứ hai ném tới, trúng ngay trán.

Khải vỗ đầu, “Sao lại không nghĩ ra!”

Trong lúc nhất thời… Toàn bộ nhân viên trong trung tâm đều sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất… Ném đá!

Triển Dực né tránh, trong chốc lát, Trần Hàng cũng không né kịp, bị ném đầu đổ máu, đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.

Bạch Vũ vỗ vỗ bùn trong tay, đứng trước chiếc xe, nháy mắt với Triển Dực — Thông minh chưa?

Triển Dực sửng sốt trong chốc lát, nhìn Bạch Vũ — Chẳng lẽ nãy giờ ngồi ngây ngốc là để nghĩ cách?

Trần Hàng bị chế phục, nhưng không có nghĩa là đã bắt được hắn.

Mọi người có thể dùng đá để ném hắn bị thương, nhưng không có ai bắt được hắn, bây giờ cho dù bắt được nhưng làm sao áp giải, đưa hắn về trung tâm cơ bản là một ý tưởng tồi, bởi vì hắn có thể sẽ làm thiết bị ở trung tâm bị hư, tới lúc đó càng thêm hỗn loạn.

Mọi người bên này đang sầu não, chợt nghe có tiếng xe rú ga.

Không lâu sau, có một chiếc xe thật lớn chậm rãi đáp xuống bên cạnh Triển Dực bọn họ.

Từ trên xe bước xuống có rất nhiều người bịt mặt được trang bị vũ trang đầy đủ, đi theo bọn họ còn có một hắc huyết tộc, đeo kính đen, sắc mặt tái nhợt.

Triển Dực nhìn hắn một cái, khẽ nhíu mày.

“Triển Dực.”

Hắc huyết tộc kia còn chủ động tới chào hỏi, thuận tiện vỗ vỗ bả vai Khải, dường như đã quen biết trước.

Trong mắt Triển Dực hiện lên tia nghi hoặc, nhưng cũng hồi phục lại bình thường rất nhanh, mặc kệ người kia, vẫy tay với Bạch Vũ, ý bảo hắn về.

Bạch Vũ thấy Khải chờ nhân viên chạy hết, giao hiện trường lại cho hắc huyết tộc kia, Trần Hàng cũng bị mấy ngươi mặc đồ đen trùm lưới đặc biệt, mang lên chiếc xe to lớn kì lạ.

Mục Tát thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, Bạch Vũ lại tò mò chạy lại hỏi, “Người kia là ai vậy?”

Mục Tát nhìn nhìn chiếc xe đã đi xa, nhỏ giọng nói, “Người đó tên là Stellram, đừng thấy vẻ ngoài nhã nhặn vậy chứ, hắn là một ác ma đó.”

Bạch Vũ có chút buồn cười, “Ác ma gì?”

Mục Tát lắc đầu, “Ở khu thứ bảy, ngoại trừ khu trung tâm an toàn còn có trung tâm dự phòng những chuyện nguy hiểm, Stellram là một trong những quản lý của tổ hành động, chuyên môn là bắt nhân vật nguy hiểm, nghe nói a…” Nói tới đây, Mục Tát theo bản năng xoa xoa cánh tay, đè thấp thanh âm, “Bọn họ bắt một số người đi làm thí nghiệm.”

Bạch Vũ hơi nhíu mày, “Xem ra Trần Hàng không có kết cục tốt.”

“Nếu không bị giết thì cũng ngũ mã phanh thây, còn không nữa thì bị đem đi nghiên cứu tạo thành một loại vũ khí mới, chậc chậc.” Mục Tát lắc đầu, “Cũng chẳng rõ hắn phách lối làm cái gì, có năng lực đặc biệt thì diếm đi khoe ra chi, còn đi hại nhiều người, phỏng chừng bị bắt thì tội cũng nặng thêm.”

Sau khi tất cả đã rút lui, Triển Dực lái xe tới bên cạnh Bạch Vũ, thấy hắn còn ngồi bên kia ngẩn người, liền tự mở cửa xe, “Vào xe đi.”

Bạch Vũ nheo mắt lại, “Sao mà vào… Nha!”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Dực đã ném chai nước vào mặt hắn.

Bạch Vũ ủy khuất xoa mặt, “Dực Dực, mặt của tôi mà cậu cũng nỡ ném? Lỡ hết đẹp thì biết làm sao?”

