Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 38

Tiệc tối của hắc huyết tộc cũng không biết như thế nào, Bạch Vũ tưởng tượng chắc là sẽ huyết tinh thối nát, rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn, vì thế tâm trạng của hắn tốt lắm.

Chẳng qua Triển Dực còn tặng hắn một con ngựa, đẩy tâm trạng của hắn tới mức cao nhất, nhưng khi về nhà thì lại dội cho gáo nước lạnh, “Làm gì có hóa trang hóa triếc gì, nó chẳng khác hội nghị công việc là mấy, chán gần chết!”

“Không phải chứ…” Bạch Vũ hoài nghi, “Elena nhà cậu có cảm giác rất cường điệu a! Tôi còn tưởng bả định làm bữa tiệc hóa trang, càng điên càng tốt chớ.”

“Làm gì có.” Triển Dực thay tây trang màu đen vô cùng mỹ lệ, rất ra dáng công tử, bộ dáng cực kì khác lúc chỉ mặc áo khoác.

Bạch Vũ nâng cằm ngồi trên sô pha nhìn, nghiêng đầu… Mái tóc trắng dài buông xuống.

Triển Dực thay xong quần áo, xoay đầu lại nhìn hắn, “Sao chưa thay đồ?”

Bạch Vũ liếc mắt nhìn bộ tây trang màu trắng, nhíu mày, “Quê mùa!”

Triển Dực hơi cong khóe miệng, “Anh tới từ một ngàn năm trước mà, quê mùa thì đúng rồi.”

Bạch Vũ bất mãn nhìn bộ quần áo mới, đang do dự có nên mặc hay không thì điện thoại reo lên.

Triển Dực khẽ nhíu mày, bắt máy, là Phương Húc gọi, “Dực, quảng trường phố số chín cảnh báo có quỷ đỏ.”

“Phố số chín…” Triển Dực nhướn mày, “Vừa lúc gần nơi tổ chức bữa tiệc.”

“Tan ca rồi, cậu không thể nghỉ ngơi một chút sao?” Bạch Vũ ngáp một cái, “Kêu Khải đi bắt kìa.”

“Có muốn tôi gọi không?” Phương Húc hỏi.

“Khỏi, để tôi tới đó.” Triển Dực cúp điện thoại, ném bộ tây trang màu trắng cho Bạch Vũ, “Đi bắt quỷ đỏ xong rồi tới bữa tiệc.”

Bạch Vũ tâm không cam lòng không nguyện cầm bộ tây trang, ra ngoài với Triển Dực.

Triển Dực vừa lái xe đi, Phương Húc liền gởi tới hình ảnh của quỷ đỏ chụp được từ camera.

“Oa… Quái vật gì đây a.” Bạch Vũ phóng lớn tấm ảnh, bên trong là một con quái vật màu đen hình người.

“Thể biến dị hoàn toàn.” Triển Dực liếc mắt nhìn, “Có vẻ không cứu được.”

“Tôi phát hiện ra, loại quỷ đỏ thô cuồng đặc biệt này có điều dễ đối phó, nhưng nếu giữ được dáng người thì lại cao cấp hơn, cũng khó hơn một chút.” Bạch Vũ tò mò, “Chúng ta đã từng gặp rất nhiều quỷ đỏ, loại nào có cấp cao nhất?”

“Cũng không rõ.” Triển Dực chậm rãi trả lời, kéo kéo cà vạt hơi vướng cổ, “Không thể xác định mới là khó đối phó.”

“Cậu có nhận định thế nào về mấy loại sau khi biến dị này?” Bạch Vũ tò mò.

“Thật ra đại đa số những tên bại hoại đều rất thông minh, sẽ không để bại lộ thân phận.” Triển Dực nói, “Tôi đã nắm được vài người rất lợi hại, đều là thâm tàng bất lộ nhiều năm, hại người rất nhiều, mãi cho đến khi người bị hại thuộc dạng thông minh hoặc cẩn thận, tới trung tâm cầu cứu, lúc đó mới bắt được.”

