Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 39

Nó đang tiến hành thăm bệnh, nó đi trước và có y tá theo sau. Công việc của nó cũng gần xong và thời gian cũng đã điểm trưa. Nó đang nghe ống nghe thì khẽ nhăn mặt vì những tiếng ồn hay nói chính xác hơn là những tiếng la hét hoảng loạn từ bên ngoài.

- Hồ Nghi, cô ra xem bên ngoài có chuyện gì? - nó cảm thấy không ổn, bởi đây là bệnh viện cần sự yên lặng, đôi khi có vài trường hợp cấp cứu khẩn cấp mới có những âm thanh "lớn" đến thế, nhưng hôm nay âm thanh ấy rất lạ, hay nói khác hơn là những tiếng la hét sợ hãi hoảng loạn thì đúng hơn.

- Sức khoẻ của bác hồi phục rất nhanh, với tiến độ thế này, vào ngày mai anh đưa bác ấy kiểm tra lại lần nữa, kết quả không có biểu hiện lạ thì có thể xuất viện rồi. - lời nó nói ra quả thật nó là một người rất kĩ tính, trước khi cho bệnh nhân xuất viện còn căn dặn cả người thân đưa bệnh nhân kiểm tra lần cuối xem có điều gì bất thường hay không.

- Cảm ơn bác sĩ Trần // Không có gì, đây là việc của cháu..bác nghĩ ngơi đi nhé. - nói rồi nó nở nụ cười nhẹ nhàng, sau đó lấy bút và ghi vào tập hồ sơ mà Hồ Nghi để lại, nó thầm nghĩ chỉ ra ngoài xem một chút mà Hồ Nghi lại đ lâu như vậy. Nó giúp Hồ Nghi mang tập hồ sơ bệnh án ra ngoài đóng cửa cẩn thận.

Vừa ra ngoài sảnh nó đã thấy những điều thật phải nói vô cùng nguy hiểm khi xảy ra ngay tại bệnh viện, đó không phải là sự cố tai nạn nào nghiêm trọng, quan trọng là nó không thể thấy được tình hình bên trong, tức khu vực sảnh chính, gần với lễ tân của bệnh viện. Rất khó khăn Hồ Nghi mới chen ra được khỏi nhóm người đó, nào là các bác sĩ có, y tá có, và có cả những người đến bệnh viện.

- Hộc.....hộc...bác sĩ Trần à...bên đó...bên đó....hơi...có...người đang uy hiếp bác sĩ Khưu...và toàn bộ lễ tân...bên đó...bên đó....- không đợi Hồ Nghi nói hết câu, nó chỉ nghe đến uy hiếp thôi hai tay nó đã chuyển tập hồ sơ cho Hồ Nghi trong khi cô Hồ Nghi này vẫn đang thở hồng hộc, một phần vì chen lấn một phần vì sợ hãi.

- Các người....các người mau trả lại vợ con cho tôi....mau đem họ ra đây...- một người đàn ông trạc 30 tuổi, một thân áo quần bạc màu sọc sệt, chân đi dép lê, trên đầu còn có gạc trắng, một tay đang cầm con dao đang kề vào cổ bác sĩ Khưu, tay còn lại cầm súng chỉa vào phía đối diện, chính là nơi mọi người đang tập trung có ý định can ngăn. Tên này quả thực rất mạnh bởi 1 tay có thể vừa cầm con dao lại có thể đồng thời dùng nó khống chế bs Khưu, trong khi bs Khưu mặt đã tái mét, trên cổ còn hiện lên vệt máu đỏ.

- Xin anh hãy bình tĩnh...Anh Mạnh Hào, tôi biết....anh phải chịu cú sốc này...nhưng.

- CÂM HẾT CHO TÔI..."ĐOẢNG"///"Á....Á" - một phen hoảng loạn khiến tất cả mọi người trong bệnh viện phải hoảng sợ bởi người đàn ông kia tay đã bóp còi, nhưng có lẽ anh ta chỉ doạ nên chỉa mũi súng hướng trên không mà nổ súng. Nhưng chỉ với hành độg như vậy thôi cũng đã khiến tất cả như một phen hú vía.

- Bác sĩ Lưu, chị không nên giải thích vào lúc này, không biết anh ta điên lên sẽ làm gì tiếp theo. - Bác sĩ Khắc đứng cạnh Lưu Hoa cũng đổ mồ hôi hột, không dám làm gì bước tiếp theo.

- Mọi người mau tản ra, giúp các bệnh nhân về phòng bệnh ổn định tránh làm bệnh nhân ảnh hưởng, mau lên. - viện trưởng từ phía trên tần hay việc cũng nhanh chóng đi xuống, bảo vệ cũng đã có mặt nhưng vẫn chưa ai đủ dũng cảm để "đàm phán" với người đàn ông đó, vì trong tay anh ta có tất thảy gần 10 con tin.