Triển Dực nhíu mày, “Không vào thì tự mình về!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bạch Vũ hừ hừ, leo vào xe, thấy Triển Dực lái xe đi, không về nhà cũng không tới tổng bộ, có chút ngạc nhiên, “Đi đâu vậy?”

Triển Dực không nói, tiếp tục lái xe, lúc chạy qua nhạc viện, hai người cũng không nhịn được thoáng nhìn vào.

Dưới lầu có đầy xe cứu thương, có rất nhiều sinh viên được sơ tán, trên đầu băng bó, xem ra đã bị thương.

Triển Dực dừng xe, nhìn chằm chằm đỉnh tòa nhà bị gãy, “Người đặt ra quy định và người trốn tránh trách nhiệm…”

“Trần Hàng có vẻ bị thứ gì đó kích động.” Bạch Vũ ngáp một cái, “Lai giống trong huyết tộc hiếm khi thấy bệnh di truyền, bình thường đều ẩn núp rất khó bị phát hiện, huyết tộc cũng sẽ tỏ ra như người bình thường, nhưng một khi bị kích động, vấn đề liền trở nên nghiêm trọng.”

Triển Dực nghĩ nghĩ, đổi hướng, dừng trước nhạc viện.

“Tới trường làm gì?” Bạch Vũ không rõ.

“Tìm thử xem hắn bị cái gì kích động.” Triển Dực xuống xe, cùng Bạch Vũ tiến vào vườn trường lặng im.

“Tôi có chút không rõ.” Triển Dực đút hai tay vào túi áo, vừa đi vừa hỏi Bạch Vũ, “Sao Trần Hàng lại có điện trong người?”

“Sao lại có điện… Phỏng chừng trên người có gì đó phát điện đi.” Bạch Vũ bày ra bộ dáng cổ quái, còn cảm thấy rất hứng thú.

“Là tế bào phát điện hay nội tạng phát điện?” Triển Dực cũng rất ngạc nhiên, “Cơ mà hắn không sợ điện.”

“Cậu cảm thấy hắn có vấn đề?” Bạch Vũ híp mắt, “Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi nha, tại sao lại gọi cái tên Stellram kia tới?”

Triển Dực hơi nhíu mày, “Anh không biết người phụ trách bên trung tâm dự phòng?”

“Ai vậy?” Bạch Vũ tò mò.

Triển Dực cười thản nhiên, “Tóm lại là không phải người tốt.” Nói xong, hắn bước nhanh tới khu cư trú, sau khi đưa giấy chứng nhận ở quầy tiếp tân, hắn hỏi được một tin tức kì lạ — Trần Hàng không được ở trong trường lâu rồi, có giáo viên phê chuẩn cho hắn ra ngoài ở, còn về chuyện hắn ở đâu thì thật sự không biết.

Triển Dực bảo Phương Húc tra thử xem giáo viên nào phê chuẩn cho hắn ra ngoài ở, phát hiện ra ngoài giáo viên kia còn có người phụ trách nhạc viện, đều nằm trong số những người bị hại trong lần tập kích này, bị điện giật chết chứ không phải bị vụ nổ kia giết chết, xem ra Trần Hàng đã giải quyết bọn họ trước sau đó mới cho nổ tòa nhà.

Vì thế, không tra thì thôi, càng tra càng thấy khả nghi.

Rời khỏi trường học, Triển Dực vẫn còn suy nghĩ, lúc này, điện thoại bỗng nhiên reo lên, Triển Dực nhìn người gọi tới, khẽ nhíu mày nhưng vẫn bắt máy.

“Dực Dực bảo bối ~”

Triển Dực chau mày, là thanh âm của một cô gái.

Bạch Vũ nhận ra, thanh âm tuy rất ngọt ngào, nhưng Bạch Vũ lại cảm thấy buồn nôn, chính là bà nội Elena biến thái của Triển Dực.

Triển Dực không nói gì, chờ bà nói tiếp.

“Tối nay về nhà một chuyến đi.” Thanh âm của Elena có vẻ biếng nhác, “Eide tổ chức sinh nhật.”

“Không đi.” Triển Dực nói xong liền muốn cúp điện thoại.

“Dực Dực ~~” Elena kéo dài thanh âm, “Người ta nhớ bây mà ~~”

Triển Dực cúp máy, điện thoại lại reo lên.

