Chương 104: Bắc Kinh (7)
Động tĩnh trên mạng náo loạn như vậy, Tân Dã hiển nhiên cũng biết.
Y gõ mở cửa, dựa vào khung cửa, khoanh tay, nói: “Cô ả kia. . . . . .”
“Ừ, ” Tạ Lan Sinh co chân lại, ngả ra sau tựa vào lưng ghế, cười khổ, “Phải trái lẫn lộn, đổi trắng thay đen. Thu nhập tuần đầu của một bộ điện ảnh chí ít có thể chiếm một nửa tổng số phòng vé, 《 Nhất kiến chung tình 》 có giải quyết được lời đồn trong hai ba ngày cũng không kịp.”
Ngừng một chút, Tạ Lan Sinh lại nói: “Anh đại khái có thể đoán được quá trình. Nhóm đạo diễn hợp tác trường kỳ với anh và Chu Cảnh có qua lại, vì thế, chuyện mấy người Chu Cảnh giở trò quy tắc ngầm ở chỗ chúng ta bị truyền ra ngoài, bị Bành Phát bắt thóp. Chu Cảnh hẳn sẽ không chủ động lôi vết nhơ ra, Bành Phái có thể đã liên hệ trợ lý khi đó của Chu Cảnh. Anh còn nhớ trong phòng lúc đó tổng cộng có ba người, hai người kia đều là trợ lý, khẩu vị còn rất nặng nữa. Anh làm những gì trong phòng không ai biết, chẳng ai có thể làm chứng, bọn họ liền nói anh làm quy tắc ngầm, đương sự cũng tát nước theo mưa, trong tay trợ lý vừa vặn có đoạn ghi hình có thể cắt nối biên tập, thật quá đơn giản. Dù sao, dẫu có đưa ra hợp đồng bị hủy bỏ đám clone cũng có thể nói là giả, chưa kể đương sự cũng đã ra mặt, cố qua ngày mùng một tháng năm cũng đã được rồi . . . . . . Có điều anh nghĩ, Bành Phái không biết lúc đó chúng ta đã báo cảnh sát.”
Tân Dã đồng ý: “Bọn họ vốn chỉ muốn nói 《 Nhất kiến chung tình 》 có quy tắc ngầm, sau khi thấy đoạn video mới bất chợt quyết định kéo anh xuống nước. Thông qua trợ lý tìm được đương sự, hỏi một câu không bằng chứng, bất kể là liên quan Nhất kiến chung tình, hay liên quan phó đạo diễn, điều này cũng không khó làm. Hơn nữa, cô gái kia tự mình đăng bài, bản thân Chu Cảnh không thể phủ nhận, rất thuận lợi.”
“Phải.”
Nói xong, Lan Sinh đứng dậy, lấy hóa đơn biên bản từ két sắt âm tường ra. Báo cảnh sát xong anh liền cẩn thận cất giữ biên bản.
“Em còn thứ này nữa.” Tân Dã đi đến bên Lan Sinh, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa CD trước mặt anh, nói: “Đây là đoạn băng thu hôm đó tại khách sạn.”
“. . . . . . Hả?” Tạ Lan Sinh ngồi thẳng người dậy, có chút ngơ ngẩn với chiếc đĩa CD, “Băng thu của khách sạn sao?”
“Đúng, mấy đoạn băng giám sát này khách sạn thường xuyên ghi đè ba tháng một lần, cho nên, sau hôm Chu Cảnh rời đi em đã đến khách sạn lấy đoạn này lại.”
“Băng thu của khách sạn có thể lấy được sao?”
“Được chứ.” Tân Dã nói, “Chỉ cần có đầy đủ lý do chính đáng, như là bị mất cắp đồ, khách hàng có thể yêu cầu tổ an ninh cung cấp băng hình giám sát. Hơn nữa, chỗ anh thuê là khách sạn năm sao, em nhờ tổng giám đốc XYZ nói chuyện với tổng giám đốc bên kia là được.”
“À. . . . . .” Lần trước là vượt qua kiểm tra phòng cháy, lần này là lấy đoạn băng giám sát, Tạ Lan Sinh cảm thấy, thân phận người thừa kế XYZ này của Tân Dã quả thật là tiện dụng.