Khi đang nói, xe của hai người cũng đã tới quảng trường ở phố số chín.

Triển Dực xuống xe, lần này không đi tìm quỷ đỏ ngay, mà là đeo tai nghe, bước tới cốp xe.

Bạch Vũ tò mò theo sát, thấy Triển Dực lấy ra một cái thùng.

“Cái gì thế?” Bạch Vũ hỏi.

“Vũ khí.” Triển Dực nói xong, mở thùng ra.

Bạch Vũ đã đi hành động rất nhiều lần với Triển Dực nhưng hắn chưa bao giờ thấy người này dùng vũ khí, cho nên liền ngạc nhiên hỏi, “Chưa từng thấy cậu xài.”

“Mỗi lần làm nhiệm vụ đều bị phá hư, thứ này là mới sửa lại gần đây.” Triển Dực nói xong, từ bên trong lấy ra một thứ gì đó có bọc bằng vải đen.

Bạch Vũ nhớ tới Mục Tát đã từng nói với hắn, nếu Triển Dực mang theo vũ khí, sức chiến đấu sẽ tăng lên năm phần, vì thế hắn liền đánh giá ‘vũ khí’ trong tay Triển Dực!

Triển Dực lấy ra thứ cổ quái gì đó trong tấm vải đen, giống như một cây gậy dài khoảng 1m, trông đại khái rất vừa tay, cầm lên đúng là rất vừa.

Bạch Vũ nhìn hồi lâu, “Bề ngoài đơn giản giống như cây gậy hồi xưa, chỉ dùng để đánh đòn thôi sao?”

Triển Dực liếc hắn, cầm cây gậy kim loại xoay xoay, chợt nghe bên trong có thanh âm kim loại ma xát… Sau đó, ở đầu gậy vọt ra một đầu nhọn, giống như mũi dao… dài khoảng nửa mét, hơn nữa ở đầu bên kia cũng có mũi dao. Vì thế cây gậy liền biến thành một thanh đao dài khoảng 1m5, rất oai phong.

“Ố ồ, không tồi nha!” Bạch Vũ gật đầu.

Triển Dực tùy tay vung vài cái… Cây đao kia lại biến thành một hình dạng kì lạ khác, có vẻ giống roi, kéo ra có khi dài tới 10m. Sau đó Triển Dực lại xoay cổ tay, dây roi lập tức cứng lại, biến thành một thanh đại đao giống như lưỡi hái.

Bạch Vũ chớp mắt mấy cái, vũ khí của Triển Dực giống như một trò ảo thuật, nhưng có vẻ không dễ sử dụng, giống như có thể căn cứ theo ý thức và điều khiển của hắn mới làm ra được.

Triển Dực tùy tay thu lại cây đao… Theo động tác của hắn, cây đao giống như có sinh mạng biến thành một cái vòng, lại tùy tiện vung hai cái, chiếc vòng liền tự đeo vào cổ tay giống như một loại trang sức.

Lưỡi dao sắc nhọn lại không hề tổn thương vào da tay của Triển Dực.

Cất chiếc thùng vào cốp xe, Triển Dực ngẩng đầu, thấy Bạch Vũ híp mắt nhìn vòng tay của mình, “Tôi cũng muốn!”

Triển Dực lại dội một chậu nước lạnh, “Dẹp mộng đi.”

“Tại sao chứ?” Bạch Vũ bất mãn, “Tôi muốn màu trắng!”

Triển Dực liếc hắn, “Đây dùng răng nanh của tôi cộng thêm năng lượng hợp kim cao mà tạo thành, là vật sống, anh đâu phải hỗn huyết, có nhổ răng thì cũng không xài được!”

“Vậy cậu nhổ thêm một cái cho tôi đi!” Bạch Vũ nhào tới muốn nhổ răng nanh của Triển Dực, Triển Dực vung chân đá bay.

