Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 38

- Chút chuyện cũng làm không xong à.....- một người với mái tóc màu đỏ, chiếc mặt nạ màu trắng đã che hết nửa khuôn mặt của anh ta, ánh nhìn đỏ rực đang nhìn về phía đối phương, giọng nói kèm theo phần tức giận.

- Xin lỗi cậu, Zohar. Tôi sẽ cẩn thận hơn. - Jame hay nói khác hơn chính là Tuấn Thanh, anh đang đứng đối mặt với người được gọi là Zohar, với thái độ kính cẩn, Triết Minh ngồi cạnh Zohar cũng im lặng.

- Tôi cho phép 2 người dùng lại cái tên đó thì 2 người cũng nên làm việc gì nên làm, đừng để kẻ đã chết 5 năm năm trước đứng trước 2 người mà đùa giỡn. Chuyện lần trước ở Đồng Tâm và chuyện hôm nay, Jin. Tôi nghĩ anh biết nên làm gì. - Sau khi nói những lời mình nói xong không biết người tên Zohar đó đã sử dụng cách nào mà rời khỏi trong phút chốc trong khi Jin và Jame chẳng thể nhận ra, đối với họ Zohar như là một "Thiên tôn" thoắt ẩn thoắt hiện.

- Chúng ta nên làm sao đây, hiện giờ....// Khử lão già đó luôn đi, như vậy xem như cậu đã đối công chuộc tội. - Jin lạnh lùng nói, sau đó uống nốt ly rượu òn lại, lòng không ngừng nghĩ về những gì Zohar nói. Thật ra vào 5 năm trước, anh đã lén theo sau Jame khi Jame đến gặp Zohar và lúc đó đến bây giờ cũng thế, Zohar xuất hiện một cách bí ẩn với chiếc mặt nạ trắng che nửa khuôn mặt, ánh mắt một màu đỏ rực, thân hình Zohar được che phủ bởi lớp áo khoác đen dày và dài nên cũng không thể nào đoán ra được con người anh ta. Lần đầu tiên lén nhìn Zohar, anh đã đoán chắc được Zohar là một người không đơn giản, thậm chí là một thủ lĩnh hay gì đó bởi ngay cả chính Jame cũng phải nghe lời anh ta mấy phần và việc của Zohar Jame cũng chưa một lần nói với anh, cho thấy có lẽ Zohar là một người rất bí ẩn, hay nói đúng hơn chính là kẻ nguy hiểm nhất. Bởi sau khi Jame tự kết liễu đời mình thì anh đã quyết tâm tìm ra Zohar, và không ngờ như ông trời đã nghe được mong muốn của anh nên đã cho anh gặp được Zohar và duy trì mối quan hệ đến bây giờ.

.......................................................................................................

Sáng hôm sau, nó thức dậy và xuống bếp rót cho mình ly nước lọc nhưng lại nhận ra được một điều, trong căn nhà rộng lớn này chỉ có duy nhất mình nó.

- Cả đêm Rick không về nhà, không lẽ anh ấy còn trực ở bệnh viện? - nó tự nói thầm, sau đó cũng về lại phòng và chuẩn bị đi làm.

..............................................

Nó lấy lại tinh thần và tự lái xe đến bệnh viện, quần âu màu ghi kết hợp với chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc gài băng ta, mái tóc buông xoã nhẹ nhàng, giày cao gót đen mang túi xách ở vai phải, phong thái tự tin,vẻ tự nhiên thân thiện bởi bây giờ nó không cảm thấy phiền lòng vì chuyện hôm qua nữa, bởi nó đã quyết định với bản thân mình, đã buông bỏ. N1 bước vào sảnh bệnh viện, các nhân viên y tá đang mang hồ sơ, hay phía lễ tân cũng thân thiện hỏi chào nó, nó cười nhẹ đáp trả sau đó liền hướng về phía phòng làm việc của Trưởng khoa Tống. Gõ nhẹ cửa, đáp lại nó là tiếng im lặng, vì thế nó thử mở cửa nhưng...cửa đã khoá. Nó lấy điện thoại gọi cho anh nhưng lại không liên lạc được..."thế là sao? Anh ấy đã đi đâu..?"

- Tiên Lan, cô có thấy Trưởng Khoa Tống đâu không?? - nó gọi một nhân viên gần đó.

- Thưa tôi cũng không rõ thưa bác sĩ Trần, à..mà tôi đã không thấy TRưởng khoa từ lúc khuya nay sau khi thực hiện ca phẫu thuật, mà tình trạng bệnh nhân đó cũng đã chuyển sang bác sĩ Khắc theo dõi rồi. Chị thử tìm viện trưởng hỏi xem sao. - Cô y tá Tiên Lan này trả lời nó rất nhiệt tìh.

- Bác sĩ Trần, gặp cô ở đây thì hay quá, viện trưởng muốn gặp cô, cô đi nhanh đi. - Lưu Hoa từ phía thang máy đi ra, hai tay cô đang cho vào túi áo blouse, bên trong khoác chiếc váy chữ A màu xanh đen, giày cao gót đế vuông, mái tóc được tết sang 1 bên, trong chị rất trẻ trung.