“Băng giám sát gồm một đoạn hoàn chỉnh, từ lúc bốn người Chu Cảnh vào phòng, đến đạo diễn Tạ phá cửa đi vào, rồi cô ả kia khóc lóc đi ra, cuối cùng là mọi người trước sau rời khỏi, toàn bộ đều có. Anh có thể tự dùng phần mềm biên tập nén lại một chút, là có thể đăng lên rồi.”
“Anh hiểu rồi.” Tạ Lan Sinh nói, “Để anh liên hệ kế toán, kiểm tra khoản tiền rút ra khi đó một chút.”
“Vâng.”
Tạ Lan Sinh vẫn rất bình tĩnh.
Một người muốn sống trong sạch trong thế giới này là rất khó. danh dự của những người khác thì có là gì trước quyền lợi đâu.
Khi bị bạn học nữ muốn ở lại thành phố mà nhận anh là chồng sắp cưới hồi năm 21 tuổi, anh đã biết được điều này. Cũng vào năm 21 tuổi đó, khi bị quản đốc Quan ra lệnh làm đạo diễn thực hiện của 《 Nữ nhi giang hồ 》, khi không chịu ghi sổ nợ cho âm thanh Trương Kế Tiên yêu tiền hơn mạng, đã lại càng hiểu biết thêm. Vẫn là năm 21 tuổi đó, khi bị nhóm “Đạo diễn lớn” tố cáo anh tuyên truyền làm ảnh hưởng hình tượng Trung Quốc, lại càng rõ ràng hơn. Từ đó về sau, chỉ là càng lúc càng quen rồi mà thôi.
May sao, tại năm đó, anh cũng được gặp Trương Phú Quý, Tân Dã, Niếp Niếp, Kỳ Dũng, Sầm Thần, Nathan, Hunter, Morita, công nhân Lucky tặng cho phim nhựa. . . . . . Vân vân, giúp cho anh không đánh mất bản thân.
Anh vẫn yêu thương điện ảnh nồng nhiệt. Khi được người xem tác phẩm, anh mới thật sự tồn tại.
Kế toán ngẫm lại tình huống khi đó, giọng điệu chầm chậm, phản hồi cho Tạ Lan Sinh: “Đạo diễn Tạ, khi ngài nói muốn trả tiền phần lớn người vẫn còn đang ở hiện trường, nhận 500 đồng, ký tên. Mấy chục người khác đã rời đi, trong đó có vài người quay trở lại, còn lại thì đã ghi phiếu. Khi tôi điền đơn chuyển tiền lại cho số người này có viết ghi chú, hình như là ‘Hoàn trả’, cái này cần đến ngân hàng lấy sao kê.”
“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Cảm ơn. Xin nhờ gửi các thứ như hình ảnh ký tên, sao kê ngân hàng đến sớm, vất vả rồi.”
“Không sao không sao đâu!”
Làm xong những điều này, Tạ Lan Sinh lại rơi vào suy tư.
Chỉ cần đăng những chứng cứ này là có thể làm sáng tỏ vụ “quy tắc ngầm”. Nhưng, “Đạo diễn Tạ của chúng ta phải bấu víu Nhật Bản mới bán được bản quyền 《 Gốc rễ 》 “, thì phải giải thích thế nào đây?
Câu bôi nhọ này là đánh về mặt cảm xúc, mà không phải lý trí, càng khó xử lý, càng khó giải quyết hơn.
Cũng không biết Điện ảnh Bành Phái là thấy được tấm hình này ở đâu. Chẳng lẽ, bọn họ cố ý tìm lại tất cả những tạp chí lớn của các quốc gia có đưa tin về việc《 Gốc rễ 》 giành giải phim nhựa xuất sắc nhất vào năm đó hay sao?
“. . . . . .”
Anh lại tìm trong két sắt, lần này, lôi bản giải trình ra —— Bản giải trình năm 1994 khi anh mang《 Triền núi 》 rời khỏi LHP Cannes (chương 38).
Thời điểm đó, sau khi cãi nhau qua điện thoại với tân chủ tịch, ban tổ chức nói, giả như muốn rút dự thi, cần đệ trình đơn giải trình có chữ ký, con dấu của các bên sản xuất. Tạ Lan Sinh đã viết. Trong đoạn thứ nhất, Tạ Lan Sinh viết rõ ràng rằng “Bản thân đạo diễn không thể lý giải yêu cầu đổi phim của BTC, không thể chấp nhận sự hiểu lầm nghiêm trọng của BTC, cảm thấy thất vọng đối với sự phân tích cảm nhận điện ảnh của BTC. Đồng thời, sảnh sinh sự dao động đối với giá trị nghệ thuật của liên hoan phim, bởi vậy quyết định rút lui khỏi đây”.