Tất cả mọi thứ bây giờ chỉ có thể là kéo dài thời gian chờ đợi cảnh sát đến.

- Làm ơn thả tôi ra...// MAU CÂM MIỆNG HẾT CHO TÔI, MAU ĐƯA VỢ CON TÔI RA ĐÂY, NẾU KHÔNG "ĐOẢNG"...// đừng...đừng mà....- tên đó rít lên con dao càng chạm vào cổ của bs Khưu sâu hơn, người bs Khưu run lên. Nó hoà vào dòng người áo trắng, cũng đã chứng kiến 2 phát đạn được bắn lên không trung, cũng nhận thấy được tính mạng của bs Khưu đang bị đe doạ bởi lúc này máu của bs Khưu đã chảy xuống và đã thấm vào áo blouse trắng của anh ta.

- Tôi sẽ đưa họ đến...anh mau buông bs Khưu ra đi. - một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo cất lên, trong giọng nói ấy có sự thản nhiên không một chút e dè sợ hãi. Nó từng bước tiến trước Lưu Hoa và bs Khắc, và nó đang đối mặt với anh ta.

- Minh Hy à...vợ con anh ta....đã mất rồi..- Lưu Hoa nói nhỏ vào tai nó, nó nghe rõ mồn một, theo như kinh nghiệm phán đoán chắc có lẽ người trước mặt nó đã chịu không nổi cú sốc mất vợ con nên mới thế này.

- Khi nào cảnh sát đến? - nó nói nhỏ, mắt vẫn nhìn về phía trước, nói chính xác là đang ra hiệu cho những người phía sau tên Mạnh Hào kia.

- Khoảng 5 phút nữa. - Lưu Hoa đáp nhỏ, đôi mắt vẫn luôn theo dõi nó.

Nó mỉm cười nhẹ nhàng. - Anh tên là Mạnh Hào có đúng không?- từ từ tiến lại phía Mạnh Hào, trên người nó vẫn là trang phục của bác sĩ.

- Minh Hy, đừng...đợi cảnh sát// Minh Hy...cháu...- có lẽ Lưu Hoa và cả viện trưởng đều có suy nghĩ là ngăn cản hành động của nó, nhưng không nó đã đi được một nửa đoạn đường.

- CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ...ĐỪNG QUA ĐÂY...- tên đó chỉa súng thẳng vào nó, tất cả lại một phen hết hồn, người thì bịt chặt tai, lo sợ phát súng thứ 3 sẽ hướng về người nó.

- Bác sĩ Trần, cô đừng qua đây. - Bs Khưu dù mặt đã không còn cút máu nhưng vẫn lấy hết dũng khí để nói ra câu đó. Nó không nói gì duy trì nụ cười nhẹ nhàng ấy.

- Cô là bác sĩ sao...người nói mang vợ con của tôi đến là cô sao...

- Đúng vậy, tôi thế này anh còn không nhận ra tôi là bác sĩ sao? Tôi trông giống họ mà. - nó chỉ vào bản tên cùng chiếc áo blouse hiện đang khoác trên người nó, sau đó nhẹ nhàng nhún vai, nói đùa một câu như có như không. Khiến cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên. Bỗng có một người từ phía sau hắn lén chạy đi nhưng lại để Mạnh Hào biết được liền hướng về phía của cô ấy, rõ ràng nó đã ra hiệu đừng manh động nhưng...

- Mạnh Hào, anh đừng manh động, họ là người đã túc trực chăm sóc vợ con anh, sao anh lại muốn bắn họ. -- lời nó nói ra khiến cho mọi người lại một phen hú hồn, cô gái lúc nãy tim như ngừng đập không dám đứng lên.

- Cô nói sao? Họ đã chăm sóc cho vợ con tôi...- Mạnh Hào hỏi lại.

- Đúng là vậy, vì hôm qua anh bất tỉnh nên có lẽ không biết, nhưng tôi là bác sĩ chẳng lẽ anh không tin tôi sao? - tất cả mọi người giờ đã hiểu ra ý định của nó. Nó chính là đang đánh vào tâm lí của Mạnh Hào. Thấy tâm lí Mạnh Hào có vẻ đã dịu hơn, nó từng bước đến gần Mạnh Hào, đôi tay trắng ngần của nó chạm vào bàn tay to, thô kệch của Mạnh Hào đang cầm súng.

- Họ không có lỗi...Mạnh Hào..anh tin tôi có được không..thả họ ra đi...anh xem bs Khưu đã bị anh hù cho sợ rồi kìa...- Quả thực Mạnh Hào đã lay động, bằng việc đôi tay mang chút ấm áp đang áp vào tay anh, anh buông bs Khưu ra, cũng vì thế bs Khưu và 9 người phía sau Mạnh Hào đã chạy sang phía Lưu Hoa.