Qua mười phút chấp nhất, Triển Dực lại bắt máy, “Không tới sẽ hối hận đó nha ~” Elena mỉm cười, đè thấp thanh âm, “Có đáp án nhóc muốn đó nha ~”

Chưa đợi Triển Dực hiểu ra, Elena đã cúp máy trước.

Lát sau, Khải gọi tới, bảo bữa tiệc tối nay rất long trọng, dường như có không ít nhân vật nổi tiếng tới tham gia, hắn cũng phải đi.

Triển Dực chỉ nói, “Biết rồi.” sau đó liền cúp máy.

“Tối nay cậu muốn đi?” Trong mắt Bạch Vũ hiện ra vài tia hưng phấn.

Triển Dực biết hắn rất thích thú, lên tiếng, “Tuy rằng Elena bị điên, nhưng đáp án mà bà ta nói đảm bảo là chuyện rất thú vị, không đi thì có vẻ mình sẽ thiệt thòi.”

“Chúng ta có nên về nhà thay quần áo không?”

“Gấp cái gì.” Triển Dực nói xong, dừng xe lại.

Bạch Vũ nhìn ra ngoài, nhìn thấy một đồng cỏ rộng lớn, có vẻ giống công viên lần trước bọn họ tới.

“Cậu lại tới đây ngắm chim?” Bạch Vũ khó hiểu.

Triển Dực xuống xe, hướng về một dãy nhà trắng ở bên kia đồng cỏ.

Bạch Vũ giẫm lên bãi cỏ, cảm thấy không khí ở đây không tồi, chậm rãi đi theo Triển Dực. Lúc bước tới giữa đồng cỏ, hắn nhìn ra xa… Bạch Vũ ngẩn người, thì ra đàng sau hàng rào là vách núi, bên dưới chính là bờ biển.

Hắn chạy tới nhìn xuống, một mảng xanh biếc, sóng biển vỗ vào đá, tầm nhìn rộng lớn bao la.

Bạch Vũ nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn bộ đều là đồng cỏ, dùng hàng rào để ngăn cách, khu vực của hắn đang đứng là dùng hàng rào màu đen, trên hàng hào có treo một thẻ bài, nhìn kỹ — Có viết tên của Triển Dực.

Bạch Vũ nheo mắt lại, Dực Dực mua để tới nghỉ phép?

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe phía sau có một thanh âm kì lạ.

Bạch Vũ hơi sửng sốt, hình như là tiếng ngựa hí, dù sao cũng qua một ngàn năm rồi không được nghe, đừng nói là…

Xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một con ngựa màu trắng đang chạy tới chỗ hắn.

Bạch Vũ há to miệng… Đó là một ngựa máy xa hoa, cả người thuần trắng, khỏe mạnh lại xinh đẹp, bờm ngựa tung bay trong gió, màu lông tuyết trắng quấn lấy khung xương màu bạc, một nét đẹp rất đặc biệt.

Lại nhìn ra xa một chút, hắn thấy Triển Dực ngồi trên hàng rào, duỗi chân duỗi tay, chơi với con chó máy màu đen.

Con ngựa trắng chạy tới chỗ Bạch Vũ, nó dừng lại, lắc đầu. Hành động y như ngựa thật, Bạch Vũ vươn tay sờ cổ nó, nhìn thấy trên khung xương nối cổ với phần ngực, có một cái thẻ màu bạc.

Đây là thẻ ghi nhãn hiệu thân phận của ngựa máy, trên đó có ghi đặc tính của ngựa và những thứ linh tinh khác liên quan tới nó.

Bạch Vũ cầm lên xem, muốn hỏi Triển Dực mua từ hồi nào, rõ ràng có mà không nói cho hắn nghe.

Nhưng vừa nhìn vào thẻ… Trên chiếc thẻ màu bạc, có ghi thời gian xuất xưởng, là sáng hôm nay, chủ nhân của nó là — Bạch Vũ.

Bạch Vũ mới nhớ ra, sáng nay có thấy Triển Dực gọi điện thoại, hắn có nghe lén thấy đặt cái gì đó…

Triển Dực vuốt đầu con chó, nhìn thấy Bạch Vũ vui vẻ ôm con ngựa cọ cọ, hắn lắc đầu không nói gì, khóe miệng không tự giác cong lên — Bạch Vũ đứng bên cạnh con ngựa trắng đúng là rất xứng, đặc biệt là mái tóc dài màu trắng kia, rất giống một bạch mã hoàng tử, không ai sánh bằng.
Bình Luận (0)
Comment