Tạ Lan Sinh nghĩ, may sao còn có những chuyện này, những đồ này. Nó có thể chứng minh, anh chỉ muốn dùng máy quay ghi lại một câu chuyện, quay vài người. Anh giữ vững tư duy độc lập, chế tác độc lập, cho tới bây giờ chưa từng phải chiều lòng ai, cũng chưa từng khuất phục ai, bất kể là Cannes, là danh, là lợi, hay thứ gì khác.
Bành Phái nhất định cũng không biết anh còn khoảng thời gian này. Tái ông mất ngựa. Suốt 11 năm, một vòng tuần hoàn, lá đơn giải trình này có thể cứu vãn một bộ điện ảnh khác của anh.
Anh có thể làm giám định thời gian hình thành văn kiện này, tuyên bố rõ ràng một câu chuyện cũ bị giấu diếm cho mọi người —— anh từng rút lui khỏi cuộc dự thi giải chính của LHP Cannes danh giá.
Tạ Lan Sinh mới vừa thả lỏng, hòm thư Foxmail lại vang một tiếng.
Nhìn thông báo thoáng hiện lên thì email là do Morita gửi tới. Thành thật mà nói, Tạ Lan Sinh rất ghét viết email, anh luôn cảm thấy những con chữ nhỏ màu đen thiếu cá tính đó vô cùng tẻ nhạt. Anh lại thích gọi điện thoại hơn, chỉ là trong thời đại thông tin này, liên lạc qua email là chuyện khó lòng tránh khỏi.
Tạ Lan Sinh mở email ra, không ngạc nhiên khi lại nhìn đến những dòng tiếng Anh lộn xộn, so với còn kém cả anh.
Có điều, Lan Sinh vẫn đọc hiểu được.
Morita ở tại Nhật Bản xa xôi thế mà cũng biết mấy lời đồn đại. Bà nói mình cảm thấy rất bất an, còn gửi kèm một ít tài liệu!
Trong phần đính kèm là ảnh chụp màn hình blog của Morita cùng chuyên trang điện ảnh. Đều là tiếng Nhật, Tạ Lan Sinh xem không hiểu, nhưng Morita giải thích từng phần một trong nội dung, phần thứ nhất là 《 Một Nhật Bản liều mạng 》, phần thứ hai là. . . . . . Từ nội dung có thể thấy được, bà rất yêu Nhật Bản, nhưng dù vậy vẫn có những đánh giá độc lập, bà phản đối việc người Nhật Bản mất trí nhớ với những ân oán lịch sử, ủng hộ quan điểm của người đoạt giải Nobel Kenzaburo Oe.
Tên của bà cũng nằm trong bài viết, có thể nhìn ra, Morita chính là nhà sản xuất của bộ phim tài liệu 《 Nhân sinh 》 năm 1991 kia.
Chứng cứ này càng đầy đủ —— anh chỉ là một người bạn.
Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy may mắn. May sao năm 1994 chủ tịch Cannes điên cuồng bắt anh đổi phim, cũng may sao Lady Morita là người làm điện ảnh có chính kiến, bằng không với những trùng hợp này anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Sau khi hồi âm biểu đạt sự cảm ơn, Tạ Lan Sinh lưu file vào máy tính, rồi gửi tài liệu cho một phiên dịch mới quen, cuối cùng còn kết hợp chứng cứ viết một thông báo bổ sung, gọi là 《 Ngẫm lại 15 năm đã qua 》, dự định công khai đáp trả với đủ loại tranh luận. Thái độ vô cùng ôn hòa, câu chữ cũng rất giàu cảm xúc.
Ừm, giờ hẳn cũng tàm tạm rồi. . . . . .
Trong lúc đang đợi chứng cứ, Tạ Lan Sinh lại không kiềm được muốn đăng nhập diễn đàn xem bình luận.
Tân Dã đè ngón tay anh lại, hỏi: “Em xem trước nhé? Rồi nói lại với anh sau? Anh chuẩn bị tâm lý đi.”
“Được. . . . . .” Tạ Lan Sinh nhảy khỏi chiếc ghế bọc da.
Dáng người Tân Dã cao lớn, ngồi vào, nhìn về máy tính. Tạ Lan Sinh lại không đứng chờ giống Tân Dã mới nãy, anh sải chân dài, ngồi lên đùi Tân Dã. Đã nói không xem bình luận diễn đàn thì thật sự không nhìn vào màn hình máy tính, mà đưa lưng về phía bàn, đối mặt Tân Dã, ôm cổ Tân Dã, gác cằm lên vai đối phương.
Tân Dã cười cười, đưa tay ôm, một tay đỡ lưng Tạ Lan Sinh, tay còn lại điều khiển con chuột.
Tạ Lan Sinh treo trên thân người yêu như thể Koala, ngoan ngoãn không nói lời nào, chờ Tân Dã đọc xong bài đăng.
Mà Tân Dã thì vừa xem, vừa hôn lên phần cổ dài trắng ngần bên môi. Tam nhân thành hổ chúng khẩu thước kim*, lời đồn có thể hủy hoại một người —— miêu tả như vậy có thể làm người nghe kinh sợ, có chút khoa trương, nhưng lại gần với hiện thực nhất. Chứng kiến những chửi rủa, trào phúng, Tân Dã thật sự đau lòng vì anh, uất ức cho anh, vì thế, càng dùng sức hôn lên cổ lâu hơn.
*三人成虎众口铄金: Ba người cùng nói thì thành hổ, miệng thế gian xói chảy cả vàng. Để hum nào nghĩ xem có câu nào thay thế được không.
Tân Dã nghĩ: Những tháng ngày Tạ Lan Sinh dùng máu nhúng mực này mãi mãi không kết thúc sao? Người làm nghệ thuật đều tinh tế nhạy cảm, Tạ Lan Sinh dẫu có khác người đến mấy, sự bình tĩnh của anh cũng không phải là vì không thương tổn, mà chỉ là bởi đã quen rồi.
Tân Dã suy nghĩ nên làm thế nào để Tạ Lan Sinh không xem những bình luận này, vì thế vỗ vỗ lưng Tạ Lan Sinh, nói: “Đúng rồi, để trao đổi một chút với sếp Diệp của quan hệ công chúng Thâm Lam về dự định của anh đã nhé”.
“À, cũng đúng.” Trước kia sếp Diệp từng là quản lý cấp cao của Universal Picture, năm 2002 năm sau khi về nước vẫn luôn đảm nhiệm chức phó tổng của Thâm Lam.
“Với cả, bảo tiểu Hồng đừng có sốt ruột nữa.”
“Ừ.”
Chuyện thứ hai có phần dễ dàng, có điều không ngờ, Tạ Lan Sinh mới vừa lên QQ chat video với tiểu Hồng, tiểu Hồng liền buông ra một tràng rủa xả. Cô nói: “Đạo diễn Tạ! Cái đồ ngu xuẩn kia! ! Cái thứ rác rưởi đó! ! Lúc đó ả ta còn nói lời ngài như thể giác ngộ dội cho ả tỉnh mộng! Con người sao có thể trở nên tệ hại vậy chứ? !”
“Không.” Tạ Lan Sinh chỉ cười cười, “Cô ta không thay đổi. Khi đó có thể vì nổi tiếng mà bán x*c th*t để được quy tắc ngầm, hiện tại cũng có thể vì nổi tiếng mà bán đứng linh hồn để bôi nhọ người khác. Cô ta vẫn luôn là người như thế. Điện ảnh Bành Phái là chủ mưu, chỉ cần đáp ứng cho cô ta tham gia một bộ điện ảnh, vậy là đủ rồi.”
Lại nói, chuyện lần này cũng đủ độ nóng để cô ả có danh tiếng. Mấy năm nay, diễn viên không sợ tai tiếng, mà chỉ sợ không có tiếng tăm.
Tân Dã lại chuyển mắt nhìn anh.
Anh biết rõ đối phương là người như vậy, nhưng vẫn dũng cảm quên mình chạy đến cứu.
Con người này thấu hiểu nhân tính thiện ác tình người nóng lạnh hơn bất cứ ai, song lại vẫn thuần khiết lãng mạn như thế.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có tham khảo một chút bản thông cáo Trương Nghệ Mưu rút lui khỏi Cannes.