Đang nháo, di động lại vang lên, mở ra là Phương Húc gọi, “Dực Dực, tính đồng bộ của đao khoảng bao nhiêu?”

Triển Dực cúi đầu nhìn vòng tay, không biết nhấn cái gì, nó liền hiện ra màn hình huỳnh quang, trên đó có số liệu, “Bây giờ là 96%, sau khi sử dụng chắc là đạt 100%.”

“Nhớ rõ số liệu, tôi còn làm điều tra về vũ khí.” Phương Húc nói xong, liền gửi cho hắn bản đồ theo dõi, “Người kia đang cách chỗ hai người khoảng năm trăm mét, hướng đông.”

Triển Dực nhìn bản đồ, cúp máy, đeo kính theo dõi, bắt đầu tìm mục tiêu.

Bạch Vũ ở đằng sau lảm nhảm, “Tôi cũng muốn có! Phải là màu trắng!”

Triển Dực liếc hắn, “Anh cần làm gì, cũng đâu phải nhân viên của BN.”

“Tôi muốn nhập hội!” Bạch Vũ đi theo Triển Dực, gió đêm thổi qua làm mái tóc dài bay bay.

Triển Dực nhỏ giọng than thở, “Để mua cho anh cái băng đô đeo trước.”

“Màu trắng!”

“Xuỵt!”

Triển Dực đột nhiên bảo Bạch Vũ im lặng, bởi vì hắn nghe thấy tiếng động.

“Đừng căng thẳng như thế, ở đây không có quỷ đỏ.” Bạch Vũ chỉ vào trong góc, “Chỉ là một con mèo thôi.”

Triển Dực đảo mắt nhìn, quả nhiên, ở trong góc sáng, có một con mèo chậm rãi bước ra, “Meo” một tiếng, vụt đi trốn.

Triển Dực nhíu mày tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên có tiếng hét của con gái vọng lại.

Triển Dực lập tức chạy tới.

Bạch Vũ đút tay hai vào túi, chậm rãi bước đi, thuận tiện sờ sờ mũi, “Sao lại có mùi lạ trộn lẫn nhỉ?”

Triển Dực theo tiếng hét chạy vào con hẻm nhỏ, vừa vào trong lập tức nhíu mày — Đây là một con hẻm âm u ẩm ướt, hai bên là những cửa hàng bỏ hoang, còn có dấu vết bị thiêu hủy.

Triển Dực nhớ tới một chuyện, con phố này trước kia là phố buôn bán, sau đó có hỏa hoạn xảy ra nên đã bị bỏ. Nhưng mà ở đây thuộc lãnh địa tư nhân, có vẻ là của trưởng lão của một gia tộc. Trưởng lão kia Triển Dực có biết, có điều nghe nói cha già đó rất biến thái, không biết lần Bạch Vũ phá banh đợt tra hỏi kia, có chết luôn rồi hay chưa. Nếu đã chết rồi thì ở đây sẽ không bị dở bỏ hay thay đổi bất cứ thứ gì, cũng có thể nói là được giữ nguyên hoàn toàn.

Vô luận qua bao lâu, quảng trường bị thiêu hủy vẫn mang một mùi cháy xém, ở phía trước vang lên thanh âm kì lạ, có vẻ giống bãi đỗ xe, kiểu dáng rất cũ nát, cửa khóa điện tự đã bị hư, trông có vẻ giống một con quái vật đang há miệng.

Triển Dực bước tới liếc nhìn vào trong, bên trong âm u, có tiếng kì lạ, giống như tiếng thú vật đang gặm đồ ăn, trong không khí ngoại trừ mùi cháy xém còn có mùi máu tươi nồng đậm.