- Được rồi, cảm ơn Bác sĩ Lưu. - nó mỉm cười nhẹ, Lưu Hoa cũng đáp lại bằng cái vẫy tay nhẹ, cười đáp trả cho thấy không việc gì. Nghĩ lại nụ cười của nó lúc nãy nhìn cho mình, Lưu Hoa lại mỉm cười xem ra quan hệ của nó và cô đã được cải thiện hơn rất nhiều.

Còn nó đang thắc mắc tại sao Rick lại đột ngột "mất tích" không liên lạc được, thật khó hiểu với việc thường ngày Rick rất quan tâm đến nó, rõ ràng đây là một điều khiến nó không thắc mắc không được.

Nó đến phòng làm việc của viện trưởng, gõ nhẹ cửa và được sự cho phép từ bên trong nên nó mới mở cửa bước vào.

-Xin lỗi, cháu đã phiền chú và....// Không sao không sao, cháu ngồi xuống đây, sẵn đây ta giới thiệu luôn đây là cậu Cao, con của chủ tịch Mike, hôm nay cậu Cao đến đây

- Là tôi muốn thay ba tôi mời viện trưởng Tống đến dự lễ kỉ niệm 15 năm thành lập DDK, năm nay sẽ có phần đặc biệt hơn rất nhiều bởi trong ngày hôm đó, gia đình tôi sẽ giới thiệu em gái tôi với tất cả mọi người. - Dylan cắt ngang lời nói của viện trưởng làm ông ta phải khép miệng lại ngay lập tức bởi phong thái anh toả ra quá ư là áp đảo, nó ngồi đối diện với anh cũng cảm nhận được một ít hơi lạnh và nhất là ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nó. Rõ ràng nó đã muốn rời đi, nhưng chú lại kêu nó ở lại, giới thiệu gì chứ? Chỉ là con nuôi thôi, vả lại dù gì mẹ ruột của nó cũng đã mất...

- Oh....đúng thực rất đặc biệt, tôi đã ở từng tuổi này mà vẫn không hề biết chủ tịch và phu nhân có con gái...- viện trưởng cố làm cho mọi thứ thoải mái hơn nhưng

- Không đâu, chỉ là con gái nuôi nhưng thất lạc nhiều năm, bây giờ họ mới tìm được. Đến lúc đó ông sẽ biết thôi. Tôi về đây, mà quên một điều, cảm ơn bác sĩ Trần đây đã cứu ba tôi. - Dylan lạnh lùng đứng lên và đã lịch thiệp một tay cho vào túi quần âu, tay còn lại đang chìa ra trước mặt nó, trong khi nó vẫn nhìn Dylan, nó không thể đoán được trong đôi mắt kia ẩn chứa điều gì.

- Minh Hy...Minh Hy...- Viện trưởng nhắc nhở nó, bởi ông ta cũng rất ngán ngẩm với "Cao tổng này" một tiếng cậu Cao, hai tiếng cậu Cao, đúng là kẻ có quyền hành giàu có là vua mà.

- Đây là trách nhiệm của tôi. - nó đáp trả lại cái bắt tay, nhưng lần này là Dylan nhanh hơn nó, siết chặt lấy tay nó khiến nó cảm thấy hơi đau. Nhưng sau đó Dylan cũng buông ra sau đó quét mắt nhìn sang viện trưởng đang nhìn ngạc nhiên khiến ông phải cúi đầu xuống một xíu chào anh ta.

đợi Dylan và trợ lí của anh ta rời khỏi nó mới ngồi xuống lại sofa, thấy tấm thiệp trên bàn trà nó cũng biết được đó là gì.

- Minh Hy, cháu có quen biết với Cao tổng sao? - viện trưởng rót trà và để sang phía nó, đến bây giờ ông mới thả lỏng ra được đôi chút.

- Hôm qua anh ta đã đến phòng làm việc của cháu, nổi trận lôi đình một lúc. - Nó nói sau đó nhẹ nhàng uống một ngụm trà.

- Thế cháu có sao không? - nghe nổi trận lôi đình, sắc mặt viện trưởng liền biến đổi phải nói là chuyển sang lo lắng, bởi bình thường tên Cao tổng đó đã lạnh lùng, nói một người khác không dám làm 2. Vậy mà hôm nay nghe nó nói là nổi trận lôi đình thì chắc là e có chuyện rồi.

- Cháu không sao, mà thôi cháu có nghe chị Lưu Hoa nói là chú muốn gặp cháu. - nó không muốn bực dọc và suy nghĩ nhiều về con người "Cao tổng" đó nữa.

- À...điều chú muốn nói với cháu đó là việc của Rick, Rick nó đã bay gấp sang New Zealand để tham gia hội thảo. Lẽ ra, nó đã bay từ hôm qua nhưng do phải tham gia ca phẫu thuật nên nó đã phải ở lại đến khuya. Vì việc của anh và Resd trở về khiến Rick nó quên mất không nói cho con và người nhà biết, cũng may là chú nhắc nó mới nhớ, hiện giờ chắc nó vẫn còn đang bay.

.......Nó nghe được những gì chú của Rick kể lại khiến nó cũng an tâm phần nào trở lại làm việc. Nó nhanh chóng lấy lại tinh thần về phòng làm việc thay cho mình đôi giày thể thao trắng nhẹ nhàng, khoác chiếc áo blouse bên người và gắn bảng tên, sửa lại mái tóc, búi thấp lại một chút sau đó rời khỏi phòng làm việc và tiến hành thăm bệnh.
Bình Luận (0)
Comment