- Đúng đó...hôm qua tôi đã thấy...// Mạnh Hào anh mau bỏ súng xuống. - hai tay nó đã dần giữ được súng của Mạnh Hào, đột nhiên cảnh sát ập tới khiến người Mạnh Hào như bừng tĩnh.

- CÔ GẠT TÔI. - Mạnh Hào nhanh chóng rụt tay lại, hướng thẳng về phía nó, ánh mắt anh như muốn giết chết nó vậy. - Nó vừa nghe cảnh sát đến sắc mặt trầm xuống, quả thực vừa đến trễ lại vừa "không đúng lúc" khiến sắc mặt nó trầm xuống.

- Anh cảnh sát à...mau mau cứu Bs Trần ra đi...đó...đó là 1 tên điên đó...- bs Khắc sau khi hoàn hồn lại cũng nói to, khiến Mạnh Hào càng điên tiếc hơn.

Flynn quan sát tất cả mọi việc, lẽ ra đây không phải việc của hắn, nhưng vì hắn cùng đồng đội của mình đang làm việc gần đây nhất nên nghe tin khẩn cấp đã tức tốc chạy đến đây. Nó có vẻ không hài lòng lắm với thái độ cứng rắn của hắn, dựa vào trực giác nó tin rằng mọi việc có thể cảm hoá và Mạnh Hào này cũng thế, bằng chứng rõ ràng nhất chính là việc anh ta đã buông bs Khưu ra, nhưng cảnh sát đến làm tâm lí anh ta lại bắt đầu bất ổn.

"Flynn sao anh không bắn anh ta một phát cứu bs Trần ra.." cs A đứng cạnh hắn nói.

"Đây là bệnh viện không được gây hoảng hoạn." "vả lại cô Minh Hy, tôi biết cô sẽ có cách" vế sau là suy nghĩ của hắn, bởi hắn nhớ lại cuộc thoại gần lễ tang hắn đã đoán thân phận của nó không tầm thường và là em gái của Kyo và cũng là một cảnh sát trong quá khứ nên hắn chắc là thân thủ của nó không tệ"

Quay lại với nó lúc này, nó nghe được giọng nói của hắn, chẳng phải hắn đang điều tra vụ án liên hoàn cùng Zeny sao? Sao lại có mặt tại nơi này? Nhưng trong lòng của nó vẫn luôn hy vọng 1 điều, chính là giúp Mạnh Hào thức tỉnh và quay đầu, không phải phạm tội, nên nó đã đưa ra một quyết định khiến mọi người đều bất ngờ sau đó lại sợ hãi, có người trong tâm còn bảo nó điên rồi.

- Mạnh Hào, nếu anh đã nói là tôi gạt anh, thế thì tôi chấp nhận làm con tin để trao đổi với anh.= giọng nói trong trẻo bình thản khiến ai cũng phải ngạc nhiên.

"thực không ngoài dự đoán của mình" hắn nghĩ.

- Hhahahaha.....ý kiến hay....

- Nhưng tôi còn có 1 điều kiện...mong anh đáp ứng.

- Bác sĩ Trần, cô thực can đảm...vì sự can đảm của cô tôi đáp ứng điều kiện của cô...."thực ra tôi không điên đâu..haha"

- Mau đưa cho tôi cái còng.....mau....nếu không tôi sẽ giết cô ta....- ánh mắt nổi giận đỏ ngầu, Flynn đáp ứng yêu cầu đưa chiếc còng số 8 cho Mạnh Hào. Mạnh Hào đưa sang cho nó, trong khi một tay cầm con dao tay còn lại cầm súng đang chỉa vào bên thái dương của nó.

- Muốn tôi đáp ứng điều kiện của cô, thì cô cũng nên biết điều 1 chút...- nó hiểu ý, không chần chừ tự cho đôi tay vào còng. "Đưa tôi rời khỏi đây' giọng nói của nó có chút thay đổi, Mạnh Hào chỉ cười lớn thầm khen nó, sau đó lôi ó ra khỏi bệnh viện.

- Minh Hy cô không biết nguy hiểm hay sao?? - Lưu Hoa cùng mọi người đều chạy theo nhưng sau đó nhận được ám hiệu của Flynn nên vào trong. Cảnh sát ổn định tình hình bên trong, còn hắn đã lái xe theo Mạnh Hào và nó.

Quay lại với nó vừa ra khỏi bệnh viện đã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mọi người bên trong cũng an toàn, hi vọng tất cả ọi người bên trong đều không bị hoảng loạn hay bị ảnh hưởng bất cứ điều gì.
Bình Luận (0)
Comment