“A!” Có tiếng con gái hét lên đứt quãng… Triển Dực nhìn vết máu kéo dài tới trong góc, ở đó có một cô gái tóc đỏ, vết thương trông có vẻ nghiêm trọng, Triển Dực dùng chiếc kính tra xem thân phận của cô gái kia. Sau khi kính mắt nhận diện được khuôn mặt, hệ thống lập tức áp dụng ba mươi sáu điểm phân tích, xác nhận thân phận của người này — Là một hồng huyết tộc, không phải người sống trong khu thứ bảy, có thể là khách du lịch đi ngang qua đây.

Nhìn lại con quỷ đỏ đã biến dị hoàn toàn kia.

Triển Dực cũng tiến hành xác nhận thân phận, nhận định bộ dáng trước và sau khi biến dị của hắn, rất phù hợp với tấm ảnh Phương Húc gửi tới — Chính là người này!

Con quỷ đỏ kia đang gặm thân thể mang theo huyết tinh, không biết là của người khác hay của hồng huyết tộc đó.

Triển Dực ấn nút ghi âm trên mắt kính, nói, “Đã phát hiện mục tiêu, nhận định đã mất khống chế, nhiệm vụ xác định là tiêu diệt.”

Mắt kính điện tử lập tức đưa ra trình tự tiêu diệt, kính mắt của Triển Dực quả thật đã được nâng cấp lên rất nhiều, ngay cả vị trí yếu điểm cũng bị mắt kính tìm ra.

Ở phía sau, Bạch Vũ bước tới nhìn thoáng qua, bình luận một câu, “Hèn chi có mùi lạ, thì ra là có hồng huyết tộc ở đây.”

Một câu nói không lớn không nhỏ, bên trong yên lặng, kinh động tới hồng huyết tộc còn có quỷ đỏ kia.

Hồng huyết tộc ngẩng đầu, hô to, “Cứu mạng!”

Triển Dực trừng mắt nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ tỏ vẻ mình vô tội… Đồng thời, ở bên trong tối om, có một cặp mắt đỏ sáng lên nhìn về phía này, ngay sau đó là một tiếng gầm.

Triển Dực nhíu mày, lật cổ tay, roi vung ra… Theo động tác đưa tay của hắn, cánh cửa vướng bận bên cạnh bị văng đi xa.

Bạch Vũ chạy ra giữa tò mò nhìn quỷ đỏ đang lại gần, cũng có chút kinh ngạc — Người này uống thuốc tăng trưởng? So với trong tấm ảnh có vẻ lớn hơn nhiều, quả nhiên không có vật mô phỏng là không được a!

Quỷ đỏ kia đã tới trước mặt, há mồm dính đầy máu, rống lớn một tiếng về phía Triển Dực.

Triển Dực lại xoay cổ tay, dây roi lập tức biến thành lưỡi hái cứng rắn, bổ về phía quỷ đỏ.

Quỷ đỏ kia mặc dù đã mất đi lý tính, nhưng vẫn biết né, chỉ tiếc động tác chậm hơn, cho nên trước ngực lập tức xuất hiện vết cắt… Máu tươi bắn ra.

Bạch Vũ theo bản năng bịt mũi lại — Hôi quá!

Quỷ đỏ lùi ra sau, đôi mắt đỏ đánh giá Triển Dực, dường như đang tự hỏi.

Lập tức, hắn đột nhiên lóe lên, đánh về phía cô gái trong góc tường.

Triển Dực nhíu mày, quất roi chắc là được đi… Nhưng khoảng cách hơi xa.

Triển Dực liếc nhìn Bạch Vũ, ý bảo — Đi cứu người kìa!

Bạch Vũ đút hai tay vào túi, ngẩng mặt nhìn đi chỗ khác, thì thào nói, “Lại có mùi kì lạ.”

Bạn đang �

Triển Dực bị hắn chọc tức chết, phải đi cứu người…

Cùng lúc đó, giữa không trung lóe lên một bóng người màu đen, “Sưu” một tiếng phóng vào bãi đỗ xe.

Sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Tiếng hét kia cũng không phải của cô gái mà là của quỷ đỏ.

Triển Dực cúi đầu, nhìn thấy quỷ đỏ bị văng tới bên chân, khuôn mặt biến hình trông càng thêm dữ tợn.

Triển Dực ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh nữ hồng huyết tộc kia là một người đàn ông cao gầy.

Chiếc áo đuôi tôm màu đen khoác lên người làm cho hắn trông rất cao, tóc dài được cột lên, trên mặt đeo mắt kính… Ánh trăng chiếu xuống người hắn, bị thấu kính phản xạ cho nên chỉ nhìn được hình dáng không nhìn thấy đôi mắt.

Người nọ ngẩng đầu, trên thấu kính phản quang, vươn tay đẩy kính, “Thì ra trị an ở khu thứ bảy kém dữ vậy.”

Vừa nói hắn vừa xoay đầu nhìn hồng huyết tộc nằm dưới đất.

Hắn lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Thật đáng thương, đã bảo đừng chạy lung tung rồi mà.”

Nói xong, hắn giơ tay lên, dùng móng tay bén nhọn xẹt qua cổ tay đưa tới trước mặt hồng huyết tộc kia.

Trên mặt đối phương lập tức hiện ra vẻ kính sợ, quỳ rạp người xuống, ngẩng đầu lên vừa lúc tiếp tục vài giọt máu nhỏ xuống từ cổ tay người kia.

Sau đó… Giống như có một kỳ tích xảy ra.

Tay chân bị cụt của hồng huyết trong nháy mắt khôi phục lại, vết thương trên người cũng khỏi hẳn.

Triển Dực khẽ nhíu mày — Đây là hắc huyết tộc sống bao lâu rồi? Có thể có năng lực này, nhất định là một trong những quý tộc từ ngày đầu, nói không chừng còn là siêu quý tộc. Siêu quý tộc ở khu thứ bảy cơ bản hắn đều biết, tuyệt đối không có người này.

Người kia vươn tay đẩy kính mắt, bước ra ngoài, khi đi ngang qua Triển Dực, cười cười với hắn, thấp giọng nói, “Tôi sẽ khắc sâu ấn tượng.” Nói xong liền rời khỏi.

Hồng huyết tộc kia hình như là tùy tùng của hắn, theo sát phía sau, cũng không quên nói cám ơn Triển Dực.

Hai người đi khuất.

Triển Dực thu đao, xác nhận thi thể của quỷ đỏ, gọi người quét đường tới thu dọn tàn cuộc.

Nhìn đồng hồ, chắc là tới trễ rồi, Triển Dực đứng dậy muốn kéo Bạch Vũ đi.

Nhưng lúc này, Bạch Vũ lại đứng vuốt cằm, nhìn người kia đang khuất dần sau con hẻm.

“Chẳng lẽ anh quen hắn?” Triển Dực thuận miệng hỏi.

Bạch Vũ trầm mặc một lúc lâu, mở miệng, “Tôi muốn kiểu áo đuôi tôm đó đó, màu trắng nha!”

Triển Dực vươn tay nắm tóc hắn, kéo đi, Bạch Vũ phải kêu đau.

Triển Dực đi lấy xe, mặc kệ Bạch Vũ.

Bạch Vũ đi phía sau, nhìn về phía đầu con hẻm, người kia đang quẹo cua rời khỏi, chẳng biết là do cố tình hay vô ý, hắn thoáng xoay đầu lại nhìn.

Cách một con phố, giao mắt cùng Bạch Vũ.

Người kia đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên trán chào, mở miệng nói, nhìn khẩu hình miệng có thể đọc ra là — Đã lâu không gặp.

Bạch Vũ thoáng nhướn mày, mặc kệ người kia, nhìn Triển Dực đang thu đao mở cửa xe, trong mắt hiện lên một tia lo lắng rất nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment